Trong quân Từ châu dấy lên một trận kích động nho nhỏ. Bọn lính đàn ông
quanh năm bị nữ nhân thống trị, ai không từng mộng tưởng trở nên nổi bật diễu võ dương oai. Nhưng nam nhân không thể dùng võ tướng kỹ, ý nghĩ
này cũng chỉ có thể tưởng tượng rồi quên đi. Nghe nói nam tướng quân cầm thương phía trước kia chính là danh tướng Tôn Vũ ở Hổ Lao quan đại
chiến. Đám binh lính Từ Châu đều cố vươn cổ, nhếch chân lên xem bộ dạng
Tôn Vũ thế nào.
Chuyện này giống như minh tinh thời hậu thế. Các
ngôi sao đều là mộng tưởng của thiếu niên nam nữ, trở thành đích đến,
hải đăng của bọn họ. Bây giờ Tôn Vũ chính là ngọn hải đăng kia, là cột
mốc để nam nhân trở mình. Lực ảnh hưởng của Tôn Vũ trong đám binh sĩ nam tính không khác gì những siêu sao kia.
Trong xe ngựa, Mi Trúc và Mi Phương đều kinh hãi. Hai người hỏi Mi Trinh: "Hắn không phải tên là Lý Nam?"
"Dạ, tên thật của huynh ấy là Tôn Vũ, tự Tầm Chân." Mi Trinh đáp: "Muội
không có ý muốn gạt các tỷ tỷ, là chàng bảo muội không được nói đi ra."
"Thì ra hắn chính là nam tướng duy nhất ở Hổ Lao quan Tôn Vũ Tôn Tầm Chân!"
Mi Trúc xốc mành cửa sổ xe lên, nhìn thoáng qua sau lưng Tôn Vũ, than
thở: "Tam muội thật là gả đúng người. Dùng võ tướng kỹ cua muội phát huy trên than hắn xác thực có thể phát huy đến mức cao nhất. Có điều... tỷ
tỷ phải hỏi muội một câu, muội thực sự thích hắn nên mới gả cho hắn, hay là vì chứng minh giá trị bản thân mới gả cho hắn? Nếu bởi lý do phía
trước thì tỷ tỷ tự đáy lòng chúc phúc cho muội. Nếu là lý do sau đó, tỷ
tỷ gặp hắn từ hôn!"
"A?" Mi Trinh cả kinh khẽ kêu lên.
Mi
Trúc tiếp tục nói: "Hạnh phúc rất tạp, nó bao hàm nhiều cấp độ ý nghĩa.
Chỉ để chứng thực giá trị bản than mà nói, muội hiện tại đã chứng thực
rồi, hôn nhân như vậy từ giờ trở đi sẽ thành gánh nặng trên vai muội,
tương lai không có được hạnh phúc. Muội phải nói rõ ràng, nếu không phải tỷ tỷ sẽ làm chủ cho muội từ hôn!"
"Ôi!" Mi Phương ở bên cạnh bị lời nói của đại tỷ dọa cho hoảng sợ. Bình thường nàng ngang ngược, khắp nơi đùa bỡn, đều là tỷ tỷ giúp đỡ giải quyết tốt hậu quả. Đại tỷ bình
thường ôn nhu điềm tĩnh, chưa bao giờ can thiệp sinh hoạt của hai muội
muội, không ngờ hiện tại đột nhiên trở nên kiên quyết muốn nhúng tay vào hôn nhân cảu muội muội như thế. Không hổ là đại tỷ, đây mới là khí độ
của gia chủ một nhà.
Mi Trinh cúi đầu suy nghĩ một hồi, mặt đỏ
lên, sau đó nghiêm túc nói: "Muội... Ban đầu là muốn lợi dụng huynh ấy
để chứng minh giá trị cảu mình. Thế nhưng thời gian dài ở chung, muội
thực sự thấy yêu huynh ấy rồi. Tôn Vũ là một nam nhân can đảm, đối nhân
xử thế điềm đạm cẩn thận, lại rất tôn trọng muội... Hai vị tỷ tỷ... Kỳ
thực muội còn chưa từng… Lên giường với chàng..."
"Cái gì?" Mi Trúc và Mi Phương đồng thanh kinh hãi: "Hai người không phải thành thân rồi sao?"
Mi Trinh lắc đầu nói: "Huynh ấy cũng nói giống đại tỷ, nếu như muội không
phải thật tình mà chỉ muốn dùng chàng để chứng minh võ tướng kỹ của muội không phải phế vật thì huynh ấy không lên giường cùng muội. Kỳ thực ban đầu huynh ấy không nguyện ý cùng muội thành thân, là muội dung cái chết buộc huynh ấy mới đồng ý. Cho nên hai người chúng ta chỉ là vợ chồng
hữu danh vô thực."
"Hóa ra hắn là người như thế." Mi Trúc nhìn
bóng lưng Tôn Vũ, đôi mắt trở nên nhu hòa: "Một nam nhân hiểu được tình
yêu. Tam muội... Tương lai của muội nhất định sẽ hạnh phúc!"
Lúc
này Mi Phương cũng xen mồm vào nói: "Quả thực là người không tệ. Khi nãy hắn còn giúp muội giặt sạch y phục dính máu... Lúc đó muội không mặc gì cả nhưng hắn không có nhân cơ hội làm loạn với muội."
Mi Trúc: "..."
Mi Trinh: "..."
"Cái gì cũng không mặc?" Hai tỷ muội đồng thời quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Mi Phương. Trong lòng hai người bọn họ, Mi Phương
là kẻ vô ác bất tác, hỗn thế nữ ma đầu chuyện gì cũng mang ra đùa bỡn
được. Nếu như nàng cùng một nam nhân ở chung một chỗ mà không mặc gì,
vậy nhất định là dùng âm mưu quỷ kế gì đó ám toán người kía.
"Ặc, đại tỷ, tam muội, mọi người hiểu lầm rồi..." Mi Phương vội vàng giải
thích, nhưng nàng giải thích Mi Trúc và Mi Trinh đều không tin tưởng. Cô nàng này làm người xấu quen rồi, đùa giỡn quá nhiều khiến cho tỷ muội
ruột thịt đều không tin nàng.
Mi Trúc nghiêm túc nói: "Nhị muội,
nam nhân kia bây giờ là muội phu của muội, là người nhà chúng ta. Muội
nghe lời ta, đừng ác ý đi đùa hắn nữa, nếu không tỷ tỷ tuyệt không giúp
muội."
Mi Phương vẫn có chút kiêng dè đại tỷ, nàng đô dẩu môi
thấp giọng nói: "Ta muốn làm người tốt, không bao giờ trêu chọc người
nữa." Mi Trúc và Mi Trinh đời nào chịu tin, lắc đầu không để ý đến nàng
nữa.
Đoàn người đi hơn nửa ngày mới trở lại Từ Châu. Đào Khiêm
nhanh chóng triệu tập văn thần võ tướng thương nghị giải quyết hậu quả
công việc, cả Mi Trúc cũng kêu đi. Tôn Vũ thì dẫn theo Từ Hoảng, Mi
Trinh cùng Mi Phương trở về khách điếm trước.
Lúc này xa phu
Quách Bảo đã mua một bộ y phục sạch sẽ lặng lẽ chờ đợi ở khách sạn, Tôn
Vũ để hắn đi chăm sóc ngựa, có một người sai sử như thế khiến Tôn Vũ cảm giác thuận tiện rất nhiều. Tôn Vũ không khỏi thầm nghĩ trong lòng: về
sau không riêng gì xa phu, còn phải có một đám quản gia, nô bộc, trù sư
gì gì đó, tốt nhất thêm một bác sĩ tư nhân, hộ sĩ tư nhân, tiểu thư ký
trợ lý, cuộc sống như vậy mới đáng hưởng thụ!
Trở lại khách điếm, Trương Bạch Kỵ và Thái Sử Từ chờ bọn họ đã lâu. Thấy đám người Tôn Vũ
đều trở về an toàn, Thái Sử Từ còn vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, than thở: "May mà
ngài mang Mi tỷ tỷ trở về, chậm một bước là bị bọn buôn người bán đến
Duyện châu rồi."
Sự tình ở Từ Châu đã xử lý xong, Tôn Vũ có ý
muốn rời Từ Châu, sớm một chút trở lại gặp nhuyễn muội tử. Nhưng kết quả tiếp theo của Từ Châu có thể đoán được, Tào Tháo nhất định dẫn đại quân tới công Từ Châu, báo thù cho người nhà của nàng. Chuyện này này trong
“Tam Quốc Diễn Nghĩa” có ghi lại. Tuy rằng thế giới kia cùng thế giới
này có chút bất đồng nhưng trực giác của Tôn Vũ nói cho hắn biết chuyện
này không thể không xảy ra.
Cân nhắc đến Đào Khiêm dù sao cũng
kết minh với Công Tôn Toản, tính tình của bà ta cũng rất tốt, cứ như thế buông tay bỏ đi hình như không tốt lắm. Hơn nữa nhà Mi Trinh ở tại Từ
Châu, tổ phá thì trứng có an toàn? Ngày hôm qua sau khi Đào Khiêm biết
rõ Mi Trinh gả cho Tôn Vũ thì không có tức giận, ngược lại nhận Mi Trinh làm con gái nuôi. Tôn Vũ đắn đo suy nghĩ, không thể không giúp Đào
Khiêm, hơn nữa Mi gia đã thành thân gia của mình rồi, dứt áo bỏ đi thật
không thể nào nói nổi, khuyên Mi Trúc bỏ Đào Khiêm mà chạy phỏng chừng
cũng không có khả năng, đành phải giúp Từ Châu một tay vậy.
Tôn
Vũ trở lại trong phòng, bỏ y phục thương nhân ra, thay một bộ nghiêm
chỉnh vào rồi ra cửa gọi Quách Bảo đánh xe đến quan phủ Từ Châu. Lúc này binh sĩ Từ Châu đã truyền miệng nhau Tôn Tầm Chân của Công Tôn gia đến
Từ Châu, thấy hắn đến người gác cổng không dám chậm trễ, vội vàng truyền đi vào.
Chỉ chốc lát sau có một cái tiểu giáo đầu đi ra, dẫn Tôn Vũ thẳng vào đại đường.
Chỉ thấy quan viên văn võ ngồi đầy đại đường. Lão nãi nãi Đào Khiêm ngồi
chủ vị, một hàng tay trái là các văn thần Trần Khuê, Trần Đăng, Mi Trúc, tay phải là đám võ tướng Tào Báo, Tôn Quan. Nhân tài Từ Châu rất ít,
dùng ngón tay cũng chỉ đếm được vài người này, lấy đội hình như vậy mà
nghênh địch Tào Tháo quả thực là người si nói mộng.
Thấy Tôn Vũ tới rồi, đào khiêm phấn khởi tinh thần, nói: "Cho mời Tôn Tầm Chân tướng quân ngồi vào vị trí."
Tôn Vũ đến chỗ cuối cùng ngồi, nghe Đào Khiêm thở dài nói: "Bây giờ phải
làm thế nào? Trương Khải giết hơn nửa nhà Tào gia, cả đệ đệ Tào Tháo
cũng bị giết, Tào Tháo há lại không báo thù? Chẳng bao lâu nữa Tào quân
sẽ tiếp cận Từ châu. Chỉ có tự ta trói mình đi tới Tào doanh, tùy ý Tào
Tháo muốn đánh muốn giết thế nào mới có thể giải quyết mối nguy củaTừ
châu rồi."
Khục, Đào Khiêm thật ngu ngốc. Tuy rằng lý do Tào Tháo khởi binh đúng như bà nói, nhưng nguyên nhân chân chính là nàng mượn
đường chiếm địa bàn Từ Châu của bà. Bà chịu đòn nhận tội có tác dụng gì? Tôn Vũ thở dài, hắn đứng dậy ôm quyền nói: "Đào đại nhân, Trương Khải
đã bị ta giết rồi, theo lý thuyết thì thù hận đã kết thúc. Nhưng bất
luận nói cái gì Tào Tháo cũng sẽ không nghe giải thích. Cái tội này nàng nhất định sẽ úp lên đầu Từ Châu. Quan trọng bây giờ là làm thế nào
nghênh địch mà không phải nghĩ phương pháp khác đi trừ tai hoạ."
Mọi người trong đại đường nghe đều cảm thấy có lý.
Tôn Vũ lại nói: "Chỉ dựa vào binh lực Từ Châu thì chắc chắn không thể chống đỡ được đại quân Tào Tháo, phải cầu viện quân mới được. Khổng Dung ở
Bắc Hải kết giao sâu cùng Đào đại nhân có thể mời. Mặt khác thái thú
Thanh châu Điền Giai là võ tướng Công Tôn gia, ta có thể viết thư để hắn tới viện trợ. Còn có thái thú Cửu Giang Biên Nhượng..." Mấy người này
đều là trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” ghi chép đã xuất binh trợ giúp Đào
Khiêm, Tôn Vũ tự nhiên nói không mất công chút nào.
Đương nhiên,
“Tam Quốc Diễn Nghĩa” có ghi viện quân quan trọng nhất của Đào Khiêm là
Lưu Huyền Đức, Tôn Vũ khẳng định không sai khác nhiều quá, hắn ôm quyền
nói: "Huyện lệnh Bình Nguyên Lưu Bị là người đáng giá cầu viện. Nó nàng
tương trợ, Tào binh nhất định rút lui."
"Lưu Huyền Đức?" Đào
khiêm lắc lắc đầu hòi tưởng, chợt nhớ ra: "Chính là người ở Hổ Lao quan
sử dụng võ tướng kỹ ‘Thống khốc’ kia à. Hai muội muội của nàng, một là
'Chiến thần', một là 'Đấu thần', nếu như các nàng chịu tới tương trợ
thực quá tốt rồi. Thế nhưng mà... hình như tính tính các nàng có chút
không đáng tin cậy..."
Khục khục, tính tính các nàng có chút
không đáng tin… phải là vô cùng không có nguyên tắc! Có điều không có
các nàng không được. Tôn Vũ yên lặng tính toán, thủ hạ Tào Tháo vốn có
một đại tướng cấp kim sắc Thị huyết la lỵ Hạ Hầu Đôn, bây giờ hẳn là đã
thêm Điển Vi. Quan văn chắc là so với ở Hổ Lao quan nhiều ra không ít
quái vật, tỷ như Tuân Úc, Tuân Du, Trình Dục, Quách Gia, Lưu Diệp gì gì
đó. Thật là văn võ song toàn, nhân tài đông đúc. Nếu như không có Lưu
Quan Trương, lấy ai ra đấu với người ta?
Đào khiêm nghe lời Tôn
Vũ, suy nghĩ một hồi, đành phải phái sứ đi hướng các lộ chư hầu cầu cứu! Đồng thời bà nói với Tôn Vũ: "Tôn tướng quân, xem mối minh hữa của Từ
Châu chúng ta với Bắc Bình, còn nhờ tướng quân viết phong thư đến Bắc
Bình cho Công Tôn tướng quân, mời nàng phát binh cứu giúp."
Tôn
Vũ gật gật đầu, nghĩ thầm: trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” Công Tôn Toản
cũng từng phái hai nghìn quân mã tới cứu Từ Châu. Ta viết phong thư cho
nhuyễn muội tử dẫn cứu binh cũng thuận theo lịch sử. Nghĩ ra cũng thực
phiền hà! Ta chỉ là là tới giúp lão bà xả giận, chứng minh võ tướng kỹ
của nàng rất lợi hại, kết quả thế nào lại liên quan tới chuyện này vậy
chứ?
Meo meo mắt, chúng ta lại sắp gặp nhau rồi! Tôn Vũ trong
lòng nhịn không được nghĩ: bây giờ không biết nàng lại biến thành cái bộ dáng gì?
---------------
Nhật ký khoa học gia:
Hôm đó ta mấy lần nghĩ tới việc rời Từ Châu, không muốn nhảy vào cái vũng nước này. Nhưng mỗi lần ta đều bỏ ý nghĩ này đi.
Ta phải có trách nhiệm với Mi gia!
Con người là một loài động vật quần cư. Giữa mỗi người có đủ loại quan hệ
chằng chéo nhau, mà giữa những quan hệ này, chỉ có thân nhân là không gì phá nổi.
Ta một thân một mình đi tới thế giới này, vốn không có
gì vướng bận. Ngoại trừ bệnh tình của mình, không có việc gì bắt buộc
phải làm. Nhưng mà từ từ hòa nhập vào thế giới này, ta đã có được thân
nhân, chuyện này chứng tỏ thế giới này đã tiếp nhận ta rồi, cũng chứng
tỏ ta tiếp nhận thế giới này.
Từ Châu gặp nạn, Mi gia cũng gặp
nạn! Trong khoảng thời gian này, ta không thể đi. Ít nhất ta không thể
tự thuyết phục mình, để mình không hề hổ thẹn buông tay mà đi. Ta biết
rõ mình không phải là đối thủ của meo meo mắt, nhưng cũng không lo lắng
meo meo mắt sẽ giết ta.
Có lẽ... Ta có thể trở nút thắt để giảng hòa giữa Từ Châu và meo meo mắt!
Bên trên là lý do ta tự nói cho mình.
Thực ra ta ở chỗ này không đi cũng không đơn thuần muốn giải quyết chuyện
này. Ở trong lòng ta, có một cảm giác tiềm tàng rất sâu, rất bí ẩn, thậm chí chính mình cũng không có ý niệm gì về nó...
Cho đến rất
nhiều năm sau, khi ta ôm con cháu ngồi ở xích đu hồi tưởng lại chuyện
trước kia, ý nghĩ này mới chậm rãi hiện lên trong đầu ta. Thì ra... Lúc
đó ta rất muốn thấy meo meo mắt. Thực sự ta muốn gặp nàng.
Tôn Vũ
Ghi tại đêm trước trận chiến Từ châu “Phùng Ma nguyên niên”
-----o0o-----