Tôn Vũ hét lớn: "Người tới hay xưng tên họ!"
Cái gì? Đại kích la lỵ Điển Vi không có võ tướng kỹ? Tôn Vũ đổ mồ hôi!
Điều đó không thể có khả năng? Đúng rồi, gông xiềng! Nhất định là gông
xiềng chết tiết đang tác oai tác quái. Có điều Điển Vi cũng quá khỏe,
không cần võ tướng kỹ lại có thể sử dụng cặp kích tám mươi. Cô nàng này
nếu như giải khóa thì còn có dạng gì nữa? Ta cần phải cẩn thận một chút, đừng để Điển Vi vô tình mở khóa gông xiềng.
Bị Điển Vi quấy phá như thế, chuyện đàm phán không thể thực hiện được
rồi. Hạ Hầu Đôn ôm quyền nói: "Tôn tướng quân, ta tuy không muốn đánh
với huynh nhưng mệnh lệnh của Mạnh Đức tỷ tỷ nhất định phải theo. Tương
lai chớ trách ta hạ thủ vô tình."
Tôn Vũ gật đầu, song phương từng lui về trận doanh của mình.
Vừa trở lại thành Từ Châu thành, Đào Khiêm buồn rười rượi nói: "Làm sao
bây giờ? Quân Tào Tháo ngay cả Công Tôn Toản cũng không nể mặt! Liền Tôn tướng quân cũng muốn đánh."
Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ, nếu Điển Vi còn chưa có mở khóa thì nhiều
nhất chỉ là một cô bé có chút sức mạnh mà thôi, hơn bính lình bình
thường một chút, không làm nên chuyện gì cả. Còn lại Hạ Hầu Đôn và Vu
Cấm chắc gì đã đánh thắng được mình và Từ Hoảng. Một trận này hoàn toàn có thể đánh, vì vậy hắn mở miệng nói: "Đào đại nhân đừng nữa nghĩ đến
chuyện đàm phán nữa. Cho ta mượn mấy nghìn binh mã quấn lấy bọn họ. Chờ
viện quân đến Tào quân tự nhiên sẽ thối lui."
Đào khiêm nhìn trái nhìn phải, Tào Báo, Tôn Quan đều không phải tướng
tài. Từ Châu quả thực không có dũng tướng, đành phải ôm Tôn Vũ làm cây
cọc cứu mạng rồi.
Lúc nàyngoài thành Tào quân bắt đầu đòng trại tạm thời. Hạ Hầu Đôn chỉ
là tiên phong, tác dụng của tiên phong mặc dù có ý ra oai phủ đầu địch
nhân nhưng cũng có nhiệm vụ gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu.
Cho nên Hạ Hầu Đôn cũng không nóng lòng giao chiến, ở phía tấy Từ Châu
Tây chậm rãi chặt cây xẻ gỗ lập doanh trại, dựng rào đóng cọc buộc ngựa. Hạ Hầu Đôn thực ra ngoài thị huyết đánh nhau thì chuyện gì cũng không
biết. Điển Vi lại càng không đáng nhắc đến, còn ngốc hơn Hạ Hầu Đôn
nhiều. Sở dĩ tất cả sự vụ dựng trại đều do Vu Cấm phụ trách, thảo nào
Tào Tháo bố trí Vu Cấm làm phó tướng của Hạ Hầu Đôn!
Doanh trại còn chưa kịp dựng, chỉ mới đang chặt cây, trong thành Từ Châu vang lên một hồi trống, Tôn Vũ mặc giáp trụ, đeo ngũ thạch đại cung,
tay cầm tinh thiết trường thương dẫn một đội năm nghìn người ra khỏi
thành. Theo sau Tôn Vũ là Từ Hoảng vẻ mặt hằm hằm, phái sau còn có Tào
Báo suất lĩnh năm nghìn binh sĩ áp trận.
Tào quân nhìn thấy Tôn Vũ chạy đến quấy rối đành phải phân ra nửa binh
mã bày trận. Hạ Hầu Đôn và Vu Cấm cho rằng Tôn Vũ chỉ có thực lực như ở
trận Hổ Lao quan nên không coi trong lắm. Ở Hổ Lao quan võ tướng kỹ lợi
hại nhất của Tôn Vũ là "Phụ tá" lam săc, có thể biến một võ tướng cao
cấp lam sắc thành võ tướng đỉnh cấp kim sắc. Nhưng mà Từ Châu căn bản
không có đại tướng có thể dùng "Phụ tá" của hắn. Hơn nữa kể cả thực có
một tướng lĩnh lam sắc để Tôn Vũ tăng lên một cấp thì vẫn không là đối
thủ của Hạ Hầu Đôn.
Vu Cấm giục ngưa xuất trận, tay cầm đại cung, chỉ vào Tôn Vũ nói: "Tôn
tướng quân, chúng ta niệm tình cũ không muốn đánh với ngươi, nhưng ngươi cũng không thể quá đáng như vây. Doanh trại chưa dựng xong liền đi ra
khiêu chiến, thật không có phong độ quân tử !"
Thì ra chiến tranh ở thời đại này còn phải chú ý đến đấu pháp quân tử.
Song phương không can thiệp tới việc xây dựng doanh trại của nhau. Để
hai bên chuẩn bị tốt rồi mới phái quân đội ra, dưới sự tán thành của cả
hai bên bắt đầu đánh nhau trên chiến trường. Giống như Tôn Vũ không nói
quy củ, thừa dịp người ta còn chưa dựng trại xong liền xuất binh tới
đánh còn tương đối ít thấy. Đương nhiên khi bắt đầu đánh nhau thì gì âm
mưu quỷ kế gì đều có thể dùng, nhưng đánh lúc trước khi dựng trại là
không thể được.
Tôn Vũ lúc lắc đầu, nghĩ thầm: ta chính là tới câu giờ chờ viện quân,
không có khả năng cho các ngươi thanh thản ổn định dựng trại. Ta cố ý
tới bắt chẹt các ngươi thì sao? Có điều lời này không thể nói ra.
Vu Cấm thấy Tôn Vũ không nói lời nào, hừ một tiếng nói: Chỉ có nam tử và tiểu nhân khó dạy..."
Phụt! Tôn Vũ thiếu chút nữa hộc máu. Vu Cấm muội tử, cô học ai không học lại học Tào Tháo kia. Lần trước nghe lời này chính là Tào Tháo nói.
Khụ, được rồi, ta là người khó dạy! Cãi nhau với nữ nhân là việc không
phong độ nhất, ta không cần ầm ĩ! Tôn Vũ bình tĩnh lại, mở miệng nói:
"Vu Cấm muội tử, nhìn cô cầm đại cung trên tay, chúng ta hãy so cung
thuật đi. Nếu như ta thắng, các người không được hạ trại bây giờ, ngày
mai mới có thể tiếp tục. Nếu như ta thua, ta không chỉ không đến quấy
rầy các ngươi kiến lập doanh trại mà còn giúp chặt cây xẻ gỗ. Như vậy
không liên lụy đến tinh mạng binh lính mà cũng không làm tổn thương mối
quan hệ đôi bên."
Vu Cấm và Hạ Hầu Đôn nhìn nhau liếc mắt, hai người đều ở Hổ Lao quan
thấy “Tất trúng” của Tôn Vũ, biết rõ độ bắn tên chính xác của hắn cực kỳ cao. Có điều lực tay của Tôn Vũ không ra làm sao cả, chỉ có thể kéo tam thạch đại cung nên bắn tên tuy chuẩn xác nhưng bay không được nhanh,
lực lượng không tính rất lớn. Võ tướng kỹ của Vu Cấm là "Cung tướng" lam sắc, có thể bắn ra mũi tên rất mạnh, hơn nữa độ chính xác cũng rất tốt. Cho dú nhìn từ phái nào Vu Cấm cũng đều chiếm ưu thế.
Hạ Hầu Đôn gật đầu nói: "Tốt, cứ theo đánh cuộc của huynh đi! Có điều
huynh với Vu Cấm tướng quân bắn tên đều là bách phát bách trúng, nếu chỉ so bắn chuẩn thì vô dụng, còn phải so lực bắn nữa."
Tôn Vũ trong lòng cười thầm, ngoài miệng lại nói: "Không thành vấn đề, chúng ta so một tên xuyên thuẫn đi."
Vu Cấm dặn dò vài tiếng. Một đội binh sĩ Tào quân sĩ bày ra hơn hai mười cái mộc thuân ở xa xa hai trăm bước. Mộc thuẫn được đặt sat nhau, đối
diện với trung gian chiến trường. Loại mộc thuẫn này ước chừng dày như
tấm đệm ở hậu thế, là vật liệu rắn chắc bó thành, mặt trên còn tẩm dầu.
Chỉ cần cần một cái mộc thuẫn là có đủ khả năng phòng ngự cung tên.
Đương nhiên loại mộc thuẫn này chỉ có thể phòng bị tên bắn của binh lính bình thường, đối với các đại tướng có võ tướng kỹ đích thì một tên bắn
thủng không có khó khăn gì, cho nên Tào quân mới xếp hai mươi tấm sát
nhau như vậy.
Vu Cấm cười lạnh nói: "Chúng ta mỗi người bắn một tên, người nào bắn thủng nhiều mộc thuẫn là thắng!"
Tôn Vũ nghĩ thầm, các ngươi bị lừa thượng rồi. Ta đã không giống hồi ở
Hổ Lao quan, bây giờ sức mạnh của ta có thể so với võ tướng kim sắc,
thắng một Vu Cấm nho nhỏ còn dễ hơn trở bàn tay. Vì vậy hắn cười hì hì,
gật đầu: "Cô trước đi!"
Vu Cấm không chút khách khí cầm lấy đại cung của nàng. Nàng cũng không
phải dùng cung rất mạnh, cây cung kia nhiều lắm chỉ có lưỡng thạch, trên thực tế mũi tên của nàng chủ yếu không phải dựa vào cung lực mới trở
nên mạnh mẽ. Trong thế giới này các nữ nhân dùng võ tướng kỹ cung hệ lực tay bản thân không cần phải rất cao, chỉ cần có thể kéo lưỡng thạch
tiểu cung là mũi tên mang lực lượng võ tướng kỹ bắn vừa nhanh vừa mạnh.
Ví dụ như “Bôn xạ” của Trương Thuần "Bôn bắn" có thể bắn thủng tấm chắn. Nhưng trên thực tế Trương Thuần dùng chỉ là một cây xung săn Ô Hoàn rất phổ thong. "Bôn xạ" mang theo quang mang hồng sắc trên mũi tên mới cho
mũi tên có thể xuyên thủng tấm chắn.
“Cung tướng” của Vu Cấm cũng giống như vậy. Lam quang chợt lóe trên
người nàng, giương cung cài tên, tựa hồ chẳng cần ngắm nghía gì cả liền
bắn ra một tên. Chỉ thấy ánh tên thoát dây cung mà ra, vù một tiếng bay
qua qua cự ly hai trăm bước bắn tới chồng mộc thuẫn.
Một tiếng “Rầm” nho nhỏ vang lên, kình tiễn xuyên vào chồng thuẫn, chỉ để lại tấm chắn đầu tiên một lỗ nhỏ tí xíu.
"Oa!" Binh sĩ Tào quân lớn tiếng hoan hô. Một binh sĩ tiến lên kiểm tra rồi cười to nói: "Bắn thủng năm tấm chắn."
"Oa, năm cái!" Tào quân reo hò, có người cười nói: "Vu tướng quân quả là thần xạ!"
Lần này quân Từ Châu đều biến sắc. Một tên cách hai trăm bước bắn thủng
năm tấm chắn, nếu như Tào quân công thành thì người gọi là Vu Cấm ở dưới thành giương cung bắn, người trên tường thành thò đầu ra là chết, cả
thuẫn cũng không đỡ được. Tuy Vu Cấm bắn đây là mộc thuẫn nhưng xuyên
qua năm cái, chứng tỏ binh lính dùng thiết thuẫn cũng không chịu nổi.
Chúng quân Từ Châu đều trông mong nhìn chằm chằm vào Tôn Vũ, nghĩ thầm:
Tôn Vũ có rất nhiều chiêu nhưng mà chúng ta cũng chưa thấy qua hắn bắn
tên. Không biết trình độ bắn tên của hắn so với tính toán sổ sách thì
như thế nào?
Chỉ có Từ Hoảng ở trong chùa đã thấy Tôn Vũ bắn một tên thủng ba cái đầu nên tuyệt không lo lắng. Nàng vừa ngồi trên lưng ngựa vừa vung vẩy đôi
chân mình, y y nha nha hát một vài gì không nghe rõ. Có điều mặt nàng
với tâm tình ca hát cha hợp tia nào, thấy thế nào cũng giống như người
khác thiếu tiền nàng không trả.
Tôn Vũ cười hì hì, gỡ ngũ thạch đại cung trên lưng xuống, hồng quang lóe trên đỉnh đầu, xuất hiện hai chữ “Tất trúng”. Bộ dạng gà mờ phải diễn
như thật nên hắn không để NM01 phóng ra kim quang, cũng không phóng hai
chữ vàng "Cung vương", chỉ giống như hồi ở Hổ Lao quan, để cái võ tướng
kỹ tội ngiệp "Tất trúng" đi ra.
Nhìn thấy chữ đỏ trên đầu hắn, Tào quân không nhịn được cười rộ lên.
Người ta Vu Cấm sáng lên lam quang mà ngươi còn dùng cái võ tướng kỹ
trung cấp hồng sắc này làm mất mặt? Binh sĩ Tào quân hét lớn: "Ngươi
thua chắc rồi, còn so cái gì?"
Binh lính Từ Châu cũng cảm thấy có chút mất mặt, một đám quân Từ Châu
thấp giọng nghị luận: "Loại tỷ thí rõ ràng không thắng này có ý nghĩa
gì? Vui vẻ chịu thua còn hơn, sau đó hung hăng đánh với Tào quân một
trận để bọn họ không thể kiến tạo doanh trại."
Tôn Vũ chẳng buồn để ý tiếng bàn tán xung quanh. Tay trái hắn nhẹ nhàng
cầm cung lên, tay phải đeo một chiếc nhẫn, kéo một mũi tên đuôi lông sói đặt lên trên dây cung.
Nhìn thấy chiếc nhân trên tay Tôn Vũ, Vu Cấm hiểu biết về cung thuật
liền biến sắc... Ngón tay đeo chiếc nhẫn? Đây là để phòng ngừa dây cung
cắt vào ngón tay, nhưng cung phổ thông nào có thể nào cắt đứt tay? Chỉ
có vượt qua tứ thạch cường cung trở lên mới cần dùng nhẫn phối hợp... Lẽ nào cây cung Tôn Vũ dùng là trên tứ thạch đại cung?
Vu Cấm nhịn không được khẽ run hỏi thăm: "Cung người dung... Mấy thạch?"
"Ngũ thạch!" Tôn Vũ cười ha ha, hai tay dùng lực. Chỉ nghe một tiếng
"Dát" vang lên, ngũ thạch đại cung bị Tôn Vũ kéo căng. Năm trăm cân lực
tay mới có thể kéo dây cung ra, trong thời gian kéo cung, âm thanh kinh
khủng "Két két" phát ra.
Sắc mặt của Vu Cấm xám xịt như tro.
"Đi!" Tôn Vũ khẽ quát một tiếng, tay phải buông ra. Âm hưởng đay cung
"Âm" một tiếng chấn lên. Mũi tên đuôi lông sói thoát dây cung mà ra. Mũi tên bay cực nhanh, mắt thường cơ hồ không thể thấy được. Mũi tên xẹt
qua trời cao tạo ra trong không khí một đường cầu vồng trắng rất đẹp...