Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 135: Chương 135: Loly thích máu, tỷ thí đi.




Trăng như lưỡi câu, dế kêu rả rích, tuy rằng yên tĩnh nhưng lại chẳng yên tĩnh.

Tôn Vũ đi theo sau Vu Cấm, đi rón rén vào "Đại doanh" Tào quân. Trên mặt cỏ xung quanh khắp nơi đều là binh sĩ có tướng ngủ đáng yêu, có người chân gác lên mặt bạn; có người tay đặt ở hạ bộ bạn; có người miệng sắp hôn lên mặt bạn ... vì không dựng doanh trại, tất cả mọi người lộ đủ hình dáng kỳ lạ trên cỏ.

Vu Cấm đi vào "Đại trướng trung quân", cái gọi là "Đại trướng trung quân", thật ra chính là một vùng đất trống không có binh sĩ bình thường tới làm phiền, dành cho tướng lãnh trong Tào quân nghỉ ngơi. Dù sao tướng lãnh đều là con gái, không chịu nổi việc một cái chân thối gác lên mặt.

Tôn Vũ thấy loly đại kích cùng loly độc nhãn đều nằm dưới đất, hai tiểu loly đáng thương rúc vào sưởi ấm cho nhau, vai của loly độc nhãn tựa ở phía dưới đầu loly đại kích. Nước miếng loly đại kích Điển Vi chảy từ khóe miệng xuống, thấm ướt bả vai loly độc nhãn.

Tôn Vũ nhìn kỹ một hồi, sương sớm trên lá cây thấm ướt áo giáp loly độc nhãn, khiến nàng ngủ không được thoải mái, ngay vào lúc Tôn Vũ nhìn nàng, nàng còn đang trở người, dùng bàn tay nhỏ phủi mấy cọng cỏ dính trên mặt nàng.

- Ặc ... Tôn Vũ nhỏ giọng nói với Vu Cấm: - Các người chỉ không thể xây doanh thôi, sao ngay cả giường xếp cũng không dựng Vu Cấm lắc đầu nói: - Giường xếp cũng tính là xây nửa doanh trại rồi? Bọn ta không thèm làm điều như tiểu nhân thất hứa ấy.

Không làm tiểu nhân cũng không thể để hai loly ngủ dưới đất chứ, ca ca ta rất đau lòng cho loly đấy. Tôn Vũ nhét túi ngủ ở dưới đất bên cạnh hai loly, sau đó ý bảo Vu Cấm nhấc nhẹ loly đại kích lên, mình thì ôm loly độc nhãn, nhẹ nhàng đặt hai loly vào trong túi ngủ.

- Ta đi đây! Tôn Vũ nhìn tiểu loly ngủ yên ổn ở trong túi ngủ, cảm giác tội lỗi trong lòng hơi giảm bớt. Hắn lại theo Vu Cấm đi ra khỏi "Tào doanh".

- Vu tướng quân, ngày mai gặp trên chiến trường Tôn Vũ cười nói: - Hôm nay ta chỉ mang theo một túi ngủ, nếu ngày mai ta lại thắng, sẽ đưa thêm một túi ngủ nữa cho ngươi.

Hả? Còn định tặng túi ngủ cho ta? Nam nhân này rất dịu dàng, tướng mạo Vu Cấm rất bình thường không xinh đẹp, nên cũng không quá mong nam nhân sẽ thích. Hơn nữa nàng là võ tướng, nữ nhân giống như nàng là trụ cột lưng gánh cả thiên hạ, cho tới bây giờ chưa từng được nam nhân quan tâm giống vậy, cũng không có nam nhân nào dám quan tâm nàng như vậy.

Trong lòng Vu Cấm nhịn không được có vẻ lâng lâng nói: - Chúng ta không đánh thì sao? Ngươi bảo cả nhà phu nhân ngươi chuyển ra khỏi Từ Châu thì ngươi cũng không cần để ý chuyện Từ Châu nữa.

Khụ, việc này ... vào lúc hết sức nguy nan vứt bỏ chúa công không để ý, Mi Trúc có lẽ không làm được chuyện như vậy? Tôn Vũ lắc lắc đầu, phất tay nói:

- Chuyện này không dễ làm đâu, tóm lại ... lần này Tào Tháo khởi binh cũng hơi quá đáng rồi, Đào Khiêm quả thật không có lỗi sai gì.

- Ngươi nói chúa công ta quá đáng? Vu Cấm giơ nắm đấm nhỏ lên, có điều nàng biết mình đánh không lại Tôn Vũ, đành phải thu nắm đấm lại, lộ ra hàm răng trắng bóc nói: - Đừng nói xấu chúa công ta nha! Ngươi nói xấu chúa công nữa, ta sẽ cắn ngươi đó!

Ta ngất, ta sợ quá! Tôn Vũ thầm khinh bỉ, lúc này nói chuyện có hơi hợp lắm, khiến trong lòng ta ngứa ngáy, mau chuồn thôi.

----------

Ngày hôm sau, lúc nắng sớm mới chiếu, cây cỏ còn đọng sương. Sáng sớm luôn là lúc giá lạnh nhất, Hạ Hầu Đôn hé đôi mi dày từ từ tỉnh lại, a, thật là ấm áp, tối qua không phải là ngủ ở trong bụi cỏ sao? Sao lại ấm như vậy chứ?

Nàng mở độc nhãn ra, phát hiện mình ngủ ở trong túi ngủ ấm áp, cả người đều được bọc kín. Tiểu loly chớp chớp độc nhãn, hỏi Vu Cấm bên cạnh: - Thứ này là gì? Lấy từ đâu vậy?

Vu Cấm thở dài nói: - Hạ Hầu tướng quân, món này là do Tôn Vũ đưa tới cho ngươi tối qua ...

- Hả Khuôn mặt nhỏ nhắn của loly Đôn vui vẻ nói: - Tôn tướng quân không đánh với chúng ta nữa hả?

Vu Cấm cười mếu nói: - Hắn nói, hôm nay sẽ đánh nữa, nếu chúng ta lại thua, hắn sẽ cho ta một túi ngủ nữa.

- ... Có ý gì? Tiểu loly chép miệng buồn bực.

------------

Quả nhiên, Tôn Vũ cũng không phải là nói đùa, vào lúc Vu Cấm định dặn bọn lính đốn củi xây doanh, chỉ nghe tiếng trống vang lên trong thành Từ Châu, Tôn Vũ lại dẫn một nhóm quân mã chạy tới.

Hạ Hầu Đôn cùng Vu Cấm đều bực mình, hai người lại ghìm ngựa chạy tới trước trận, nói to với Tôn Vũ: - Tôn tướng quân, rốt cuộc ngươi có ý gì? Không để bọn ta xây doanh trại sao?

Khụ, không xây thì tốt rồi, chờ các ngươi xây doanh xong, sau đó chủ lực của Tào Tháo vừa đến, vậy cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Bây giờ quấy nhiễu khiến các ngươi không dựng doanh được, chờ lúc Tào Tháo chạy đến mà đại quân không có doanh trại đặt chân, ta còn có thể kéo thêm chút thời gian nữa. Tôn Vũ giơ thiết thương trên tay lên, nói với Hạ Hầu Đôn: - Em gái Hạ Hầu, hôm nay chúng ta lại đánh cuộc gì đó đi! Vẫn quy củ cũ, nếu các người thua thì không thể xây doanh trại, nếu bọn ta thua thì xây doanh giúp ngươi.

Hạ Hầu Đôn phồng má, giận dữ nói: - Ta không thèm đánh cuộc với ngươi, ngươi là đồ khốn.

Hắc, cũng may chưa nói ngươi là người tốt. Nếu bị tiểu loly xem là người tốt, vậy thì cười chết mất. Tôn Vũ nhếch miệng nói: - Em gái Hạ Hầu, các người là quân tiên phong, không mang theo khí cụ công thành, không thể nào công thành, chỉ có thể hạ trại ở chỗ này. Nếu ngươi không đánh cuộc với ta, ta cứ dẫn binh quấy nhiễu các người hạ trại mãi đấy, ngươi đuổi theo ta, ta liền lui về thành. Ngươi không đuổi theo ta, ta sẽ phóng hỏa đốt một nửa doanh trại ngươi xây, khụ khụ! Khi đó ngươi đành phải lấy một nửa quân đội xây doanh trại, lấy một nửa quân đội đánh với ta, sẽ biến thành hỗn chiến lớn đấy. Ngươi xem bọn binh sĩ của ngươi đi, ai cũng đều không ngủ ngon, đánh trận chắc chắn sẽ luống cuống tay chân. Hơn nữa chiến tranh thì sẽ có người chết, nào có thoải mái bằng đánh cuộc?

Điều này cũng đúng, chiến tranh thì sẽ có người chết, Hạ Hầu Đôn liếc nhìn bọn binh sĩ sau lưng, chỉ thấy trên người bọn họ có dính cây cỏ, có dính sương sớm, bộ dạng chưa tỉnh ngủ ... mặc dù trạng thái này chưa bết bát lắm, cũng chẳng cần phải sợ binh Từ Châu, nhưng so với Tào quân bình thường mà nói chắc chắn sẽ hơi kém. Mà điểm kém này nói không chừng sẽ tăng thêm rất nhiều thương vong!

Hạ Hầu Đôn khá đơn thuần, nghĩ một lát liền nói: - Vậy hôm nay lại đánh cuộc gì đây? Không thể so bắn tên nữa.

Tôn Vũ cười hì hì nói: - Đấu võ đi!

- Đấu võ? Hạ Hầu Đôn ngây người, hoàn toàn không ngờ Tôn Vũ dám nói đấu võ. Nàng là võ tướng đỉnh cấp màu vàng chân chính, vừa xuất "Thị huyết", đấu khí tuôn ra, đòi dựa vào "Cự lực" màu đỏ của Tôn Vũ hả? Tám đời cũng không đánh lại Hạ Hầu Đôn. Vừa vào cấp màu vàng chân chính, cũng đã là cấp số siêu việt, có được năng lực không thể tưởng tượng nổi rồi. Ngay cả quái vật như Lã Bố, Hạ Hầu Đôn cũng có thể chống đỡ được mấy chiêu. Nàng cũng không phải là dạng tướng lãnh màu lam như Vu Cấm, còn có khả năng khiến Tôn Vũ lật bàn sao.

- Ừ, đấu võ! Tôn Vũ nói nghiêm túc: - Nhưng không phải là một chọi một, mà là hai đấu hai, bên ngươi cho hai đại tướng, bên ta cũng xuất hai đại tướng, hai đấu hai phân thắng bại!

Hạ Hầu Đôn nhất thời đầu óc rối loạn, nàng ngồi ở trên lưng ngựa mà hất hai bím tóc, dùng độc nhãn nhìn lướt qua nhân vật phía sau Tôn Vũ. Tào Báo? Người này chắc không phải, ở cuộc chiến Hổ Lao quan Hạ Hầu Đôn từng thấy võ tướng kỹ của Tào Báo, nàng chỉ có ngự binh kỹ "Đan Dương" màu đỏ, không thể nào đi ra đầu võ được.

Nhìn bên cạnh ... Hạ Hầu Đôn không tốt chút sức nào đã nhìn thấy Từ Hoảng, một cô gái mặc váy trắng, lưng đeo đại phủ, ngồi xéo trên lưng ngựa, vẻ mặt hầm hầm, giống như người khác thiếu nàng mấy trăm văn tiền. Nàng đang cúi đầu, nhìn đôi chân trắng như tuyết, nõn nà của mình, nhịp nhịp ở cạnh bụng ngựa một cách rất chăm chú.

Xem ra đây chính là võ tướng mà Tôn Vũ định phái ra hai đấu hai. Tôn Vũ chắc chắn không phải là đối thủ của ta, mục tiêu của hắn là Vu Cấm, còn đứa cầm búa kia chính là người hắn chọn ra để đánh với ta sao? Hạ Hầu Đôn chớp chớp độc nhãn, nói to với Từ Hoảng: - Này, ngươi tên gì?

- Gọi ta? Từ Hoảng ngẩng đầu lên, hung hăng nói: - Mặc dù ngươi không xứng biết tên ta, nhưng con người ta vốn nhân hậu, miễn cưỡng nói cho ngươi biết cũng không sao. Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Từ Hoảng Từ Công Minh là ta!

Hạ Hầu Đôn toát mồ hôi một trận ... này ... người này nói chuyện hùng hổ vậy sao? Sao cảm giác có hương vị của kẻ mặt dày, cực không đáng tin cậy. Nàng nghiêng đầu nhìn kỹ hai người của đối phương, Tôn Vũ có "Tất trúng", "Kỵ tướng", "Cự lực" màu đỏ, mặc dù không biết sao hắn có thể bắn ra được mũi tên lợi hại như vậy, nhưng cùng lắm chỉ có thể đánh bại Vu Cấm, muốn đánh thắng mình thì tuyệt đối không thể, thậm chí tiếp được hai ba chiêu của mình đã khó khăn rồi. Từ Công Minh kia hình như rất trâu bò, nhưng hình như dáng người rất trâu bò thường không trâu bò. Hai người kia liên thủ nói không chừng còn đánh không lại một mình ta.

Tiểu loly suy nghĩ nghiêm túc một lát, nếu Vu Cấm cũng xuất chiến, nói không chừng sẽ bị mũi tên Tôn Vũ bắn bị thương, chi bằng một mình mình gánh hết đi, nàng nghiêm túc nói: - Cũng không cần hai chọi hai, để ta một chọi hai đi!

Tôn Vũ cười hì hì nói: - Người phải biết một chọi hai là rất đáng sợ đó! Em gái Từ Công Minh nhà ta vô cùng lợi hại đấy Nói xong hắn quay đầu lại, cười nói với Từ Hoảng: - Em gái Công Minh, mời ngươi phô diễn chút võ tướng kỹ cho Hạ Hầu tướng quân xem thử, để cho Hạ Hầu tướng quân thêm cơ hội đổi ý.

Từ Hoảng giương đại phủ Tuyên Hoa lên, xoẹt một tiếng ánh vàng nhấp nhoáng, hai chữ to "Phủ vương" vọt lên đỉnh đầu, ánh vàng chói lọi lưu động, hết sức chói mắt. Binh Từ Châu thấy võ tướng kỹ của Từ Hoảng mới lần đầu tiên, lập tức cùng than một tiếng: - Oa! Màu vàng! Thật lợi hại, hóa ra hộ vệ của Tôn Tầm Chân tiên sinh cũng là võ tướng đỉnh cấp màu vàng.

Binh sĩ Tào quân thấy "Phủ vương", lại phá lên cười ha hả, có người hét lớn: - Màu vàng nhạt hả? Ha ha ha, còn không có cả đấu khí, thực lực như vậy không phải đối thủ tướng quân Hạ Hầu Đôn nhà ta.

Có một binh lính còn kêu lớn lên: - Cho dù cộng thêm mấy võ tướng kỹ màu đỏ màu mè của Tôn tướng quân, cũng không phải là đối thủ của Hạ Hầu Đôn tướng quân nhà ta, ha ha ha ha!

Hạ Hầu Đôn nhìn thoáng qua "Phủ vương" của Từ Hoảng, cảm thấy không có chút uy hiếp, nhìn lại Tôn Vũ, ngẫm lại thực lực Tôn Vũ bày ra lúc ở cuộc chiến Hổ Lao quan, vẫn cảm thấy một chọi hai là chắc chắn thắng, vì vậy nàng nghiêm túc nói: - Ta nghĩ kĩ rồi, một chọi hai, đánh cuộc này ta tiếp.

Loly thích máu, ngươi lại mắc mưu nữa rồi! Tôn Vũ nhịn không được mà bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.