Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Mạnh Nhất đi đến trước mặt người nọ, gồng thẳng thân mình, cố gắng biểu hiện thật tự nhiên thoải mái, sau đó tự giới thiệu nói: “Chào anh, tôi tên Mạnh Nhất.”
Trên gương mặt của giáo viên ngữ văn trong chốc lát xuất hiện vẻ kinh ngạc, bình tĩnh nói: “Chào anh, tôi tên Tôn Bân.”
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, gọi một vài món cơm nhà, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Trong lúc nói chuyện Mạnh Nhất cẩn thận quan sát, nhận ra vóc người đối phương không cao hơn cậu, khoảng 1m7, dáng người thon gầy, tóc đen dày, chưa đến 40 tuổi, trông có khí chất của văn nhân.
Có điểm giống với trong tưởng tượng của Mạnh Nhất, nhưng vẫn có những thứ khác biệt.
Bởi vì cả hai đều là thầy giáo, chủ đề nói chuyện không ít, Tôn Bân lại dạy ngữ văn, học rộng biết nhiều, từ trường học đến hệ thống giáo dục, từ thi nhân đến họa sĩ nổi tiếng, trên các lĩnh vực đều có thể nói và giải thích một cách đĩnh đạc.
Mạnh Nhất nghiêm túc nghe, tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ngừng lại, có thể đáp lại hai câu vào lúc cần, một bữa cơm nhẹ nhàng mà thú vị.
So với những lần xem mắt trước đó của Mạnh Nhất, đây có thể coi là một khởi đầu tốt.
Nhưng cậu luôn cảm thấy như đang thiếu gì đó.
Sau khi ăn xong hai người cùng ra khỏi cửa hàng, Tôn Bân hỏi: “Tôi có đi xe tới, có cần tôi chở anh về không?”
Mạnh Nhất nói: “Không cần, tôi còn phải tới viện dưỡng lão thăm bà, không phiền anh.”
Tôn Bân gật gật đầu không tiếp tục khách sáo.
Hai người chào tạm biệt xong, rời đi theo hai hướng trái ngược nhau, mới vừa đi được hai bước, Tôn Bân đột nhiên quay đầu lại gọi Mạnh Nhất.
“Sao vậy?” Mạnh Nhất hỏi.
Đối phương nhấp nhấp môi, do dự một chút, mở miệng hỏi: “Chuyện này...... Có phải chúng ta lỡ đụng phải nhau không?”
Đụng phải? Mạnh Nhất không hiểu, đụng phải cái gì chứ?
Tôn Bân nhíu mày, hình như hơi khó để mở miệng: “Anh...... Không phải 1 đúng không?”
Mạnh Nhất mờ mịt: “Tôi tên Mạnh Nhất, nhũ danh* của tôi là Nhất Nhất.”
*Là tên đặt cho đứa trẻ lúc mới sinh
Tôn Bân thở dài, lắc đầu: “Sau khi trở về anh sửa lại tên id trên trang web đi.”
Mạnh Nhất không hiểu tại sao anh ta đột ngột nói tới chuyện này, nhìn vẻ mặt của đối phương có vẻ hơi thất vọng.
Nhưng Mạnh Nhất không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, hiếm khi mà chủ động hơn so với những lần tạm biệt trước, hỏi một câu: “Vậy chúng ta sẽ gặp lại vào lúc nào?”
Tôn Bân không hứng thú mà nói: “Chuyện này tính sau.”
Nói xong vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Mạnh Nhất đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng đối phương biến mất ở góc đường, sửng sốt hồi lâu mới nhớ phải lên xe buýt.
Buổi tối Mạnh Nhất ở bên mép giường của bà, câu được câu không mà nói chuyện cùng bà, rõ ràng không tập trung.
Bà hỏi: “Nhất Nhất có tâm sự à?”
Mạnh Nhất nói dối: “Không sao ạ, chỉ hơi mệt thôi ạ.”
Bà nói: “Vậy thì về nghỉ ngơi sớm đi, dù sao ở đây cũng không có chuyện gì.”
Mạnh Nhất nghe lời mà đồng ý với bà.
Trên đường về nhà, Mạnh Nhất ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đầu dựa trên cửa sổ xe, nhìn đèn nê ông lập loè bên ngoài, trong lòng cậu chua xót.
Trực giác nói với cậu rằng buổi xem mắt hôm nay có khả năng lại thất bại.
Tuy rằng cậu không hiểu tại sao.
Lời Tôn Bân nói trước khi đi rốt cuộc có ý gì?
Sao lại bảo cậu không phải 1?
Mạnh Nhất suy nghĩ suốt một đường, không có đáp án, cuối cùng rũ đầu về tới nhà.
Cậu cắm chìa khóa vào ổ khóa, mới cắm được một nửa thì ngừng lại.
Cậu rút chìa khoá ra, đứng ở cửa do dự một lát, lấy hết can đảm lên trên lầu.
Cửa 602 bị gõ vang, Chu Lâm vừa tắm rửa xong để vai trần ra mở cửa.
“À, là thầy Mạnh à.” Chu Lâm hất hất bọt nước trên tóc, dựa vào khung cửa hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Tầm mắt Mạnh nhất dừng trên cơ ngực săn chắc của Chu Lâm một giây, ngay sau đó hơi ngẩng đầu, dùng tư thế xin được chỉ dạy thành khẩn hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, sao tôi không thể là 1?”
Chu Lâm nghe thế ngẩn ra: “Chuyện này...... Sao cậu lại hỏi tôi thế? Cậu có phải 1 hay không thì cậu phải tự biết chứ?”
“Nhưng rõ ràng tôi tên Mạnh Nhất mà.”
Chu Lâm lớn tiếng cười: “Tôi còn tên là Chu Lâm* đây này, chẳng lẽ tôi là 0?”
*Lâm đồng âm với linh, mà linh là 0
Mạnh Nhất sửng sốt: “Không phải thế à?”
Chu Lâm: “......”
Chu Lâm đột nhiên nghĩ ra: “Cậu không biết hàm ý của 0 và 1 à?”
Mạnh Nhất hỏi: “Chẳng lẽ có ý nghĩa đặc biệt gì à?”
Chu Lâm hết nói nổi: “Cậu là gay mà điều này cũng không biết à?”
Mạnh Nhất rất thật thà mà lắc đầu.
Chu Lâm hắng giọng, đè giọng xuống giảng giải cho cậu: “1 ấy à, chính là ở mặt trên, 0 là ở dưới......”
“Chẳng phải gọi là công với thụ mà?” Mạnh Nhất ngắt lời hỏi.
Chu Lâm: “Cậu đọc nhiều tiểu thuyết đam mỹ đúng không?”
Mặt Mạnh Nhất đỏ lên, cúi thấp đầu: “Có đọc qua một chút rồi.”
“Thế cậu có xem phim không?”
“Không.”
“Chậc, chẳng thú vị gì.”
Mạnh Nhất cẩn thận nghĩ nghĩ hàm nghĩa trong đó, đột nhiên nghĩ tới gì đó, chợt tỉnh ngộ: “Nên bọn họ cho rằng tôi là công?!”
Bởi vậy nên mỗi lần xem mắt đều thất bại không phải do cậu, mà do tên tạo thành hiểu lầm?
Nên họ đề nghĩ cậu là 1?
Nên bọn họ đều là 0?
Trời ạ!
Tảng đá đè nặng trong lòng Mạnh Nhất cuối cùng cũng rơi xuống, cậu thở phào một hơi, tâm trạng trong phút chốc trở nên nhẹ nhàng.
Cậu nhịn không được cong khóe miệng, thầm vui mừng, hoá ra cậu cũng không kém cỏi đến vậy.
Chu Lâm vốn đang nghĩ xem Mạnh Nhất hỏi cái này làm gì, đột nhiên không nói, nhìn chằm chằm mặt Mạnh Nhất vài giây.
Mạnh Nhất nhận thấy được tầm mắt của hắn, vội vàng dừng cười, hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Chu Lâm chỉ chỉ mặt của mình, nói: “Không có gì, lần đầu tiên tôi thấy cậu cười, có má lúm đồng tiền.”
Mạnh Nhất biết mình đã vô ý, biểu tình lại nghiêm túc lên: “Cảm ơn anh đã nói với tôi về chuyện đó.”
“Ui dào, việc nhỏ thôi.” Chu Lâm hỏi, “Hôm nay tôi lại làm vịt, muốn vào ăn thử không?”
Mạnh Nhất nhớ lại hương vị không tồi nếm được vào ngày hôm qua, liền không từ chối, nói: “Được.”
Chu Lâm mở cửa ra, ý bảo đối phương tiến vào.
Lúc này cửa hộ bên cạnh đột nhiên mở ra, dì Thẩm thò đầu ra to tiếng nói: “Ai thế, đừng nói chuyện ở hàng hiên lúc tối muộn chứ...... Ô là Mạnh Nhất à.”
“Ngại quá dì, làm phiền dì rồi.” Mạnh Nhất xin lỗi mà nói.
Dì Thẩm lập tức thay gương mặt tươi cười: “Không sao không sao, còn lâu mới ngủ, cậu đi lên tìm Tiểu Lâm à? Bên ngoài muỗi nhiều lắm, cẩn thận không bị cắn, vợ chồng son mau vào nhà đi.”
Hai người vào phòng dưới ánh mắt từ ái của dì Thẩm, nhưng mà vừa tiến vào Mạnh Nhất liền hối hận, đây là lần đầu cậu thấy phòng khách bừa bộn như vậy.
Trên sô pha để áo bó ngực cùng quần đùi thay ra trước khi tắm của Chu Lâm, trong góc còn vứt bừa bãi bảy đến tám lon bia, còn có máy chạy bộ ngoài ban công thì treo mấy đôi tất đã dùng.
Mạnh Nhất nhíu nhíu mày: “Anh không dọn phòng à?”
Chu Lâm nói: “Có mà, vừa mới dọn khắp phòng rồi.” Nghe còn rất kiêu ngạo.
Chu Lâm mang một nồi vịt xào bia thơm ngào ngạt từ phòng bếp ra, trên bàn cơm để đầy thứ nên không tìm được chỗ để, nồi trong tay nóng bỏng đến mức hắn phải dậm chân.
Mạnh Nhất nhanh chóng dọn bàn, giúp hắn tìm chỗ đặt.
Chu Lâm buông nồi, ngón tay nắm dái tai hạ nhiệt độ.
“Sao ngày nào anh cũng làm vịt thế?” Mạnh Nhất hỏi.
“Để nâng cao tay nghề đó.”
Chu Lâm nói xong lại lấy chén đũa trong phòng bếp đưa cho cậu.
Mạnh Nhất nói “Cảm ơn”, không khách sáo mà để ví cùng áo khoác lên ghế, sau đó ngồi xuống trước bàn ăn, gắp một miếng cổ vịt đưa lên gặm.
Chu Lâm hỏi: “Ăn ngon không, hôm nay cho ít bia hơn rồi.”
Mạnh Nhất gật gật đầu nói: “Ừ, vừa vặn rồi.”
Chu Lâm vừa nghe, lập tức tự đắc đến phồng cả mũi.
Hắn cảm thấy qua một thời gian, nhất định mình sẽ có thể trở thành đầu bếp hàng đầu!
Mạnh Nhất thật lòng thấy vịt Chu Lâm làm không tệ, nhưng giờ đã muộn, buổi tối không nên ăn nhiều, ăn mấy miếng liền buông đũa.
Cậu lại cảm ơn Chu Lâm đã tiếp đãi, chúc hắn ngủ ngon, định về nhà.
Trước khi xuống tầng Mạnh Nhất muốn xác nhận lại một việc, cậu quay đầu hỏi Chu Lâm: “Lần trước xem mắt với tôi, có phải anh cũng nghĩ tôi là 1 không?”
Chu Lâm không cần nghĩ đã trả lời: “Đúng vậy.” Tôi còn nghĩ cậu là mãnh 1 kìa.
Mạnh Nhất nghĩ thầm, quả nhiên, anh ta chính là 0.