Edit: Boringrain
Thủy Băng Tuyền nhìn mấy trăm con người lại lặng im phăng phắc không một tiếng động bên dưới, khóe môi cong lên nụ cười tươi, ở cái thời đại ngay đến pháo cũng là của hiếm này, pháo hoa xuất hiện không biết sẽ đưa đến cuộc cách mạng lớn đến nhường nào đây?!
Bỗng lia mắt nhìn quanh nhưng nàng chẳng thấy bóng dáng bạch y của Trầm Nguyệt Chi đâu cả. Mắt phượng híp lại, người này đến đi im hơi lặng tiếng, rốt cuộc có mục đích gì? Vì sao nàng cứ ngờ ngợ y đến tìm mình?
“Trữ quận vương, chỗ này giao lại cho huynh, ta về phủ trước!” Ở nàng có thứ gì khiến y hứng thú ư?
“Được!” Trữ Hy trầm mặc, đáy mắt đượm buồn, chẳng hiểu sao thấy sự hòa hợp ăn ý giữa nàng và Giang Dĩ Bác, lòng hắn lại thấm đủ ngũ vị tạp trần đến vậy!
…….
Chủ viện Bắc Vương phủ.
Thủy Băng Tuyền tắm rửa thay y phục xong, nửa nằm trên giường, dõi mắt chăm chú nhìn Hương Hàn đang vội vội vàng vàng định bước ra ngoài.
“Hương Hàn.”
“Dạ, tiểu thư.” Hôm nay Hương Hàn mất hồn mất vía, tâm trí lơ đãng, chẳng ai không thấy.
Thủy Băng Tuyền thấy Hương Hàn thất thần như vậy, chỉ đành thở dài hỏi: “Bình thường Trầm Nguyệt Chi vẫn mang khăn che mặt ư?”
“Thiếu chủ…À, không, chỉ khi gặp khách thôi ạ!” Hương Hàn lí nhí trả lời.
“Y bình thường cũng lạnh lùng như vậy?” Nếu Hương Hàn từng thấy tướng mạo y, mà theo Hương Hàn nói, y là tiên nhân giữa chốn phàm trần, vậy hẳn vì tướng mạo quá ưu tú, nên mới phải che lại?
“Dạ không, tuy tính tình y đôi chút lạnh nhạt, nhưng không hề toát ra hàn khí dọa người đến vậy.” Hương Hàn ngần ngừ hồi lâu nói.
Đáy mắt Thủy Băng Tuyền lóe sáng, tính tình lạnh nhạt ư? Trầm Nguyệt Chi hôm nay nàng gặp không thể chỉ dùng bốn chữ ‘tính tình lạnh nhạt’ để hình dung được, phải nói là hàn băng ngàn năm mới đúng! Vậy tức là, hôm nay y khác hẳn với thường ngày?
“Vậy ngươi có cảm thấy y có gì bất thường không?”
Hương Hàn ngẩng đầu cười buồn: “Nô tỳ chưa từng thấy thiếu chủ như vậy.” Lạnh lẽo như băng tuyết, khiến người khác phải đông cứng! Thậm chí ngay một khóe mắt y cũng chẳng buồn liếc nàng.
Thủy Băng Tuyền trầm tư suy ngẫm, vậy rất có khả năng y tới vì nàng? Y muốn tận mắt nhìn xem Thủy Băng Tuyền trong lời đồn thổi của thiên hạ ? Hay chăng vì mục đích khác?
“Ngươi có muốn đi gặp y không?” Thủy Băng Tuyền nhìn bộ dáng tủi thân của Hương Hàn, nhàn nhạt hỏi.
Hương Hàn lắc đầu, nếu y đã không muốn, dù nàng có tới cũng chẳng gặp được. Còn nếu muốn, y sẽ tự triệu kiến nàng!
Thủy Băng Tuyền thấy vậy đành thôi, không hỏi thêm nữa: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.” Chuyện tình cảm, người ngoài cuộc chẳng thể giúp nổi. Ải ái tình, người trong cuộc cũng chẳng thể buông tay.
“Dạ.”
Hương Hàn lui ra, Thủy Băng Tuyền thả lưng nằm xuống, tay xoa bụng, lòng vẩn cứ quẩn quanh những suy nghĩ về sự xuất hiện của Trầm Nguyệt Chi.
Nàng linh cảm, người này tuyệt đối không đơn thuần, vả lại, giờ nàng đã có thể chắc chắn, y đến chẳng vì Hương Hàn.
Từ đầu chí cuối, nàng không nhận thấy y nhìn Hương Hàn, dù chỉ là một cái liếc mắt, mà ngược lại, nàng thấy y dường như để ý đến mình, nhưng kỳ quái thật, nàng và y nào có liên quan?
Trời đêm thưa thớt vài ngôi sao lơ lửng, khí trời giá buốt càng thêm phần yên ắng đìu hiu, màn sương lạnh lặng lẽ bao trùm lên cả tòa vương phủ, thân binh, bộ khoái qua lại tuần tra không một tiếng động, đèn dầu mờ ngả bóng, có cơn gió lướt qua khiến ánh sáng lắng lư dao động.
Giang Dĩ Bác vừa đặt chân vào Bắc vương phủ bỗng khựng người lại, đôi mắt hóa âm hiểm đăm đăm chiếu về một góc khuất, mãi sau mới quay đầu phi thân vào thẳng chủ viện.
Hắn vừa khuất dạng vào trong, những bóng người nơi tối cũng bắt đầu rục rịch.
Bóng dáng bạch y nổi bật vừa dợm bước định chạy theo, liền bị một bóng đen chặn trước ngăn lại, hai người đứng lặng trừng trộ nhìn nhau…
“Tránh ra!” Cái giọng lạnh đến thấu xương ấy ngoài Trầm Nguyệt Chi thì còn ai nữa.
Diệp Khinh nhỏ nhẹ khuyên can: “Đợi hắn ra đi.” Bắc vương phủ không chỉ có Tứ Sát mà còn có Hắc bạch lưỡng ưng túc trực, đủ thấy Giang Dĩ Bác vì bảo vệ Bắc vương phi đã huy động đến mọi mối quan hệ trên giang hồ! Giả sử có đánh nhau thật, thì mấy người đó cũng chẳng ngăn nổi họ, nhưng thái độ vừa rồi của Giang Dĩ Bác đã nói rõ, hắn, không muốn gặp họ.
“Diệp Khinh, giờ huynh đã chẳng ngăn nổi ta nữa rồi.” Giọng nói lạnh lẽo lúc này thêm vài phần trào phúng.
Diệp Khinh cười tự giễu. Phải, mấy năm nay y điên cuồng luyện công ngày đêm không ngơi nghỉ, chẳng phải vì muốn nhanh chóng tự do hành tẩu, bước chân ra khỏi Trầm gia ư?
“Ra đây!” Trầm Nguyệt Chi bỗng xoay người, tay áo phất lên, bắn một chiếc lá về góc tối.
Phong Cô Tình ưu nhã bắt gọn. Trước, Giang Dĩ Bác từng dùng chiếc lá thách đấu hắn, nay, lại là hai người Diệp Khinh và Trầm Nguyệt Chi, sự việc xem chừng ngày càng thú vị!
“Được biết, Diệp phu nhân mang họ Trầm, hóa ra hai vị lại có mối quan hệ sâu xa như vậy. Tuy Độc cốc đã tự phong bế, nhưng Độc cốc chủ vẫn liên lạc qua lại với Trầm thiếu chủ đây. Nghe đâu sáu năm trước, Trầm thiếu chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, đứt nghẽn kinh mạch, không thể tiếp tục đánh đàn. Diệp cốc chủ phải đưa Trầm thiếu chủ lên Vô Cực sơn nhờ Vô Trần Tử dùng Vô Cực tâm pháp cứu chữa. Vừa hay Giang Dĩ Bác lúc này lại lên núi, ngẫu ngộ (tình cờ gặp) hai người. Thế là nhờ có đồ đệ của Vô Trần Tử – Giang Dĩ Bác, mà thiếu chủ đây đã được chữa trị…” Phong Cô Tình cười nhẹ ra tiếng “Ra thế, đó chính là nguyên nhân hai người đến đây.” Những tin tức này, hắn đã phải huy động gần như tất cả nội gián của Vô Tình Các mới có thể tra ra.
“Vậy còn Phong các chủ? Cớ gì lại đến đây?” Diệp Khinh tự tiếu phi tiếu hỏi lại!
Phong Cô Tình kéo cao khóe môi, hắn vì sao lại đến ư? Ngay hắn cũng chẳng rõ…
Phòng trong
Thủy Băng Tuyền nhắm mắt muốn ngủ, lại cảm thấy có người ngồi xuống bên giường, hơi thở quen thuộc khiến môi nàng cong lên nụ cười, cất giọng mơ hồ tựa nỉ non: “Ta chờ huynh đến ngủ luôn nè.” Tối qua hắn không chịu nói kỹ, hôm nay nàng nhất định phải hỏi về Trầm Nguyệt Chi cho rõ ràng.
Giang Dĩ Bác cười trầm thấp: “Hôm nay có mệt lắm không?”
“Không sao.” Cả người đau nhứt nhưng đành chịu, nàng có cách gì chứ?!
“Nàng muốn hỏi quan hệ giữa ta và Trầm Nguyệt Chi ư?”
“Ừ, biết rồi thì mau nói đi, ta còn muốn ngủ tiếp!” Thủy Băng Tuyền vừa nhắm mắt vừa nói. Kỳ thực hôm nay nàng đã đuối sức lắm rồi, chỉ muốn thả lưng đánh giấc thôi.
Giang Dĩ Bác nhếch môi cười, nhưng đôi tai lại nghiêng nghiêng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, hai mắt âm trầm có tia âm u khó tả… Bỗng, con ngươi lóe sáng lên, miệng cười lạnh. Hắn đứng dậy, cởi ngoại bào ra, đoạn xốc chăn nằm xuống cạnh nàng, vòng tay ôm lấy tấm lưng ngà.
Thủy Băng Tuyền kinh ngạc mở bừng mắt, nhất thời, toàn bộ cơn buồn ngủ theo gió cuốn bay, nàng ngoái đầu ngó Giang Dĩ Bác: “Huynh…”
Giang Dĩ Bác thản nhiên cười nói: “Đêm nay ta muốn ngủ cùng nàng.” Bên ngoài có không ít khách không mời, nên hắn chẳng thể rời đi.
Thủy Băng Tuyền trân trân nhìn Giang Dĩ Bá cả nửa ngày, ánh mắt sáng rỡ tinh tường: “Bên ngoài có những ai?”
“Phong Cô Tình, Trầm Nguyệt Chi, Diệp Khinh.” Lúc nói đến tên Diệp Khinh, hắn cẩn thận để ý đến sắc mặt nàng.
Thủy Băng Tuyền nhíu mày, sao lại cả Diệp Khinh nữa? Sự việc ngày càng tối tinh rối mù thế này!
“Nói xem quan hệ của huynh và Trầm Nguyệt Chi là thế nào!” Phong Cô Tình có mặt bên ngoài cũng không có gì lạ, thực ra, lâu lắm không thấy Phong Cô Tình đến, nàng biết nhất định là do nam nhân này an bài mọi thứ, hắn đã không nói, nàng cũng xem như không biết!
Giang Dĩ Bác lại đặt tay lên lưng nàng, chậm rãi truyền chân khí vào cơ thể nàng, luồng khí ấm áp lan chuyển khắp tứ chi, khiến toàn thân nàng được thả lỏng, thư thái…
Thủy Băng Tuyền thở dài: “Có võ công thật tốt, xem ra ta cần cân nhắc học thử xem sao.”
Giang Dĩ Bác cười sủng nịch: “Bây giờ mới học, e là quá tuổi rồi.” Hắn tin tưởng vào sự thông minh nhanh nhạy của nàng, nhưng luyện võ, thông minh nhanh nhạy thôi còn chưa đủ, nàng đã qua giai đoạn tốt nhất để luyện võ rồi.
Thủy Băng Tuyền ngẩng phắt đầu: “Ý huynh là ta đã già?” Thân thể này đang vào thời kỳ xuân sắc, hai mươi tuổi, nàng thậm chí còn tặc lưỡi chê nhỏ.
“Ta không có ý đó, ta là nói nàng bây giờ mới học thì không kịp rồi.” Giang Dĩ Bác thong thả đáp.
Thủy Băng Tuyền hậm hực: “Trở lại chủ đề chính.”
Giang Dĩ Bác khẽ cười: “Nàng rất quan tâm đến Trầm Nguyệt chi?”
“Đương nhiên rồi, cảm giác tò mò thấp thỏm sẽ khiến ta ngứa ngáy bứt rứt, ăn không ngon, ngủ không yên!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng đáp.
“Sáu năm trước ta từng cứu Trầm Nguyệt Chi một mạng.” Giang Dĩ Bác nhấc đầu Thủy Băng Tuyền để nàng gối lên cánh tay mình, nói.
“Sau đó vừa gặp đã yêu, nguyện lấy thân báo đáp!” Thủy Băng Tuyền thuận miệng đế thêm một câu, không ngờ đổi lại sự trầm mặc của Giang Dĩ Bác.
Không phải chứ? Loại tình tiết cẩu huyết này cũng có ư? Vậy ra…Trầm Nguyệt Chi là nữ? Không đúng, nếu vậy, không lý nào Hương Hàn lại không biết, chẳng nhẽ là thiếp thân thị nữ, mà chủ nhân mình là nam hay nữ nàng ấy cũng không cảm nhận được?
Thủy Băng Tuyền xoay người đối mặt nhìn Giang Dĩ Bác, nhướng mày hỏi: “Y … là nữ?”
“Ừ.” Giang Dĩ Bác đạm nhiên trả lời.
Thủy Băng Tuyền nheo mắt, ngay đến thiếp thân thị nữ cũng không biết, sao Giang Dĩ Bác hắn lại biết được? Huống hồ Trầm Nguyệt Chi từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trong ra ngoài đều lạnh hệt sương đêm, băng lạnh?
“Hai người, từng có một đoạn tình?”
Giang Dĩ Bác thấy thần sắc bình tĩnh của Thủy Băng Tuyền, nhíu mày hỏi ngược: “Nếu thật vậy, nàng sẽ làm gì?”
Thủy Băng Tuyền nhìn chăm chăm vẻ mặt của Giang Dĩ Bác, con ngươi nheo lại, bình thản đáp: “Ta không để tâm đến chuyện quá khứ. Nhưng tình yêu cần nền tảng chung thủy, nếu không làm được, thì giải tán, đường ai nấy đi.” Chuyện như này, nàng cũng chẳng mấy ngạc nhiên, chỉ là không ngờ, người đến tìm nàng lại là Trầm Nguyệt Chi trong truyền thuyết…
Giang Dĩ Bác được lời như cởi tấm lòng, trịnh trọng lên tiếng: “Ta chỉ có mình nàng.”
Thủy Băng Tuyền ngước mắt: “Chuyện Trầm Nguyệt Chi huynh xử lý sao thì tùy, nhưng nhớ kỹ, nhưng ta không muốn những chuyện cũ ấy khiến nàng tìm ta gây rối, quấy rầy sự an tĩnh của ta.”
Nam và nữ, thuận thì hợp, không thuận thì tan. Nếu đến tận giờ Giang Dĩ Bác vẫn thủ thân như ngọc thì nàng có mà té ghế vì kinh ngạc ấy!
Mà nàng, cũng chẳng phải người trong trắng thuần khiết gì cho cam, so với Giang Dĩ Bác, chỉ có thể nói, kẻ tám lạng, người nửa cân! Chỉ là tất cả những quá khứ ấy chỉ còn lại trong trí nhớ nàng mà thôi.
Đến với thời đại này, nàng cũng từng có một nam nhân, một nam nhân thanh tâm quả dục, không vọng, không cầu. Đương nhiên, điều này phần nhiều do bối cảnh đặc biệt của hắn mà thành. Giả như Thiên Hợp không trúng độc từ nhỏ, giả như loại độc ấy có thể chữa được, hoặc giả như hắn không nhìn thấu đời người như mộng, lại muốn khám phá hồng trần, thì liệu hắn còn giữ được tâm niệm không vọng tưởng, không dục cầu ấy chăng? Sợ rằng chẳng ai biết được.
Nhưng tất cả chỉ đều là giả như. Còn nàng, nhờ gặp hắn đã hiểu, hóa ra, nam nhân có tình, tựu như hắn, tựu như Giang Dĩ Bác, và nữ nhân cũng biết yêu, giống như nàng!
Thiên Hợp là tình yêu không thể xóa mờ khỏi trái tim, nàng chẳng thể thốt lời cam đoan rằng sẽ vĩnh viễn quên hắn, sẽ không bao giờ nhớ đến hắn nữa, bởi hắn, đã hòa vào ký ức của nàng, là một phần sinh mệnh nàng, chừng nào nàng còn thở, thì hắn, vẫn sẽ hiện diện nơi đây, trong linh hồn nàng. Yêu Giang Dĩ Bác, nàng cho hắn sự tin tưởng và thủy chung, cũng hy vọng được nhận lại lòng chung thủy…
Giang Dĩ Bác nhìn vẻ bình thản chất chứa lạnh lùng của nàng, bèn cười: “Ta và nàng ấy chẳng có gì cả.”
Thủy Băng Tuyền mỉm cười không đáp, không có gì với Trầm Nguyệt Chi, cũng sẽ có gì với nữ nhân khác. Dù sao nàng cũng chẳng thể lôi hết mọi chuyện cũ của hắn ra xét nét so đo. Cũng như hắn, đã bao dung cho tình cảm của nàng cùng Thiên Hợp.
“Ta vì giúp nàng ấy đả thông kinh mạch, mới biết nàng ấy là nữ nhi.” Lúc đầu hắn lên núi vấn an sư phụ, lại gặp được Trầm Nguyệt Chi và Diệp Khinh loay hoay tìm cách băng vực lên núi. Lúc đó nếu còn chần chờ, e hai tay của Trầm Nguyệt Chi sẽ bị phế vĩnh viễn.
“Ta đoán, huynh cứu nàng là vì thân phận thiếu chủ Trầm gia và cốc chủ Độc cốc! Huynh muốn hai người họ nợ huynh một món nợ ân tình?” Thủy Băng Tuyền thản nhiên nói.
Giang Dĩ Bác liếc nhìn Thủy Băng Tuyền, điềm đạm giải thích: “Cũng không hẳn vậy, chủ yếu là vì Diệp Khinh thôi. Mà sáu tháng trước, nàng ấy cũng đã trả nợ cho ta, xem như chẳng ai nợ ai cả.” Năm đó, vì chuyện bái sư khi bé, hắn mới cứu Trầm Nguyệt Chi một mạng, muốn cho Diệp Khinh phải bứt rứt không yên. Rồi khi tỉnh lại, Trầm Nguyệt Chi thấy hắn nhất kiến chung tình, lại càng khiến cho Diệp Khinh đè nặng đớn đau…
Sáu tháng trước, hắn bôn ba chạy tới Trầm gia mượn chuông vào Độc cốc, bằng không, Diệp Khinh nào chịu gặp nàng, mà nàng chẳng có mảy may cơ hội tiến vào Độc cốc, lại càng không thể xảy ra chuyện đêm đó…
Thủy Băng Tuyền thở dài: “Nhưng Trầm Nguyệt Chi đã nhận định huynh là phu quân của nàng ta, trở về Trầm gia khổ luyện cầm công, mong tới ngày quang minh chính đại bước chân ra khỏi Trầm gia, sau đó… tìm huynh lấy thân báo đáp! Sáu tháng trước, quả chuông giúp chúng ta thuận lợi vào Độc cốc là huynh lấy từ chỗ Trầm Nguyệt Chi?” Sau đó Trầm Nguyệt Chi nghe phong phanh gì đấy, biết tới sự tồn tại của nàng, nên chạy tới đây tìm hiểu cho ra nhẽ? Thủy Băng Tuyền giờ đã hiểu biểu hiện của Hương Hàn khi thấy quả chuông! Ra là nàng từng thấy nó khi ở Trầm gia.
Giang Dĩ Bác gật đầu: “Ừ.”
Thủy Băng Tuyền cười khổ, việc này, thật đúng là… không còn gì để nói.
“Vậy giờ huynh tính sao đây?”
“Ta chẳng nợ Trầm Nguyệt Chi, mà nàng ấy cũng chẳng nợ gì ta, nên không có lý do gì tới tìm ta cả.” Nếu như nàng ta cương quyết bắt hắn chịu trách nhiệm chuyện năm đó, thì thật khiến hắn xem thường.
Thủy Băng Tuyền đau đầu day day huyệt Thái Dương, việc này, sẽ không đơn giản như vậy.
“Nàng ấy yêu huynh!”
Giang Dĩ Bác nheo mắt, sau lại nhíu mày: “Nhưng ta không yêu nàng ta!”
Thủy Băng Tuyền nghiêm túc nhìn Giang Dĩ Bác: “Lúc trước ta cũng không yêu huynh! Nhưng huynh đừng quên, huynh có bao nhiêu niềm tin, thì nàng ấy cũng có bấy nhiêu tín niệm. Chỉ việc nỗ lực bước chân khỏi cánh cổng Trầm gia, đã thấy được nghị lực ấy chẳng thể xem thường rồi.”
Giang Dĩ Bác nghe vậy, con ngươi đen càng thêm thâm trầm, phải, hắn không có lời nào phủ nhận, hắn yêu nàng, nên tới giờ cũng chưa từng nghĩ buông tay, cả khi nàng gả cho Trữ Thiên Hợp cũng vậy, nếu như Trầm Nguyệt Chi cũng có tâm tư giống hắn thì…
“Haizz, hy vọng nàng ta ân oán phân minh, đừng vì bị huynh cự tuyệt mà muốn giết ta xả hận, ta không có võ công, nàng ấy động một ngón tay là ta tiêu đời!” Thủy Băng Tuyền bỗng hừng hực lửa giận sôi trào, chuyện đau đầu đã nhiều lắm rồi, nay còn rước thêm một Trầm Nguyệt Chi bội phần phiền phức!
Tuy biết chẳng thể trách được Giang Dĩ Bác, nhưng không trách hắn thì biết trách ai bây giờ?
Giang Dĩ Bác thấy bộ dạng sầu não của Thủy Băng Tuyền, hai mắt tối sầm, hắn sẽ không để Trầm Nguyệt Chi làm hại đến nàng!
“Yên tâm đi, Tuyền Nhi, đã có ta đây!” Dịu dàng ôm nàng vào lòng, nhẹ hôn lên trán nàng, Giang Dĩ Bác kiên định nói.
Thủy Băng Tuyền nhắm mắt, tĩnh tâm, rồi cơn buồn ngủ tự nhiên kéo đến như sóng trào, việc muộn phiền để mai hẵng hao tâm tổn sức!
…….
Lặng ngắm gương mặt say ngủ của nàng, chóp mũi Giang Dĩ Bác bắt đầu ngửi được mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, thầm nhủ, đúng là tự mình gây tội mà. Đoạn nhẹ rút tay ra, vén chăn lại cho nàng, rồi nhỏm người mặc lại y phục.
Lúc ở gần bên nàng, lý trí của hắn mỏng manh hệt tờ giấy dễ dàng bị xuyên thủng.
Ngồi bên mép giường, dịu dàng ngắm gương mặt say ngủ, ngón tay nhẹ vuốt lên ngũ quan xinh đẹp, cất tiếng nỉ non: “Tuyền Nhi! Ngủ đi! Ta sẽ luôn ở cạnh nàng, không để một ai tổn thương đến nàng! Ta sẽ mãi nhìn nàng vươn cánh bay cao tự do tung hoành, chỉ cần khi mỏi mệt, nàng nhớ quay về lòng ta nghỉ ngơi là được rồi. Mặc kệ nàng bay bao cao, chạy bao xa, ta đều sẽ mở đường dẫn lối, dẹp đi các chướng ngại ngăn trở nàng…”
Con ngươi đen kịt hóa lãnh khốc, sát khí ngùn ngụt, vô tình, lạnh lẽo khiến người sợ hãi: “Vì nàng, ta có thể phá hủy cả thế gian.”
Nói hắn ích kỷ cũng được, tàn nhẫn cũng tốt, Trầm Nguyệt Chi không phải là người hắn yêu thương, nàng đau đớn khổ sở, hắn chẳng bận tâm! Ngày trước, vì một lần sơ sẩy, hắn đã phải nỗ lực bao nhiêu mới đến được tận đây! Lần này, hắn sẽ không phạm sai lầm như vậy, tuyệt đối không để một ai tổn thương đến nàng.
Trầm Nguyệt Chi tốt nhất là biết khó mà lui, nếu còn vọng tưởng làm hại Tuyền Nhi, hắn tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!
Khi trước, Diệp Khinh dùng nhiếp hồn thuật với Tuyền Nhi, đã phải đánh đổi bằng một năm thọ mạng. Giả như có ngày Tuyền Nhi phá được phong tỏa ký ức ấy, thì Diệp Khinh sẽ phải chịu nội thương nghiêm trọng!
Nhưng nếu hắn vì Trầm Nguyệt Chi, lại dùng nhiếp hồn thuật thêm lần nữa để gỡ bỏ phong tỏa của Tuyền Nhi, hắn sẽ phải trả giá thêm một năm tuổi thọ. Mà với tình ý của hắn, thì việc ấy rất có khả năng…
Con ngươi Giang Dĩ Bác nheo lại lãnh khốc, vẻ hiểm ác ngưng tụ trong đáy mắt thâm trầm, khóe môi câu lên không còn là nụ cười nhạt, mà hóa ra sát khí dày đặc…