Thấy bộ dáng lo lắng của hắn, Công Tôn Toản thở dài nói:“Tầm Chân, ngươi không cần lo lắng. Chờ vết thương của ta đỡ rồi , ta điểm mấy nghìn bạch mã nghĩa quân cùng ngươi đi Tiếu quận.”
Tôn Vũ mừng rỡ, nhưng nghĩ lại có điểm không đúng. Phía nam Công Tôn Toản chính là Viên Thiệu. Nếu Công Tôn Toản điểm binh xuống nam...Viên Thiệu không có khả năng tùy ý cho nàng mang binh đi qua. Đến lúc đó Nhan Lương, Văn Sú gì gì đó chạy đến chặn đường, mình có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ chết .
Xem ra vẫn phải tăng thực lực, nếu không đừng nghĩ đến chuyện tùy ý đi lại khắp mọi nơi. Nhưng tăng thực lực như thế nào, Tôn Vũ không có đầu mối, đành phải đi một bước tính một bước .
Mấy ngày kế tiếp, Tôn Vũ ngồi lại trò chuyện với Công Tôn Toản, thương thế của nàng cũng một ngày một tốt lên. Bảy ngày sau, nhị muội của Công Tôn Toản là Công Tôn Việt suất lĩnh trên vạn bạch mã nghĩa quân chạy tới Trác huyện hộ chủ. Nghiêm Cương, Điền Dự đều ở trong đoàn.
Mọi người gặp lại nhau đều có cảm giác như từ trong mơ tỉnh lại. Nghiêm Cương và Điền Dự ôm quyền với Tôn Vũ, trong mắt đầy vẻ cảm kích, đều rất bội phục hắn.
Công Tôn Việt báo lại, đại quân Ô Hoàn đã rút khỏi U châu chạy về hướng bắc đến Trường Thành. Xem ra Ô Hoàn lần này bị Quan Vũ và Trương Phi dọa cho vỡ mật, trong thời gian ngắn không dám quay lại xâm phạm đất Hán.
Tôn Vũ càng ngày càng cảm giác được võ tướng kĩ là gốc rễ tại thế giới này, vì vậy mỗi ngày đều buộc Triệu Vân cầm trúc thương luyện thương pháp trong sân.
Triệu Vân đáng thương cũng không biết Tôn Vũ vì cái gì bắt nàng luyện thương, đành phải cắn răng dùng đôi tay nhỏ bé quơ trúc thương. Chỉ cần nàng dừng lại, Tôn Vũ sẽ hung tợn trừng mắt với nàng.
Việc Tôn Vũ bắt một tiểu cô nương luyện thương pháp lưu truyền rất nhanh trong quân Công Tôn Toản. Nghiêm Cương và Điền Dự đều thấy không ổn, hai người mấy lần tới khuyên Tôn Vũ buông tha cho tiểu cô nương này. Nhưng Triệu Vân là nha hoàn của Tôn Vũ, thuộc loại tài sản riêng, người khác cũng không thể xen vào được.
Nghiêm Cương thấy Triệu Vân thực sự đáng thương, có một ngày nhịn không được nói với Tôn Vũ: “Tầm Chân tiên sinh, ngươi đã muốn Triệu Vân luyện thương pháp, không bằng để ta dạy nàng đi. Tốt xấu gì ta cũng là ‘Thương tướng’, học với ta tốt hơn so với việc nàng cầm cây gậy trúc múa loạn.”
Không ngờ Tôn Vũ từ chối luôn. Hắn cảm thấy Triệu Vân ít nhất cũng là cấp bậc “Thương thần”, không có lý do gì đi theo “Thương tướng” luyện tập, lại làm thui chột tài nănng. Vì thế Triệu Vân đáng thương đành phải khổ cực luyện trúc thương. Mỗi ngày ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ được vài canh giờ.
Nếu thế giới này có tội ngược đãi trẻ em, Tôn Vũ đã phải ăn cơm tù rồi.
Hôm nay Triệu Vân lại luyện thương pháp, toàn thân bủn rủn tựa vào một thân cây nghỉ ngơi.
Tôn Vũ đột nhiên cầm đại chùy đi vào sân, nói với Triệu Vân: “Tử Long, lấy trúc thương của ngươi đâm ta! Chúng ta đối luyện.”
“A?” Triệu Vân kinh hãi, ra sức xua đôi tay nhỏ bé trắng như tuyết , nói:“Ta không muốn. Tầm Chân tiên sinh thật là lợi hại , ta không dám đối luyện với người.”
“Đừng nhiều lời. Nếu ngươi không đánh thắng ta, tối nay không có cơm ăn!” Tôn Vũ trừng mắt nói.
Triệu Vân vừa nghe không được ăn cơm, liền cúi đầu xuống, đáng thương nói: “Vậy luyện đi, nhưng... ta làm sao có khả năng đánh thắng được Tầm Chân tiên sinh. Híc híc, tối nay chác chắn không có cơm ăn rồi.”
“Không được khóc, mau lại đây.” Trong lòng Tôn vũ cũng thấy thương Triệu Vân. Nhưng để kích thích Triệu Vân xuất ra võ tướng kĩ, hắn không thể không giả bộ hung ác.
Triệu Vân liếc mắt nhìn Tôn Vũ, sợ hãi cầm trúc mâu lại gần, quét ngang đâm tới một thương. Nhưng cú đâm này yếu ớt vô lực, quả thực chẳng ra gì. Tôn Vũ vung đại chuỳ lên, Triệu Vân bị hắn đánh lui lại năm sáu bước liền.
“Tiên sinh, tay của ta đau quá.” Triệu Vân khóc nói: “Ta thật sự không biết chiến đấu.”
“Đừng nói nữa, đánh tiếp nào.” Tôn vũ cứng rắn nói:“Hôm nay nếu ngươi không đánh trúng ta, sẽ không được ăn cơm.”
Triệu Vân quệt miệng, lại giơ thương đâm tới. Kết quả lại bị Tôn Vũ dùng một chùy đánh lui.
Cứ tiếp tục như vậy hai canh giờ, Triệu Vân rốt cục không còn sức lực nữa. Nàng ném trúc thương sang một bên, nằm trên mặt đất khóc rống lên.
Ôi, bắt nạt tiểu la lỵ, cảm giác trong lòng thật tội lỗi. Tôn Vũ thở dài nói: “Được rồi, ta thay đổi chủ ý , vẫn cho ngươi ăn cơm .”
“Thật à?” Trên mặt Triệu Vân nước mắt vẫn lăn đều, nhưng nghe nói có cơm ăn, nàng lập tức không khóc nữa.
“Là thật, ai, nghỉ ngơi một lúc rồi đi ăn cơm.” Tôn vũ bỏ đại chuỳ xuống, ảo não nghĩ: “Rốt cuộc phải dùng biện pháp gì mới khiến Triệu Vân xuất ra võ tướng kĩ? Nếu nàng trở nên mạnh mẽ, ví như... biến thành “Thương thần”... Ta mang nàng theo đi khắp thiên hạ cũng không sợ a. Nói đi cũng phải nói lại, võ tướng kĩ của Triệu Vân rốt cuộc là gì? Thật làm cho người ta tò mò.”
Lúc này ở trước cửa bỗng nhiên có bóng người xuất hiện. Một lão phụ nhân tinh thần quắc thước đi đến cửa nhà Tôn Vũ, cao giọng nói:“Xin hỏi có người ở nhà không? Bắc Hải Trịnh Huyền đến thăm!” Lão phụ nhân mi trắng tóc bạc, gương mặt đầy vẻ phong sương, nhưng vẫn tràn đầy lanh lợi, khí khái hiên ngang. Chỉ xem bề ngoài cũng biết đây là một người học vấn uyên thâm.
Tôn Vũ tò mò, Trịnh Huyền? Là người nào? Trước kia chưa từng nghe qua a.
NM01 đưa tin:“Trịnh Huyền, tự Khang Thành, người Cao Mật Bắc Hải, là đại nho đương thời, đại sư thời Hán mạt, môn đồ khắp thiên hạ. Trịnh Huyền là bạn đồng môn với Lư Thực, có thể coi là sư bá của Công Tôn Toản. Ngoài ra, ở trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’ Lưu Bị từng bái ông ta làm thầy, nhưng trong chính sử không thấy ghi chép lại.”
Tôn Vũ nghe NM01 giới thiệu xong, xem ra đây là một nhân vật rất lợi hại.
Hắn tiến đến cửa, cao giọng nói:“Đệ tử Tôn Vũ, xin hỏi Trịnh lão sư tới đây có chuyện gì?”
Trịnh Huyền ha ha cười nói:“Ta đi du lịch thiên hạ, đi ngang qua Trác huyện, muốn hỏi thăm lão hữu Lư Thực, không ngờ tìm tới tìm lui không ra. Nghe nói đồ đệ của Lư Thực là Công Tôn Toản ở tạm chỗ này, vì thế đến hỏi thăm một chút tin tức người bạn già, xin chớ trách làm phiền.”
“Thì ra là tìm chủ công.” Tôn Vũ mỉm cười mời Trịnh Huyền vào nhà. Trước mặt người ngoài hắn không dám gọi Công Tôn Toản là Bá Khuê, ngoan ngoãn gọi chủ công.
Trịnh Huyền cười ha hả đi vào trong sân. Bà tuy là đại nho nổi danh đương thời nhưng không có chút kiêu ngạo nào, chỉ như một lão bà mặt mũi hiền lành vẫn còn rất nhanh nhẹn hoạt bát.
Mới vừa đi vào sân, Trịnh Huyền thấy Triệu Vân đáng thương đang phủi phủi quần áo.
“Vị tiểu cô nương này đang làm gì vậy?” Trịnh Huyền tò mò hỏi.
Tôn Vũ ngượng ngùng cười nói:“Nàng là tiểu nha hoàn của ta, mặc dù có tiềm năng nhưng lại không có võ tướng kĩ. Ta đang rèn luyện nàng.”
Trịnh Huyền nghe xong lời này, tò mò đánh giá Triệu Vân, nhìn trái nhìn phải, sau đó lắc đầu cười nói: “Bộ dạng tiểu cô nương này yếu ớt, thể chất bẩm sinh quá kém. Cho dù nàng có võ tướng kĩ cũng rất khó phát huy ra uy lực mạnh mẽ, thân thể của nàng không chịu nổi .”
Tôn Vũ không cho là đúng, nghĩ thầm: thế giới này tuy khác biệt với thế giới của ta, nhưng danh tướng mạnh yếu đại khái không có sai lệch lắm. Triệu Vân nhất định là rất mạnh.
Trịnh Huyền thấy hắn không tin cũng không nói thêm nữa, chậm rãi đi vào phòng tìm Công Tôn Toản.