Tôn Vũ nói xong, ba người Lưu Quan Trương cũng hiểu ra. Trương Phi nhìn trái nhìn phải, sau đó cười nói: "Ồ, thật đúng là như vậy! Điêu Thuyền chỉ có thể làm nam nhân ngã quỵ, không thể làm như thế với nữ nhân... Hì hì, vậy không cần phải sợ nữa. Chúng ta chỉ cần đánh bại Lữ Bố thì Điêu Thuyền chẳng có gì đáng ngại nữa rồi."
Quan Vũ vuốt râu, phì một tiếng nói với Trương Phi: "Muội chỉ luôn làm vướng chân vướng cẳng ta, làm sao có thể đánh thắng Lữ Bố được?"
Tôn Vũ đổ mồ hôi nghe hai cô nàng này nói chuyện. Hắn nhịn không được nhắc nhở: "Ngay cả ngựa các cô cũng không có, còn đánh Lữ Bố cái gì? Vả lại có ngựa đi nữa, chỉ dựa vào các hai người cũng đánh không lại nàng... Hiện tại Viên Thiệu đang đánh chiêng thu binh, xem ra các chư hầu đã không còn chiến ý. Chúng ta cũng nên rút đi."
Quan Vũ cắn môi, buồn bực nói: "Không được, ta không thể chịu thua. Ta là Quan nhị tỷ vô địch thiên hạ, làm sao có thể chịu thua địch nhân được. Huống hồ ta còn muốn giúp đỡ Hán thất nữa chứ."
Nàng xoay người lại nới với Lưu Bị: "Đại tỷ... Đành phải mời người ra tay rồi."
"Cái gì?" Trương Phi khẩn trương, nói luôn mồm: "Đừng, đừng để đại tỷ xuất thủ. Ta sợ võ tướng kỹ của nàng!"
Ồ hồ, chủ đề đi một vòng lại quay qua Lưu Bị. Tôn Vũ nhịn đã lâu, vô cùng tò mò muốn biết võ tướng kỹ của Lưu Bị rốt cục là cái gì. Đáng tiếc Lưu Bị chưa từng có xuất thủ.
Chỉ nghe Lưu Bị khẽ thở dài: "Tam muội, tuy rằng muội không thích đại tỷ dùng võ tướng kỹ, nhưng lần này đại tỷ phải dùng rồi. Nghe nói Hán Hiến Đế Lưu Hiệp mà Đổng Trác đang đuổi bắt là cháu ta. Ta làm cô của hắn thì không thể thấy chết mà không cứu."
Lưu Bị rút Thư Hùng song cổ kiếm từ trên lưng xuống, đánh ngựa chậm rãi chạy về phía chiến trường. Nàng ôn nhu nói: "Để xem rốt cục chúng ta có phải là đối thủ của Lữ Bố hay không!"
Viên Thiệu và Viên Thuật đứng trên đài cao ra sức giậm chân, ra lệnh cho thủ hạ đánh chiêng thu binh. Chiêng ở đây là một loại nhạc khí, hình dáng hẹp dài, bên trên có cán, dùng đồng để chế thành.
Nhưng Viên Thiệu hạ lệnh một lúc lâu mà không nghe thấy tiếng chiêng. Viên Thuật tức giận quay đầu lại mắng: "Binh sĩ đánh chiêng đâu? Đang làm cái gì vậy..." Đang nói quang quác thì ngừng lại, bởi vì nàng nhận ra binh sĩ phụ trách đánh chiêng đang nằm vật xuống đất, toàn thân mềm nhũn, làm gì có hơi sức để đánh chiêng.
Viên Thuật hoảng sợ, vội vàng chạy xuống dưới đài, muốn tự mình đánh chiêng.
Mười tám trấn chư hầu đều có chút hoảng loạn, mọi người quay mặt nhìn nhau. Hai mắt Tào Tháo híp thành một đường nhìn Lữ Bố và Điêu Thuyền ở phái xa, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì. Tôn Kiên giận dữ hầm hầm, lại khổ nỗi không có biện pháp nào.
Toàn bộ năm nghìn bạch mã nghĩa quân đều ngã xuống đất. Võ tướng kỹ của Công Tôn Toản mà không có bạch mã nghĩa quân dưới tay thì cũng như không. Nàng lấy lại bình tĩnh, giật cương ngựa chạy về phía Tôn Vũ... Nữ nhân mà, nếu lúc nào không có chủ kiến thì khó tránh khỏi nghĩ đến nam nhân mình. Ngay cả trong thế giới nữ tôn nam ti này cũng không có ngoại lệ.
Nhìn thấy liên minh quân có ý rút lui, Điêu Thuyền thở dài, trở lại bên trong kiệu. Nàng vẫy tay qua cửa sổ kiệu, nói với Lữ Bố: "Bu Bu, chúng ta trở về đi."
La lỵ giáp đen Lữ Bố nghe tiếng vỗ vỗ vào ngựa Xích Thố, định theo Điêu Thuyền quay vào Hổ Lao quan.
Đúng lúc này, Lưu Bị mặc một thân váy áo màu lục giống như quý nhân cung đình chậm rãi đi tới trước trận. Nàng đứng giữa Lữ Bố và bốn mươi ba vạn binh sĩ đã ngã xuống đất.
"Lữ Bố, Điêu Thuyền..." Lưu Bị nhẹ giọng than thở: "Hai người các ngươi đều là anh kiệt thời nay, tại sao lại giúp Trụ làm ác?"
Nghe Lưu Bị nói vậy, Lữ Bố quay người lại. Trong khoảnh khắc khuôn mặt lạnh nhạt của nàng dường như có chút mê man. Nhưng nàng lại như nhớ lại cái gì đó: "Giúp Trụ làm ác? Ta không có! Nghĩa mẫu Đổng Trác của ta là hoàng đế. Ta trợ giúp nàng chính là giúp thiên hạ chính thống. Có gì không đúng?"
Lưu Bị ôn nhu nói: "Hoàng đế vốn là họ Lưu, tên là Hán Hiến Đế Lưu Hiệp. Đổng Trác là tặc thần soán quốc, làm sao có thể xưng Đổng Trác làm chính tông thiên hạ được chứ?"
"Soán quốc?" Lữ Bố đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, tựa hồ có chuyện quan trọng gì đó mà nàng quên mất rồi... Hoàng đế là Lưu Hiệp? Không đúng, ta nhớ kỹ hoàng đế chính là nghĩa mẫu Đổng Trác của ta mà. Lưu Hiệp mới là tặc thần! Nghĩa mẫu còn kêu ta bắt giữ Lưu Hiệp chứ đâu?
Thì ra võ tướng kỹ "Soán quốc" của Đổng Trác là một loại võ tướng kỹ có thể ảnh hưởng đến nhân tâm. Nàng có thể khiến người khác cho rằng Đổng Trác mới là hoàng đế, làm mọi người đều cam tâm tình nguyện để nàng sai bảo. Lữ Bố trúng "Soán quốc" của Đổng Trác nên trong đầu nàng hoàng đế biến thành Đổng Trác... Lòng trung thành cũng xảy ra biến hóa.
Đầu Lữ Bố rất đau. Nàng khổ sở suy tư một hồi lâu cũng không nhớ ra được việc gì, vì vậy lạnh lùng nói: "Ngươi là người phương nào? Lại chạy ra đây nói bậy! Mau lui binh đi, nếu không ta đánh bay ngươi lên trời."
Lưu Bị giơ Thư Hùng song cổ kiếm trên tay lên, ôn nhu nói: "Tiểu muội muội, ngươi rất lợi hại. Ám kim sắc 'Nhân trung Lữ Bố' thực sự oai phong bất phàm. Nhưng mà... Võ tướng kỹ lợi hại nhất của thế giới này tuyệt đối không phải loại hình làm bừa đánh ẩu! Võ tướng kỹ lợi hại chân chính là loại sức mạnh khống chế tâm linh!"
"Khống chế tâm linh?" Lữ Bố nghe lời này, đầu lại bắt đầu ngâm ngẩm đau. Nàng dường như nghĩ tới Đổng Trác đã sử dụng võ tướng kỹ gì đó với mình... Giống như gọi là... Ôi, không nhớ gì cả. Kỹ năng kia giống như chính là khống tâm hệ...
Lữ Bố đối với chuyện nào không rõ ràng thì dứt khoát không nghĩ tới nữa. Nàng tập trung lại, hừ lạnh nói: “Nhiều lợi quá! Ngươi mau đi đi. Ta thấy ngươi nhu nhược như nước, không muốn động thủ với ngươi..."
"Không nên xem thường anh hùng thiên hạ." Lưu Bị ôn nhu cười giống như đóa hoa đang nở, xinh đẹp không thể tả. Bộ váy dài màu lục khẽ lay động, nàng vươn đôi tay nhỏ bé trắng nõn nà từ trong tay áo rộng thùng thình ra, Thư Hùng song cổ kiếm nhẹ nhàng vạch một đường.
"Lữ Bố, ta tới đánh bại ngươi!" Lưu Bị nói: "Xem chiêu!"
Một luồng ánh sáng màu lam nhu hòa từ trên người Lưu Bị tỏa ra. Luồng lam quang này không giống như các võ tướng khác sử dụng võ tướng kỹ lam sắc làm lóa mắt người, mà lại tràn đầy vẻ ấm áp ôn hòa.
"Lam sắc?" Chư hầu đưng bên ngoài quan sát Lưu Bị khiêu chiến với Lữ Bố đều ngây người ra. Vừa rồi "Đấu thần" và "Chiến thần" song chiến với Lữ Bố cũng bị đánh bại, một võ tướng cấp lam sắc lại dám ngang nhiên thách thức Lữ Bố? Không muốn sống hay sao?
Lúc này Lưu Bị đang ôn nhu nhìn nhìn Lữ Bố, lam quang trên thân dập dờn. Mọi người đều nhìn nàng chờ ra chiêu. Hai mắt nàng chợt đỏ lên, "Oa"một tiếng khóc lớn.
"Sao thế? Làm sao lại khóc?" Chúng chư hầu đều kinh ngạc: "Lẽ nào Lưu Bị tự biết không địch lại, sợ đến phát khóc?"
Tôn Vũ lúc này đang trấn an nhuyễn muội tử Công Tôn Toản ở phía sau, nhìn thấy Lưu Bị khóc liền kinh hãi, vội hỏi Quan Vũ, Trương Phi: "Lưu cô nương sao lại khóc vậy?"
Trương Phi ôm đầu, buồn bực nói: "Ta chỉ sợ đại tỷ dùng võ tướng kỹ. Nhìn nàng khóc rất đáng thương, ta lại phiền muộn."
Quan Vũ vuốt chòm râu, khép hờ mắt lại, bình tĩnh nói: "Lúc đại tỷ ta dùng võ tướng kỹ thì sẽ khóc. Đây là tình huống bình thường."