Bình minh lên, thi thể xung
quanh chùa được chất thành đống. Trong đó có hơn một trăm xa phu, mấy
chục tặc binh bị Tôn Vũ và Từ Hoảng giết chết, còn có hơn mười tăng nhân mất mạng. Đợi sau khi mưa tạnh, những thi thể này được hỏa táng để
tránh khỏi bọn họ phơi thây nơi hoang dã, tạo thành ôn dịch.
Về phần hai mươi mấy thi thể gia quyến Tào gia thì được để riêng, cho vào trong xe ngựa đưa về quê nhà an táng.
Tôn Vũ không có tâm tình cùng bọn họ làm chuyện thiêu hủy thi thể này.
Hắn đứng dưới hiên chàu lặng lẽ chờ đợi. Hắn lúc này mới cảm giác được
Mi Phương nằm trên lưng toàn thân đều đang run run, hiển nhiên còn không phục hồi lại tinh thần trong lúc sợ hãi.
Phía sau lưng có chút ẩm ướt, máu trên thân Mi Phương cũng nhiễm đến người Tôn Vũ. Quần áo hai đều ướt sũng máu rồi.
"Nhị di tử... Khụ, hay gọi là Mi nhị tiểu thư đi. Ta cảm thấy gọi nhị di tử rất kỳ quái." Tôn Vũ khẽ thì thầm trong họng: "Đã an toàn rồi, xuống khỏi lưng ta nào..." Trên lưng cõng một cô nương tám chín mươi cân cũng không phải việc thoải mái gì, nếu như không phải Tôn Vũ đã được "Vượng
phu" cường hóa thể chất vượt xa người thường thì đã sớm còng lưng rồi.
(1 cân Trung Quốc = 1/2kg)
Mi Phương cúi đầu "Ưm" một tiếng, từ trên lưng Tôn Vũ trượt xuống, hai
chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã xuống. May là Tôn Vũ đỡ nàng một tay, không thì xấu mặt rồi.
Lúc này toàn người Mi Phương đều dính máu. Bộ quàn áo biến thành màu đỏ
thẫm, giống như một đám tiết lơn dính vào người nàng. Tóc tai tán loạn,
sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn chỗ xanh chỗ trắng, còn
có vài giọt máu dính vào mặt trên.
Tôn Vũ rũ rũ quần áo của mình, cảm giác phía sau lưng dính máu rất không thoải mái. Hắn hỏi một tăng nhân trong chùa: "Sư phụ, chỗ nào có thể
tắm rửa thay y phục?"
Tăng nhân chỉ ngọn núi nhỏ sau chùa: "Chân núi có một dòng suối nhỏ, còn có hồ nước..."
Tôn Vũ gật đầu, nói với Tào Tung phía xa xa: "Tào lão phu nhân, ta đến
phía sau núi tắm rửa, các người cứ ở chỗ này chờ viện quân. Nếu có địch
tới hô lên là được!"
Hắn xoay người định đi thì bị níu lại. Mi Phương đưa tay túm áo hắn nói: "Đừng đi... Ta sợ!"
"Hử, có cái gì phải sợ. Địch nhân đều chạy hết rồi." Tôn Vũ nghiêng đầu
nói: "Hẳn là không có vấn đề gì rồi. Máu dính trên áo ta úa khó chịu.
Chờ một chút ta đi tắm rửa, sẽ về rất nhanh."
Mi Phương lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt có chút kinh hoảng. Nàng thấp giọng nói: "Ta sợ... Ngươi dẫn ta cùng đi!"
Trời ạ! Ta là muốn đi tắm, mang cô cùng đi cái rắm à. Tôn Vũ đổ mồ hôi,
hay cô định rình coi ta tắm. Có điều hắn nhìn thấy bộ dạng khiếp đảm của Mi Phương lại không đành lòng, thở dài nói: "Đi theo ta! Khi ta tắm cô
đừng nhìn lén."
Mi Phương: "..."
Hai người đi tới phía sau núi. Nơi đây quả nhiên có một dòng suối nhỏ từ khe núi chảy xuống, tại chân núi tụ thành một đầm nước nhỏ. Thế giới
này không giống hậu thế ô nhiễm nhiều như vậy cho nên đầm nước trong
suốt nhìn thấy đáy. Cạnh đầm có một hàng cây nhỏ, tựa như lá chắn thiên
nhiên bảo hộ bãi tắm này.
Mi Phương không nói một lời, quay lưng lại ngồi bên cạnh đầm.
Tôn Vũ thấy nàng bình tĩnh lại rồi, không biết làm sao mà cởi quần áo,
bèn nhảy cả vào trong đầm. Hắn tẩy vết máu trên lưng trước rồi giặt sạch quần áo. Trên trời vẫn còn mưa nhỏ, quần áo Tôn Vũ vốn đã ướt sũng nên
hắn cũng chẳng để tâm mặc nguyên như vậy. Quần áo ướt nước so với đẫm
máu tốt hơn nhiều, chí ít lúc mặc không có cảm giác ghê người.
Giặt rửa xong, Tôn Vũ vốn định mang theo Mi Phương trở về chùa, lại nghe Mi Phương thấp giọng nói: "Muội phu... Huynh... Đừng đi. Ta cũng muốn
tắm rửa... Khắp người đều là máu, ta chịu không nổi mùi tanh này."
Ừm! Cũng đúng, ngay cả nam nhân như ta đều chịu không nổi máu tanh trên
người, nữ nhân đương nhiên càng chịu không nổi. Tôn Vũ thoải mái bước
vài bước nói: "Vậy cô tắm đi, ta đi xa chút."
"Đừng... Đừng đi xa." Sự mạnh mẽ của Mi Phương không biết chạy đi nơi
đâu rồi, nàng có chút sợ hãi mà nói: "Ta sợ gần đây còn có sơn tặc chạy
không xa. Huynh đừng đi xa, để ta có thể nhìn thấy huynh. Huynh cứ ngồi
cạnh đầm, giống như ta vừa rồi là được..."
Ừm! Điều này cũng đúng, chợt gặp kinh biến, lấy can đảm của nữ nhân thì
hiện tại không dám ở một mình là rất bình thường. Tôn Vũ quay lưng về
phía đầm nước ngồi xuống. Vừa mới ngồi xong, hắn đã nghe thấy tiếng rào
rào phía sau. Mi Phương tựa hồ để cả y phục nhảy xuống đầm nước.
Phía sau truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Thân thể Mi Phương chìm vào
trong nước, chỉ để lộ đầu mình ra, sau đó ở trong nước bỏ đi quần áo.
Quần áo nàng thấm đẫm máu, một tầng nước màu hồng nhè nhẹ loang ra, làm
đầm nước nhất thời nhiễm đỏ một mảng lớn. Mi Phương cảm giác như đang
ngâm mình trong biển máu.
Mi Phương đột nhiên nhớ tới tăng nhân bị chém rơi đầu bên mình, máu từ
cổ phun ra khắp nơi. Tràng cảnh kinh khủng dường như đang tái hiện trước mặt, nàng nhịn không được kêu lên một tiếng thảm thiết: "A!".
Nghe Mi Phương kêu lên, Tôn Vũ còn tưởng rằng nàng đụng phải rắn nước gì gì đó, nhịn không được quay người lại. Đúng lúc này, Mi Phương ngâm
mình trong đầm nước đỏ hồng sợ đến nhảy dựng lên. Nàng cố gắng dùng sức
ném quần áo vẫn dính máu vào trong nước rồi lỏa thể nhảy ra khỏi đầm,
ngồi cạnh đầm khóc ô ô lên.
Ặc, nhìn thấy hết! Tôn Vũ đổ mồ hôi. Chỉ thấy da thịt Mi Phương trắng
nõn mềm nhẵn như tơ lụa, bộ ngực no đủ nhẹ nhàng run rẩy, bắp đùi dài
nhỏ cuộn lại ngồi dưới đất. Mà phía trên cũng không sạch sẽ, có vài cái
lá đầy bùn đất dính trên đùi nàng...
Tình cảnh này hẳn phải rất kiều diễm, mỗi nam nhân nằm mơ đều mơ tới
cùng mỹ nữ phát sinh cố sự như vậy. Nhưng đầm nước loang lổ máu phá hư
khung cảnh này không còn một mảnh, huống hồ cô nàng cũng không phải loại hình Tôn Vũ.
Tôn Vũ trong lòng thở dài một tiếng. Có nam nhân ở bên cạnh, cô lỏa thể
nhảy tới nhảy lui làm gì, định làm người ta phạm tội phải không? Cô khóc rầm rầm như vậy ta nào có tâm tình phạm tội? Hắn đi tới bên cạnh đầm,
nhặt y phục của Mi Phương chà xát sạch sẽ. Máu nhè nhẹ trôi ra, quần áo
đã trở lại máu sắc ban đầu của nó.
Mi Phương ngồi dưới đất, vẫn cong người ôm lấy thân thể mình, nhìn Tôn
Vũ giặt quần áo, đột nhiên mở miệng hỏi: "Muội phu... Ta có phải là
người rất đáng ghét hay không?"
"Hừm, nói như thế nào nhỉ?" Tôn Vũ vừa giặt quần áo vừa nói: "Rất đáng
ghét! Đối với chính tam muội của mình cũng ép gả, mạnh mẽ ương ngạnh,
không coi ai ra gì. Tại Từ Châu thì ta có vài lần định cho cô một cái
bạt tai."
Tôn Vũ nói lời này đã dự định ứng phó nàng phản kích rồi. Không nghĩ tới Mi Phương cũng không có cãi lại, mà thở dài một hơi nói: "Thì ra... Ta
tại trong lòng người khác là như thế... Thảo nào Trương Khải muốn làm
như vậy với ta."
"Muội phu... Huynh có giống như Trương Khải muốn giết chết ta không?" Mi Phương có chút sợ hãi mà hỏi.
"Không có!" Tôn Vũ lắc đầu nói: "Ả là ả, ta là ta. Cô tuy rằng đáng ghét nhưng tội không đáng chết. Trong lòng ta phiền cô, chửi cô, không muốn
gặp cô cũng dễ làm thôi, hà tất muốn giết người. Đó là cách xử thế của
ác nhân, không phải ta."
"Ta rõ rồi, huynh là người tốt!" Mi Phương thấp giọng nói: "Trong lúc
này có huynh bên người làm ta cảm thấy rất an tâm, không phải sợ hãi.
Đây là cảm giác người tốt mới có thể cho người khác được. Mà ta là người đáng ghét, người khác ở bên cạnh ta liền sẽ không được tự nhiên, liền
sẽ nghĩ rơi vào tầm mắt ta, nảy sinh rất nhiều tranh chấp vô ích... Nghĩ muốn giết ta!"
Khục, tiểu cô nương, cô vừa mới thiếu chút nữa bị người tiền dâm hậu
sát, bây giờ lỏa thể ngồi bên cạnh đầm vừa khóc vừa bàn triết học cái
rắm à? Tôn Vũ nhăn nhó, nhưng có vài lời không nói ra thì tốt hơn. Tôn
Vũ kiên trì nói: "Cô nói cũng không sai. Người đáng ghét sẽ làm mọi
người bên mình đều không được tự nhiên. Mi nhị tiểu thư ép gả Mi Trinh,
làm hại nàng bỏ nhà chạy đi, tại hắc điếm suýt nữa bị người giựt tiền
cướp sắc. Nếu như không phải ta vừa lúc đi ngang qua cứu giúp thì muội
muội cô đã hồn quy địa phủ rồi. Bây giờ chính mình gặp chuyện như vậy,
cô không tự suy xét việc làm của mình hồi trước?"
Lúc này Tôn Vũ đã giặt sạch y phục của Mi Phương rồi. Hắn ném quần áo
cho Mi Phương, quay lưng lại nói: "Lần này ta tới Từ Châu chính là đòi
công bằng cho tam muội cô. Hiện tại... Khục, công bằng đã được thực thi, ta sẽ dẫn nàng xa chạy cao bay. Nàng từ nay không là người Mi gia nữa. Mọi người nước sông không phạm nước giếng, mỗi người một hướng đi."
Phía sau truyền đến thanh âm mặc quần áo, Mi Phương "Ừ" một tiếng nói:
"Ta không muốn làm kẻ đáng ghét... Ta muốn làm người tốt!"
Ặc ặc, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cô nói muốn làm người tốt
liền làm người tốt? Ta còn muốn làm siêu nhân, thánh đấu sĩ, batman nữa
chứ! Sao có thể nói làm là liền làm được đến. Tôn Vũ bĩu môi, có điều
lời này không dám nói ra, bởi người ta đang hướng thiện, không lý do nào lại chê bai nàng.
Hai người sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi vào trong chùa. Trên trời
mưa nhỏ đã sắp tạnh, vầng thái dương đang dần lên cao. Ánh nắng chiếu
lên người làm Tôn Vũ thậm chí cảm giác có khói trắng bốc hơi từ trên
thân lên.
Trời trong xanh, có thể hỏa táng thi thể rồi. Tào gia cùng các tăng nhân còn lại tưới dầu lên thi thể được chất đống trên mặt đất, sau đó ôm rơm củi chất lên, ném một cây đuốc vào. Lửa cháy bừng bừng, khói đen mang
theo vị khét lẹt tỏa ra.
Tôn Vũ che mũi chạy ra xa mấy trăm mét, lại thấy Mi Phương từ từ đi tới
phía trước đống lửa. Nàng không biết từ nơi nào tìm tới một thanh chủy
thủ, vung dao lên cắt đứt mái tóc của mình. Mái tóc dài phiêu dật chỉ
còn dài ngang tai. Nàng ném lọn tóc vào trong đống lửa, sau đó quỳ rạp
xuống bên cạnh, lẩm bẩm: “Mi Phương đáng ghét kia đã chết rồi. Từ giờ
trở đi, ta muốn là một Mi Phương hoàn toàn mới, làm một người tốt!"