Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Sau khi Mạnh Nhất rời khỏi tiệm cơm cafe theo thường lệ đi thăm viện dưỡng lão.
Đêm nay bà tỉnh táo hơn ngày thường, ngồi dựa ở trên giường, cười ha hả nhìn Mạnh Nhất gọt táo.
Mạnh Nhất gọt vỏ, cắt thành từng miếng từng miếng một, cho vào trong chén rồi dầm nhuyễn, dùng thìa đút cho bà ăn.
Bà hỏi: “Công việc hôm nay có nhiều không?”
Mạnh Nhất nói: “Không nhiều ạ, cháu kiếm tiền dễ lắm.”
Bà vui vẻ cười: “Nhất Nhất của chúng ta giỏi quá.”
Mạnh Nhất cũng ăn chút táo nghiền, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng rầu rĩ không vui mà nói: “Hôm nay cháu lại đi xem mắt.”
“Thế nào rồi?”
“Không được rồi bà ạ.”
Bà vươn tay gầy trơ cả xương vỗ vỗ Mạnh Nhất, an ủi cậu: “Không sao, không thích thì đổi người khác, Nhất Nhất của chúng ta tốt như vậy, không sợ không tìm được đối tượng.”
Mạnh Nhất gật gật đầu.
Mạnh Nhất ra khỏi viện dưỡng lão sớm hơn thường ngày một giờ.
Buổi chiều lúc cậu đi xem mắt không mang ô, lại không đi xe, cậu sợ đối tượng xem mắt phải chờ lâu, đành phải lấy túi che đầu, một đường chạy tới.
Tuy rằng khoảng cách không xa, nhưng vẫn bị mưa làm ướt người, làm cả người cậu không thoải mái, muốn về nhà sớm tắm rửa.
Cậu vào cửa, tiến vào phòng tắm, tháo kính xuống, nhìn bản thân trong gương một lúc lâu
Đôi mắt Mạnh Nhất rất đẹp, khi còn nhỏ mẹ cậu thường nói “Nhất Nhất của chúng ta có đôi mắt đẹp như ngôi sao nhỏ trên bầu trời“.
Đáng tiếc về sau vì đọc sách quá nhiều, khiến ngôi sao nhỏ bị cận thị.
Mạnh Nhất thở dài, giờ phút này trong mắt không giấu nổi thất vọng.
Cậu vốn không thoải mái như lúc thể hiện trước bà, buổi xem mắt chiều nay, cậu mang rất nhiều chờ mong, bởi vì người giới thiệu đã cường điệu rất nhiều thứ, nói đối phương có ngoại hình đẹp, tính cách cũng tốt, tươi tắn toả sáng như mặt trời lại hoạt ngôn.
Mạnh Nhất nghe xong cảm thấy nhộn nhạo, đây đúng là loại hình cậu thích.
Nhưng sau khi xem mắt xong, ngoại trừ khuôn mặt, các phương diện khác đều khác xa tưởng tượng của cậu.
Bỏ qua các vấn đề đó, thì ánh mắt đối phương nhìn cậu, lại làm cậu nhớ lại những lần xem mắt thất bại trước đây.
Từ đầu năm đến bây giờ, Mạnh Nhất đã xem mắt những bảy lần.
Hầu như lần nào gặp đối tượng xem mắt, sự nhiệt tình cùng chờ mong trên khuôn mặt tươi cười của đối phương liền không còn, thậm chí còn khá bất ngờ.
Mạnh Nhất nhìn kỹ chính mình trong gương, cậu biết vẻ ngoài của cậu không được coi là đẹp, cũng không phải loại đẹp trai dương quang, nhưng thật sự xấu như vậy sao? Xấu đến mức ăn cùng đối phương một bữa cơm thôi là sẽ không liên lạc lại.
Hay là người giới thiệu tâng bốc cậu quá, khiến hình tượng của cậu trở nên quá ưu tú?
Mạnh Nhất nghĩ trăm lần cũng không ra.
Không thể phủ nhận, buổi xem mắt nào của Mạnh Nhất thất bại cũng có nguyên nhân từ cậu.
Bản thân cậu là người thật thà, không thích nói chuyện phiếm cùng người khác, nếu không phải người thân quen thì lại càng ít nói, rất dễ khiến cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt.
Cho nên tới thành phố này mấy năm, cậu cũng không có nhiều bạn.
Quen thân với cậu nhất chính là dì ở tầng trên của cậu, cậu nhớ rõ vào năm trước lúc vừa dọn đến đây, lần đầu tiên gặp nhau chỗ hàng hiên, dì giữ Mạnh Nhất lại nói chuyện thật lâu, gần gũi như bậc phụ huynh trong nhà, khiến Mạnh Nhất cảm thấy vô cùng ấm áp.
Dần dà, Mạnh Nhất cũng nói cho dì biết về xu hướng giới tính của mình.
Không ngờ rằng sau khi dì nghe được không những hiểu, mà còn nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho cậu.
Mạnh Nhất vô cùng cảm động.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Nhất chuẩn bị đến trường học, lúc tới hàng hiên thì gặp dì vừa đi tập thể dục về.
Dì gọi cậu: “Tiểu Mạnh à, buổi xem mắt ngày hôm qua có vui không?”
Rất không vui, Mạnh Nhất nghĩ. Nhưng cậu không dám nói thẳng, sợ làm dì buồn.
Dì vội vàng nói cho cậu: “Đối tượng xem mắt kia của cậu rất vừa lòng với cậu đó, vừa trở về đã nói với dì là thấy cậu không tệ, xem ra hai cậu rất hợp nhau.”
Mạnh Nhất khó hiểu: “Dì có chắc anh ta nói về cháu không?”
“Tất nhiên là cậu rồi.” Dì cười cậu, “Tiểu Mạnh cậu đừng ngại, tiếp xúc nhiều chút, chủ động chút, chắc chắn thành công.”
Mạnh Nhất hơi hơi nhíu mày, nhịn không được nói thẳng: “Cháu thấy chúng cháu cỏ vẻ không hợp.”
Dì ngạc nhiên: “Sao lại thế? Tiểu Lâm không đẹp trai à?”
“Không phải, anh ấy rất đẹp trai.”
“Vậy vì sao?”
Mạnh Nhất nhỏ giọng nói: “Anh ấy hơi giống lưu manh.”
Vào sáng sớm Chu Lâm bị tiếng đập cửa gọi dậy.
Đêm qua hắn chơi game đến khuya, hiện tại đang trong lúc ngủ say nhất, lại phải rời giường mở cửa khiến hắn nổi nóng.
Nhưng ai ngờ dì Thẩm đứng ngoài cửa còn tức giận hơn.
“Hôm qua cậu đã làm gì Mạnh Nhất hả!” Dì Thẩm chống nạnh lớn tiếng chất vấn.
Chu Lâm hoảng sợ, gãi gãi cái đầu như ổ gà của mình, mông lung trợn to hai mắt mờ mịt hỏi: “Có làm gì đâu ạ, sao vậy dì?”
“Cậu ấy nói cậu giở trò lưu manh với cậu ấy!”
Chu Lâm nghĩ chắc hẳn bản thân chưa tỉnh táo, xuất hiện ảo giác, nếu không một nam thanh niên ba tốt của thời đại mới như hắn sao có thể giở trò lưu manh được.
Muốn chơi thì cũng phải mang về nhà chơi chứ.
Chu Lâm muốn phản bác, nhưng dì lại không cho hắn cơ hội, nói chuyện không ngừng một hơi, lời nói sâu sắc mà khuyên bảo hắn.
“Dì biết cậu rất thích thằng bé Tiểu Mạnh này, dì cũng rất thích, nhưng phàm là chuyện gì cũng phải từ từ, không được vội vàng, không thì sẽ khiến người ta sợ đến chạy mất đúng không? Cậu ấy à, lát nữa xin lỗi người ta đi, lần sau lại tìm cơ hội mời cậu ấy bữa cơm, thể hiện tốt một chút, đã hiểu chưa?”
Chu Lâm không hiểu chuyện gì xảy ra, không biết suy nghĩ đấy đến từ đâu, càng không biết giải thích như nào, chẳng qua vì để dì nguôi giận, chỉ có thể gật đầu trước rồi nói.
Dì lại lải nhải vài câu với Chu Lâm, mới chưa đã thèm mà rời đi.
Chu Lâm đóng cửa lại, nhảy lên sô pha nằm, muốn ngủ tiếp.
Nhưng mà hai mắt vừa nhắm, trong đầu lại không ngừng hiện lên dòng chữ “giở trò lưu manh” to đùng, giống như đèn pha cứ loé sáng, cuối cùng đập vào mặt hắn.
Chu Lâm không ngủ được, lại phải ngồi dậy.
Hắn càng nghĩ càng giận, bị gắn cái mác đấy, nếu truyền ra ngoài thì về sau phải gặp người khác như nào.
Chu Lâm cảm thấy ấm ức.
Cảm thấy bản thân không còn trong sạch.
Hắn cẩn thận nghĩ lại buổi xem mắt ngày hôm qua, xác nhận bản thân chỉ hơi lạnh lùng một chút, lời nói cử chỉ cũng không có vấn đề gì.
Cho nên nhất định là do tên Mạnh Nhất kia muốn hại hắn!
Không ngờ rằng một người trông thành thật đến thế, sau lưng lại là bộ mặt này.
Chu Lâm quá tức giận, lấy di động, lướt đến cái tên “Nhất Nhất” vừa lưu hôm qua, click mở, giọng điệu khó chịu nhắn tin hỏi cậu.
“Ông đây có làm gì cậu à?”
Sáng nay Mạnh Nhất có ba tiết, trong đó có hai tiết bị thầy toán lấy mất, bị bắt “Nghỉ vì bệnh”, cho nên hiện tại đang rảnh rỗi, ngồi trong văn phòng vẽ lên bàn.
Mới vẽ được một nửa hình người, điện thoại đặt ở bên cạnh đột nhiên rung lên.
Mạnh Nhất liếc qua, vừa vặn thấy tin nhắn Chu Lâm gửi đến.
【 Đại ca xã hội đen 】: Ông đây làm gì cậu à?
Trong nháy mắt Mạnh Nhất sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, giấy rơi xuống mặt đất.
Cậu nhanh chóng cầm di động, chặn người ta.