Lại đi thêm vài ngày, đại quân cuối cùng cũng đến Trần Lưu.
Xung quanh Trần Lưu đã có vô số quân doanh được dựng lên. Những dãy lều trướng tầng tầng lớp lớp như kéo dài tới tận cuối chân trời, mắt thường không thể nhìn thấy hết được. Một mảng đông nghìn nghịt bày ra trước mặt, không biết đạo quân này lớn đến chừng nào.
Công Tôn Toản thấp giọng nói: \"Xem ra mười tám lộ chư hầu đều tới rồi. Có thể chúng ta là nhóm cuối cùng.\"
Tôn Vũ gật đầu nói: \"Chuyện này cũng không khó hiểu, Công Tôn gia chúng ta nằm sát biên giới phía bắc, đương nhiên không nhanh bằng những lộ chư hầu này. Bọn họ đều là ở tại trung nguyên mà.\"
NM01 bay lên trên cao thu lấy hình ảnh binh doanh xung quanh Trần Lưu, sau đó quay trở về báo cáo: \"Chủ nhân, nơi đây ít nhất cũng có bốn mươi vạn đại quân. Bởi vì rất nhiều binh sĩ đang ở trong các doanh trướng nên ta không thể thống kê ra con số chính xác.\"
Tôn Vũ nhún vai nói: \"Ngươi không cần đếm đâu. Lát nữa sẽ có người phụ trách thống kê. Ta nghĩ... Viên Thiệu hẳn là rất thích làm chuyện này.\"
Công Tôn Toản lưu đại quân lại ngoài thành, dặn binh sĩ bảo vệ cẩn thận Triệu Vân, Trương Bạch Kỵ. Sau đó nàng cùng Tôn Vũ mang theo hơn mười hộ vệ chậm rãi tiến vào Trần Lưu.
Meo meo mắt Tào Tháo sớm đã nhận được tin, nàng tự mình ra nghênh đón. Chỉ thấy nàng vẫn mặc một bộ áo giáp kim sắc, y phục bên trong cũng có năm màu rực rỡ. Nàng đứng trước hai quân, ánh sáng lóa mắt bắn ra bốn phía. Nàng vẫn luôn ghi hận việc Công Tôn Toản đoạt danh tiếng của nàng, nhưng trên mặt không có chút biểu hiện gì, cười hì hì nói: \"Bạch mã tướng quân đã tới rồi. Chỉ còn thiếu một lộ quân của ngươi thì liên minh quân phản Đổng đã tụ tập đông đủ. Mau mời vào!\"
Nói xong Tào Tháo nhìn thoáng qua Tôn Vũ bên người Công Tôn Toản, cười nói: \"Tôn tướng quân cũng tới rồi? Hì hì, rất tốt.\"
Rất tốt cái gì hả? Tôn Vũ trong lòng thầm oán: nghĩ đến Tào Tháo âm hiểm xảo trá trong thế giới kia, ta không rét mà run. Nhìn thấy meo meo mắt nhà ngươi trong lòng ta lại phát lạnh.
Công Tôn Toản sóng vai với Tào Tháo tiến vào trong thành.
Tào Tháo cười hì hì nói: \"Công Tôn tướng quân, lần này ngươi viết hịch văn thảo tặc rất hay đó!\" Nàng trong lòng thầm nghĩ, lại có thể giống như đúc với bản của ta, chuyện này không hỏi rõ rang thì ta ăn ngủ không yên.
Công Tôn Toản đỏ hồng mặt nói: \"Thực ra không phải ta làm, là Tầm Chân… nhà ta viết.\" Nàng chi tay về phía Tôn Vũ, ôn nhu nói: \"Tầm Chân nhà ta văn võ song toàn, viết thiên hịch văn đó là chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi.\"
Đổ mồ hôi! Nhuyễn muội tử, lần này ngươi khoe sai người rồi. Trong lòng Tôn Vũ chảy mồ hôi ròng ròng, thầm nghĩ: bản hịch văn kia là NM01 trực tiếp sao chép hịch văn của Tào Tháo. Ngươi khen ta trước mặt Tào Tháo thế này... không phải trước mặt tác giả khen sách lậu hay sao? Chuyện này... Chuyện này thật quá làm ta toát mồ hôi rồi.
Tào Tháo nghe Công Tôn Toản nói thế, đôi meo meo mắt câu hồn đoạt phách nhìn về phía Tôn Vũ, ỏn ẻn nói: \"Ô! Thì ra là do Tầm Chân tiên sinh viết. Tiên sinh thực sự là một người đại tại!\" Nàng trong lòng thầm mắng: cơ hội để lão nương nổi bật ngang nhiên bị một người nam nhân đoạt đi. Muốn chết hả? Đồ ác tâm nhà ngươi, lão nương nhất định sẽ cho ngươi sáng mắt ra.
Tôn Vũ cười khổ một tiếng. Thảm rồi, tác giả đã phát hiện ra ta đi in sách lậu. Còn gì mặt mũi của ta... Tranh thủ đi vào trong thì hơn. Hắn vội vàng nói với Tào Tháo: \"Tào tướng quân quá khen, ta không dám nhận. Trình độ viết hịch văn của ta so với Tào tướng quân còn xa mới bằng.\"
Tào Tháo trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: viết giống như đúc với ta còn nói không bằng, giả bộ khiêm tốn quá đi. Tên hỗn đản này, lão nương nhất định phải cho ngươi nếm mùi đau khổ. Nên xoay hắn thế nào bây giờ? Để hắn yêu ta, sau đó bỏ rơi hắn, hoặc là đùa giỡn với hắn, làm hắn thèm muốn mà không làm gì được... Ừm, biện pháp này không tồi!
Đôi meo meo mắt của Tào nữ vương híp lại như sợi chỉ. Lòng dạ của nàng rất sâu, tuy trong lòng nghĩ cách hại người thế nào nhưng trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng như gió xuân. Công Tôn Toản hoàn toàn bị nàng lừa gạt. Chỉ có Tôn Vũ bởi vì có chỗ kiêng dè với Tào Tháo trong thế giới kia của mình nên trong lòng vẫn đề phòng meo meo mắt.
Ba người tiến vào thành Trần Lưu. Chỉ thấy thành Trần Lưu vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Cửa hiệu san sát mọc hai bên đường. Người dân đi chật trên đường, vẻ mặt mỗi người trên đều tươi sáng, hiển nhiên cuộc sống ở đây rất thoải mái sung túc. Các loại rau dưa, hoa quả, thịt cá bầy đầy hai bên đường phố. Tiếng rao hàng ồn áo khắp nơi. Ngựa xe như nước xuôi ngược không ngừng.
Thật là một tòa thành thị phồn hoa. Tôn Vũ than thở trong lòng: Trần Lưu không hổ là sào huyệt của Tào Tháo, nàng cai quản thật tốt. Tào Tháo trong thế giới kia của ta được xưng là năng thần thời trị, gian hùng thời loạn. Xem ra trong thế giới này Tào Tháo cũng là một năng thần.*
Tôn Vũ ngẩng đầu lên nhìn. Trên bầu trời Trần Lưu có hai chữ lớn màu lục \"An dân\" bay lơ lửng. Hiển nhiên là có một vị quan văn sử dụng võ tướng kỹ bao trùm tòa thành này. Thật thú vị!
Tào Tháo theo hướng nhìn của Tôn Vũ, chỉ vào chữ \"An dân\" trên bầu trời cười nói: \"Đó là võ tướng kỹ của thái thú Trần Lưu Trương Mạc. Nàng và ta tuy là quan hệ thuộc cấp nhưng cũng là một người bạn tốt của ta.\"
NM01 đưa tin bên tai Tôn Vũ: \"Trương Mạc, một trong những quần hùng thời Hán mạt, thái thú Trần Lưu, bởi vì Tào Tháo nhậm chức Duyện châu mục, nên Trương Mạc là thuộc hạ của Tào Tháo. Làm người chính trực, yêu tài trượng nghĩa, có quan hệ sâu đậm với Tào Tháo và Viên Thiệu.\"
Đi được vài bước, lại có một hàng chữ màu lục bay lên bầu trời. Tôn Vũ nhìn lên, là hai chữ “Hưng thương”. Đây có lẽ là một quan văn kỹ thúc đẩy thương nghiệp phát triển. Tào Tháo rất coi trọng dân chính, mấy quan văn đều cùng lúc phóng ra kỹ năng.
Tào Tháo lại chỉ vào \"Hưng thương\" cười nói: \"Đây là võ tướng kỹ của phú thương Vệ Hoằng. Chính nàng là người bỏ vốn trợ giúp ta khởi binh.\"
Ba người đi vào trung tâm Trần Lưu, chỉ thấy tại đây đã dựng một quân trướng thật lớn. Trong trướng bày hai hàng bàn. Phía sau bàn phần lớn đã có người ngồi. Sau bọn họ còn có tướng lĩnh tùy tùng. Trong quân trướng chật ních người.
Tào Tháo dẫn Công Tôn Toản đi vào , lớn tiếng nói: \"Thái thú Bắc Bình Công Tôn Toản, lĩnh một vạn năm nghìn quân gia nhập vào liên minh quân phản Đổng Trác!\"
Những người trong trướng nghe lời này liền đứng dậy hành lễ, đồng thời tự báo thân phận.
Tổng cộng có mười tám trấn chư hầu đến, có:
Đệ nhất trấn : Viên Thuật, hậu tướng quân, thái thú Nam Dương.
Đệ nhị trấn: Hàn Phức, thứ sử Ký Châu.
Đệ tam trấn: Khổng Du, thứ sử Dự Châu.
Đệ tứ trấn: Lưu Đại, thứ sử Duyện Châu.
Đệ ngũ trấn: Vương Khuông, thái thú quận Hà Nội.
Đệ lục trấn: Trương Mặc, thái thú Trần Lưu.
Đệ thất trấn: Kiều Mạo, thái thú Đông Quận.
Đệ bát trấn: Viên Di, thái thú Sơn Dương.
Đệ cửu trấn: Bào Tín, tướng ở Tế Bắc.
Đệ thập trấn: Khổng Dung, thái thú Bắc Hải.
Đệ thập nhất trấn: Trương Siêu, thái thú Quảng Lăng.
Đệ thập ngũ trấn: Tôn Kiên, Ô trình hầu, thái thú Trường Sa.
Đệ thập lục trấn: Viên Thiệu, Kỳ hương hầu, thái thú Bột Hải.
Còn có:
Đệ thập thất trấn: Công Tôn Toản, thái thú Bắc Bình.
Đệ thập bát trấn: Tào Tháo, Duyện châu mục.
Công Tôn Toản đáp lễ từng người một. Những chư hầu này có người mang ba vạn quân, có người mang năm vạn quân. Nhiều nhất chính là Viên Thiệu ở Hà Bắc, suất lĩnh mười vạn binh, quả thực là thế lớn. Công Tôn Toản chỉ có một vạn năm nghìn người, xem như là một chư hầu có thực lực kém nhất, vì vậy nàng cùng Tôn Vũ ngồi ở chỗ cuối cùng.
Một vị phụ nhân trung niên ngồi trên ghế thủ vị, ước chừng khoảng bốn lăm bốn sáu tuổi. Nàng mặc giáp vàng, đội mũ vàng, khoác áo choàng màu lam, khí thế thật không tầm thường. Tôn Vũ nghĩ thầm, người này quá nửa chính là Viên Thiệu. Ta còn tưởng rằng nàng là một cô gái xinh đẹp, hóa ra lại là một
phụ nữ trung niên, khục khục.
Chỉ thấy Viên Thiệu mở miệng nói: \"Hiện tại trấn chư hầu cuối cùng là Công Tôn tướng quân cũng đến rồi. Chúng ta hãy thương nghị kế sách tiến binh.\"
Tôn Vũ nghĩ thầm, lúc này hẳn sẽ có một người đi ra đề cử Viên Thiệu làm minh chủ mới đúng?
Vừa nghĩ đến đây, chỉ thấy phía trước có một vị phụ nhân trung niên bước ra, chính là thái thú quận Hà Nội Vương Khuông. Nàng cao giọng nói: \"Nay phụng đại nghĩa, tất nhiên phải lập minh chủ. Mọi người nghe theo mệnh lệnh của minh chủ mới có thể thống nhất chỉ huy.\"
Xì, quả nhiên là cái kiến nghị vô bổ này. Tôn Vũ trong lòng thầm oán.
Lúc này Tào Tháo ngồi ở một bên nhấp nháy cặp meo meo mắt, nghĩ thầm: Nếu luận thực lực đương nhiên chịn Viên Thiệu đứng đầu. Chi bằng ta biết thời biết thế, đứng ra đề Viên Thiệu. Vậy có thể nổi bật rồi! Lời nói phải có chút hoa lệ mới biểu thị được oai phong của Tào Mạnh Đức ta. Phải nói như thế nào đây? Ta nên nghĩ sẵn trong đầu, chi bằng nói: \"Viên bản sơ bốn đời làm tam công, lại có nhiều thủ hạ, nguyên là con cháu danh tướng nhà Hán, nên tôn làm minh chủ.\"
Tào Tháo suy nghĩ chu đáo rồi, ngôn từ rất tráng lệ, nhất định mình có thể nổi bật. Vì vậy nàng cười hì hì đứng lên, bộ y giáp sặc sỡ rung rung, vừa muốn mở miệng nói...
Bỗng nhiên phái sau Công Tôn Toản có một người đứng lên, chính là Tôn Vũ. Tôn Vũ cao giọng nói: \"Viên bản sơ bốn đời làm tam công, lại có nhiều thủ hạ, nguyên là con cháu danh tướng nhà Hán, nên tôn làm minh chủ.\"
Hộc, Tào Tháo thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Nàng rên lên trong lòng: \"Được lắm! Lại là cái tên Tôn Vũ này, dám đoạt danh tiếng của ta. lời nói cũng giống của ta như đúc. Ta... hận... ngươi!\"