Mạnh Nhất Dẫn Đường

Chương 27: Chương 27: Lên sàn!!!!!




Đàm ca có uy vũ hay không thì La Tiểu Phong không biết, hắn vẫn còn tin Đàm Thu là một kẻ ngốc. Chỉ cảm thấy ở trong trò chơi này, ngốc đôi khi cũng tốt, nhìn xem, còn chẳng thèm sợ bóng đen kia.

Cùng lúc lại nghe thấy tiếng ồn ào trên tầng.

“A a a a a!” Tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.

Tưởng Thiếu lập tức nói: “Là nữ newbie kia.”

Ngay sau đó là một đám người chạy xuống, là đội của Mạnh ca. Mạnh ca chạy đằng trước, theo sát là hai đồng đội, cuối cùng là tên tráng hán kia.

Đằng sau không còn ai, nữ newbie kia không xuống cùng.

Thanh niên họ Chu cùng đồng đội đang lục soát ở phòng bên cạnh, lúc đám người Đàm Thu chạy lên thì đã thấy đối phương ở hiện trường.

“Không cứu được.” Nhìn thấy bọn họ, Chu Triệu An nói: “Không nhìn được là thứ gì.”

Tráng hán lính gác hoảng loạn nói: “Bóng đen, là bóng đen làm.”

Hắn vốn không muốn lên cùng nhưng nhìn những người khác đều đi mà Mạnh ca cũng lên tầng hai một lần nữa, bản thân hắn không dám ở tầng một nên mới theo sau.

Lúc này đang sợ hãi, “Sao lại có bóng đen, đó là thứ gì?”

Không có ai trả lời hắn, bọn họ đều đang kiểm tra thi thể trong phòng. Cô gái kia bị chém vài nhát, hình như định chạy trốn nhưng không kịp, cuối cùng vẫn bị bóng đen chém chết.

Bên cạnh Chu Triệu An chính là một thiếu niên mặt lạnh, trông có vẻ nhỏ hơn hắn, chẳng qua nhìn rất ngầu. Lúc này đang liếc Mạnh ca, “Không phải anh nói sẽ bảo vệ mọi người sao, giờ thì sao, lời này còn chưa quá mười phút đâu!”

Sắc mặt Mạnh ca tối sầm, “Tôi nói sẽ cố hết sức, cô ta không nghe chỉ huy thì còn cách nào được.”

“Đúng vậy.” Tráng hán lập tức nói: “Mạnh ca bảo chạy, cô ta cũng không biết đường chạy, chỉ biết la hét om sòm, như vậy thì ai giúp được!”

“Đi qua kéo người ta một chút chẳng phải là được hay sao?” Tưởng Thiếu nhỏ giọng nói: “Tôi thấy mấy người này vốn chẳng có ý định cứu người, nhìn Mạnh ca giống như đang quăng lưới, dùng đám newbie để dò đường. Mà cũng lạ, cái tên newbie kia chẳng lẽ đến giờ này vẫn không hiểu sao? Vẫn còn nói giúp người ta nữa kìa.”

Đàm Thu thở dài nói: “Bởi vì hắn cũng sợ.”

Thà tin là cô gái kia do quá ngu ngốc nên mới chết, chứ không muốn tin Mạnh ca không bảo vệ được bọn họ, thậm chí là không thật tâm bảo vệ bọn họ.

“Tiếp tục tìm manh mối.” Mạnh ca không muốn ở đây nữa, trực tiếp rời khỏi. Tráng hán cũng chạy theo sau, còn nhanh chân hơn cả đồng đội của người ta.

La Tiểu Phong chưa bao giờ chứng kiến trường hợp này, nhất thời sợ tới mức ngây người, tới lúc này mới phản ứng được.

“Bóng đen, nó nó nó.......”

“Có lẽ là thứ mà chúng ta vừa gặp, nếu không thì chắc cũng tương tự.” Tưởng Thiếu nói: “Cho nên cậu thấy rồi chứ, nơi này thật sự nguy hiểm.”

Nhắc tới chuyện này, La Tiểu Phong đến sợ cũng quên, lập tức nổi nóng, “Tôi muốn chạy, còn kéo cả cậu, còn cậu thì sao, đã đứng im lại còn giữ không cho tôi chạy. Giờ thì quay sang dạy đời tôi?”

“Chẳng phải không có việc gì sao?” Tưởng Thiếu chính đáng nói, “Tôi có đạo lý của tôi.”

La Tiểu Phong: “......”

Đám người Mạnh ca đi rồi, hai người Chu Triệu An vẫn ở lại, nghe vậy liền nhìn bọn họ, thấy trong tay Đàm Thu cầm đao đen.

“Mấy người gặp bóng đen kia rồi?” Hắn khiếp sợ nói.

“Ừ.” Đàm Thu nói: “Bọn tôi thấy một đứa trẻ, tuy rằng cầm đao có vẻ hơi khiếp nhưng lá gan rất nhỏ, dọa cái là chạy.”

Chu Triệu An gật đầu, “Cảm ơn!”

Lại nói: “Ban nãy chúng tôi cũng tìm được một tấm ảnh, bên trong có một người phụ nữ cùng với một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi.”

Đây coi như là trao đổi tin tức.

Nói xong, Chu Triệu An cùng đồng đội tiếp tục đi tìm manh mối, còn nói thầm, “Không ngờ đội trưởng của ba người họ lại là vị dẫn đường kia.”

“Hai lính gác còn lại rõ ràng không phù hợp, hai bọn họ dù ai làm đội trưởng thì người còn lại cũng không phục!”

“Nhưng một người là newbie... Hơn nữa, lúc mới vào còn nổi giận đùng đùng, không giống bạn bè lắm, bảo hai người họ là kẻ thù còn giống hơn.... Vậy mà giờ vẫn thành được một đội, còn rất hài hòa hữu nghị. Quả thật là kỳ quái!”

Nói thật, Mạnh ca tuy nói không xuôi tay nhưng mấy câu của hắn không phải không có đạo lý. Tại địa phương này, kể cả người không quen cũng phải đề phòng, huống chi là kẻ có thù có oán. Nhưng Mạnh ca hẳn là sẽ không đoán được, trên đời này còn có người như Tưởng Thiếu với La Tiểu Phong.

Tuy rằng hơi ăn chơi trác táng, thích ăn thích chơi, cũng không quá giỏi giang nhưng làm người vẫn có nguyên tắc, nhưng trong chuyện sinh tử vẫn có thể tin tưởng đối phương một chút.

Cho một người không ngại kéo người kia đi ôm đùi, người kia cũng không chẳng sợ bị tính kế, cứ như vậy mà tập hợp thành một đội ngũ.

Tưởng Thiếu đang thương lượng với Đàm Thu xem có thể hỗ trợ đối phương được không, quay qua lại bảo hắn giao phí bảo kê. Còn nói, tên nhóc này cực kỳ nhiều tiền, cũng không bị ngu, sẽ không làm liên lụy người khác.

Dù sao Tưởng Thiếu cũng tự biết bản thân cũng chỉ là kẻ đi ôm đùi, cho nên giờ muốn thêm người thì phải thương lượng lại.

Đàm Thu tất nhiên không ý kiến, dù sao La Tiểu Phong cũng không xấu.

Lúc bóng đen tới cũng biết kéo Tưởng Thiếu chạy, không thì cũng là gọi ba người cùng nhau chạy. Tuy hắn cứ bảo cậu ngốc nhưng cũng không bỏ rơi 'đứa ngốc' mà chạy trốn một mình.

Đàm Thu vứt đao đen cho Tưởng Thiếu, “Cầm đi, chắc có tác dụng.” Sau đó mới nói: “Thử tìm xem có manh mối gì không.”

Bọn họ phải ở đây bảy ngày, hơn nữa một cái NPC cũng không có, chứng tỏ phải tự mình tìm. Mà điều này cũng thể hiện, trong căn nhà này có không ít manh mối, tìm được sẽ hỗ trợ rất nhiều trong việc sinh tồn những ngày tiếp theo.

Tưởng Thiếu đương nhiên hiểu đạo lý này, gọi La Tiểu Phong, “Cậu với tôi cùng đi.”

Còn Đàm ca, tất nhiên là muốn làm gì thì làm.

Hai người Chu Triệu An vốn đang lục soát phòng bên cạnh thì nghe tiếng hét, bây giờ lại tiếp tục tìm soát căn phòng này.

Hai người không phải ngày đầu tiên quen biết nên phối hợp không tồi, một người lục một người soát. Chu Triệu An tìm kiếm xong đằng này, đang định hỏi xem đồng đội thế nào thì thấy một bóng đen cầm đao, đang đi về phía đồng đội của hắn.

“Cẩn thận.”

Hắn hô lên trước, sau đó nhớ lại lời Đàm Thu.

Bọn họ gặp được bóng đen nhỏ, rất nhát gan, dọa là chạy....... Giờ phút này bóng đen ở trước mặt bọn họ, vóc dáng không cao, chỉ khoảng bảy tám tuổi. Giơ đao nhón chân, nhìn thế nào cũng không giống mấy tiểu quỷ hung tàn.

“Làm gì đấy?” Chu Triệu An lập tức cả giận: “Cầm đao làm gì!”

Bóng đen cứng đờ, sau đó quả nhiên bị dọa, quay đầu chạy.

Lúc chạy đến cửa còn vô ý ngã một cái, rơi đao....... Cuối cùng bóng đen nhỏ chạy rồi, đao vẫn ở lại.

Nhớ tới đao trong tay Đàm Thu, Chu Triệu An cũng tiến lên cầm đao, suy nghĩ, “Bóng đen kia đúng là dọa cái là chạy.”

“Đúng vậy!” Đồng đội ngầu ngầu nói: “Không giống như tới giết người, mà giống như tới tặng trang bị hơn.”

Nói xong bọn họ lại nhớ tới nữ newbie vừa chết.

Chẳng lẽ đám người kia không gặp phải bóng đen này, căn nhà này còn bóng đen khác nữa?

“Cũng có thể là do quá mức hoảng sợ nên không nhúc nhích nổi.” Chu Triệu An nói: “Nếu không phải tôi đúng lúc quay lại thì có khi cậu cũng bị đâm một nhát rồi.”

Hai người nhìn đao đen, phát hiện nó tối om om, bộ dáng cũng không giống dao gọt hoa quả.

“Tới thư phòng hoặc phòng kho tìm thử xem.” Chu Triệu An đột nhiên nói.

Hai người bọn họ tuy giá trị vũ lực đều không kém, nhưng rõ ràng vị đồng đội lãnh khốc kia vẫn thích hợp làm đội trưởng hơn. Hắn sở dĩ có thể làm là bởi đầu óc nhanh nhạy hơn đối phương một chút.

Lúc này hắn mở miệng, đối phương cũng không có ý kiến gì, hai người lập tức qua thư phòng xem.

Lúc bọn họ đến thì Đàm Thu đã ở trong thư phòng. Nghe được động tĩnh thì quay người lại, “Là các cậu à!” Lại thấy đao đen trong tay bọn họ, “Cũng gặp được đứa trẻ kia?”

Lúc trước có cậu nhắc nhở nên hia người mới dễ dàng dọa cái bóng kia. Chu Triệu An gật đầu.

“Không biết có phải cùng một cái không?”

Khốc ca phía sau nói: “Hỏi xem đội kia gặp phải bóng đen như nào, nếu cũng là trẻ con thì khẳng định là cùng một cái.”

Nơi này không phải nhà trẻ, đâu ra nhiều trẻ con như vậy.

“Qua xem thử!” Chu Triệu An nói: “Nhất là thanh đao kia.”

Khốc ca động tác rất nhanh, bắt đầu tìm ở thư phòng. Chu Triệu An ngược lại không vội, nhìn Đàm Thu cũng không làm gì, chỉ chỗ nào cũng nhìn nhìn, hỏi: “Hai lính gác kia đâu?”

“Để cho bọn họ đi tìm manh mối rồi.” Đàm Thu nói.

Chu Triệu An: “......”

“Tôi nhớ rõ, quan hệ bọn họ hình như không tốt lắm!”

“Không sao, không đánh nhau được.” Đàm Thu rất yên tâm, hơn nữa hai người kia ở cách vách, có chuyện gì kêu lên một tiếng là cậu có thể lập tức chạy sang.

Chu Triệu An vốn định nói sao người họ lại để một dẫn đường ở đây một mình, nhưng lại nhìn người ta bình tĩnh thế kia, làm hắn cảm thấy mình quá đại kinh tiểu quái.

“Tìm được vỏ đao.” Khốc ca đột nhiên nói: “Thử đeo vào xem.”

Chu Triệu An lập tức đi qua, cầm đao tra vào, quả nhiên vừa vặn.

Hai người lại tìm thêm một lần, phát hiện đều là một ít giấy tờ tài liệu gì đó, không có vật gì khác. Đàm Thu cầm tài liệu nhìn nhìn, vì ở trong trò chơi nên cậu có thể nhận biết mặt chữ. Đây là một hợp đồng ly hôn, trên có chữ ký của người vợ, không có của người chồng.

Cậu lại nhìn vài văn kiện khác, đều có hai bản, khá chuyên nghiệp, một ít thuật ngữ Đàm Thu không hiểu lắm nhưng không quá quan trọng.

Bên trên có chữ ký của một người đàn ông, nét chữ khác không giống trên hợp đồng ly hôn.

Thoạt nhìn thì gia đình này muốn ly hôn, đúng hơn là người vợ muốn ly hôn nhưng người chồng không đồng ý....... Trong hợp đồng, người vợ cơ bản không cần nhà cửa tài sản, nhưng cô muốn quyền nuôi con.

Đàm Thu buông tài liệu, Chu Triệu An bên cạnh lập tức cầm lên xem kỹ.

Đến lúc này, thư phòng cơ bản đã lục soát xong, máy tính bị khóa, bọn họ lại không có mật khẩu nên không mở được.

Phòng bên, Tưởng Thiếu với La Tiểu Phong cũng đang tìm kiếm. Tưởng Thiếu còn coi như có kinh nghiệm, La Tiểu Phong là newbie thuần túy, chỉ biết tìm bừa.

Kết quả tìm nửa ngày, cảm giác như không tìm được thứ gì hữu dụng, hắn có chút buồn bực. Lại ngẩng đầu, thấy đỉnh đầu tối sầm, lập tức quay đầu lại.

Má nó, lại là bóng đen nhỏ.

“A a a a a a!” Hắn lập tức hét toáng lên, “Sao trong tay nó vẫn còn đao!”

Tưởng Thiếu nghe được động tĩnh cũng quay lại, đồng dạng run rẩy một chút. Tuy trước kia cậu ta cũng tự mình vào hai phó bản, nhưng đều là dựa vào thông minh (vận khí) sống sót qua ải, nào dám giáp mặt đánh quỷ.

Chẳng qua, so với La Tiểu Phong lúc này thì cậu ta cảm thấy mình có nhiều dũng khí hơn một chút.

“Nó có đao tôi cũng có, tôi cũng cao hơn nó, chúng ta chưa chắc không có phần thắng.” Tưởng Thiếu an ủi xong, lập tức......hét lớn, “Đàm ca, cứu mạng!”

Sau đó vung loạn đao về phía tiểu quỷ......... Tiểu quỷ bị dọa chạy.

Tưởng Thiếu: “???”

La Tiểu Phong đột nhiên hiểu ra, “Phải rồi, đây chỉ là một thằng nhóc nhát gan, dọa cái là chạy, Đàm Thu từng nói rồi.”

“Thế sao nãy cậu còn sợ?”

“Bị dọa quên mất.”

Hai người đấu miệng xong mới nhìn thấy Đàm Thu đứng ở cửa. Bóng đen nhỏ lúc chạy lại vô ý ném đao. Đàm Thu nhặt lên, tùy tiện ném cho La Tiểu Phong.

“Cầm phòng thân.”

La Tiểu Phong: “Ồ.”

Xong mới phản ứng được, nghi hoặc nói với Tưởng Thiếu: “Sao tôi cảm thấy cậu ta không ngốc nhỉ?”

Nếu đã vào phó bản, có chuyện Đàm Thu có ngốc hay không cũng không cần thiết phải lừa La Tiểu Phong. Hơn nữa muốn giấu cũng không được bởi ở trong này cậu không thể giả ngu mãi được.

La Tiểu Phong nghe xong cảm thấy cả người đều không tốt.

“Đàm gia bị thiểu năng hết sao? Một người ngốc hay không cũng không biết?” Đây là một đám não tàn phải không?

Thấy hắn mắng Đàm gia như vậy, Tưởng Thiếu tất nhiên vui vẻ, tán đồng nói: “Chẳng phải vậy sao, toàn là một lũ ngốc. Đặc biệt là cái tên Đàm Ngọc Hồi kia, cậu không biết đâu, thằng ngốc đó mỗi lần định hại Đàm ca đều tự làm bản thân xui xẻo, hiện tại vẫn còn phải ngồi xe lăn kia kìa.”

Vừa kể mấy chuyện ngu xuẩn của Đàm Ngọc Hồi xong, Tưởng Thiếu nhướng mày nói, “Đàm ca nói không thèm để ý thằng ngốc đó, vì cậu ta quá ngu, không đáng để hao tâm tổn sức.”

La Tiểu Phong: “......”

“Nơi này nguy hiểm như vậy, vừa mới vào đã chết một người, cậu vào trước tôi nên cũng hiểu rõ hơn, so với tôi chắc là kẻ tám lạng người nửa cân. Mà đến hiện tại chúng ta vẫn còn cảm thấy dễ dàng như vậy là nhờ Đàm Thu?” Hắn đột nhiên nhớ ra, Tưởng Thiếu từng nói vài lần, có thể sống sót hay không thì phải nhờ Đàm Thu.

“Tất nhiên rồi.” Tưởng Thiếu nói: “Đàm ca nhà tôi là đùi vàng đó, vất vả lắm mới ôm được có biết không!”

Má nó!

La Tiểu Phong cũng không ngốc, lúc này còn không hiểu chỗ nào nữa.

Hắn nháy mắt nhớ lại lúc bóng đen xuất hiện, hắn sợ tới mức muốn kéo Tưởng Thiếu chạy, mà đối phương lại chạy ra sau Đàm Thu, cuối cùng cũng là Đàm Thu dọa bóng đen kia đi. Càng nói, lúc trước Tưởng Thiếu bảo hắn xin lỗi, còn hỏi giúp hắn xem có thể đi theo hay không! Giời ạ!

Đối với đùi vàng, còn là đại lão có thể cứu mạng của hắn, hắn cứ một câu một cái đồ ngốc, rốt cuộc hắn vừa làm cái chuyện ngu xuẩn gì vậy!

“Hiện tại tôi xin lỗi còn kịp không?”

La Tiểu Phong khóc không ra nước mắt.

Tưởng Thiếu đã ngầm nói giúp hắn, nhưng lúc này cậu ta không muốn nói cho La Tiểu Phong, muốn trêu hắn một chút.

Hơn nữa: “Trước còn còn rảnh rỗi đổ lỗi cho tôi?”

Cậu còn nhớ người này vừa thấy cậu là gây sự. Nếu lúc ấy không phải trò chơi sắp bắt đầu, chắc chắn cậu phải cùng tên họ La này đại chiến ba trăm hiệp.

“Tôi khi nào thì đổ tội cho cậu.” Tuy đúng là có việc cầu người, nhưng cái nồi này cũng không thể đội!

Tưởng Thiếu nói: “Chẳng phải cậu nói tôi ở trong game tìm người nhắm vào cậu sao, tôi có làm thế đâu.”

“Không phải cậu bảo Đàm Thu..... Từ từ.” La Tiểu Phong đột nhiên nhận ra, Đàm Thu không ngốc, Đàm Thu = đại lão, là Đàm ca của Tưởng Thiếu, cậu ta khẳng định không sai khiến nổi!

Nhưng là....... “Tôi thề. Trước kia tôi chưa bao giờ chọc vào Đàm ca, sao cậu ấy lại...... A, hẳn là trùng hợp, đều do Tiêu Kiến Dung nói cậu với Đàm ca ở sau lưng tôi bày trò bí mật, làm tôi hiểu làm.”

Tưởng Thiếu cũng nhớ ra, lúc La Tiểu Phong tạc mao ở bên ngoài, cho nên nói...... “Đàm ca gần đây hay đánh nhau với một người, đó là cậu?”

“Là cậu ta.”

Đàm Thu nói tiếp.

Cậu sớm nhận ra La Tiểu Phong chính là [Đả đảo tất cả yêu ma quỷ quái], dù sao trong game giả thuyết, nhân vật của mỗi người đều ít nhiều giống bản thể. Tuy cũng có người thích sửa đến cha mẹ cũng không nhận ra, nhưng La Tiểu Phong tựa hồ khá tự tin với vẻ ngoài của mình nên giống Đàm Thu, Hoắc Cảnh Hành không điều chỉnh nhiều. Cho nên chỉ cần không phải mù thì khẳng định có thể nhận ra.

“Không có biện pháp.” Đàm Thu nói: “Cậu ta có quá nhiều kẻ thù, tôi cũng chẳng kết nhiều bạn, mà mỗi lần bọn họ đều gọi tôi đi đánh cậu.”

La Tiểu Phong không phục, “Trước kia đâu phải vậy, chỉ là gần đây mới bắt đầu, càng ngày càng nhiều.”

“Nhưng Đàm ca, vì sao lần nào cậu cũng đuổi theo tôi, nhiều người như vậy mà, chẳng lẽ vì tôi là bang chủ?”

“Không.” Đàm Thu nói: “Bởi vì tên cậu.”

La Tiểu Phong: “......”

Phải nha, lúc trước hắn còn đắc ý, sửa tên đè ép [Bổn yêu thiên hạ đệ nhất].

“Cái tên ngu ngốc này cũng do Tiêu Kiến Dung đề nghị, thuyết phục tôi đổi, bảo là dễ nghe......” La Tiểu Phong tạc mao.

“Là cái tên ở bên ngoài hả!” Tưởng Thiếu nói: “Vừa nhìn là biết bạch liên hoa, rất xấu xa, ánh mắt cậu sao lại kém như vậy, loại người này cũng kết làm bằng hữu.”

La Tiểu Phong: “......”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ, trở lại nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ với tên họ Tiêu kia, dù sao cũng chỉ là một tiểu đệ mà thôi.

Còn dám tính kế hắn.

“Vậy Đàm ca......” Lúc nói chuyện với Đàm Thu, La Tiểu Phong nháy mắt tươi cười “Trở lại tôi liền tra mấy ID bạn tốt của cậu, nếu thật sự trùng hợp thì thôi, còn không phải.....”

Ha hả, hắn phải đấm vỡ đầu tên Tiêu Kiến Dung kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.