Manh Phi Đãi Gả

Chương 18: Q.4 - Chương 18: Người tốt hơn




Edit: Boringrain

Thủy Băng Tuyền nhếch môi cười tựa có tựa không, ánh mắt nàng thâm thúy mà nghi hoặc, trầm ngâm giây lát mới dè dặt hỏi lại: “Thiết thực? Thái hậu muốn làm điều gì thiết thực gì cho mẫu thân thần phụ?”

Vừa dứt lời, trong mắt thái hậu đã ánh lên vẻ đắc ý. Thủy Băng Tuyền cười nhạo trong lòng, ai là kẻ cười sau chót còn chưa biết đâu! Hôm nay bà ta thích diễn trò giả mù sa mưa, thì nàng sẽ tạt cho bà ta gáo nước lạnh mà tỉnh lại. Đến lúc đó, mất mặt thì đừng trách!

Nàng thản nhiên đối mặt với thái hậu.

Nhưng thái hậu lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt tựa như trào phúng, tựa như khinh khi của Thủy Băng Tuyền, bà ta xoay người thắp hương rồi nói: “Con và hoàng thượng trước kia đã được định hôn từ trong bụng mẹ. Tiếc thay khi ấy duyên phận chưa đến, hôn ước bị hủy, hai con phân ly. Ai gia tự thấy hổ thẹn, không mặt mũi nào đối diện với mẫu thân con. Vì biết được tâm sự này của ai gia, từ khi đăng cơ đến nay, hoàng thượng vẫn chần chừ chưa lập hậu.”

Nói đoạn, thái hậu quay qua đánh mắt một vòng quanh đại sảnh lúc này đã im lặng như tờ, có người thậm chí còn chẳng dám thở mạnh.

Lão tướng gia bình thản ngồi trên ghế.

Giang Dĩ Bác nhếch môi cười, nhưng đôi đồng tử lại u ám hệt màu trời đen kịt, sát khí nhàn nhạt vấn vít xung quanh.

Trữ Thiên Khang lơ đễnh liếc mắt qua Thủy Băng Tuyền, rồi lặng lẽ cụp mi trầm tư.

Vân Tại Viễn mỉm cười khinh miệt, muốn một mũi tên bắn trúng hai con nhạn ư? Vừa có được Thủy Băng Tuyền, lại thu về Bắc cảnh đang ở đỉnh cao phát triển?

Nhưng…

Hắn nheo mắt chăm chăm nhìn Giang Dĩ Bác và Thủy Băng Tuyền, chuyện nay đã khác xưa, liệu hoàng thượng có được như ý?

“Nghĩ đến Bắc vương qua đời, Tuyền Nhi con phải thân gái dặm trường, một mình chăm lo tiểu thế tử, vất vả muôn trùng, ai gia thật đau xót trong lòng. Lần này phá lệ thỉnh cầu hoàng thượng ban ân cho con được hồi kinh, lại nhớ giao tình với Thanh Thanh ngày xưa, ai gia càng thêm hổ thẹn, bởi vậy…”

Khách trong sảnh cung kính cúi đầu lắng nghe lời vàng ngọc của thái hậu, nên chẳng ai nhìn rõ thần sắc những người xung quanh.

Thủy Băng Tuyền cũng thấp đầu chờ đợi.

“… Bởi vậy ai gia đã yêu cầu hoàng thượng lập con làm hậu.” Nhấn mạnh từng tiếng, rốt cuộc thái hậu đã đi đến trọng điểm bà mong muốn.

Dù đã tính đến khả năng này, nhưng chính tai nghe thái hậu mở lời, nhiều người không khỏi bàng hoàng, vô thức hít một ngụm khí lạnh. Trong chốc lát, cả sảnh chỉ còn âm thanh xuýt xoa không tin nổi, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hoàng thượng và Bắc vương phi.

Họ trước kia từng có hôn ước, nhưng giờ một người ngôi cửu ngũ, một người lại là Bắc vương phi… Lập em dâu là hoàng hậu!? Nếu là gia đình bình thường, còn có thể chấp nhận được. Nhưng đây lại là hoàng thất, đường đường hoàng đế đương triều, sao có thể bỏ qua đạo lễ cương thường?

Hoàng thượng điềm tĩnh, chẳng thể nhìn thấu, còn Bắc vương phi…

Hả? Những đôi mắt trong sảnh thảy đều trợn to hết cỡ, có người khoa trương còn dụi vài cái xem thử mình có nhìn lầm không. Nhưng không, Bắc vương phi quả thực đang rơi lệ.

Hai dòng nước mắt trong suốt chảy trên dung nhan kiều diễm, tinh khiết như hoa lê sau mưa.

Đoạn Thủy Băng Tuyền đoan trang hạ gối, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt tò mò.

Nhìn hoa dung đẫm lệ, tim Trữ Thiên Kỳ như lỗi một nhịp đập. Hình bóng người con gái này bao ngày qua mãi xuất hiện trong cơn mơ của hắn, nay đứng trước mặt, cũng khiến hắn phải thất thần ngơ ngẩn.

Giang Dĩ Bác hứng thú nhìn biểu hiện kỳ lại của nàng, đáy mắt ánh lên tia mong chờ.

Thủy Băng Ngọc mím chặt đôi môi, tựa muốn bật thốt điều gì, lại như không dám lên tiếng.

Trữ Thiên Khang khẩn trương lo lắng, không hiểu nàng ta đang toan tính điều gì?

Trương Quang Duệ mơ hồ nhìn lão tướng gia, thấy vẻ mặt người bình tĩnh kiên định, lại thấy Giang Dĩ Bác đạm nhiên thờ ơ mới an lòng hạ trái tim treo cao lơ lửng xuống. Hết lo lắng, hắn lại đâm ra hiếu kỳ.

Thái hậu thấy Thủy Băng Tuyền quỳ gối hành lễ, ngỡ nàng đồng ý muốn ta ơn, bèn hớn hở đưa tay ra đỡ: “Mau đứng lên nào!”

Nhưng Thủy Băng Tuyền lại khẽ cắn môi do dự, đoạn nghẹn ngào bật khóc: “Thái hậu thương nhớ mẫu thân, lại yêu quý Tuyền Nhi hết mực, Tuyền Nhi muôn vàn cảm kích…” Giọng nàng nức nở, đè nén thương tâm, khiến người khác nghe mà xót xa, đau đớn.

Hít sâu một hơi, Thủy Băng Tuyền nói tiếp: “Tuy con và hoàng thượng đã được đính ước từ nhỏ, nhưng tiếc thay Tuyền Nhi vô phúc, không được hoàng thượng yêu thương, hôn ước đành phải giải trừ. Mẫu thân tính khí quật cường, không chịu nổi cảnh con bị người khác chỉ trỏ nhục mạ, nghĩ quẩn mà quyên sinh. Lúc ấy, con thật sự không hiểu, vì cớ gì lục hoàng tử lại không yêu con…”

Trữ Thiên Kỳ cau mày bất an, những nhìn kỹ thần sắc của nàng, hắn không tin nàng đang giở trò lừa gạt.

Thái hậu lại càng nghi hoặc hơn. Nhưng bà ta lập tức tự an ủi, việc Thủy Băng Tuyền mê luyến hoàng nhi đã chẳng phải là bí mật gì. Dựa vào thân phận của mình, có thể được lập làm hoàng hậu thì vinh hiển đến cỡ nào, cảm động bật khóc cũng là chuyện thường tình. Xem ra bà nghĩ nhiều rồi, con bé này, vẫn như trước mà thôi. Một nụ cười đắc thắng thoáng hạ trên môi thái hậu.

“Tuyền Nhi… Cực khổ cho con rồi.” Thái hậu dợm bước lên đỡ Thủy Băng Tuyền dậy.

Nhưng nàng một mực lắc đầu: “Không đâu, thái hậu, xin người nghe con nói hết đã.” Nước mắt thi nhau chảy không ngừng, khiến đôi mắt nàng trở nên trong vắt như nước suối, long lanh hơn trăng rằm.

Giang Dĩ Bác chăm chú nhìn nàng, khóe môi co giật…

Trữ Thiên Khang vốn đang đanh mặt, toàn thân cứng đờ, nhưng liếc thấy dáng vẻ ung dung của Giang Dĩ Bác, hai nắm tay hắn liền thả lỏng, nheo mắt chờ xem màn kịch của nàng.

Lệ chảy không ngừng, nhưng như chợt nghĩ tới điều gì hạnh phúc, khóe môi nàng hé ra nụ cười rạng rỡ: “Nhưng từ khi được gả cho Thất hoàng tử, ngày đêm bên chàng, con đã ngộ ra vì sao hoàng thượng khi ấy lại cương quyết đến thế, bởi người hoàng thượng yêu thương, muốn nắm tay đến bạc đầu không phải là con. Những ngày ấy, Vương gia đã dạy con cách trân trọng tình cảm phu thê quý giá, rằng yêu và được yêu là hạnh phúc lớn lao nhất thế gian này. Bởi chúng con lưỡng tình tương duyệt, nên dẫu Vương gia đã rời xa, thì hình bóng người vẫn luôn ở nơi sâu thẳm tim con…”

Ánh mắt nàng mông lung mờ ảo tựa như đang nhìn về nơi xa xăm nào đấy. Nàng dập đầu với Trữ Thiên Kỳ, đoạn nhìn thái hậu nói tiếp: “Thái hậu nương nương, không, xin cho phép con gọi người là Dì Thu. Đứng trước người, con tự thấy hổ thẹn với mẫu thân – người yêu thương con bằng cả sinh mạng mình. Vì hiếu thuận người, hoàng thượng giữ lại ngôi vị hoàng hậu cho con, Tuyền Nhi muôn phần cảm kích…”

Lại quay sang Trữ Thiên Kỳ cung kính dập đầu lần nữa, nàng hít một hơi thật sâu, môi hé nụ cười thỏa mãn: “Tạ hoàng thượng thương xót. Nhưng Tuyền Nhi nào dám để hoàng thượng chịu thiệt thòi như vậy. Ép hoàng thượng miễn cưỡng cưới thần phụ, thì cả đời này Tuyền Nhi sẽ day dứt không yên.” Thấy thái hậu hé môi muốn nói, Thủy Băng Tuyền bèn chặn lại: “Trước bài vị của mẫu thân hôm nay, con xin mạnh dạn bày tỏ tâm tình, để thái hậu và hoàng thượng không phải áy náy trong lòng.”

Vừa nghe thấy ý cự tuyệt của Thủy Băng Tuyền, thái hậu thầm kêu không ổn, định lên tiếng khuyên nhủ đã bị Thủy Băng Tuyền dùng mẫu thân chặn họng. Bà ta chỉ đành nuốt ngược cơn tức, mỉm cười hiều hậu: “Con muốn bày tỏ chuyện gì?”

Đáy mắt Trữ Thiên Kỳ thoáng tối sầm, dập dờn sóng nổi…

Những người còn lại nghe thấy Thủy Băng Tuyền uyển chuyển cự tuyệt, đều lấm lét cúi đầu không dám nhìn hoàng thượng và thái hậu. Dù vậy, ai cũng đều hiểu, những lời tiếp theo đây mới chính thật sự là bão tố.

Giang Dĩ Bác cụp mắt che tia tinh quang vừa lóe, thân người run rẩy. Tuyền Nhi, phải chăng là điều ta đang nghĩ tới?

Thủy Băng Tuyền tự mình đứng dậy, không để ý tới sắc mặt đen như than của hai mẫu tử nọ…

Nàng đánh mắt một vòng, điềm nhiên đối diện với Trữ Thiên Kỳ, từ tốn nói: “Thủy Băng Tuyền thực sự từng yêu tha thiết vị hôn phu của mình – Lục hoàng tử. Nhưng nàng không có phúc phận, chẳng được chân tình, chỉ đành bất lực cam chịu từ hôn. Hiện thực cho nàng biết, nàng và Lục hoàng tử hữu duyên vô phận.” Nhưng rất tiếc, nàng không phải là Thủy Băng Tuyền khờ khạo đó.

Không để ý đến sự ngạc nhiên lẫn chút hối lỗi trên mặt Trữ Thiên Kỳ, nàng buồn rầu nói tiếp: “Gả cho Thất hoàng tử, thần thật sự cảm mến con người thanh khiết như ngọc của chàng… Nhưng rốt cuộc vẫn là hữu duyên vô phận. Chàng lưu luyến thần phụ cũng chẳng cãi nổi mệnh trời nên đành giao lại Bắc cảnh, hy vọng thần phụ còn có động lực tiếp bước trên con đường phía trước, kiên cường đối mặt với hiện thực, cố gắng tìm hạnh phúc.”

Khách phòng vắng lặng như chốn không người, đâu đó chỉ còn vọng đến những lời tâm tình trĩu nặng của Thủy Băng Tuyền. Lệ ngừng từ lâu, mà sao dung nhan nàng lại càng đượm buồn đến tê tái?

Giang Dĩ Bác nheo mắt chăm chú nhìn nỗi đau xót nhàn nhạt trên mặt nàng, dịu dàng tha thiết. Những điều ấy, không ai hiểu bằng hắn. Cũng như trên thế gian này, không ai hiểu hắn như nàng. Nàng vui, nàng buồn, nàng yêu, nàng hận, hắn đều hiểu cả, nên càng yêu nàng hơn.

Thủy Băng Ngọc đưa tay che lại những tiếng bật khóc chực tuôn thành tiếng. Nàng biết những lời này đều là lời tự đáy lòng, nỗi bi thương từ tận tâm can.

Dẫu vậy, nước mắt của tỷ chỉ như trò đùa trong mắt người đời. Hỏi mấy ai thấu được? Ghé mắt sang Khang vương bên cạnh, nàng an ủi lòng, chí ít mình vẫn còn Vương gia.

Lão tướng gia và Trương Quang Duệ yêu thương và rúng động.

Thủy lão gia buồn bã và hổ thẹn.

Vân Tại Viễn chợt thấy dao động. Trên mặt nàng ta nước mắt đã ráo hẳn, mà dường như hắn đang thấy mắt nàng ngấn lệ nhòa.

Thái hậu á khẩu câm bặt, cảm giác lực bất tòng tâm. Trực giác mách bảo kế hoạch của bà và hoàng nhi đã đổ vỡ rồi. Thua tâm phục khẩu phục.

Tính toán mấy, cũng không so nổi với Thủy Băng Tuyền.

Trữ Thiên Kỳ cụp mắt, hắn tận mắt chứng kiến nàng đau đớn thế nào khi mất Trữ Thiên Hợp. Hắn biết, nàng đang nói thật lòng.

Nhưng hắn không ngại nàng yêu Thất hoàng đệ, cũng không ngại nàng có thế tử bên mình. Hắn phải làm sao mới khiến nàng hiểu được, hắn thật tâm muốn cho nàng ngôi vị hoàng hậu, giữ nàng bên cạnh cả cuộc đời.

Không khí trong sảnh trầm lắng ưu thương, Thủy Băng Tuyền nhắm mắt bình ổn tâm tình. Đoạn ngoái đầu nhìn đôi mắt sâu thẳm hàm chứa yêu thương, khóe cười hé nở, đáy mắt nàng tựa chỉ còn mỗi bóng hình hắn: “Nhưng ông trời quả rất công bằng. Vào lúc thần bi thương thống khổ nhất, đã ban tặng cho thần một người kề cận tri giao, dùng chân tình cảm hóa, lấy bao dung trị cho thần khỏi vết thương lòng. Chàng vì thần mà nguyện làm hết thảy, nắm tay thần cùng vượt qua đau khổ, cho thần thêm nghị lực đưa Bắc cảnh vùng mình đi lên. Hôm nay, thần có thể thản nhiên tuyên cáo với người trong thiên hạ. Thần, Thủy Băng Tuyền, mãi mãi yêu thương GIANG DĨ BÁC.”

Giang Dĩ Bác lẳng lặng nhìn Thủy Băng Tuyền, con ngươi đen tuyền hừng hực ngọn lửa cháy bỏng, tương phản hoàn toàn khí chất thường ngày như trăng thanh gió mát của hắn. Tinh quang sáng rỡ, tuấn nhan tuyệt luân cong cong nụ cười khiến trời đất điên đảo. Hết vầng thái dương bừng lên trong đêm tối mịt mù u thẳm.

Thái hậu đờ người, có nằm mơ bà cũng không ngờ sẽ có nữ nhân trước mặt bao người dám tuyên bô YÊU một nam nhân.

Mà đâu chỉ mình thái hậu, toàn bộ quan khách trong sảnh đều bị câu nói của Thủy Băng Tuyền đánh cho hồn vía tan tác.

Thủy lão gia sửng sốt, lão tướng gia nhướng mày, Trương Quang Duệ kinh ngạc, Thủy Băng Ngọc há hốc mồm…

Ánh mắt Trữ Thiên Khang pha lẫn phức tạp, tựa như nhẹ nhõm, tựa như ưu thương…

Trữ Thiên Kỳ hoàn hồn, sắc mặt tím tái, răng cắn chặt, nghiến ken két. Hỏa giận lập lòe bùng cháy, sừng sộ hệt con sư tử bị chọc tức, mắt long song sọc chừng như muốn nhảy bổ ra ăn tươi nuốt sống hai kẻ trước mặt.

Giang Dĩ Bác ưu nhã đứng dậy. Con ngươi đen kịt nhàn nhạt quét một vòng, mạnh mẽ chống lại sát khí hùng hổ của Trữ Thiên Kỳ. Hai nam nhân bốn mắt nhìn nhau tóe lửa, khiến những người tâm trí đang ngơ ngẩn cũng bất giác rùng mình sực tỉnh.

Không màng đến sảnh đường lạnh lẽo, Thủy Băng Tuyền quay đầu nhìn thái hậu, cười ngọt ngào: “Thái hậu đừng lo lắng cho con nữa. Đừng vì yêu thương Tuyền Nhi mà ép uổng hoàng thượng, kẻo bách tính thiên hạ không hiểu chuyện, lại đàm tiếu nói người vì tư tâm mà bất chấp luân thường.”

“Ngươi…ngươi…” Trừng mắt trỏ tay vào Thủy Băng Tuyền, sắc mặt thái hậu trắng xanh đổi màu liên tục, tức giận đến run người lắp bắp mãi không thôi.

“Thân… Tướng… Quân…” Trữ Thiên Kỳ đanh mặt, gằn giọng.

“Có mạt tướng.” Thân tướng quân vội vã ra khỏi hàng, lập cập đáp. Lẽ nào hoàng thượng muốn hắn bắt giữ Bắc vương phi và Giang Dĩ Bác?

Nhìn sắc mặt hoàng thượng đen hơn cả than, chẳng lấy gì làm vui vẻ vì được giải thoát, chắc không phải…

“Hồi cung.” Trữ Thiên Kỳ ghiến răng gằn từng tiếng, mắt không thôi trân trân nhìn Thủy Băng Tuyền và Giang Dĩ Bác, khí huyết cuộn trào.

“Còn một việc nữa. Hai ngày sau thần phụ sẽ khởi hành về Bắc cảnh, không dám làm phiền đến cấm quân, thần chỉ xin 5 nghìn tinh binh của Khang vương theo hộ tống.” Không đợi Trữ Thiên Kỳ trả lời, nàng quay sang thái hậu với giọng tha thiết: “Dì Thu, Tuyền Nhi nhất định sẽ hạnh phúc, người cứ an tâm.”

Nhìn vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên của Thủy Băng Tuyền, thái hậu tức hộc máu, mắt trợn ngược ngất xỉu tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.