Tôn Vũ đi ở phía trước, Triệu Vân bám sát theo sau, chỉ sợ khó có thể thoát khỏi sự kèm cặp của nàng. Triệu Vân sợ bị bỏ rơi đến mức này đã thật sự làm cho Tôn Vũ cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Có lẽ Triệu Vân đã chịu đói quá lâu, vất vả lắm mới kiếm được một chủ nhân, nói gì cũng không chịu để chủ nhân rời khỏi tầm mắt của mình.
Tôn Vũ cất toàn bộ tiền bạc trong ngực áo, hơn hai ngàn văn, số tiền này không những lớn mà còn rất nặng, chính vì vậy hắn đi rất chậm.
Hai người đã ra tới chợ, Trác huyện không thể tính là một huyện lớn, nên chợ ở đây cũng rất thảm thương. Lanh quanh chỉ thấy khoảng mấy chục cái sạp nhỏ ở ven đường, nào là hàng bán đồ ăn, bán thịt, bán vải, bán giày, có hàng còn bán đậu phụ... Mặc dù số lượng sạp không nhiều nhưng chủng loại thì rất đầy đủ.
Phần lớn chủ quán đều là nam, ví dụ như chủ sạp bán đậu hủ ở bên kia là một người đàn ông to cao, dáng vẻ rất giống Trương Phi, nhưng lúc này gã lại đang cẩn thận gói đậu hủ cho khách. Điều này làm Tôn Vũ ngất ngây một phen. Thế giới này đúng là thế giới nữ tôn nam ti, đàn ông đều phải làm những việc như thế để sống, còn nữ nhân thì có thể làm tướng, đây quả là một thế giới thú vị.
"Quên đi, nhiều chuyện làm gì?" Tôn Vũ lại nghĩ: "Ta không phải đến đây để cứu vớt đàn ông ở thế giới này. Thứ ta cần chính là kiếm đủ tiền, chu du khắp thế giới, khám phá chân tướng thật sự của thế giới này và tìm cách quay lại địa cầu."
Tôn Vũ dẫn theo Triệu Vân đi đến trước một sạp bán thịt. Tôn Vũ là người đến từ đời sau, ăn cơm không có thịt thì khó nuốt trôi, cho nên việc đầu tiên hắn nghĩ tới đó chính là mua thịt.
Phía sau sạp có một cô gái, cô gái này chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mắt to mày rậm, tóc ngắn củn cởn, nhìn qua giống nữ giả nam. Chỉ là, tuy tướng mạo của nàng khá nam tính nhưng cơ thể lại đạt chuẩn nữ nhân nhất đẳng, chỗ lồi chỗ lõm, thân hình vừa mạnh mẽ vừa mang vẻ đẹp khỏe khoắn. Màu da của nàng mang màu bánh mật, loại da dẻ khỏe mạnh do thường xuyên phơi dưới ánh mặt trời như thế này làm người khác vừa thấy đã sinh hảo cảm.
Tôn Vũ đến, ôm quyền nói: "Vị chủ quán này, ta muốn mua một ít thịt heo."
Cô gái phất tay nói: "Ngươi lựa chọn thoải mái đi, mua thịt thì cứ mua thịt, nói nhiều câu vô nghĩa như vậy để làm gì?" Nói xong, nàng liền cầm lấy một cái hồ lô nhỏ, nhấp hai ngụm, rồi khen: "Đúng là rượu ngon!"
"Ực, ta không thích loại nữ tửu quỷ." Tôn Vũ nhíu mày, hắn không thích phụ nữ uống rượu, bởi vì chính hắn không có uống rượu: "Ta muốn mua thịt heo, cho hỏi bao nhiêu tiền một cân? Không có giá ta nào dám mua?"
Cô gái hớp thêm một ngụm, liếc mắt nhìn hắn rồi bực bội nói: "Một cân thịt nạc giá 20 văn, thịt mỡ 10 văn, còn thịt ba chỉ thì 15 văn."
"Đắt vậy?" Tôn Vũ chấn động, hắn biết một thạch thóc bán được hai trăm văn, mà một thạch thóc tương đương 180 cân, nếu vậy một cân thóc cũng chỉ có giá hai văn, nhưng tại sao giá thịt lại đắt hơn gấp mười lần vậy?
(1 cân khoảng nửa kg, 180 cân chừng 90 kg)
Không được, ta chỉ có 2080 văn tiền để dùng trong nửa năm. Trước lúc phát bổng lộc, mua thịt sẽ không ổn. Tôn Vũ xoay người muốn chạy, nhưng lại thấy tiểu loli Triệu Vân đang nhìn chằm chằm vào mấy miếng thịt heo trên thớt, khóe miệng đã chảy nước miếng đầm đìa.
Tôn Vũ nghĩ đi nghĩa lại rồi thở dài nói: "Chủ quán, ta muốn mua ba cân thịt nạc, ba cân thịt mỡ, ba cân thịt ba chỉ." Thịt nạc thì cắt miếng, thịt ba chỉ dùng để hầm, còn thịt mỡ thì để chiên, đó là tính toán của Tôn Vũ cho ba loại thịt.
Không ngờ vừa nói xong, cô gái bán thịt choáng váng một lúc rồi trợn trừng mắt, cười nói: "Ngươi muốn mua mỗi loại ba cân? "
Đầu của cô gái đầm đìa mồ hôi, nàng nói: "Ngươi chờ chút, để ta tính xem tổng cộng là bao nhiêu tiền." Nàng liền lấy ra một cái bàn tính rồi bắt đầu tính toán, thì ra nàng muốn tính xem số tiền khi mua mỗi loại thịt ba cân.
Lúc này, trong đầu Tôn Vũ vang lên giọng nói của NM01: "Chủ nhân, người cổ đại dựa dẫm vào bàn tính. Đối với bọn họ, cách tính bội số gia tăng là một dạng toán học rất phức tạp. Cho nên ngươi mua mội loại ba cân thịt chính là loại bội số gia tăng, nếu là người bình thường mất khoảng nửa ngày mới tính ra, chỉ có người thường xuyên sử dụng bàn tính mới có thể nhanh chóng tính ra kết quả."
Tôn Vũ liền hiểu được, thời Đông Hán vốn không có số Ả Rập, không có công thức giải toán hỗn hợp, người thường sẽ tính toán rất khó khăn. Xem ra đối với thời đại này, mua mỗi loại ba cân không phải là một đề toán đơn giản. Nghĩ vậy, hắn liền nhanh miệng nói: "Chủ quán, khỏi tính nữa. Tổng cộng là 135 văn tiền!"
Cô gái bán thịt liếc xéo nhìn hắn, giọng nói đã trở nên buồn bực: "Ta bán thịt thì ta tự tính. Nếu ngươi tính lung tung rồi đưa ra con số thì chẳng phải ta sẽ bị lỗ vốn sao?"
Ực, thật hết nói nổi rồi. Tôn Vũ đành phải ngồi ở một bên chờ nàng tính tiền.
Nhưng cái đề này đâu phải dễ tính? Hiển nhiên cô gái kia không giỏi toán học, tính cả nửa ngày cũng không ra kết quả, nàng giận dữ ném cả bàn tính rồi đứng dậy mắng chửi "Hay lắm, ngươi đến đây để trêu chọc ta à? Người thường chỉ mua một loại, nào có ai mua một thứ một cân? Ngươi đã muốn trêu ta, vậy ta sẽ không tha cho ngươi!"
"Ta đâu có trêu chọc ngươi, ta thật sự muốn mua thịt mà." Tôn Vũ cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga, tiểu Triệu Vân ở bên cạnh cũng cố giải vậy cho hắn: "Đúng vậy! chúng ta thật sự muốn mua thịt... Oa, thịt... ta muốn ăn thịt... cho tới bây giờ ta chưa được ăn thịt."
Cô gái bán thịt heo cũng không nghe lời giải thích của hai người mà nhảy khỏi sạp thịt, hô một tiếng rồi vung nắm đấm đánh vế phía Tôn Vũ.
Thân thể của nàng cực kỳ mạnh mẽ, động tác rất nhanh, có thể so sánh với con báo mẹ. Một đấm này nhanh như lôi đình, may mà Tôn Vũ chuẩn bị tư tưởng, vừa thấy nàng nhảy ra liền lập tức lui về phía sau vài bước, vừa kịp né cú đấm này.
"Này cô nương, đừng làm đánh người chứ, ta không mua nữa, thế đã được chưa?" Tôn Vũ là người văn minh, đương nhiên không muốn đánh nhau, huống chi đối thủ của hắn chỉ là một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi.
"Không mua ta cũng đánh!" Cô gái bán thịt không chấp nhận ý kiến này: "Ở trác huyện này, không ai không biết đại danh của Trương Phi Trương Dực Đức. Ấy vậy mà ngươi lại dám đến đây để trêu chọc ta? Hừ hừ, hãy xem ta sẽ đánh ngươi rơi răng đầy đất!"
Ta ngất... Cô nàng này là Trương Phi? Tôn Vũ kinh hãi, Trương Phi muốn đánh nhau với ta? Mẹ yêu của ta ơi, ta chỉ là một nhà khoa học đến từ đời sau, đã là một người văn minh, ta đâu muốn đánh nhau với Trương Phi. Tôn Vũ bỏ chạy rồi là lên một mạch: "Đừng đánh, đừng đánh! Ta là mệnh quan triều đình, nếu ngươi đánh ta, ngươi coi như tiêu đời, đã vậy còn bị nhốt vô tù đó!"
Hắn nói đến đây, giọng nói của NM01 lại vang lên trong tai: "Chủ Nhân, theo ghi lại trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Trương Phi là một người bán thịt heo của trác huyện. Đúng rồi, Trương Phi không sợ quan, hắn từng đánh đốc quân, còn tuyên bố muốn giết Đổng Trác. Căn cứ vào phân tích từ khoa học, chúng ta không phải là đối thủ của Trương Phi, ta đã hoạt hóa tế bào ở chân của ngươi, chúng ta vẫn nên chạy trốn thôi. Ngươi có muốn kèm theo hiệu quả ánh sáng đỏ của võ tướng kĩ không? Nếu có thì hãy đặt tên cho Võ Tướng Kỹ này."
Tôn Vũ choáng váng một phen, thấp giọng nói: "Vậy đặt tên là Thần Hành đi."
Trong lúc Tôn Vũ nói chuyện phiếm cùng NM01, Trương Phi còn tưởng hắn đang lầm bầm lầu bầu nên tức lại thêm tức..
"Phi (Tiếng phun nước bọt), ta chẳng cần biết ngươi là quan gì, xem đây!" Trương Phi hét lớn một tiếng, thân hình nhanh nhẹn như con báo, trong nháy mắt đã nhảy tới mấy trượng, cú đấm còn mang theo tiếng gió. Quả là một cú đám thật lợi hại, chưa đánh trúng người mà mà gió đã thổi rát cả da.
"Ta chạy! " Tôn Vũ nhảy dựng về phia sau, tế bào trong đôi chân của hắn đã được NM01 hoạt hóa nên sức lực to lớn vô cùng, chỉ nhảy một cái đã xa đến hai trượng. Sau đó hắn xoay người, bỏ chạy thật nhanh, NM01 cũng chiếu ánh sáng đỏ, trên đầu nhảy lên hai chữ to "Thần Hành".
Chỉ thấy ánh sáng đỏ vừa lóe lên, Tôn Vũ đã chạy liền mấy chục trượng, Trương Phi nhìn thấy đối phương chạy thì liền ngây người một lúc, hồi lâu mới nói "A? Người đàn ông này..... Hắn dùng Võ Tướng Kĩ ư? Hừ, chỉ là màu đỏ thôi. Võ Tướng Kỹ trung cấp mà dám trêu chọc Trương Phi này ư? Hay là hắn không muốn sống nữa?"
Trương Phi vừa cười lạnh vừa lắc đầu, thân thể mạnh mẽ của nàng nổi lên một làn ánh sáng màu vàng, khí thế khủng bố trên cơ thể nhè nhẹ rung động nhè nhẹ, tựa như có một con thú hoang sắp tỉnh giấc. Hai chữ vàng thật lớn chậm rãi tụ trên đỉnh đầu của nàng, chỉ nháy mắt nữa sẽ thành hình...
Đúng lúc này, một giọng nói hiền lành vang lên từ trong ngõ nhỏ ở bên cạnh: “Tam muội, không thể dùng võ tướng kĩ lung tung. Đây là thị trấn, ngươi muốn biến nơi này thành bình địa sao?”
Vừa nghe giọng nói này, đột nhiên Trương Phi thu ánh sáng vàng trên người lại, khí thế trên người lập tức biến mất, hai chữ vàng đang ngưng tụ trên đỉnh đầu cũng tan sạch. Chỉ thấy Trương Phi quay đầu, vui vẻ cười nói: "Đại tỷ? ngươi tới rồi à?" Trong nháy mắt, từ một con báo mẹ, nàng liền hóa thành một con mèo nhỏ, rồi lao vào trong lòng cô gái kia để làm nũng.
Người được Trương Phi gọi là đại tỷ, chính là Trung Sơn Tĩnh Vương, tên Lưu Bị, tự Huyền Đức. Năm nay, nàng mười tám tuổi, mi thanh mục tú, thân hình duyên dáng, yêu kiều, tay trắng như ngọc, không hề nhiễm một chút bụi trần. Lưu Bị ôm lấy Trương Phi, rồi sờ đầu muội muội hệt như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, rồi nói: "Sau này không được dùng Võ Tướng Kĩ lung tung, nhưng ngươi định đối phó với ai đấy?"
Trương Phi vừa làm nũng vừa kể lại chuyện Tôn Vũ mua thịt.
Lưu Bị che miệng, cười nói: "Người ta không hẳn muốn trêu chọc ngươi, đại tỷ lấy bàn tính, một lát là sẽ tính ra kết quả. Lần sau nếu gặp chuyện này thì ngươi hãy gọi đại tỷ tới tính giúp."
Trương Phi cười ha ha rồi nói: "Không có lần sau đâu, hắn chỉ dùng Võ Tướng Kĩ màu đỏ, làm sao còn dám quay trở lại?"
Lưu Bị mỉm cười, chỉ vào tiểu loli ở bên cạnh sạp thịt heo rồi cười nói: “Hắn đã quên dẫn theo nha hoàn nên sẽ quay lại nhanh thôi.”
Hóa ra Tôn Vũ vừa sử dụng "Thần Hành" để chạy trốn nên quên mang theo Triệu Vân. Mà Triệu Vân còn nhỏ, thân thể lại yếu ớt nên không theo kịp tốc độ của Tôn Vũ. Khi thấy hắn bỏ chạy, Triệu Vân còn tưởng hắn không cần mình nữa, bấy giờ bị dọa đến phát khóc. Lúc này, Triệu Vân đang đứng bên cạnh sạp bán thịt heo của Trương Phi mà khóc than rất tội nghiệp: "Tầm Chân tiên sinh không cần ta nữa... Ta sẽ chết đói.. Ta sẽ chết đói..."
Triệu Vân vừa khóc than hai ba tiếng, chỉ thấy ánh sáng đỏ lóe lên, Tôn Vũ đã quay trở lại.
Lúc nãy, Tôn Vũ vừa chạy được một đoạn thì mới nhớ đến Triệu Vân. Chu choa, ta để quên Triệu Vân ở chỗ của Trương Phi, thảm rồi!
Vì thế Tôn Vũ nhanh chân chạy về. Đến khi hắn vừa dừng bước, thu ánh sáng đỏ quanh người thì chỉ thấy Triệu Vân, Trương Phi, Lưu Bị, ba cô gái có ngoại hình khác nhau, đang dùng ba loại ánh mắt để nhìn hắn...
Ánh mắt của Triệu Vân đầy niềm vui!
Ánh mắt Trương Phi là nỗi tức giận!
Còn trong ánh mắt của Lưu Bị, đó chính là sự tò mò!