Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Sau hơn một tháng, Chu Lâm lại lần nữa nhìn thấy nụ cười thẹn thùng thân quen kia của Mạnh Nhất, trong lòng kích động tán loạn tựa như Nhị Nhị.
Chu Lâm ngây ngốc mà cười, nói: “Cảm giác cậu chẳng thay đổi gì cả.”
Mạnh Nhất nói: “Lúc này mới hơn một tháng mà thôi, đương nhiên sẽ không thay đổi là bao.”
Chu Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Thật không, nhưng tôi cảm giác đã qua lâu rồi, như là nửa năm vậy.”
Mạnh Nhất hỏi hắn: “Muốn về nhà để hành lý trước không, sau đó chúng ta mới đi ăn nướng BBQ?”
Chu Lâm dứt khoát mà nói: “Không được, tôi phải ăn luôn.”
Chu Lâm rất gấp, buổi sáng vì muốn đến kịp nên hắn bỏ bữa sáng, vé giá rẻ của hắn lại không bao cơm trưa, dẫn tới hiện tại đói đến mức có thể nuốt nguyên một con dê nưỡng.
Ra từ sân bay, Chu Lâm cùng Mạnh Nhất gọi xe, thẳng đến tiệm đồ nướng nhà làm bọn họ từng đến trước kia.
Lúc này vừa mới đến 11 giờ giữa trưa, tiệm đồ nướng không có bao nhiêu khách, ông chủ ngồi ở băng ghế nhỏ trước cửa đang làm xiên khoai tây, vừa nhìn thấy khách quen vào, trong tay còn cầm cái hộp, lập tức đứng lên thân thiện hỏi: “Ôi, vừa đi công tác trở về à?”
Chu Lâm thuận thế nói theo: “Tất nhiên rồi, công việc bận rộn.”
Mạnh Nhất cười không vạch trần hắn.
Hai người vẫn ngồi ở vị trí lần trước, động tác Chu Lâm lưu loát gọi mấy món thịt mình thích trong thực đơn, sau đó hỏi Mạnh Nhất: “Cậu xem xem còn muốn gọi gì thêm không?”
Mạnh Nhất lắc đầu nói: “Không cần đâu, mấy món anh gọi tôi đều thích ăn.”
Chu Lâm đưa thực đơn cho ông chủ, đổ cốc nước cho Mạnh Nhất cùng mình, sau đó mới nhớ ra hỏi: “Sao đột nhiên cậu trở lại vậy?”
Mạnh Nhất nói thật: “Có đàn anh đại học của tôi thành lập một phòng làm việc truyện tranh tại đây, muốn tôi qua hỗ trợ.”
Khoé miệng Chu Lâm trễ xuống một chút, lạnh lạnh nói: “À, vì chuyện này à.”
Mạnh Nhất nghĩ nghĩ, lại bổ sung một chút: “Thêm cả lần này tôi về quê, cảm giác hoàn cảnh cùng mọi người xung quanh đều đã thay đổi, không giống lắm so với trong kí ức của tôi, cần phải dung nhập thêm một lần nữa, tôi nghĩ ở đây phát triển sẽ tốt hơn.”
Chu Lâm không buông tha mà tiếp tục truy vấn: “Còn có nguyên nhân khác không?”
Mạnh Nhất lắc lắc đầu, nói: “Không có.”
Chu Lâm có chút thất vọng, buông ly hỏi: “Ở đây không có người cậu muốn gặp à?”
Mạnh Nhất nghe xong lập tức hiểu, nói: “Có!”
Chu Lâm vui sướng nhưng lại cố kìm nén: “Ai thế?”
Mạnh Nhất nói: “Dì Thẩm.”
Mặt Chu Lâm xị xuống, tâm tình vừa tốt thì lập tức rơi xuống đáy, ông chủ bưng lên một mân xiên thịt dê, Chu Lâm nhìn hai cái, đến mong muốn đụng đũa cũng không có.
Mạnh Nhất thấy bộ dáng không còn gì luyến tiếc để sống của hắn, nhịn không được bật cười, nói: “Lừa anh thôi, thật ra còn có một nguyên nhân khác nữa.”
Chu Lâm lại bốc cháy lên hy vọng: “Là gì?”
Mạnh Nhất nói: “Tôi rất nhớ anh.”
“!”
Cả người Chu Lâm được sống lại, một hơi xử lý chín xiên thịt dê, Mạnh Nhất chỉ ăn một xiên.
“Thật ra tôi đã có dự cảm cậu sẽ trở về, cho nên không gửi cho cậu con gấu.” Chu Lâm đắc chí nói, “À đúng rồi, con gấu của cậu tên gì nhỉ, tôi quên mất không hỏi.”
Mạnh Nhất nói: “Không có tên, con gấu kia là tôi tuỳ tay vẽ thời đại học thôi, lúc ấy đăng trên Weibo thấy có nhiều người thích, tôi làm một vài món đồ gửi fans thôi. Nhưng con gấu bông anh tặng thì tôi không làm, tôi cũng không cho ai bản quyền, chắc là bản lậu.”
Chu Lâm: “......” .
||||| Truyện đề cử: Sau Này Gặp Được Anh |||||
Mạnh Nhất hỏi: “Đúng rồi, anh đã cho thuê phòng 502 chưa, chưa thì tôi ở tiếp nhé.”
Chu Lâm giật mình, xiên ăn được một nửa không cẩn thận rơi xuống đất, Chu Lâm cong lưng nhặt lên, nhỏ giọng nói: “Đã thuê.”
“Vậy à.” Mạnh Nhất hơi thất vọng, “Vậy chỗ môi giới của anh còn phòng khác không, hiện giờ tôi không còn làm thầy giáo, không cần gần với trung học thực nghiệm đâu, tiểu khu khác cũng được.”
Chu Lâm không hề nghĩ ngợi: “Gần đây sinh ý khá tốt, tạm thời không có phòng trống, trước tiên cậu cứ ở nhà tôi một thời gian rồi hẵng xem như nào.”
Mạnh Nhất nói: “Vậy được, chờ khi nào anh có phòng thì nói với tôi nhé, mấy tháng ở nhà anh, tôi có thể gửi anh tiền thuê nhà.”
Chu Lâm nói: “Được.”
Một bữa nướng BBQ ăn đến tận hứng, ăn xong trên đường về nhà, Chu Lâm xao xuyến nói: “Những món như BBQ nướng này hai người ăn mới ngon, đêm qua tôi ăn một mình ở cạnh nhà cậu, cảm thấy không đặc sắc.”
Mạnh Nhất nhớ tới mấy ngày hôm trước tụ hội với bạn học bị bỏ giữa chừng, nhịn không được cũng nói một chút cảm nhận: “Một mình ăn cơm đúng thật là tịch mịch.”
Chu Lâm nghe vậy thì giật giật tai, hỏi Mạnh Nhất: “Lần này cậu về thì định đi xem mắt tiếp à?”
Mạnh Nhất nói: “Tạm thời thì chưa, có thể là duyên phận còn chưa tới, mấy chuyện này không cưỡng cầu được.”
Chu Lâm liên thanh phụ họa: “Đúng đúng tôi cũng thấy thế.”
Nhưng nghĩ gì thì cái đấy tới, ban ngày vừa thảo luận xong về chủ đề xem mắt, buổi tối Mạnh Nhất liền nhận được tin nhắn từ một người đã lâu không liên hệ.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Đã lâu không thấy người chị em!
Lúc Mạnh Nhất nhìn thấy tin nhắn này gửi đến thì suýt nữa không nhận ra là ai.
Lịch sử trò chuyện của cậu cùng với người chị em này còn dừng lại ở ngày xem mắt vào Tết Đoan Ngọ bị cho leo cây kia, về sau thì có quá nhiều chuyện xảy ra xung quanh làm Mạnh Nhất quên liên hệ lại với cậu ta.
Mạnh Nhất cầm điện thoại trả lời nhanh: Đã lâu không thấy, gần đây có khỏe không?
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Vẫn như vậy, không tìm được 1, còn anh thì sao?
【 Nhất Nhất 】: Bên tôi cũng không có 1, nhưng giờ tôi có một người bạn cực tốt, cảm giác còn hạnh phúc hơn cả tìm được đối tượng.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Oa thế tốt quá nha! Đúng rồi chị em, anh có muốn gặp lại người anh họ hàng xa của tôi nữa không, lần trước anh ta cho anh thả bồ câu, giờ tôi để anh ta trả lại nè.
【 Nhất Nhất 】: Không cần đâu, không sao.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Không đâu, có không thành đi chăng nữa thì làm bạn cũng được, nói không chừng lại có thêm một người bạn thật tốt nữa thì sao?
Mạnh Nhất hơi do dự, không lập tức đáp lời.
Thật ra trong khoảng thời gian Mạnh Nhất về quê có hồi tưởng rất nhiều chuyện phát sinh giữa cậu và Chu Lâm, từ lần đầu tiên xem mắt, đến sau này khi ở cùng nhau, tuy Chu Lâm trông chẳng đàng hoàng chút nào, nhưng đối với Mạnh Nhất mà nói, hắn khác hẳn với những người bạn trước đây, Mạnh Nhất không cho rằng cậu có khả năng gặp được người thứ hai.
Mạnh Nhất muốn uyển chuyển từ chối, nhưng Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh còn nhanh hơn một bước.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Tôi đã để anh họ của tội đặt ở tiệm cơm Tây đặc biệt cao cấp, giữa trưa ngày mai anh nhất định phải tới
【 Nhất Nhất 】 Vậy...... được rồi