Edit: Boringrain
Đôi bàn tay mảnh khảnh của nữ tử duyên dáng múa trên những sợi dây đàn, tạo ra những thanh âm du dương lay động tới những bụi hoa trong vườn, từng đàn bướm tung tăng bay lượn…
Vô Tâm nhìn chủ tử đang nằm nghiêng trên ghế, đôi mắt nhắm chặt, trên mặt có chút chần chừ, không biết có nên tiến lên quấy rầy chủ tử hay không.
“Chuyện gì?”
“Chủ tử, Phương gia tiểu thư muốn gặp!”
Giang Dĩ Bác vung tay lên, tiếng đàn dừng lại, đôi mắt chậm rãi mở ra, ngón tay đặt trước ngực, suy nghĩ một chút: “Cho cô ta vào!”
“Dạ!” Vô Tâm xoay người đi ra, lúc vào sau lưng có một nữ tử nối gót đi theo! Dung mạo nàng sáng ngời khiến cho người khác nhìn thấy liền kinh diễm!
Thân thể thướt tha, quần lụa xanh nhạt, áo bông trắng ngần, bước đi mềm mại. Trên mái tóc bồng bềnh như mây điểm thêm châu thoa sang trọng, làn da trắng noãn, mịn màng, đôi gò má cao cao, hàng mày thon dài như lá liễu, đôi mắt long lanh sáng rỡ, trong suốt như nước, lấp lánh như sao. Nhìn thấy bóng người Giang Dĩ Bác, trên gương mặt yêu kiều rạng rỡ xuất hiện một đốm mây hồng, dịu dàng cúi đầu, giọng nói thanh thúy dễ nghe: “Vu nhi ra mắt công tử.”
“Các ngươi xuống dưới đi!” Giang Dĩ Bác hơi phất tay, người trong phòng đều lui xuống.
“Vu nhi tới tìm ta, có chuyện gì không?” Giang Dĩ Bác bộ dạng biếng nhác nằm trên ghế dựa, không những không hề đứng dậy mà còn chậm rãi từ từ nhắm mắt lại.
Trên mặt Phương Vu lộ ra nét sầu khổ, hàm răng vô thức cắn vào đôi môi đỏ mọng, trong đáy mắt nổi lên một lớp sương mờ: “Công tử muốn cho Vu nhi tiến cung?”
Sau khi nghe được tin này, nàng vô cùng khiếp sợ, nàng vốn cho rằng… Thì ra trong lòng chàng, nàng chẳng là gì cả!
“Cô không muốn?” Giọng nói nhàn nhạt vang vọng khắp căn phòng hoa lệ.
Phương Vu chần chừ nửa ngày mới ngượng ngùng lên tiếng: “Vu nhi… Tâm ý của Vu nhi đối với công tử, công tử thực sự không cảm thấy sao?” Khuôn mặt mỹ lệ đỏ ửng lên, tình ý hiện rõ trong ánh mắt.
Giang Dĩ Bác nghe thấy Phương Vu nói, thân thể hơi chựng lại, rồi chậm rãi mở đôi mắt tràn đầy ma lực ra, nhẹ nhàng quét về phía Phương Vu: “Cô nói cái gì?”
Phương Vu nhìn sắc mặt của Giang Dĩ Bác, trong lúc nhất thời nàng cũng không rõ hắn có ý gì, nên chính mình một lần nữa ôn nhu nói lại lời vừa rồi: “Vu nhi đối với công tử có tình ý, công tử thực sự không cảm thấy sao?”
Những lời này, Giang Dĩ Bác thất thần… Những lời này, trước đó không lâu hắn đã từng nói ra!
“Công tử?” Phương Vu tiến lên một bước, nhẹ giọng gọi. Lần đầu tiên gần với hắn như vậy, trong mắt nàng bùng lên ngọn lửa ái mộ mãnh liệt, thấy Giang Dĩ Bác không nói gì, cho rằng hắn không cự tuyệt, trong lòng kích động khiến nàng lớn mật tiến sát vào lòng hắn, sắc mặt kiều diễm mê người, trong mắt cũng có say mê: “Công tử… Vu nhi không muốn tiến cung, Vu nhi chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ công tử.” Thì ra cảm giác trong lòng hắn lại tuyệt vời như vậy!
“Cô thật sự không muốn tiến cung? Không muốn làm thái tử phi, thậm chí còn có thể là hoàng hậu của một nước trong tương lai không xa?” Giang Dĩ Bác con ngươi bí hiểm, giọng điệu mềm nhẹ hỏi người trong lòng.
Phương Vu ngước mắt kinh ngạc nhìn Giang Dĩ Bác: “Công tử, Vu nhi vẫn luôn đợi công tử!” Nếu như nàng có thể trở thành Giang phu nhân, thì thân phận này cũng không thua gì phi tử hậu cung.
“Cô không muốn tiến cung cũng được, ta cũng không miễn cưỡng, về phần cô muốn…” Ngón tay thon dài khẽ vuốt một lọn tóc đen, thưởng thức trong tay: “Cô cho rằng mình xứng sao?”
Phương Vu phút chốc trợn tròn mắt: “Công tử…”
“Vu nhi, Phương gia chẳng qua chỉ là vật trong tay ta, cô là Phương gia tiểu thư… Trong mắt ta cũng không khác gì thị nữ Giang phủ! Thị nữ trong Giang phủ của ta có một quy tắc phải nhớ kỹ, đó chính là không được vọng tưởng! Cô, ngay đến thị nữ của ta cũng không xứng.”
Giang Dĩ Bác buông lọn tóc trong tay, sắc mặt lạnh lẽo: “Vô Tâm!”
“Dạ, chủ tử!”
“Tiễn tiểu thư trở về, việc tiến cung tìm người khác!”
“Phương tiểu thư, mời…” Vô Tâm mặt không đổi sắc nhìn Phương Vu lúc này đang ngây ngốc ngả vào lòng Giang Dĩ Bác.
“Không… Công tử, người không thể đối với ta như vậy!” Phương Vu nước mắt như mưa, đôi mắt đẫm lệ nhìn người đang bình thản ngồi trên ghế dựa.
Giang Dĩ Bác con ngươi đen thâm trầm đáng sợ’ : “Vu nhi, không phải loại nữ nhân nào cũng có thể ở bên cạnh ta, điểm này cô nên sớm tỉnh ngộ, nếu cô đã không muốn vào cung thì việc này xem như bỏ.”
Phương Vu mạnh mẽ lắc đầu, nước mắt tuôn rơi: “Vì sao? Công tử, Vu nhi một lòng một dạ chờ chàng! Vu nhi yêu chàng…” Phương gia chỉ là vật trong tay hắn, nàng biết, mà thân phận Phương gia tiểu thư trên danh nghĩa như nàng cũng là do hắn cho, thế nhưng… Thế nhưng nàng yêu hắn, thương hắn? Vì sao hắn lại xem như không thấy?
Ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng đã yêu hắn! Nhưng… Hắn lại muốn đưa nàng vào cung, nàng không màng phận nhi nữ, lấy hết dũng khí để bày tỏ tâm ý với hắn, nhưng vì sao hắn lại tuyệt tình đến vậy?
“Vô Tâm, tiễn Phương tiểu thư trở về!” Giang Dĩ Bác lạnh lùng lên tiếng.
“Phương tiểu thư, mời!” Vô Tâm vươn tay về phía Phương Vu tỏ ý mời.
Phương Vu lau hai hàng lệ, tuyệt nhiên hỏi: “Công tử ngay đến một cơ hội cũng không muốn cho Vu nhi sao?” Nàng vẫn luôn mơ đến một ngày mình trở thành Giang phu nhân, lúc này giấc mộng tan biến, tâm cũng không còn! Đối với nam tử này, lòng nàng hiểu rõ, lời hắn nói ra chưa bao giờ thay đổi, trong mắt hắn, nàng không xứng làm nữ nhân của hắn, nàng sẽ không có cơ hội nữa!
Giang Dĩ Bác nhíu mày: “Vu nhi, cô hắn cũng tự hiểu! Sao còn hỏi một câu xuẩn ngốc như vậy?”
Phương Vu chăm chú nhìn Giang Dĩ Bác, cắn răng nói: “Nếu Vu nhi thực sự không có cơ hội được hầu hạ công tử, vậy Vu nhi đồng ý tiến cung!” Phương gia người người đều ôm mộng tưởng, cho rằng bằng vào dung mạo của nàng thì không thể làm chính thất cũng có thể có cơ hội làm tiểu thiếp, thế nhưng trong mắt hắn, nàng chẳng là gì cả? Nếu phải tùy tiện gả cho một kẻ nào đó, chi bằng tiến cung, chí ít… cũng có thể hưởng vinh hoa phú quý, mà thái tử lại tuổi trẻ tuấn mỹ!
“Lời vừa rồi xem như Vu nhi chưa nói, Vu nhi nguyện được tiến cung, tất cả do công tử an bài!” Phương Vu nhanh chóng hồi phục lại thần thái bình thường nói.
“Vô Tâm, tiễn khách!” Giang Dĩ Bác bình thản lên tiếng, tựa như hắn không hề phát hiện được những biến đổi của Phương Vu.
Phương Vu quay người lại nói: “Công tử, nếu như có ngày Vu nhi làm chủ Đông cung, trở thành hoàng hậu, Vu nhi nhất định báo đáp đại ân đại đức của công tử!”
Giang Dĩ Bác mỉm cười: “Ta sẽ rửa mắt chờ xem!”
Nhìn bóng dáng Phương Vu khuất dạng, ánh mắt Giang Dĩ Bác hiện lên ý cười như có như không, Phương Vu sẽ là một đối thủ lớn của Vân La Y! Cô ta biết nắm bắt cơ hội, so với Vân La Y, hắn lại càng xem trọng tâm cơ của Phương Vu! Một nữ nhân cái gì cũng có thể buông bỏ mới là kẻ thích hợp nhất để sinh tồn trong hoàng cung.
………………..
Thủy Băng Tuyền nằm tròn một ngày đêm, nằm đến xương cốt toàn thân rã rời, lòng thầm mắng một tiếng chết tiệt, nàng biết trãi qua hơn mười ngày này thế nào đây?
Nhướn mình ngồi dậy, nhìn Trữ Thiên Hợp xếp bằng ngồi như một lão tăng tu hành, trong ngực Thủy Băng Tuyền có một luồng lửa giận không hiểu nổi phát tán ra toàn thân, thiếu điều muốn cháy luôn cả tóc nàng. Cả ngày nay, ngoại trừ lúc dùng bữa buổi trưa, cùng giải quyết nhu cầu sinh lý là giống người bình thường, những lúc còn lại, hắn khiến nàng thật sự tức chết. Hắn phảng phất như một vị thánh tăng đã tiêu trừ hết thất tình lục dục!
Ngồi trong xe ngựa, ngoại trừ nàng hỏi một câu, hắn đáp một câu, còn đâu hắn cứ ngồi im như phỗng, không hé răng lấy nửa lời… Giống như xem nàng như không khí vậy!
Thủy Băng Tuyền ngồi dậy, lấy y phục mặc vào, xốc rèm cửa lên nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, trời đã chạng vạng chiều, nhưng đoàn xe lúc này vẫn còn ở vùng ngoại ô vắng vẻ!
“Trữ Thiên Hợp!” Thủy Băng Tuyền buông rèm cửa xuống, quay người lại.
“Cô tỉnh rồi sao?” Trữ Thiên Hợp mở mắt nhìn Thủy Băng Tuyền: “Có muốn uống nước hay ăn chút điểm tâm không?”
“Chúng ta cùng trò chuyện được không?”
“Chúng ta cùng trò chuyện được không?” Thủy Băng Tuyền không phải không cảm thấy chính mình thất thường, nhưng mà nàng phải ngồi trong xe ngựa cả ngày liền, hơn nữa chỉ có nàng cùng Trữ Thiên Hợp hai người trong xe, nàng đành phải kiên trì với hắn thôi.a
“Được” Câu trả lời ngắn gọn chỉ một chữ.
Thủy Băng Tuyền hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, lúc nãy thất thường, thật không giống nàng chút nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc nàng sẽ thật sự phát điên mất.
“Đối với Bắc cảnh, ngươi có ý kiến gì không?” Theo lý mà nói, Bắc cảnh sau này chính là đất phong của hắn, là nơi hắn phải sinh sống, trong lòng hắn hẳn cũng phải có dự định gì đó?
Trữ Thiên Hợp kinh ngạc nhìn Thủy Băng Tuyền: “Ý cô là?”
“Ví như ngươi có từng nghĩ qua, phải làm thế nào để cho bách tính nơi đó trãi qua những ngày bình thường, không còn khốn khổ, hoặc là làm thế nào để khắc phục thiên tai, bệnh dịch và vân vân?” Thủy Băng Tuyền nhìn hắn hỏi.
Trữ Thiên Hợp mở lớn mắt nhìn chằm chằm Thủy Băng Tuyền, rất lâu cũng không nói lời nào, khiến Thủy Băng Tuyền theo phản xạ, tự giác kiểm tra lại y phục trên người mình, không có mặc lộn, không đúng, một nam nhân dù nàng có cởi hết cũng không hề biến sắc thì không thể vì việc ăn mặc mà nhìn nàng chằm chằm như vậy, …Hắn vì sao lại nhìn nàng một cách khác thường như vậy?
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Trên mặt Trữ Thiên Hợp nổi lên ý cười thản nhiên: “Ta đang nghĩ cô suy nghĩ rất thấu đáo!”
“Cho nên?”
“Những vấn đề này phải đợi sau khi nhìn thấy tình hình thực tế của Bắc cảnh rồi mới suy nghĩ đến, bây giờ dù có nghĩ cũng không thể làm nên chuyện gì!” Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt nói.
“Ừ, cũng phải, sau khi khảo sát thực tiễn mới có thể cho ra phương án chính xác được.” Điểm này Thủy Băng Tuyền tuyệt đối tán thành, thực ra nàng cũng muốn xem địa chất của Bắc cảnh rốt cuộc như thế nào mà lại xảy ra thiên tai không ngừng.
“Ngày mai để thị nữ ngồi cùng xe ngựa với cô, ngồi cùng ta, cô sẽ cảm thấy nhàm chán!” Trữ Thiên Hợp dời đường nhìn, sắc mặt bình thản nói.
Thủy Băng Tuyền nhếch cao mày: “Bây giờ ta thực sự muốn mở đầu ngươi ra xem thử rốt cuộc là nó tạo ra từ thứ gì?” Nói hắn không biết đến tình cảm, như vậy cũng không phải… thỉnh thoảng hắn cũng có những cử chỉ quan tâm, chu đáo… Thật là một kẻ kỳ quái!
Trữ Thiên Hợp nhìn về phía Thủy Băng Tuyền, đôi con ngươi thoáng vẻ khó hiểu, kỳ thực hắn cảm thấy nàng là một người kỳ lạ! Tất cả nữ nhân đều giống như nàng sao?
“Ta thấy trong mắt ngươi có tia phân vân khó hiểu, ngươi có chuyện gì nghĩ không ra sao?” Thủy Băng Tuyền hứng thú hỏi.
“Ta đang nghĩ có phải tất cả nữ nhân đều giống cô?” Trữ Thiên Hợp thẳng thắn, trực tiếp nói ra vấn đề trong lòng.
Trong mắt Thủy Băng Tuyền liền hiện vẻ suy ngẫm: “Vậy, kết luận của ngươi là…?”
“Không biết” Trữ Thiên Hợp lắc đầu, trong cung có nhiều nữ nhân, nhưng đều không giống nàng, nữ nhân trong phủ hắn cũng nhiều, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này!
Thủy Băng Tuyền cẩn thận đánh giá Trữ Thiên Hợp: “Đối với những chuyện ngươi không biết hoặc không giải thích được, ngươi sẽ làm gì? Giống như bây giờ, trong lòng ngươi phân vân không biết ta cùng những nữ nhân khác có khác biệt hay không, ngươi phải làm sao để có được đáp án?”
“Đáp án? Vì sao?” Trữ Thiên Hợp hỏi ngược lại. Trên đời này có rất nhiều chuyện không nhất thiết phải có được đáp án.
Thủy Băng Tuyền mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm Trữ Thiên Hợp, nếu nơi này có cái gương, nàng nghĩ nhất định sẽ thấy được trên mặt mình viết bốn chữ “không nói nên lời”!
“Đối với chuyện ngươi không biết, vì sao lại không đi tìm lời giải đáp?”
“Nếu biết được đáp án thì sao, có ảnh hưởng gì sao?”
“……..” Thủy Băng Tuyền trợn tròn mắt! Nam nhân này, ngay tới thánh nhân cũng sẽ bị hắn chọc cho tức chết! Nói không thừa dù chỉ là nửa câu!
Thấy nàng không lên tiếng nữa, Trữ Thiên Hợp cũng không thấy gì bất ổn, tiếp tục kiểu ngồi tu hành…Nhắm mắt yên tĩnh! Để mặc cho đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ, không vọng, không tưởng, hoàn toàn không chút tạp niệm! Hắn không biết lúc này Thủy Băng Tuyền phải cố gắng hít thở sâu, kiềm chế chính mình không hét lớn lên! Một ngày đêm, nàng cuối cùng đã lĩnh giáo được thế nào là cao tăng đắc đạo!
“Một vấn đề cuối cùng, ngươi vì sao không xuất gia làm hòa thượng luôn đi?” Thủy Băng Tuyền chưa bao giờ biết thì ra mình cũng là một người nói nhiều như vậy! Cùng Trữ Thiên Hợp ở chung, nàng mới biết được thế nào là thánh nhân cũng phát điên!
“Cái đó cũng không mâu thuẫn với tu thân dưỡng tính, phật ở trong lòng, cần gì phải cố chấp so đo xuất gia hay không?”
Thủy Băng Tuyền hai mắt bắn ra lửa, giỏi, giỏi, nàng lĩnh giáo! Một ngày đêm, nàng có cảm giác chính mình biến thành kẻ ngốc rồi!
Chỉ một lát sau, xe ngựa đột nhiên đi chậm lại…
Thủy Băng Tuyền xốc rèm lên, nhìn ra bên ngoài, nơi này là vùng ngoại thành, xung quanh vô cùng trống trải…
“Vương phi, Trữ tướng quân cho thuộc hạ tới xin chỉ thị, đêm nay có thể hạ trại tại đây không?” Một gã phó tướng cưỡi ngựa chạy đến, vừa lúc thấy Thủy Băng Tuyền xốc rèm cửa sổ, liền ôm quyền hỏi.
Hạ trại? Thủy Băng Tuyền thoáng nhìn qua Trữ Thiên Hợp, mới đêm đầu tiên đã hạ trại? Ngay tới một quán trọ bình dân cũng không có?
“Cứ theo lời Trữ tướng quân làm là được!” Trữ Thiên Hợp thản nhiên nói.
“Dạ!” Nghe chỉ thị, người phó tướng liền ghìm cương ngựa, quay về báo cáo với Trữ Hy: “Báo cáo tướng quân, Vương gia đã đồng ý hạ trại tại đây!”
Trữ Hy nghe xong vung tay lên, lớn tiếng ra lệnh: “Hạ trại!”
……………
Nhiều người sức lớn, chỉ trong một lúc, lều trại đã được dựng lên, Trữ Hy đến gần xe ngựa: “Vương gia, vương phi, thỉnh xuống xe ngựa nghỉ ngơi!” Ánh mắt Trữ Hy hơi hạ, nàng ngồi xe gần một ngày, chắc đã rất mệt mỏi!
Hương Hàn nhanh chóng chạy tới, đỡ Thủy Băng Tuyền xuống xe ngựa hướng thẳng về phía lều vải: “Tiểu thư, ngồi cả ngày trên xe ngựa, có mệt không?”
Thương thế của tiểu thư còn chưa tốt, lại phải ngồi xe vất vả, không biết người có trụ được không? Nàng thật sự rất lo lắng.
“Không sao, không có gì không tốt!” Giọng điệu Thủy Băng Tuyền có vẻ kỳ quặc, khiến Hương Hàn sửng sốt.
“Tiểu thư…”
“Sao?”
“Người cùng Vương gia?” Vương gia đã làm gì mà khiến tiểu thư có vẻ bực bội như vậy?
“Đừng nhắc đến hắn, Hương Hàn, mang nước đến đây, ta muốn rửa mặt!” Thủy Băng Tuyền nhanh chóng bước vào một gian lều lớn, đồ vật bên trong khiến nàng vô cùng kinh ngạc, thật vượt qua tưởng tượng của nàng. Bên trong lều vải phủ một lớp thảm lót, trên cái bàn nhỏ bằng gỗ ngoài bộ ấm trà tinh xảo, còn có một chồng sách, bên cạnh bàn đặt một cái ghế dài được cải biến thành giường, trên giường trải một lớp vải gấm!
“Tham kiến vương gia!’ Hương Hàn thấy Trữ Thiên Hợp, khẽ cúi người thỉnh an!
“Hương Hàn, mang nước ấm lại đây!”
“Dạ” Hương Hàn lui ra ngoài.
Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Thiên Hợp ngồi trên thảm, nàng càng ngày càng không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì!
Đi ra bên ngoài lều, sắc trời dần tối, binh sĩ đã thắp đuốc lên, Thủy Băng Tuyền thấy Trữ Hy đang chắp tay sau lưng đứng cách đó không xa!
Nàng cân nhắc một chút rồi tự mình bước tới đứng bên cạnh hắn: “Trữ tướng quân, kỳ thực ngươi không cần phải tự trách!”
Trữ Hy nghiêng người nhìn Thủy Băng tuyền, trong mắt rất nhanh thoáng qua một tia tinh quang không rõ, bây giờ nàng đã trở thành Bắc Vương phi, thế sự thật khó lường: “Vương phi nên nghỉ ngơi sớm! Ngồi trên xe cả ngày chắc người cũng mệt mỏi rồi! Ngày mai ta sẽ cố tìm một quán trọ để nghỉ lại!” Kỳ thực trong lòng hắn cũng hiểu rõ, hắn không thể buông tay, cũng vì người đêm đó là nàng! Nếu đổi lại là một nữ tử khác, hắn tuyệt sẽ không mãi canh cánh trong lòng! Điều này nói lên cái gì? Đáp án đã quá rõ ràng…
Trữ Hy mắt nhìn về nơi xa, không nói lời nào, hắn vốn là một người kiệm lời, bây giờ đối với nàng có tình mà không thể nói, tự nhiên lại càng không biết nói gì!
“Kỳ thực ngươi không hề nợ ta bất cứ thứ gì! Trữ quận vương, mong ngươi có thể hiểu rõ!” Thủy Băng Tuyền nói xong một câu thì quay người đi!
Trữ Hy hơi hạ mắt, khóe môi khẽ mấp máy nhưng đến cuối cùng cũng không nói ra lời! Lòng hắn, nàng mãi mãi sẽ không hiểu!
Thủy Băng Tuyền đi vào lều, thấy Trữ Thiên Hợp đang xem sách…
“Tiểu thư, rửa mặt đi!” Hương Hàn bưng một chậu nước trong nhanh chóng đi tới, vắt khăn đưa cho Thủy Băng Tuyền.
Lau xong đưa khăn lại cho Hương Hàn, Thủy Băng Tuyền đi tới trước giường, nhìn nửa ngày, cuối cùng lại quay lại chỗ cái bàn, xếp bằng ngồi lên thảm, tiện tay cầm một quyển sách lên xem!
“Vương gia, trà đây ạ.” Cảnh An mang vào một bình nước nóng, pha xong trà rồi nhanh chóng lui ra…
Đêm, mới đó mà trời đã về khuya, Trữ Thiên Hợp nhìn người con gái trước mặt chăm chú đọc sách, lần thứ hai lòng nổi lên nghi hoặc! Hành động lời nói của nàng đôi khi thật sự rất kỳ quái!
“Ngươi nhìn ta cái gì?” Thủy Băng Tuyền vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trữ Thiên Hợp nhìn mình chằm chằm, liền hỏi.
“Cô rất kỳ lạ!” Trữ Thiên Hợp thành thật nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng.
Thủy Băng Tuyền thầm than một tiếng, hắn trong mắt nàng, chỉ có thể dùng từ kỳ quái để hình dung! Căn bản giống như một kẻ ngoại tộc vậy! Thật không ngờ trong mắt kẻ ngoại tộc này, nàng cũng là người kỳ quái! Đây có phải bởi vì nàng và hắn căn bản không cùng một loại người, cho nên nhận thức bất đồng?
“Quên đi, có nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu, chỉ tổ phí lời” Ánh mắt lại tiếp tục nhìn vào quyển sách, nàng không ngờ Trữ Thiên Hợp lại mang theo nhiều sách như vậy!
Chủ yếu là sách Phật đạo và Y thư, còn có một số quyển chép tay nữa!
“Nếu không thì cô nghỉ sớm chút đi, sáng sớm mai còn phải lên đường!” Trữ Thiên Hợp nhìn nàng chuẩn bị tiếp tục đọc sách, nhàn nhạt nói.
Thủy Băng Tuyền liếc mắt nhìn qua cái ghế giường: “Chúng ta ngủ chung một giường sao?” Nam nhân này sẽ ngủ trên giường đó sao? Không cần nghĩ cũng biết câu trả lời.
“Ta còn rất nhiều sách phải đọc!” Chỉ chỉ quyển sách trên tay. Đọc xong chắc trời cũng đã sáng.
Thủy Băng Tuyền quét mắt qua quyển sách trong tay hắn, lòng thầm tự giễu! Từ lúc nào nàng lại bị người ta xem như không khí!
“Dù sao đi nữa, ta ban ngày cũng ngủ nhiều rồi. Ngày mai trên xe cũng chỉ có thể ngủ, ta ở đây với ngươi!” Lời vừa nói ra, ngay đến nàng cũng ngẩn người. Nàng vừa nói cái gì? Nàng muốn ngồi đây với hắn?
Trên mặt Trữ Thiên Hợp thật ra không hề có biến hóa gì, chỉ nhìn thoáng qua nàng rồi lại tiếp tục đọc sách của hắn! Nếu nàng không muốn ngủ, hắn cũng không miễn cưỡng, đợi đến lúc buồn ngủ, nàng sẽ tự khắc đi ngủ thôi!
Mà lúc này, Thủy Băng Tuyền lòng lại đang hoang mang không thể tin nổi những gì nàng vừa thốt ra…!
“Ta… Ta vừa nói gì?” Thủy Băng Tuyền hoài nghi có phải chính mình nghe lầm hay không, những lời như vậy mà có thể thốt ra từ miệng nàng một cách tự nhiên vậy sao?
Trữ Thiên Hợp ngẩng đầu lên, trong mắt có tia mờ mịt: “Cô nói gì?”
Nhìn ánh mắt mờ mịt của hắn, Thủy Băng Tuyền nhanh chóng trấn định rồi xua tay, ảo giác, chính là ảo giác! Nhưng ngọn đèn này không được sáng lắm, đọc sách sẽ rất đau mắt, Thủy Băng Tuyền thầm nghĩ!
“Ngươi có biết chơi cờ không?” Ban đêm không muốn đi ngủ, nếu nàng không tìm việc gì làm thì sẽ rất buồn chán!
“Biết” Trữ Thiên Hợp mắt không rời quyển sách đáp.
“Vậy chúng ta cùng chơi cờ đi!” Thủy Băng Tuyền kéo quyển sách trên tay Trữ Thiên Hợp xuống, hứng thú nói! Lúc này đây, ngay chính nàng cũng không phát hiện ra, không biết từ lúc nào, nàng luôn cố gắng tiếp cận Trữ Thiên Hợp, nàng từ trước đến nay chưa từng tín nhiệm một nam nhân như vậy!
Trữ Thiên Hợp tầm mắt chuyển đến gương mặt người đối diện, hơi gật đầu! Xem ra ban ngày nàng thật sự đã ngủ rất nhiều!
“Cảnh An, mang cờ đến đây!”
“Dạ, chủ tử!” Cảnh An rất nhanh đã mang đến một bàn cờ, muốn tiến lên sắp xếp quân cờ!
“Để ta, ngươi lui xuống đi!” Thủy Băng Tuyền tiếp nhận những quân cờ trong tay Cảnh An, cũng không ngẩng đầu lên, nói.
Cảnh An bất mãn nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền, Vương phi này cũng thật là, cứ một mực quấy rồi Vương gia! Đã khuya thế này không cho Vương gia nghỉ ngơi, còn muốn chơi cờ!
“Ngươi đi trước ba quân đi!” Thủy Băng Tuyền nói với Trữ Thiên Hợp, trong lòng hơi lo lắng một chút, để có thể duy trì được lâu một chút, ván này nàng nhường hắn thắng đi!
………..
Vì vậy, mỗi bên một quân, trên bàn cờ sát phạt lẫn nhau…
Một khắc rồi hai khắc trôi qua, ánh mắt Thủy Băng Tuyền càng ngày càng sắt bén, đôi con ngươi phát ra tinh quang sáng chói, thân thể không biết từ lúc nào cũng ngồi thẳng lên, tế bào toàn thân như đều thức tỉnh!
“Tại sao có thể như vậy?” Thủy Băng Tuyền nhìn mặt bàn cờ, thoáng kinh ngạc cùng ngập ngừng! Bởi vì một ván đã xong, hắn chỉ thua duy nhất một quân cờ! Nói cách khác hắn chỉ chậm hơn nàng một bước! Chuyện này… Khiếp sợ nhìn lên Trữ Thiên Hợp!
“Ta không tin!” Thủy Băng Tuyền dùng tốc độ nhanh nhất có thể, nhặt lại hết những quân cờ trên bàn, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ không rời một giây. Vừa rồi nhất định là do nàng khinh suất.
Thế rồi ngươi một quân, ta một quân, hai người lại bắt đầu trận đấu… Thỉnh thoảng Trữ Thiên Hợp ngẩng đầu lên liếc nhìn Thủy Băng Tuyền, hắn rất ít khi cùng người khác chơi cờ. Lúc đầu phụ hoàng cùng Bát hoàng đệ cũng cùng hắn chơi vài ván, sau đó thì không bao giờ…thấy họ tìm hắn chơi cờ nữa, Bát hoàng đệ nói cùng hắn chơi cờ chỉ khiến đệ ấy đau lòng muốn chết, phụ hoàng cũng là than nhẹ một tiếng… Sau đó ngoại trừ Liễu nhiên đại sư ở Ngọa Phật tự, hắn không cùng người khác chơi cờ!
Cả đời này của Thủy Băng Tuyền chắc cũng chưa từng có sự tập trung cao độ như vậy, mỗi bước đi là mỗi bước cẩn thận lo lắng, tính toán trước sau kỹ lưỡng mới dám đi xuống!
Trữ Thiên Hợp đạm nhiên vân vê quân cờ, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng…
Kết cục của ván thứ hai… Thủy Băng Tuyền chăm chăm nhìn bàn cờ, nhìn muốn lủng luôn cả mặt bàn…Bởi vì, lần này kết quả là hòa!
Kết quả này đối với nàng mà nói không thua gì một cơn động đất cấp tám!
“Chơi lại!”
………….
Trữ Thiên Hợp nhìn Thủy Băng Tuyền trong mắt có tán thưởng, bởi vì kỳ nghệ của nàng vô cùng tốt, hầu như cùng hắn không phân thắng bại! Một nữ tử lại có kỳ nghệ tuyệt đến vậy, thảo nào nàng nói muốn chơi cờ!
Liễu Nhiên đại sư từng nói, kỳ nghệ của hắn rất khó tìm được đối thủ! Mà nay cùng nàng đánh cờ, hắn, từ trên từng bước đi hắn có thể cảm nhận được tâm tư nàng!
Bước đi trầm ổn, bao quát toàn cuộc, mỗi một quân cờ đều chứa huyền cơ! Giữ lại đường lui, lại có thể công kích, tiến tới như thường, nàng vô cùng thông minh!
E rằng Liễu Nhiên đại sư đã sai rồi, thế gian này, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Hôm nay hắn thật sự đã gặp được một người như thế!
* Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác cao rộng hơn, người này tài giỏi, sẽ có những người còn tài giỏi hơn.
Thủy Băng Tuyền đặt cờ xuống càng ngày càng chậm, mỗi bước đi đều suy nghĩ vô cùng cẩn thận…
Thời gian nhanh chóng đi qua, chỉ là hai người mải mê không hề nhận thấy…
Đang nhìn chằm chằm bàn cờ, Thủy Băng Tuyền lại ngẩng đầu lên nhìn Trữ Thiên Hợp, mặt không biểu cảm…
“Mệt rồi sao? Vậy cô nghỉ ngơi đi!” Trữ Thiên Hợp buông quân cờ trong tay ra, lại cầm quyển sách lên.
Đưa tay đoạt lấy quyển sách trên tay hắn, Thủy Băng Tuyền nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Chơi lại!”
Nàng không tin, vẫn cứ hòa! Ba ván, ngoại trừ ván đầu hắn thua nàng một quân, còn lại hai ván hòa! Điều này làm sao nàng tiếp nhận được?
Ván vừa rồi, nàng đi vô cùng chậm, không chỉ là muốn suy nghĩ cẩn thận, mà còn muốn quan sát bước đi của hắn… Kết quả là, nàng chẳng thể rút ra một quy luật nào cả…Nàng không tin không thể tìm ra chút đầu mối chiến thuật nào của hắn.
Trữ Thiên Hợp nhìn nàng một cái, lại cầm quân cờ lên…
Lúc Hương Hàn đi vào, thấy cảnh tượng trong lều mà kinh ngạc tròn mắt lớn miệng, tiểu thư cùng Vương gia chơi cờ, hơn nữa rõ ràng là đã chơi cả đêm!
Thế nhưng sao sắc mặt tiểu thư lại xám đen thế kia, nàng cho tới giờ cũng chưa hề thấy sắc mặt người đáng sợ như vậy?
Trái lại, Vương gia dù cũng có vẻ thận trọng hơn thường ngày, nhưng so với tiểu thư thì lại rất bình thường. Chuyện gì đã xảy ra? Tiểu thư càng ngày càng khác thường.
“Tiểu thư…”
“….” Thủy Băng Tuyền đang do dự có nên đặt quân cờ xuống đó hay không, hay là nên đổi đường khác!
“Vương gia?” Cảnh An dụi hai mắt bước vào, thấy hai người vẫn đang chơi cờ, tối qua, nàng đứng túc trực bên ngoài lều, không biết ngủ quên từ lúc nào! Tỉnh lại thì thấy trời đã sáng!
“Được rồi, Trữ tướng quân chắc đã chuẩn bị xuất phát, Vương phi, rửa mặt rồi lên đường thôi!” Trữ Thiên Hợp buông quân cờ ra nhàn nhạt nói.
“Để hết ván này đã!” Khí thế chiến đấu của nàng đang hừng hực cháy bùng làm sao mà ngừng được.
“Cô cả buổi tối không ngủ rồi, lên xe ngựa rồi ngủ đi, nếu cô muốn chơi cờ, buổi tối chúng ta lại tiếp tục!” Trữ Thiên Hợp nâng chén trà trong tay lên nhấp một ngụm, mày liền nhíu lại, trà đã lạnh rồi!
“Chủ tử, nô tỳ đi pha trà!” Cảnh An bước tới trước cầm lấy bình trà nhanh chóng ra ngoài. Cảnh Trúc cũng vừa bưng chậu nước vào: “Chủ tử, rửa mặt đi ạ!”
“Vương gia, Vương phi, có thể dùng điểm tâm rồi!” Thanh âm Trữ Hy từ bên ngoài truyền đến.
Thủy Băng Tuyền vừa cầm lấy khăn lau mặt từ tay Hương Hàn vừa nói: “Một lời đã định!” Ánh mắt hừng hực khí thế nhìn về phía Trữ Thiên Hợp! Nàng muốn làm rõ, đến tột cùng là nàng đánh hòa hắn hay là hắn cố ý nhường nàng! Gặp quỷ! Thật sự là gặp quỷ mà!
……………
Vầng thái dương đã hoàn toàn hiện lên trên nền trời xanh thẳm, không ngờ lại lác đác rơi những bụi mưa phùn. Lúc này trong tẩm cung hoàng đế truyền ra những tiếng ho khan!
“Khụ…khụ…” Hoàng đế mặc một bộ trung y màu vàng, nằm trên giường, Lưu công công vỗ nhẹ sau lưng ông ta, trên mặt nổi lên lo lắng: “Hoàng thượng, người uống thuốc đi!” Rồi liếc qua cung nữ ý bảo bưng thuốc đến.
Nhưng hoàng đế lại khoát tay “Khụ…khụ… không sao, trẫm không cần phải uống thuốc! Lưu công công…Cho gọi Khang Vương gia tới!” Thời gian của ông ta đã không còn nhiều, sợ là không gắng được bao lâu nữa. Như vậy cũng tốt…như vậy cũng tốt! Nàng đi rồi, trên đời này đã không còn gì để ông ta phải lưu luyến nữa.
“Dạ”
“Truyền Khang Vương gia!”
Trữ Thiên Khang nhanh chóng đi vào điện, nhìn bộ dạng của hoàng đế, bước chân hơi khựng lại vài giây rồi quỳ gối nói: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” Thất ca rời đi khiến lòng hắn không được an tĩnh, nhưng nhìn thấy tình trạng của phụ hoàng khiến hắn thật kinh ngạc, phụ hoàng từ khi nào lại suy yếu như vậy?
“Khang nhi…” Hoàng đế vẫy tay, Trữ Thiên Khang liền tiến về trước vài bước.
“Khang nhi, trẫm giao cho con một phần ba binh quyền của Thanh Lăng hoàng triều, đây…đây là binh phù!” Từ trong ngực áo móc ra mối khối lệnh bài vàng kim giao cho Trữ Thiên Khang: “Trong lòng con bất mãn với phụ hoàng, phụ hoàng biết, nhưng thế cục đến ngày hôm nay phụ hoàng đã không còn khả năng khống chế. Phụ hoàng già rồi. Ngoại trừ bảo toàn tính mệnh cho Thất ca con, những việc khác phụ hoàng đành bất lực!”
“Phụ hoàng…” Trữ Thiên Khang sắc mặc phức tạp, siết chặt khối lệnh bài trong tay.
“Binh quyền của hoàng triều, trẫm phân cho con một phần, cũng là kỳ vọng ở con, hy vọng huynh đệ các con đồng tâm hiệp lực thống trị cho tốt cơ nghiệp tổ tiên, nếu được vậy cũng là liệt tổ liệt tông phù hộ, còn nếu như…Có một ngày Thiên Kỳ thật sự không tha cho các con, các con muốn làm sao thì cứ làm! Đều là con của trẫm, nhưng trẫm cũng không thể làm gì được.”
“Có điều, nhớ kỹ, các con dù tranh đấu thế nào cũng phải coi chừng ngoại tộc, không được đánh mất giang sơn của Trữ gia.” Hoàng đế nhấn mạnh từng lời nói.
“Phụ hoàng…”
“Ngoài ra, đây là chiếu miễn tử, tổ tiên Trữ gia từng lập tổ huấn, mỗi hoàng đế đều có thể lập một đạo thánh chỉ truyền đến đời sau, bất luận triều đại thay đổi ra sao, chỉ cần thiên hạ vẫn còn mang họ Trữ, thì hoàng đế đời sau đều phải nghe theo. Tiên hoàng lập một chiếu cho Trương tướng phủ, cảm tạ phụ tử Trương gia năm đó có ân cứu mạng! Nay, phụ hoàng cũng để lại một đạo chiếu chỉ cho Thất ca của con, trừ việc ép vua thoái vị, cùng can thiệp vào việc lập thái tử, thì có thể yêu cầu hoàng thượng làm một việc. Nếu có một ngày hoàng thượng không thể khoan dung với Thiên Hợp, Hy vọng chiếu này có thể bảo vệ Thiên Hợp một mạng.” Hoàng đế nhắm mặt nhẹ nhàng nói.
Trữ Thiên Khang ngẩng đầu nhìn hoàng đế: “Nhi thần đã rõ!” Đây là phụ hoàng nhẫn tâm, người biết rõ thái tử sẽ không bỏ qua cho Thất ca, vẫn còn muốn coi trọng giang sơn, thánh chỉ này chỉ có thể cứu Thất ca một lần! Vậy còn lần thứ hai, thứ ba! Nếu như sau đó Lục hoàng huynh thật muốn giết bọn hắn thì thánh chỉ này có lợi ích gì đây?
…………
Trữ Thiên Kỳ sắc mặt không rõ đang nghĩ gì, phụ hoàng truyền Khang vương tiến cung đã nằm trong dự liệu của hắn… Chỉ là xem ra…
“Hoàng đại nhân, ngươi nói với Lễ bộ, việc đăng cơ cần khẩn cấp chuẩn bị!” Thái y nói, thân thể của phụ hoàng đã đến cực hạn, cùng lắm chỉ có thể duy trì được nửa tháng,…
“Dạ, thần sẽ nhanh chóng làm thỏa đáng!”
Đột nhiên ánh mắt Trữ Thiên Kỳ bị cuốn hút bởi một bóng hình nử tữ phía trước, nhìn bóng lưng thôi cũng đủ biết hẳn là một giai nhân tuyệt thế! Khiến hắn thật hiếu kỳ muốn nhìn trực tiếp diện mạo của nàng!
Nhìn theo tầm mắt của Trữ Thiên Kỳ, Hoàng đại nhân liền cười nói: “Bằng hữu của Mai nhi tới phủ chơi! Vị kia chính là Phương gia tiểu thư!”
“Phương gia?” Trữ Thiên Kỳ nhướn mày hỏi.
“Đúng vậy, Phương Vu này cùng Mai nhi là tỷ muội kim lan*!”
(*nguyên văn là: 手帕交, nghĩa là “khăn tay giao” chỉ mối giao tình của hai nữ tử thời xưa, thường là nữ tử nhà giàu kết bạn với nhau, dùng khăn tay để đính ước.
Ở đây mình dùng từ ‘kim lan’, chỉ hai người kết bái làm tỷ muội, cũng giống như từ ‘khăn tay giao’ thôi)
Trữ Thiên Kỳ nhìn nữ tử ở cách đó không xa, rồi đứng dậy đi ra ngoài…
Hoàng đại nhân nhìn theo bóng lưng của Trữ Thiên Kỳ, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn, cháu bên ngoại hắn được lập làm thái tử, gia tộc giàu có khắp kinh thành đều muốn đưa nữ nhi vào cung, lần này hắn phải mạnh mẽ mà kiếm chác, bất quá dù nhiều gia tộc thế nào thì cuối cùng chỉ có Phương gia là rộng rãi nhất! Vân gia ỷ vào quan hệ mật thiết cùng thái tử, xem ngôi vị hoàng hậu nắm chắc trong tay ư? Vẫn còn quá sớm!
Trữ Thiên Kỳ đi vào, nhìn bóng dáng cách hắn không xa, dường như nàng cảm thấy có người ở sau lưng, nên lỡ đãng xoay người lại, nhìn thấy Trữ Thiên Kỳ thì hơi ngẩn người, rồi tiện đà liền cúi chào: “Phương Vu ra mắt công tử!”
Khuôn mặt kia khiến cho ánh mắt Trữ Thiên Kỳ bỗng sáng ngời! Thật là một nữ tử mỹ lệ! Hàng mi như lông công, da thịt như tuyết trắng, eo thon nhỏ, răng trắng ngần, chỉ thản nhiên cười liền phong tình mị hoặc!
“Phương Vu? Phương gia, thế gia ở kinh thành?” Trữ Thiên Kỳ mỉm cười!
“Đúng vậy, Mai nhi bảo ta ở đây chờ nàng, ngài là… Hoàng công tử, đại ca của Mai nhi?” Phương Vu hiếu kỳ hỏi.
“Vu nhi, ta ở đây, nhanh đến đây!” Hoàng Tâm Mai xách theo váy thở hồng hộc chạy vào phòng.
Phương Vu tiến lên giúp Mai nhi vuốt vuốt ngực, hờn dỗi nói: “Mai nhi, ngươi chậm một cút, làm gì mà gấp như vậy? Ta không muốn chạy như vậy đâu!”
“Mai nhi…” Ánh mắt Trữ Thiên Kỳ rơi vào Mai nhi vừa chạy tới.
“A, Kỳ biểu ca? Muội sao lại không biết huynh đến?” Mai nhi mở to mắt nhìn Trữ Thiên Kỳ.
“Mai nhi, không được vô lễ, con phải gọi là thái tử điện hạ!” Hoàng đại nhân đi tới nhẹ nhàng trách mắng.
Trong mắt Phương Vu thoáng qua một tia kinh ngạc, lập tức hướng về Trữ Thiên Kỳ hành lễ: “Vu nhi tham kiến thái tử điện hạ!”
“Phương cô nương không cần đa lễ!” Trữ Thiên Kỳ đưa tay ý bảo Phương Vu đứng dậy! Lại tỉ mỉ quan sát người con gái trước mắt, rồi rất tự nhiên, hắn đem nàng so sánh với Thủy Băng Tuyền cùng Vân La Y!
“Vu nhi, đi thôi, La Y đang đợi chúng ta! Kỳ…Thái tử điện hạ, huynh cũng lâu rồi chưa gặp Y tỷ tỷ, có muốn cùng đi với bọn muội không?” Hoàng Tâm Mai nhanh nhảu nói ra lại khiến Hoàng đại nhân đen mặt lại, cũng khiến cho con ngươi Trữ Thiên Kỳ hơi nheo lại! Vân La Y!
“Mai nhi, muội đi gặp La Y à?” Hắn quả thực đã lâu không gặp Vân La Y! Trữ Thiên Kỳ đột nhiên phát hiện ra, trong thời gian này, hắn chưa một lần nghĩ tới Vân La Y, trong lòng hắn toàn là hình ảnh Thủy Băng Tuyền!
“Đúng vậy, Y tỷ tỷ vẫn nhắc đến huynh luôn!” Hoàng Tâm Mai cố gắng nói tốt cho Vân La Y! Hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ngày càng đen của phụ thân nàng!
Phương Vu hơi hạ mắt, cung kính cúi chào: “Phương Vu cáo lui trước!” Sau đó xoay người đến bên cạnh Hoàng Tâm Mai: “Mai nhi, chúng ta mau đi đi, đừng để La Y chờ lâu!” Đây là người hắn muốn nàng phải lấy lòng sao? So với nàng tưởng tượng còn có vẻ xuất sắc hơn, trong lòng phức tạp, nhưng sắc mặt Phương Vu lại vô cùng mỹ lệ dịu dàng!
Khẽ cười nhạo, Phương gia bất quá cũng chỉ là quân cờ trong tay hắn, ngũ đại thế gia hiện tại chỉ còn Tứ đại gia mà thôi. Phương gia sớm đã bị Giang gia nuốt chửng! Thậm chí ngay nàng, cũng trở thành một quân cờ sống tùy hắn điều khiển! Nhưng dù biết rõ là vậy, nàng vẫn cam tâm tình nguyện lao đầu vào, hôm nay tận mắt nhìn thấy một nam nhân quyền thế hơn hắn, lòng nàng lại bị chinh phục. Lẽ nào không thể lọt vào mắt Giang Dĩ Bác hắn thì trên đời này không có nam nhân nào vì nàng mê muội?
Vân La Y… phải không? Nàng không tin nàng không thể so sánh với Vân La Y!
…………….
Vân La Y yên lặng nhìn những khóm hoa trong vườn! Thuận tay ngắt xuống một đóa hoa, vài giọt sương trên cánh hoa lay chuyển rồi rơi xuống, khuôn mặt mỹ lệ nhuộm một vẻ u buồn…
“La Y!’ Vân Tại Viễn từ xa nhìn bóng hình La Y đơn bạc, trong đáy mắt xoẹt qua một ánh hàn quang, thái tử vẫn chưa tới gặp La Y! Cũng không nghe hắn nhắc đến chuyện muốn tới cửa cầu hôn! Làm hại La Y mấy ngày nay sầu não muộn phiền!
“Ca!” Quay đầu lại thấy Vân Tại Viễn đứng sau lưng, Vân La Y có chút kinh ngạc: “Sao còn sớm mà huynh đã dậy rồi?”
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa!” Nhìn phía chân trời hiện ánh hồng quang, chỉ một lúc nữa thôi, mặt trời sẽ nhanh chóng nhô lên!
“Ca, gần đây Giang đại ca thực sự đối với Vân gia ra lệnh đuổi cùng giết tuyệt sao?” Nàng cũng nghe nói, Giang đại ca hôm đó sau khi tỉnh lại thì vô cùng tức giận, hạ lệnh xua đuổi Vân gia, nơi có Giang gia tuyệt đối không thể có Vân gia!
Vân Tại Viễn trên mặt phủ kín vẻ lo lắng, Dĩ Bác lần này hơi quá đáng rồi, hắn thật sự muốn đuổi cùng giết tận Vân gia, đúng là Vân gia có lỗi với hắn, nhưng bất quá cũng chỉ là một nữ nhân! Hắn cần gì phải tuyệt tình như vậy?
Nhìn sắc mặt của đại ca, trong mắt Vân La Y cũng ánh lên vẻ buồn bã…Vì nàng, Vân gia cùng Giang gia mới trở mặt như vậy, nếu như…Nếu như hắn thật sự chỉ là muốn lợi dụng Vân gia… Mà không giữ chút tình với nàng? Như vậy cũng đừng trách nàng không niệm tình xưa!
“Ca, yên tâm đi! Hôm nay ta sẽ đi tìm hắn, ta ngược lại muốn nhìn xem hắn muốn tránh ta tới khi nào?” Trong ánh mắt lộ ra tinh quang, Vân La Y lạnh lùng nói.
“Nhớ kỹ, không nên xúc động thái quá!” Vân Tại Viễn căn dặn.
Lại một ngày trôi qua, đêm nay, đúng như lời Trữ Hy nói, hắn thực sự tìm một quán trọ để dừng chân…
Toàn bộ quán trọ đều được bao trọn, trong sương phòng phía đông trên lầu hai, Thủy Băng Tuyền ngồi trong thùng gỗ tắm rửa… Cảm nhận dòng nước ấm áp thấm trên từng thớ thịt, cơ thể nàng vô cùng thoải mái…
Cả ngày nay nàng ngủ trên xe ngựa, quyết định dưỡng tâm dưỡng sức, đêm nay kiên quyết đánh cho ra kẽ hở của Trữ Thiên Hợp.
“Được rồi, mang y phục đến đây.” Đứng dậy khỏi làn nước, cầm lấy khăn bông trên tấm bình phong lau khô người, mặc vào bộ váy vào rồi vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.
“Hương Hàn, ngươi qua xem Trữ Thiên Hợp đã chuẩn bị xong chưa?” Nàng vẫn còn nhớ rõ lời hứa hẹn của hắn! Hắn thật sự đã khơi dậy ý chí chiến đấu mạnh mẽ trong người nàng.
Hương Hàn trừng lớn mắt: “Tiểu thư, người đêm nay lại muốn đánh cờ với Vương gia sao?” Vương gia kỳ nghệ thật tốt lắm sao? Bằng không tiểu thư sao có thể thận trọng như vậy?
“Đương nhiên!’ Lúc ban ngày hắn cũng đã ngủ trên xe rồi, tuy rằng hắn vẫn ngồi nhắm mắt như hôm qua, nhưng mà nàng biết hôm nay hắn thực sự ngủ.
Đợi mãi không nghe thấy tiếng Hương Hàn trả lời, Thủy Băng tuyền hồ nghi nhìn nàng, thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Hương Hàn xuất hiện biểu tình kỳ quái: “Sao vậy?”
Hương Hàn từ đầu đến chân nhìn kỹ tiểu thư nhà mình, trong mắt thoáng qua một tia sáng tinh tường, tiểu thư nhất định không biết thần sắc của mình lúc này đâu, vừa nói đến Vương gia sắc mặt người liền trở nên sáng rực, nhãn thần lại lay động không ngừng… Tiểu thư đối với Vương gia cực kỳ có hứng thú! Chỉ là người vẫn chưa hề nhận ra .
“Không có gì, nô tỳ đi xem Vương gia đã chuẩn bị tốt chưa?” Nhìn tiểu thư mờ mịt, Hương Hàn cũng không định nói với tiểu thư, bởi vì lấy hiểu biết của nàng về tiểu thư, người sẽ nhanh chóng nhận rõ tâm tư của mình, cũng sẽ nhanh chóng tìm lại vẻ lãnh tình vốn có! Vì vậy nàng sẽ chỉ quan sát mà thôi. Có điều… Nàng lại không phát hiện ra chút biến hóa nào từ vị Vương gia này, không phải là tiểu thư nhà nàng tự mình tương tư chứ?