Manh Nam Tứ Thập

Chương 1: Chương 1: Đại thúc bốn mươi tuổi




Đại thúc có bạn trai đồng tính đang sống cùng nhau, bạn trai không chỉ trẻ hơn thúc những tám tuổi, mà còn lắm tiền lại quyến rũ. Nhìn người trong gương đã bốn mươi, tuy nhìn có vẻ chỉ hơn ba mươi thôi, trên mặt không hề có một chút xíu dấu hiệu tuổi tác gì, nhưng tuổi vẫn còn nguyên đó, bởi vậy cho nên đại thúc cứ nghi ngờ lung tung, nôn nóng bất an sầu não uất ức.

Thế là, người sắt như thúc cũng dần dần tan vỡ, thời gian gần đây gia đình cứ ồn ào không yên!

“Cảnh Trình anh nghe em giải thích…” trong nhà lại vì đại thúc nghi ngờ lung tung mà bắt đầu cãi vả.

“Tôi không nghe! Nói, em chê tôi già muốn chia tay với tôi để đi tìm thằng nhóc Trần Phong kia nên đôi nên cặp phải không?” Đại thúc Quan Cảnh Trình chỉ vào bạn trai Hạ Ngôn hung dữ chất vấn.

“Em không có.” Hạn Ngôn vô tội bất đắc dĩ, bây giờ bất kể hắn nói gì đại thúc đều nghe không lọt, hơn nữa càng nói càng sai. Bởi vì chuyện như vậy không phải lần đầu.

“Đừng tưởng tôi không biết chuyện trước đây của em với thằng nhóc đó! Được lắm, em chê tôi vừa già vừa xấu chứ gì!” Đại thúc tức giận nói huỵch toẹt ra chuyện nhiều năm trước của Hạ Ngôn.

“Em… “ Hạ Ngôn thật đau đầu.

“Hôm qua em tình chàng ý thiếp đưa thằng nhóc đó về! Ha, em muốn lừa tôi đến chừng nào!”

“Anh theo dõi em!” Đây không phải lần đầu đại thúc làm như vậy.

“Nếu không theo dõi em, làm sao tôi biết được em quá trớn như vậy!”

“Em không có quá trớn!” Gay go rồi, đại thúc càng lúc càng nặng rồi!

“Không quá trớn mà hơn nửa đêm không về nhà còn đưa thằng nhóc kia về!”

“Tụi em là bạn làm ăn!”

“Hay cho bạn làm ăn! Đây là cái cớ để em ở với cậu ta thì có!”

“Em không có!”

“Nếu không có, tại sao phải đưa cậu ta về?”

“Xe cậu ấy đưa đi sửa, tiện đường nên em đưa về dùm thôi!”

“Lần này đưa về dưới lầu, lần sao có khi đưa lên giường luôn ấy chứ!”

“Cảnh Trình, anh đừng quậy nữa!”

“Em lại còn bênh vực hắn!” Khuôn mặt đai thúc biểu lộ không dám tin và thương tâm muốn tan nát luôn rồi.

“Em không có bênh, là anh cố tình gây sự.” Hạ Ngôn quả thật muốn điên luôn.

Trong phòng khách, đại thúc và Hạ Ngôn gây nhau kịch liệt. Quan Manh với chồng Nghiêm Húc nhức đầu chóng mặt. Quan Manh hiểu rõ ba ba, ba ba chỉ mắc hội chứng khủng hoảng tuổi trung niên thôi, nên mới bất an lo lắng như vậy. Bọn họ đã dùng không biết bao nhiêu biện pháp để động viên ba ba, nhưng không hiệu quả. Bởi vậy cho nên, mỗi lần có chuyện, ba ba sẽ lại kêu cô tới để cô đứng cùng chiến tuyến với mình chỉ trích Hạn Ngôn.

Như vậy, tâm lý ba ba mới được an ủi. Cho nên là, tình huống hiện tại không phải lần đầu tiên.

Lại cho nên, Quan Manh tất nhiên biết, Hạ Ngôn không quá trớn chân trong chân ngoài với ai cả.

Năm đó, vì có thể đến với ba ba đã gây xôn xao dư luận một phen, còn cam kết hứa hẹn với mình rất nhiều điều. Hắn đối với ba ba một lòng cuồng dại, nếu không mình cũng sẽ không đồng ý cho hắn đến với ba ba. Trên thực tế, nhiều năm đi qua, Hạ Ngôn vẫn một lòng một dạ với ba ba.

“Ba ba, đừng quấy nữa. Chú Ngôn với Trần Phong không có gì đâu.” Quan Manh cắt đứt trận cãi vả vô nghĩa của hai người. Thấy con gái cưng đứng về phía Hạ Ngôn, mặt mày đại thúc ỉu xìu đau lòng hết chỗ nói: “Ngay cả Manh Manh cũng giúp chú ấy?!”

“Rõ ràng là ba ba cố tình gây sự mà!” Quan Manh cảm thấy không thể cứ như vậy mà bỏ mặc ba ba được nữa.

“Tại sao… Tại sao cả Manh Manh cũng ghét ba!” Dứt lời, đại thúc rớt nước mắt tông cửa chạy ra ngoài.

“Ba ba! Ba ba!”

“Cảnh Trình!” Hạ Ngôn vội vàng đuổi theo.

“Aizzzz…” Quan Manh thở dài.

Chồng Nghiêm Húc ôm Quan Manh: “Để ba ba một mình suy nghĩ đi.”

Bọn họ đều quá hiểu Quan Cảnh Trình mà, xong chuyện, Quan Cảnh Trình nhất định sẽ vì sự ấu trĩ của mình mà sầu ơi là sầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.