Manh Phi Đãi Gả

Chương 23: Q.3 - Chương 23: Yêu và được yêu




Edit: Boringrain

Mới qua một đêm, cả thế gian đã hóa thành màu ngọc trắng tinh khôi.



Phủ Bắc Vương ẩn hiện trong lớp tuyết lấp lánh, khoác lên mình vẻ nguy nga tráng lệ, lấy màu trắng tinh khiết làm chủ đạo, tựa như khắp đất trời đều được điểm tô bằng thứ ánh sáng bàng bạc trắng ấy vậy.

Nào quỳnh lâu điện ngọc, nào ngói biếc tường vôi thảy đều vùi lấp trong lớp tuyết dày. Trên các hàng hiên, tuyết tan chảy thành vô số khối nhũ thạch trong suốt, tuyết đọng trên cây, tuyết phủ mặt đất, tuyết vo tròn thành vô số quả cầu nhỏ xíu lấm tấm trên nhành hoa phiến lá.

Trời âm u mờ tối phảng phất như một cơn bão tuyết nữa có thể tạt qua bất cứ lúc nào. Cơn gió hàn lạnh thổi qua, mang theo cái giá rét thấu xương hận như không thể xé da cắt thịt tràn lấn vào từng tế bào khiến người ta phải co rúm run rẩy.

Thủy Băng Tuyền lúc này độn nào là áo lông, quần bông, áo choàng ngoài chẳng thua kém gì cái chăn ấm trên giường, thoạt nhìn không khác chi con lật đật.

“Tiểu thư, ăn sáng thôi ạ!” Thấy sắc mặt tiểu thư cau có khó chịu, Hương Hàn chỉ đành nhắm mắt làm ngơ, có nghĩ bằng đầu gối cũng biết mặc cả đống y phục như thế sẽ bức rức đến nhường nào.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, số y phục này đều do Giang công tử đặc biệt đưa tới từ kinh thành, toàn bộ đều là lụa thưởng đẳng, tơ trân quý, thêu tinh xảo, từng đường kim mũi chỉ đều hoàn hảo đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi thở dài.

Áo bông vừa ấm vừa mềm, hơn nữa lại nhẹ vô cùng. Còn áo khoác ngoài có hơn hai mươi chiếc, bán đại một chiếc thôi cũng đủ cho gia đình bình thường sống dư dả trong vòng một năm!

Tuy tiểu thư đường tình duyên trắc trở, nhưng đi một vòng cuối cùng cũng đã gặp được bến đỗ bình an, nàng vui thay cho người! Giang công tử là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, lại có thể quan tâm đến từng chuyện vụn vặt thế này, đủ thấy vị trí của tiểu thư trong lòng công tử ấy.

Xem ra chuyện Bắc cảnh ổn thỏa đâu đấy, tiểu thư sẽ gả cho Giang công tư rồi.

“Hương Hàn…” Ngó thấy Hương Hàn thẫn thờ, không biết đang nghĩ gì, Thủy Băng Tuyền liền cất tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng ấy.

“A… dạ, tiểu thư.”

“Nghĩ gì mà thất thần vậy?” Không phải lại nghĩ đến Trầm Nguyệt Chi chứ? Nếu Trầm Nguyệt Chi lại tới tìm nàng gây chuyện, Giang Dĩ Bác nhất định sẽ thẳng tay đối phó không dung, vậy Hương Hàn sẽ làm sao đây? Lần trước, cũng nhờ Hương Hàn mách nước nàng dùng tiếng đàn ngăn trở bọn họ quyết đấu, nhưng ngăn một lần, không thể ngăn cả đời, sớm muộn gì bọn họ hai người cũng phải giải quyết cho xong!

Nghĩ vậy, hai hàng mày của nàng vô thức nhíu chặt!

“Không có gì, chỉ sợ tiểu thư đi đứng bất tiện, nô tỳ định bụng nhắc nhở Cảnh Trúc và Thu Nhi cẩn thận dìu người!” Đến lúc Hương Hàn hoàn hồi, lại đến lượt Thủy Băng Tuyền thất thần, đăm chiêu!

……….

Trong chính sảnh Bắc Vương phủ, lò than ấm áp xua bớt đi cái lạnh giá ngoài trời, Thủy Băng Tuyền cởi áo choàng, ung dung tựa lưng trên ghế thái sư, thản nhiên quét mắt nhìn mấy người đứng trước mặt, thờ ơ nói: “Ngồi hẵng nói, không cần phải đứng như vậy.”

“Trữ quận vương, huynh nói xem tân thành xây dựng đến đâu rồi?” Thật ra từ lúc khởi công đến giờ, nàng chưa hề tận mắt nhìn thấy Tân thành, nhưng thông qua những lần phái Hương Hàn đi thị sát, nàng cũng có thể nắm được tình hình đại khái.

Trữ Hy gật đầu: “Trục đường chính đầu tiên đã hoàn công, cũng đã có vài phủ hộ dọn đến ở. Trục đường thứ hai vừa mới khởi công không lâu, dự tính đến mùa xuân sang năm là hoàn thành!”

“Chi tiêu thế nào?”

“Trừ phủ nha, còn lại các nơi đều do phú thương tự thuê người thiết kế bài trí, ăn ở cũng do bọn họ tự bỏ tiền chu cấp, đoán chừng phí dụng cũng không nhỏ.” Trữ Hy cẩn trọng trả lời.

“Ừ, đến lúc bọn họ khai trương cửa hàng, huynh thay mặt ta gửi một kiện pháo đến chúc mừng, chúc cho bọn họ có những khởi đầu thuận lợi, làm ăn phát tài thịnh vượng.” Tân thành cũng bắt đầu náo nhiệt rồi đây! Nàng tính, qua năm cũng nên chuyển phủ nha đến Tân thành.

“Ta biết rồi!”

“Trận đại tuyết đêm qua có trở ngại gì đến hành trình của các thương nhân không?” Chỗ tuyết ấy xem chừng vài ngày mới tan hết, mà hôm nay đã là 19 cháng chạp, còn mười ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, không biết bọn họ có kịp trở về hay không?

“Sáng sớm nay, sau khi tuyết ngưng, đa số thương nhân đều đã khởi hành rời Bắc thành!”

Thủy Băng Tuyền nhướng mày kinh ngạc trong giây lát, nhưng nghĩ lại cũng đúng, thời đại này không phải dựa vào ô tô máy móc, mà dựa vào sức người sức ngựa, cùng lắm là đi chậm một chút, vất vả một chút, cũng không đến nỗi không đến nơi.

Gật đầu tán dương, đoạn Thủy Băng Tuyền nhếch môi cười nói: “Việc xây dựng tân thành huynh cứ tiếp tục giám sát, nhưng quan trọng nhất lúc này là giúp những người dân ở vùng xa xôi được đón một năm mới an vui. Huynh cho bổ khoái mang gạo đến các thôn trang, nhớ là phải phát tận nhà, vì đa phần những người còn ở lại đều là người già yếu. Còn ở những vùng xa xôi, mỗi nhà mỗi hộ không được bỏ sót một ai. Tuyệt đối, đừng để ta nghe thấy có bất cứ ai bị chết đói, chết rét, bằng không…”

Vừa nói tới đây, giọng điệu nàng càng trở nên trầm thấp lạnh lẽo, sắc mặt đanh lại đáng sợ, môi nhếch cao, gằn từng chữ: “Ta nhất định sẽ truy cứu tận cùng, nếu có ai dám ăn hối lộ, bòn rút của công, phạt trượng đến chết!”

Trữ Hy cũng vô cùng nghiêm túc, đáp lời: “Trữ Hy đã hiểu!”

“Ừ, mà khi nào huynh định về kinh đón năm mới cùng lệnh đường?” Thủy Băng Tuyền dịu giọng đổi đề.

Trữ Hy ngước mắt, khẽ lắc đầu: “Phủ nha còn nhiều việc.” Ý là hắn không định về kinh lúc này.

Thủy Băng Tuyền gật đầu, công lao của Trữ Hy, nàng nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.

Cầm lấy tập giấy do Hương Hàn đưa qua, giao lại cho Trữ Hy, Thủy Băng Tuyền đạm nhiên nói: “Đây là những việc cần làm trong ba tháng tới, huynh xem trước, nếu có ý kiến gì chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận.”

“Được.”

“Sở tướng quân, đến lượt ngươi.” Việc dưới tay Trữ Hy, nàng vô cùng yên tâm! Những lời khó nghe lúc nãy, chỉ là nêu rõ lập trường của nàng, cũng gióng hồi chuông cảnh tỉnh những kẻ đang có lòng tư lợi!

Sở Vĩ Tín tôn thờ, kính phục vị vương phi này như thần thánh, vừa nghe gọi đến tên mình đã giật mình bật người đứng dậy, lát sau mới gãi đầu xấu hổ ngồi xuống, giọng to rõ ràng: “Dân chúng trên hai công trường đều đã được cho nghỉ mừng năm mới sớm, mọi người được sắp xếp trong nhà tạm, có chăn áo bông đầy đủ, mỗi ngày đều có cơm canh nóng hổi…” Nói đến đây, Sở Vĩ Tín thoáng chút ngập ngừng.

Thủy Băng Tuyền nhướng mày ý bảo hắn nói tiếp!

“Nhưng mọi người rất có tính tự giác, tuy lạnh như thế vẫn ra đường dọn tuyết!” Sáng sớm hôm nay, tuy không có phân phó ở trên, nhưng đội chủ lực vẫn làm việc vô cùng cật lực, khiến hắn cũng thấy ấm lòng! Có thể gánh vác được mạng sống của mấy vạn con người trên lưng, chỉ Vương phi mới có khả năng đó.

Thủy Băng Tuyền cong môi cười: “Vậy ư? Vận động tiêu hao bớt năng lượng cũng tốt, bảo bọn họ đừng làm quá sức là được.” Dân chúng nơi này càng sống nhiệt tình lương thiện, nàng sẽ càng tận lực bảo đảm cho họ những ngày an ổn.

“Dạ.”

“Thức ăn có thể giảm bớt, nhưng lương thực và màn thầu tuyệt đối không thể cắt giảm.” Thủy Băng Tuyền dặn thêm.

“Dạ!” Sở tướng quân luôn tuyệt đối chấp hành vô điều kiện những mệnh lệnh của Thủy Băng Tuyền.

Đoạn nàng đưa cho hắn một tập giấy: “Xem đi, nếu có thắc mắc gì cứ việc nêu ra!”

“Cao Nho An, chỗ ngươi thế nào?” Thủy Băng Tuyền nhấp chén thuốc ấm, chuyển qua Cao Nho An, hỏi.

Cao Nho An cung kính đáp: “Bẩm vương phi, số vật dụng hiện nay đã đủ dùng đến mùa xuân tới, những thứ nên chi, thuộc hạ đều đã chi dùng.”

“Ừ, ngươi là tay hòm chìa khóa của cả Bắc cảnh, chi tiêu thế nào, phải hết sức cẩn trọng chu đáo.” Chức vị của hắn tuy không lớn, nhưng lại là kẻ nắm giữ thực quyền kinh tế của cả vùng!

Cao Nho An kính cẩn tuân lời: “Thuộc hạ nhất định không phụ sự kỳ vọng của Vương phi!” Hắn đương nhiên hiểu rõ, thứ mình nắm trong tay, không chỉ là tương lai của hàng vạn người dân Bắc cảnh, còn là sự tin tưởng hết lòng của Vương phi!

“Trước mắt, ngươi phải tính toán tất cả những vật tư do Tường Phúc đưa tới trước nay, dựa theo giá thị trường mà chi tiền chuyển qua bên đó. Những chứng từ liên quan nhất định phải có căn cứ rõ ràng, ngươi phải đích thân lên công trường đi kiểm kê chứng thực. Hai người Triệu, Lý sẽ giúp ngươi việc này.”

Không có tài lực khổng lồ của Giang gia, tâm nguyện đưa Bắc cảnh đi lên của nàng không biết đến tháng nào năm nào mới hoàn thành. Bắc cảnh nợ Giang gia, nàng nợ Giang Dĩ Bác, tuy ân tình không thể trả hết, nhưng về tiền bạc, nàng sẽ không để Giang gia phải chịu thiệt thòi.

“Thuộc hạ đã hiểu.” Cao Nho An cầm tập giấy trong tay Hương Hàn, đoạn cung kính lui xuống.

“Mọi người đều đã xem qua bản kế hoạch trong tay rồi chứ? Có ý kiến gì không? Trữ quận vương?”

Trữ Hy đạm mạc lắc đầu, kế hoạch của nàng trước nay đều chu toàn dễ hiểu, hắn nào dám thắc mắc điều gì! Có, chỉ là sự khâm phục vô hạn đối với tài năng của một người con gái! Hắn tự hứa, sẽ cố gắng làm thật tốt mọi việc, để nàng không phải muộn phiền điều gì!

“Sở tướng quân?”

“Vương phi, Sở Vĩ Tín nhất định sẽ làm mọi việc ổn thỏa y lời vương phi phân phó!” Sở Vĩ Tín cũng không có ý kiến gì! Chỉ biết rằng, người nói thế nào, hắn sẽ làm thế ấy.

“Cao Nho An?”

“Thưa vương phi, xưởng pháo hoa tạm trong hậu đường phủ nha đã có đến năm mươi người, thêm một trăm người nữa e có phần khó khăn.”

“Ừ, cứ tuyển chọn người cho tốt, qua năm sẽ chuyển về xưởng mới.”

“Thuộc hạ hiểu rồi!”

Thủy Băng Tuyền đứng lên, thẳng bước vào trong, vừa đi vừa dặn lại: “Mọi công văn giấy tờ không được có bất cứ sai sót nào, có chuyện cấp bách phải kịp thời tới báo cáo cho ta. Tan họp.”

…….

Độc cốc

Trầm Nguyệt Chi thu tay về, thở hắt ra một hơi…

“Nội thương của ngươi đã ổn, giờ ngươi có thể nói cho ta biết mọi chuyện rồi chứ, Diệp Khinh?” Nàng lạnh lùng lên tiếng.

Diệp Khinh khẽ cúi mắt: “Nguyệt Nhi, nàng nhất định phải biết ư?”

Trầm Nguyệt Chi nhướng đuôi mày, một dung nhan khuynh thế hoa nhường nguyệt thẹn, lại ẩn chứa đôi mắt quá mức lạnh lùng. Nàng không đáp, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Diệp Khinh phải nói!

Diệp Khinh nhắm mắt lại, Giang Dĩ Bác ra tay ngoan tuyệt, một chưởng khiến lục phủ ngũ tạng của hắn bị nội thương nghiêm trọng, thêm một chưởng xém chút lấy mạng hắn, sau hắn lại tự mình sử dụng nhiếp hồn thuật…

Trở về Độc cốc, hơn tháng nay hắn không bước nổi xuống giường, đây là lần thứ hai trong đời hắn tàn tạ thê thảm nhường này, cũng đều do Giang Dĩ Bác mà ra…

Nhưng Nguyệt Nhi chưa từng nhìn thấy những hy sinh của hắn, trong mắt nàng, trong trái tim lạnh lẽo của nàng, chỉ dung nổi mình Giang Dĩ Bác mà thôi! Sáu năm qua, hắn ngày đêm đều tự trách bản thân mình năm đó đã để nàng trao trái tim cho kẻ kia!

Hắn bao năm bên cạnh bầu bạn cùng nàng, lại không sánh bằng Giang Dĩ Bác một lần ngẫu nhiên tương trợ.

“Diệp Khinh.” Giọng nói Trầm Nguyệt Chi lãnh liệt vang lên, cho thấy nàng đã không còn kiên nhẫn.

“Đứa trẻ kia là của Giang Dĩ Bác!” Diệp Khinh cất giọng đều đều. Vĩnh viễn, hắn vẫn không thể chối từ yêu cầu của Nguyệt Nhi!

“Ngươi nói gì?” Trầm Nguyệt Chi cao giọng hỏi! Trên mặt thoáng vẻ kinh hoàng…

“Đứa trẻ trong bụng Thủy Băng Tuyền là của Giang Dĩ Bác!”

Trầm Nguyệt Chi kinh hãi lảo đảo về sau hai bước mới đứng vững, vô thức lắc đầu, muốn đánh văng ra những lời như sấm rền bên tai… Đứa trẻ trong bụng Thủy Băng Tuyền là của Giang Dĩ Bác…

Sâu trong hàn đàm ngàn năm nơi đáy mắt nàng thoáng hiện vẻ hoang mang cùng đau đớn, sao có thể …

“Sao có thể như vậy?” Trầm Nguyệt Chi siết chặt hai tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay rớm máu, nhưng nàng không đau, phút này, nỗi đau da thịt sao sánh được với nỗi đau nơi lồng ngực! Phút này mọi hy vọng đều vỡ òa như bọt biển, lệ sầu tuôn rơi…

Diệp Khinh đứng lên, giơ tay muốn an ủi, lại bị nàng gạt phăng lúc còn ở giữ akhông trung. Đoạn nàng túm lấy ngực áo hắn, thét lớn: “Vì sao?”

Diệp Khinh nhắm chặt hai mắt, lát sau mới mở ra, tha thiết nhìn Trầm Nguyệt Chi: “Nguyệt Nhi, buông tay đi, hắn đã tìm được người hắn yêu, còn ta,… ta yêu nàng nhiều năm như vậy, nàng thật sự không biết ư?” Nguyệt Nhi, ta cũng muốn hỏi nàng vì sao, vì sao nàng lại không thấy tấm chân tình của ta?

Trầm Nguyệt Chi lại mạnh mẽ lắc đầu: “Diệp Khinh, ta yêu hắn!” Trước, nàng vì Trầm gia mà tồn tại, cầm công là cuộc sống của nàng. Diệp Khinh bên cạnh nàng bao năm, nàng quen thuộc với hắn, không phải với tư cách là nam nhân, mà là thân nhân, bằng hữu…

Nhưng từ sáu năm trước, cuộc sống của nàng đã thay đổi. Hình ảnh của chàng đã ngự trị nơi trái tim, trở thành lẽ sống của nàng. Mọi việc nàng làm, mọi nỗ lực của nàng, chỉ đều vì muốn sớm ngày quang minh chính đại bước chân khỏi cánh cửa Trầm gia, đến bên cạnh chàng!

Trớ trêu thay, trời cao tàn nhẫn muốn thử thách lòng người, nàng chỉ muộn một chút, một chút thôi, đã đánh mất thứ tình cảm mình ấp ủ suốt 6 năm trời. Vì sao chứ? Rốt cuộc là vì sao?

“Nguyệt Nhi, hắn không yêu nàng! Nàng tỉnh táo lại đi…” Diệp Khinh hai tay như kìm sắt ghìm chặt đôi vai Trầm Nguyệt Chi, lớn tiếng hét!

“Ngươi im miệng…” Trầm Nguyệt Chi cảm giác được sức nặng trên vai mình, vô thức dùng nội lực, đánh bạt Diệp Khinh ra ngoài nền đất…

Diệp Khinh vốn bị thương nặng lại thêm không chút đề phòng, dễ dàng bị chưởng văng. Vết thương vừa đỡ, tức thì trở nặng, đau đến thấu xương. Nhưng hắn không quan tâm, ánh mắt ngơ ngác trân trân nhìn Trầm Nguyệt Chi…

Thấy Diệp Khinh té ngã, Trầm Nguyệt Chi liền phi thân đi mất…

“Nguyệt Nhi…” Diệp Khinh vội đứng dậy chực đuổi theo, nhưng nội thương chưa lành sao chịu nổi một chưởng của Trầm Nguyệt Chi, cổ họn dâng lên vị tanh nồng mằn mặn, khóe môi liền ứa máu!

“Nguyệt Nhi, vì sao…” Diệp Khinh thều thào yếu ớt, vẻ mặt bi thương nói không nên lời!

………….

Cả đất trời trắng một màu tuyết, khiến Bắc Vương phủ về đêm sáng tỏ bàng bạt hệt có ánh trăng chiếu rọi…

Thủy Băng Tuyền lật qua lật lại thứ vũ khí nàng nhờ Giang Dĩ Bác chế tác, hai mắt sáng ngời lấp lánh. Thứ này giống như một chiếc vòng tay tinh xảo, bề rộng bằng cây kim thêu, trên dưới có hai lớp bạc mỏng lấp lánh. Lúc đầu Giang Dĩ Bác tỏ ý muốn dùng vàng để đúc, nhưng bị nàng quyết liệt phản đối. Một cái vòng tay to đùng bằng vàng, khác gì mời gọi sự chú ý của người khác? Bên trong vòng này chứa đầy kim châm đã tẩm độc, còn trên thân có một cái nút nhỏ, chỉ cần khẽ ấn, một loạt kim châm sẽ bay ra, nàng không tin không đánh trúng địch nhân!

Giang Dĩ Bác âu yếm nhìn nàng: “Nàng đeo nó phòng thân, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng!”

“Vì sao?” Thủy Băng Tuyền ngẩn đầu hỏi.

“Thứ này đối phó với hạng tầm tầm còn được, đụng phải cao thủ chân chính, thì dù bị nàng bắn trúng, đối phương cũng có thể giết chết nàng trước khi bị độc phát.” Còn hắn cũng không để nàng phải dùng đến thứ này, hắn nhất định sẽ bảo bọc che chở nàng thật tốt!

“Huynh nhờ ai làm vậy? Thực sự rất tinh xảo, hệt như vòng tay thật vậy” Thủy Băng Tuyền xuýt xoa khen không ngớt

Giang Dĩ Bác cười cười không đáp, chỉ quàng tay ôm nàng ý bảo nàng mau đi ngủ!

Thủy Băng Tuyền thuận tay khoác lên tay trái hắn, rồi làm như bất chợt nhớ ra điều gì, thờ ơ hỏi: “À phải rồi, huynh có về kinh mừng năm mới không?” Qua vài ngày nữa là tới tất niên, hắn có muốn trở về cùng tổ mẫu* ăn lễ mừng? (tổ mẫu: bà nội)

Giang Dĩ Bác nhàn nhạt nói: “Tại ở lại Bắc thành với nàng!”

Thủy Băng Tuyền khẽ nhắm mắt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua…

Cùng lúc đó, mọi người trong Vô Tình Các đang hứng chịu cơn thịnh nộ của Phong Cô Tình…

“Ngươi nói tra không ra?” Giọng hắn trầm thấp lại ẩn chứa áp lực vô hình, khiến hai người Chiến Nhị, Chiến Tam đều căng thẳng cúi gằm đầu xuống. Bọn họ nghĩ mọi biện pháp cũng không tài nào tra ra rốt cuộc đêm đó trong Độc cốc đã xảy ra chuyện gì! Bởi vì Độc cốc phong bế đã lâu, chẳng cách nào lẫn vào để thám thính tin tức!

“Hồi bầm chủ tử, những người chúng ta có thể tiếp xúc đều không có mặt lúc Diệp Khinh dùng nhiếp hồn thuật, nghe nói lúc đó chỉ có Diệp Khinh, hai tỳ nữ thân tín, còn lại là chủ tớ Giang Dĩ Bác và mấy người Bắc vương phi.” Cho nên bọn họ có tài thánh đến đâu cũng đành bó tay bất lực!

Đôi mắt Phong Cô Tình phút chốc hóa lạnh lẽo, thực tra không ra ư? Trực giác mách bảo chuyện này vô cùng hệ trọng với hắn!

“Chủ tử, Trầm Nguyệt Chi đã ra khỏi Độc cốc.” Chiến Nhất hớt hải chạy vào.

Phong Cô Tình nheo mắt: “Lúc nào?”

“Sáng sớm hôm nay, đi về hướng Bắc cảnh.”

Phong Cô Tình đứng phắt dậy, xem ra dù là chuyện gì, thì hắt ẳn Trầm Nguyệt Chi cũng đã biết, nếu đi theo Trầm Nguyệt Chi, rất có thể hắn sẽ tìm ra đầu mối gì đó…

“Còn Diệp Khinh?” Kẻ này nội thương chắc cũng đã ổn, chân tình của hắn với Trầm Nguyệt Chi, ngay người ngoài cuộc còn thấy được, chỉ đáng tiếc, trong mắt Trầm Nguyệt Chi chỉ chứa nổi mình Giang Dĩ Bác! Thú vị thật!

“Dạ, sau khi Trầm Nguyệt Chi xuất cốc được hai canh giờ, Diệp Khinh cũng đã đuổi theo ra cốc.”

Lý do gì khiến Trầm Nguyệt Chi vội vã như vậy, ngay đến năm mới cũng không trở về Trầm gia? Mà lần này phong ba gì sẽ lại nổi lên đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.