Tôn Vũ lén lau mồ hôi, nhưng những người khác đã tâng hắn lên mây. Bạch mã nghĩa quân hoan hô ầm ĩ, có người hô lớn: "Tôn tướng quân uy vũ!"
"Võ tướng kỹ của Tôn tướng quân thần uy vô địch!"
"Võ tướng kỹ tổ hợp của Tôn tướng quân quá mạnh mẽ!"
Ánh mắt của một vạn bạch mã nghĩa quân đều toát lên vẻ sùng bái.
Lúc này Đặng Mậu đang giằng co với Nghiêm Cương thấy chủ tướng bị mất mạng thì hoảng hốt trong lòng. Nghiêm Cương nhân cơ hội đâm một thương vào ngực Đặng Mậu, giết chết tại trận.
Công Tôn Toản vui mừng, vung thiết mâu lên muốn ra lệnh cho bạch mã nghĩa quân xông lên.
Đã thấy Công Tôn Việt bên cạnh bước ra khỏi hàng nói: "Tỷ tỷ, trận này giao cho ta đi. Quân số địch dù nhiều hơn cũng không cần phải sợ nữa, võ tướng kỹ của ta là đủ rồi."
Công Tôn Toản suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Tốt, nhị muội lên đi! Tỷ tỷ giúp ngươi áp trận."
Công Tôn Việt quay lại trừng mắt thị uy với Tôn Vũ, nói: "Tên kia, ngươi đừng có mà đắc ý, nhìn xem Công Tôn Việt ta có kém ngươi không."
Nàng vung lệnh kỳ lên, dẫn bạch mã nghĩa quân tiến về phía trước, một tay khua lên thiết thương. Chỉ thấy toàn thân nàng toàn tỏa ra hồng quang, trên đỉnh đầu ngưng lại thành hai chữ lớn màu đỏ: "Bạch mã".
Hồng quang nhấp nhoáng, “Bạch mã” của Công Tôn Việt bao trùm toàn bộ bạch mã nghĩa quân, mọi người đều cảm giác được sức mạnh giống như suối tuôn ra. Sĩ khí của bạch mã nghĩa quân tăng vọt, cùng hô to một tiếng phóng về phía trước.
Ồ? Tôn Vũ ngạc nhiên. Công Tôn Toản có võ tướng kỹ cao cấp màu lam "Bạch mã", không ngờ Công Tôn Việt cũng có "Bạch mã", khác nhau chỉ là của nàng là võ tướng kỹ trung cấp màu đỏ.
Vừa mới nhìn thấy Trình Viễn Chí và Đặng Mậu đều là "Sơn tặc", Tôn Vũ có chút khó hiểu rồi, không ngờ thế gian có người có được võ tướng kỹ giống nhau. Lúc này hắn nhìn thấy “Bạch mã” của Công Tôn Việt, càng cảm thấy thú vị.
Hắn nhịn không được hỏi Công Tôn Toản: "Bá Khuê, sao nhị tiểu thư cũng là 'Bạch mã', nhưng lại là võ tướng kỹ trung cấp hồng sắc? Ta còn nghĩ rằng loại kỹ năng lợi hại như ngự binh kỹ năng nhất định đều là lam sắc."
Công Tôn Toản lắc đầu cười nói: "Rất nhiều tướng lĩnh có võ tướng kỹ giống nhau nhưng đẳng cấp không giống. Yếu tố quyết định là thể chất và thiên phú của người sử dụng kỹ năng. Ví dụ như cùng là 'Thương tướng', nhưng 'Thương tướng' của người có sức mạnh lớn có khả năng là lam sắc, còn của tướng quân Nghiêm Cương chỉ là hồng sắc."
Tôn Vũ a một tiếng, nghĩ thầm: nếu như dùng hình thức của trò chơi tam quốc chí để giải thích, cũng chính là người chơi cấp cao dùng "Thương tướng" là lam sắc, còn nhân vật cấp thấp dùng "Thương tướng" là hồng sắc. Tức là uy lực võ tướng kỹ phụ thuộc rất nhiều vào tố chất thân thể của bản thân.
Từ điều này có thể suy đoán: trí lực của quân sư cũng ảnh hưởng tới quân sư kỹ. Hai người khác nhau dùng cùng một quân sư kỹ thì uy lực chắc chắn không giống nhau. Ngự binh kỹ rõ rang là phụ thuộc vào kỹ năng chỉ huy. Khả năng chỉ huy của Công Tôn Toản cao hơn nên "Bạch mã" của nàng là màu lam cao cấp, khả năng chỉ huy của Công Tôn Việt còn kém nên "Bạch mã" chỉ là màu đỏ trung cấp.
Nghĩ tới đây, Tôn Vũ nhìn Công Tôn Việt đang dẫn quân tấn công phía trước, nghĩ thầm: cô nàng này nhìn thì hung hăng, thực ra khả năng chỉ huy còn không bằng nhuyễn muội tử Công Tôn Toản nhà ta... "Bạch mã" của nàng chỉ là hồng sắc, ha ha ha.
Hắn lại nghĩ, quái vật như Trương Phi không cần võ tướng kỹ, chỉ riêng võ lực của bản thân đã hết sức khủng bố.
Tôn Vũ lo lắng nhìn thoáng qua tiểu la lỵ Triệu Vân ở phía sau. Thể chất tiểu cô nương này kém như thế, trong tương lai có khả năng xuất ra võ tướng kỹ lợi hại sao?
Lúc này Công Tôn Việt dẫn quân tràn vào trong trận của giặc Hoàng Cân. Dưới sự hỗ trợ của "Bạch mã" , Công Tôn quân điên cuồng xông lên, đánh cho quân Hoàng Cân liên tiếp lui lại. Công Tôn Việt trong bụng đắc ý, cười ha hả ở trong trận.
Tôn Vũ nhìn giặc Hoàng Cân lui về phía sau, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không rõ.
Trong “Tam quốc diễn nghĩa”, khi Trình Viễn Chí và Đặng Mậu chết, giặc Hoàng Cân phải chạy tán loạn rồi. Nhưng hiện tại dù thủ lĩnh chết trận, bọn chúng cũng không hoàn toàn loạn, chỉ là không chịu nổi “Bạch mã”, phải tạm lui về phía sau.
Rất không bình thường a!
Tôn Vũ vội tiến đến gần Công Tôn Toản, hạ giọng nói: "Bá Khuê, tình huống có chút bất thường, quân địch dù thua nhưng không loạn. Ta nghi Trình Viễn Chí không phải đại tướng của chúng, trong quân Hoàng Cân còn có đại tướng khác."
Công Tôn Toản cả kinh, nàng cũng vội nhìn kỹ thế lui của địch. Chỉ thấy giặc Hoàng Cân lấy Đại Hưng sơn làm chỗ dựa, hàng ngũ chỉnh tề lùi về sau. Một bên bạch mã nghĩa quân đang xông lên, bên địch thì chậm rãi kết thành trận hình phòng thủ.
Đây rõ ràng không phải thua trận chạy loạn, chỉ là rút lui chiến lược.
Công Tôn Toản vội chụp một tên lính liên lạc nói: "Đi báo tin cho nhị tiểu thư, kêu nàng lập tức lui binh. Giặc Hoàng Cân bắt đầu phản công rồi, báo nhị tiểu thư phải chỉnh đốn lại đội ngũ để tiến công."
Lính liên lạc nhanh chóng truyền tin cho Công Tôn Việt. Nhưng Công Tôn Việt tâm cao khí ngạo, đâu thèm để ý nhiều. Nàng cười to nói: "Phản công? Đừng nói lời buồn cười như vậy. Có 'Bạch mã' của ta, cái đám nhà quê này dựa vào cái gì mà phản công?"
Công Tôn Việt chẳng thèm nghe quân lệnh, tiếp tục dẫn bạch mã nghĩa quân chiến đấu với quân địch.
Bạch mã nghĩa quân là kỵ binh được trang bị hoàn hảo, lại có “Bạch mã” phụ trợ. Toàn bộ giặc Hoàng Cân đều là bộ binh, trang bị lạc hậu, lại không có ngự binh kĩ. Ai mạnh ai yếu vừa nhìn đã thấy ngay. Công Tôn Việt lệnh cho quân tiến mạnh, đánh cho giặc Hoàng Cân liên tục lui về phía sau, khổ không nói nổi.
“Thương tướng” Nghiêm Cương đánh đến cao hứng, múa thiết thương giết mấy chục mạng liền. Đột nhiên từ trên núi có một kỵ bịnh chạy xuống, ngồi trên ngựa là một thiếu nữ xinh xắn thon thả. Nhìn bộ dáng nàng khoảng chừng mười tám tuổi nhưng cao không quá bả vai người thường. Nàng cầm một đôi đoản thương tinh xảo, rất tương xứng với thân thể của nàng.
Dung mạo của nàng rất đẹp, khuông mặt tràn đầy vẻ ung dung thoải mái, hồn nhiên đáng yêu. Tóc nàng rối tung, trên trán cũng cuốn một cái khăn vàng.
Thiếu nữ xinh xắn hét lớn:“Chư quân Hoàng Cân chớ loạn. Hắc sơn soái Trương Yến đến đây!”
Giặc Hoàng Cân quả nhiên còn có đại tướng trấn thủ. Công Tôn Toản và Tôn Vũ đều cả kinh. Công Tôn Toản là sợ tình báo của mình không đủ chuẩn xác, Tôn Vũ thì sợ chuyện này không giống với “Tam quốc diễn nghĩa”.
NM01 như thường lệ giới thiệu với Tôn Vũ: “Trương Yến, vốn tên là Trữ Yến, người Chân Định Thường Sơn. Nguyên là bộ tướng của Trương Giác khi quân Hoàng Cân khởi nghĩa ở Hắc sơn. Sau khi Trương Giác chết thì trở thành thủ lĩnh quân Hắc sơn. Thân thủ nhanh nhẹn, dũng mãnh hơn người, cho nên có tên hiệu ‘Phi yến’. Từng cùng Viên Thiệu, Lữ Bố tác chiến, sau đầu hàng Tào Tháo, được phong làm Bình nan Trung lang tướng.”
Tôn Vũ than thở trong lòng: Nơi này dù sao cũng không phải tam quốc của thế giới kia, chỉ có đôi chút giống nhau. Trương Yến lại có thể xuất hiện ở đây, vậy trên đỉnh núi kia còn có người nào nữa đây?
Lúc này Công Tôn Việt đứng trước trận cười lạnh một tiếng nói:“Nghiêm tướng quân, đi lấy đầu Trương Yến. Ta xem giặc Hoàng Cân còn có thể phái ra bao nhiêu đại tướng nữa.”
Nghiêm Cương lên tiếng, giục ngựa phóng về phía Trương Yến. “Thương tướng ” xuất ra, thanh thiết thương giống như rồng trời múa lượn, tấn công thẳng vào mặt Trương Yến.
Trương Yến cười lạnh một tiếng, hồng quang lóe lên, trên đỉnh đầu nhảy ra hai chữ “Phi yến”. Nàng sử dụng hai thanh đoản thương nghênh chiến với Nghiêm Cương. Nghiêm Cương múa thương như mưa, nhưng Trương Yến thân hình nhanh nhẹn vô cùng, giống như một con chim yến bay lượn ở trong không trung, cho dù Nghiêm Cương gắng sức thế nào cũng không mảy may chạm tới Trương Yến.
Thì ra “Phi yến” là một loại hình võ tướng kĩ nhanh nhẹn. Một khi xuất ra, thân thể Trương Yến sẽ nhẹ như yến, cả người trở nên mẫn tiệp không tưởng nổi. Song thương đâm tới giống như linh dương giương sừng, Nghiêm Cương hoàn toàn không nắm bắt được động tác của nàng.
Đấu đến cao trào, Trương Yến giơ song thương đâm vào đầu vai của Nghiêm Cương. Nghiêm Cương bị thương thét lên một tiếng đau đớn, vội ghìm ngựa chạy thoát trở về.