Mạnh Nhất Dẫn Đường

Chương 29: Chương 29




Bóng đen hối hận rồi, lẽ ra hắn không nên chọn căn phòng này, hắn không nên cảm thấy thằng nhóc này yếu ớt dễ ra tay. Lẽ ra hắn phải đi các phòng khác trước, cái phòng bốn người kia cũng không tồi..... Không thì phòng hai người cũng được. Lẽ ra hắn không nên chọn 'quả hồng mềm' này.

Sao ở đây lại có người đáng sợ như vậy, đây còn là người sao?

Đam Thu đánh bóng đen một trận, mà hắn cảm thấy không thể hoàn thành việc hôm nay nữa, nhắm mắt – cả người trở nên đen kịt cái gì cũng không phân ra được, nằm bất động.

"Chậc." Đàm Thu lấy chân đá hắn, "Giả chết."

Sau đó rút ra một đoạn dây thừng ở bên cạnh trói hắn lại.

Đoạn dây thừng này vốn đã ở trong phòng, nhìn qua khá mới, chẳng qua bên trên có dính mấy vết máu. Dù sao thì dùng để trói bóng đen vẫn được, đủ chắc chắn.

Bóng đen bị trói: "......"

Hận!

Đoạn dây thừng kia vốn là hắn mua năm đó...... Sớm biết vậy thì chẳng mua loại chắc chắn làm gì, giờ có thể thoát ra.

Tất nhiên Đàm Thu không biết suy nghĩ của hắn, cậu đi sang phòng bên cạnh, bảo hai tiểu đệ yên tâm đi ngủ. Mà hai người bên kia đã đếm tới 3800 rồi.

Y như tụng kinh............

Không biết là nơi này cách âm không tốt à.

Sáng hôm sau, tráng hán phi thường không cao hứng mở to mắt, bởi vì đêm qua hắn lo lắng, ngủ quá muộn, gần sáng mới chợp mắt được một lúc.

Lại cảm thấy có chút bất mãn, chẳng phải nói buổi tối nguy hiểm hay sao, kết quả chẳng có gì xảy ra cả.

Hắn khó chịu ra ngoài, vừa vặn gặp phải Tưởng Thiếu.

"A?" Hắn nhìn thoáng qua, Đàm Thu ở phòng khác, không khỏi cười, "Thì ra là bị vứt bỏ!"

Hắn thích nhất xem loại tiết mục này, tình nhân cùng kẻ thù ở bên nhau, còn mày thì ra rìa.

Ha ha, đại thiếu gia thì sao chứ, chẳng phải vẫn bị kéo vào đây sao, còn bị đội nón xanh.

Tưởng Thiếu kỳ quái nhìn hắn, mấy kẻ não tàn này thật sự không thể hiểu nổi..... Cậu cũng không đi gọi Đàm Thu mà là xuống dưới xem có bữa sáng hay không, sau đó gọi La Tiểu Phong xuống ăn.

Còn Đàm Thu, được rồi, Đàm ca nhà cậu thích ngủ nướng, ai biết hôm nay có ngủ hay không, vẫn nên không gọi thì hơn.

Chu Triệu An xuống dưới nhìn thấy thiếu người thì hơi sửng sốt, suýt nữa nghĩ rằng đêm qua có chuyện. Nhưng ngẫm lại thì cũng không đúng, nếu thật sự có chuyện thì không thể yên tĩnh như vậy được.

Hắn đi qua, một bên rót sữa bò một bên hỏi: "Đàm Thu đâu?"

"Còn đang ngủ." Tưởng Thiếu nói: "Đàm ca đôi khi không muốn dậy ăn sáng, tôi xem, sữa bò bánh mì, đều không phải sở thích của cậu ấy, cho nên không cần gọi dậy."

Chu Triệu An: "......"

Hello are you ok?

Cậu cho rằng đây là đang ở nhà sao, còn cái thể loại bữa sáng không ngon thì không cần gọi tôi?

"Mấy cậu thật sự không lên kiểm tra sao, ít nhất buổi sáng cũng nên xác nhận xem đồng đội có sao không chứ!" Chu Triệu An nói, ở chỗ này đây chẳng phải là chuyện cần làm đầu tiên mỗi sáng hay sao?

Xác nhận xem đồng đội đêm qua có gặp bất trắc gì không.

Kết quả chờ hắn nói xong, lại thấy Tưởng Thiếu nhìn thoáng qua La Tiểu Phong bên cạnh, "Xác nhận rồi, chẳng phải cậu ta còn sống đây sao."

Cho nên vị dẫn đường kia thì không cần quan tâm?

Vẫn là La Tiểu Phong ho khan, "Người ta nói Đàm ca."

"À." Tưởng Thiếu nói: "Đàm ca thì khỏi cần, khẳng định không có việc gì."

Chu Triệu An: "......"

Nếu không phải trò chơi này không cho phép dùng tên giả, hắn phải hoài nghi xem có phải là mười vị đại lão trên bảng xếp hạng không. Nhưng ba người này hắn xác định, cho dù có nghi ngờ bọn họ giả heo ăn thịt hổ, nhưng trong ba người này không có ai lọt vào bảng xếp hạng, top 200 cũng không.

Cho nên mấy người lấy tự tin đâu ra vậy, không phải đại lão mà chơi theo kiểu đại lão.

Nếu không phải mấy người hôm qua đưa manh mối, lại nhìn bộ dáng không tồi, ông đây sớm không thèm để ý mấy người rồi đó. Giao tiếp với mấy người thật là mệt tâm mà!

Tức!

Tưởng Thiếu ỷ vào có đùi vàng, hiện tại trong trò chơi có thể nói là cực kỳ bình tĩnh. La Tiểu Phong thấy cậu ta không sợ nên cũng cảm thấy không có gì nguy hiểm, vô cùng đạm nhiên.

Vì thế hai vị thiếu gia chậm rì rì ăn sáng, còn đánh giá, "Hương vị chẳng ra gì cả."

Mà người còn lại tán đồng, "Quả thật, so với tối qua thì kém xa."

Hai người Chu Triệu An: "......"

Khốc ca vô cùng lãnh khốc, lúc này đã ăn sắp xong. Vỗ vỗ Chu Triệu An, người sau cũng không rảnh lo việc khác, hai ba miếng nhanh chóng giải quyết nốt bữa sáng.

Tốc độ rất nhanh, khiến Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong sợ ngây người.

Chu Triệu An nói: "Các cậu qua thêm mấy phó bản nữa không chừng cũng sẽ giống bọn tôi." Nghe lời này, hai người bọn họ quả nhiên là tay già đời.

Vượt phó bản khẳng định nhiều hơn Tưởng Thiếu.

La Tiểu Phong nghe vậy kinh hãi, nếu hắn trở nên như vậy khẳng định là không thể giải thích. Cha hắn, mẹ hắn rồi gia gia, nãi nãi có khi tưởng hắn trúng tà cũng nên!

Tưởng Thiếu ngược lại không quá lo lắng, bởi vì có Đàm ca, sẽ không lưu lạc đến tình trạng đấy.

Ăn sáng xong, cậu chuẩn bị cùng La Tiểu Phong tìm manh mối. Mỗi người cầm một thanh đao đen, tìm ở dưới tầng, bởi vì hôm qua chủ yếu tìm ở tầng trên cho nên hôm nay chuyển xuống tầng dưới xem có phát hiện gì không.

Ví dụ như tầng hầm hay phòng tối gì đó.

Chẳng qua hiển nhiên Tưởng Thiếu suy nghĩ nhiều, thiết lập của phó bản trước khác phó bản này, khẳng định không có phòng tối.

"Lên tầng hai xem." Cậu nói.

Chu Triệu An cũng giống bọn họ, lúc này đã tìm kiếm xong rồi, đang muốn lên tầng hai. Tuy cái trò chơi rác rưởi này dễ khiến người ta cảm thấy bất an, đồng đội cùng không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng Tưởng Thiếu cảm thấy đội hai người Chu Triệu An không tệ lắm cho nên hàn thuyên thêm vài câu, trao đổi tin tức, dù sao cũng cần lên tầng hai.

Vừa mới bước lên tầng hai thì đã thấy ở kia có người đang cạy cửa.

"Đó không phải là phòng của Đàm ca sao?" La Tiểu Phong kỳ quái nói.

Lại nhìn kỹ, cái kẻ cạy cửa chẳng phải là tên newbie tráng hán hay sao.

Chu Triệu An cùng khốc ca hiểu rõ mọi chuyện, lập tức đen mặt. Mà Tưởng Thiếu đã vọt lên: "Mày đang làm gì?"

Tráng hán không nghĩ sẽ bị bắt tận tay, không khỏi cả kinh. Ngay sau đó lại bình tĩnh, "Làm cái gì, ban nãy tôi thấy có bóng đen đi vào, chuẩn bị mở cửa vào xem. Ngược lại mấy người, hùng hổ cái gì?"

Lời này hắn cũng nói ra được.

La Tiểu Phong bị sự vô sỉ của hắn làm cho ngây người, khốc ca cũng không nhịn được lạnh giọng nói: "Nếu thực sự có bóng đen thì mày dám vào chắc?"

Tráng hán nói: "Dù sao mọi người đều cùng một phó bản, thiếu một người cũng coi như thiếu một phần trợ lực, tôi đương nhiên đi vào....." Chẳng thèm nói vì sao không gọi người, vì sao không gõ cửa, vì sao lặng lẽ cạy cửa.

Đúng lúc này, cửa mở từ bên trong.

Một quái vật bóng đen đứng ở cửa.

Tưởng Thiếu lập tức nhảy về phía sau, thuận tiện còn kéo cả La Tiểu Phong. Chẳng qua trung hợp là đối phương cũng kéo cậu ta, hai người lôi kéo nhau không nhất quán, suýt nữa kéo nhau ngã. Cũng may phản ứng kịp, lúc này mới ổn định được.

Mà hai người Chu Triệu An bên cạnh cũng cực nhanh lui về phía sau.

Duy đọc cái tên tráng hán kia không chỉ không tránh mà còn bước lên trước, "Nhát gan, cái loại quái này dọa cái là chạy." Sau đó hắn lập tức bị tát trái tát phải, sau đó là một chân đá bay.

Bốn người Tưởng Thiếu: "......"

Có bị ngu hay không, dọa là chạy chính là bóng đen nhỏ, còn bóng đen trước mắt thì nhỏ chỗ nào, cmn còn cao hơn cả ông đây.

Tráng hán bị đánh một trận ngây người, lập tức quay đầu chạy, "Cứu mạng a a a!!!"

Bên trong cửa, Đàm Thu ngáp một cái, bất mãn nói: "Chẳng phải anh nói nhìn thấy bóng đen nên muốn vào cứu tôi sao, sao lại chạy rồi?"

Tráng hán lính gác: "......"

Mấy người Tưởng Thiếu cảm thấy tình huống vừa rồi cực kỳ sảng khoái, khốc ca còn hừ lạnh một tiếng chuẩn bị trợ giúp một chút, lại nhận ra không đúng, nếu bóng đen lớn (đại ảnh quái) ở đây thì sao Đàm Thu không có việc gì.

Hắn kinh ngạc nhìn vậy, thấy Đàm Thu nắm đoạn dây thừng, mà một đầu dây thừng thì buộc ở eo của bóng đen.

Lúc này cậu kéo đại ảnh quái về, lại đá một chân tới góc tường. Sau đó ném dây thừng cho Tưởng Thiếu, "Mấy cậu xem có tra được tin gì không, tôi đi đánh răng rửa mặt."

Nói xong liền vào nhà tắm.

Đóng cửa lại.

Chu Triệu An cùng khốc ca: "......"

Khốc ca nghi hoặc hỏi: "Đây là đạo cụ gì? Sao tôi không thấy ở cửa hàng hệ thống?"

"Không phải đạo cụ." Chu Triệu An nói: "Hôm qua lúc soát đã có rồi, chính là đoạn dây thừng kia........ bên trên còn có vết máu, tôi nhớ rõ, hình dạng giống nhau."

Má ơi, rốt cuộc vị dẫn đường này là thần thánh phương nào, thế mà chỉ dùng một đoạn dây thừng chế phục đại ảnh quái?

"Có lẽ đoạn dây thừng này khắc chế đại ảnh quái."

Cũng có thể, hai người Chu Triệu An thầm nghĩ, dù sao trò chơi sẽ không thiết kế tử cục, nếu bóng đen nhỏ chỉ cần dọa là chạy, đại ảnh quái dọa không chạy thì lấy dây thừng khắc chế cũng bình thường!

"Hắn có thể nói sao, có thể hỏi được à?" La Tiểu Phong lại chú ý điều này.

Chuyện này Tưởng Thiếu cũng không rõ lắm, cậu chỉ có thể nói: "Thử xem!"

Kết quả tất nhiên là không được, mặc kệ bọn họ hỏi thế nào, hỏi cái gì, cái tên đại ảnh quái rác rưởi này đều không rên một tiếng, thật khiến người khác nghĩ hắn là một kẻ câm.

"Tôi thật sự muốn đấm hắn." Đàm Thu vừa rửa mặt xong đi ra thì nghe Tưởng Thiếu tức giận không chịu được.

Khốc ca lúc này tiến lên nói, "Để tôi thử xem."

Hắn vốn có một khuôn mặt lạnh, lúc này không tra ra được kết quả thì càng thêm không kiên nhẫn, xách đao tiến lên, "Nói, không thì mặc kệ mày là quỷ hay quái, tao cứ cho mày một đao."

"Vô dụng." La Tiểu Phong nhịn không được nói: "Ban nãy tôi cũng uy hiếp sẽ đem hắn lăng trì xử tử cũng không thấy... Hắn đang sợ hãi à?"

Chỉ thấy đại ảnh quái vừa nãy còn tám phần bất động, đột nhiên bắt đầu lùi về phía sau, bộ dáng rõ ràng sợ hãi.

"Hắn sợ thanh đao này."

Chu Triệu An lập tức suy đoán, "Có lẽ đây là hung khí trước đây giết hắn!"

"Cút, cút xa ra!" Đại ảnh quái đột nhiên tức giận khua tay, "Một thằng nhãi ranh cũng dám học người động đao, xem tao có đập chết mày không, còn dám chạy, ngã chết mày!"

"Mẹ mày cũng không phải tao giết, tao còn báo thù cho ả ta kìa. Mày đúng là cái thứ bạch nhãn lang, còn dám động đao."

"Thấy chưa, tự đâm chính mình, xứng đáng!"

Đây là manh mối, mọi người cơ hồ lập tức nhận ra.

Nhìn bộ dáng này, đại ảnh quái có vẻ bị bóng đen nhỏ giết chết, dùng đao đâm. Phỏng chừng là nhân lúc đối phương không để ý trực tiếp đâm. Mà đến lúc đại ảnh quái phản ứng được thì bóng đen nhỏ bị dọa chạy, đương nhiên sau đó té ngã, đao cũng rơi, khả năng còn bị đâm vào người.

"Mày với mẹ mày đều chẳng phải thứ gì tốt, tao yêu ả ta như vậy, ả lại muốn ly hôn."

Đại ảnh quái tạo bạo, nhưng hắn bị trói, Tưởng Thiếu cũng không sợ, lại nghe hắn nói thì nhớ lại manh mối từ chỗ Mạnh ca, muốn kiểm nghiệm.

Mở miệng nói: "Mày ngoại tình rồi còn nói yêu người ta?"

"Ngoại tình thì sao?" Đại ảnh quái cả giận nói: "Nam nhân phạm một lần sai thì sao, ai trên đời này chẳng từng mắc sai lầm. Tao cũng chẳng lừa gạt ả, cũng không muốn ly hôn với ả, như vậy thì sao?"

La Tiểu Phong lẩm bẩm nói: "Rác rưởi!"

Tổng kết lại, nam chủ ngoại tình, nữ chủ muốn ly hôn, nam chủ không đồng ý, nhưng nếu nữ chủ không phải do nam chủ giết thì là ai? Dựa theo lời nam chủ, sau khi hắn giết kẻ sát hại nữ chủ thì bị con trai giết chết, mà đứa nhỏ vì quá sợ hãi té ngã, bị dao cắm vào bộ phận quan trọng nào đó, cũng chết.

Ở đây còn một người không rõ danh tính, có lẽ là đối tượng ngoại tình chăng?

Vệt máu trên dây thừng là của ai?

Nhưng những điều này đại ảnh quái không nói, chỉ thấy hắn ầm ĩ nửa ngày, nói hết lời thì biến mất.

"Lại tìm manh mối đi!" Đàm Thu tiếc nuối nói: "Tôi chưa ngủ đủ, lát nữa nghỉ ngơi trên sofa một lát. Đều do cái tên rác rưởi kia, thế mà lại cạy cửa, nếu không thì còn có thể ngủ thêm một lát."

"Ai, nếu biết không ngủ được bao lâu thì thà dậy cọ bữa sáng còn hơn."

Chu Triệu An hai người: "......"

Bọn họ không nhịn được hỏi: "Không phải là đại ảnh quái đánh thức cậu à?"

"Không phải!" Đàm Thu nói: "Thằng khốn đó đêm qua tới rồi."

Chu Triệu An cùng khốc ca: "......"

Đêm qua, đêm qua, đêm qua đã tới rồi??? Vậy cậu còn ngủ nướng? Không, mấu chốt là cậu cùng đại ảnh quái ở chung một phòng, thế mà còn có thể ngủ được?

Tuy rằng đối phương bị trói nhưng ai có thể đảm bảo rằng giữa chừng cởi ra đâu, cậu coi cái loại quỷ quái này thành cái gì?

Có thể cho người ta chút tôn trọng được không?

Nếu đại ảnh quái còn ở, không chừng sẽ tán thành bọn họ. Nhưng hiện tại đại ảnh quái không ở đây, chỉ còn lại hai người hoàn toàn không lý giải được loại tâm tư này.

Trong mắt Tưởng Thiếu, Đàm ca làm gì cũng đúng, mà La Tiểu Phong, hắn tỏ vẻ mình không có kinh nghiệm, nên sẽ học theo Tưởng–có kinh nghiệm–Thiếu.

Chu Triệu An cùng khốc ca không thể tin được, cảm thấy có chút.....không thể nói lên lời.

Ba người Đàm Thu cũng không ở trong phòng nữa, chuẩn bị ra ngoài.

Tưởng Thiếu nhịn không được hỏi: "Đoạn dây thừng kia hữu dụng sao? Chúng ta có cần mang theo không?"

"Vô dụng." Đàm Thu nói: "là dây thừng bình thường thôi, chẳng qua nếu cậu có loại sở thích đó thì cũng có thể mang theo."

Tưởng Thiếu vội vàng lắc đầu, cậu ta không có loại yêu thích đó.

ĐI đường thì cầm dây thừng làm gì.

Ra cửa ba người liền tách ra, Đàm Thu đi xuống tầng, hai người con lại chuẩn bị lục soát ở trên tầng. Chờ bọn họ đi khỏi, có một người lặng lẽ vào phòng Đàm Thu.

Hắn cảm thấy đoạn dây thừng kia hẳn là đạo cụ quan trọng, rất lợi hại.

Nếu nhóm người kia không mang đi.

Vậy thì nó là của tôi.

Tráng hán lính gác nghĩ thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.