Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 22: Chương 22: Hắn không có




Khi Nhàn vương từ thư phòng trở về, ngay khi vừa mở cửa phòng, hắn chợt ngẩn người sau đó khóe miệng bắt đầu co rút, nửa bên mặt hiện lên những đường hắc tuyến: “Tống Đại Mãnh!”

Giữa phòng là hai cái bàn tửđàn hương được ghép lại thành một khối.

Trên chiếc giường ghép đơn giản được bao phủ bởi chăn mền, một tay Tống Đại Mãnh chống gò má, nghiêng người nằm đó.

Ba chữ kia vừa ra khỏi miệng, Tống Đại Mãnh có lẽ chỉ chợp mắt không lâu, đang giả vờ ngủ say lập tức giật mình tỉnh giấc, đưa mắt nhìn Nhàn vương vừa mới trở về, nàng chỉ ngáp một cái rồi nói: “Đã trở về?” Sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.

“Vương gia, thuộc hạ sẽ giúp người dời cái bàn đi.” Lưu Vân bước ra, đang định tiến lên đã bị Nhàn vương lên tiếng ngăn cản. “Thôi! Các ngươi lui xuống trước đi, tự Bổn vương sẽ giải quyết.”

“Nhưng Vương gia, Vương phi người...”

“Đây chính là phủđệ của Bổn vương, nữ nhân này có thể làm khó dễđược ta?”

Vừa dứt lời, xe lăn đã tự động tiến vào bên trong. Lưu Vân và Thiên Sơn liếc mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy thuộc hạ xin cáo lui, Vương gia có gì phân phó cứ gọi tên thuộc hạ một tiếng là được rồi.”

Hai người vừa dứt lời liền đồng loạt đi ra, tuy có chút lo lắng, nhưng Vương gia đã mở miệng nên thôi. Vương gia đi ngủ, bọn họ vốn phải lui ra xa nhưng hai người vừa nghĩ tới lúc trưa Tống Đại Mãnh đối với Vương gia làm ra đủ loại “bạo hành”, sau khi trao đổi bằng ánh mắt với nhau liền ẩn thân trên nóc nhà. Phòng trường hợp bên trong xảy ra biến động, bọn họ sẽ lập tức chạy tới cứu Vương gia.

Bất quá chuyện cũng nằm ngoài dự liệu của hai người bọn họ, ròng rã trên nóc nhà hơn nửa đêm, bên dưới một chút động tĩnh bên trong cũng không có. Ban đêm bầu trời thật yên tĩnh, những ánh sao sáng lấp lánh chiếm hơn nửa bầu trời. Ngước mắt nhìn lên, trong lòng bọn họ lại suy nghĩ, ngày mai sẽ bắt đầu những ngày đẹp trời chăng?

“Bổn vương chưa từng gặp nữ nhân nào thô tục như Tống Đại Mãnh, thật đúng là, lần đầu mới thấy...”

Không có cãi vã, không có quát mắng, bốn bánh xe bằng bạc cứ nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tống Đại Mãnh đang dần dần chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường ghép đơn giản, nội tâm Nhàn vương hỗn tạp lẫn lộn, rối rắm đến cực điểm.

Vốn nên quát mắng hung bạo với nàng, nhưng hắn lại không có làm như vậy!

Vốn nên chỉ trích nàng, bảo nàng cút xa một chút, nhưng hắn cũng không có làm.

Vốn nên càng ngày càng chán ghét nàng, nhưng mà hắn... Hình như hắn cũng không có.

Lúc nào cũng nói nữ nhân này tham hư vinh nên mới đồng ý gả cho hắn, nhưng vì sao ngoài miệng hắn nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy kì lạ!

Trời ạ! Chuyện này quá kì quái rồi! Càng nghĩ như vậy, hắn càng phát hiện trong lòng hắn cũng không chán ghét nữ nhân này cho lắm, chuyện gì thế này? Một nữ tử nông thôn thô tục như vậy, hẳn là nên chán ghét căm hận mới đúng? Hắn đang làm gì thế này?

Tống Đại Mãnh càng yên tĩnh, trong lòng Nhàn vương càng giãy dụa bất an.

Càng nhìn kỹ nàng, trong lòng hắn lại sinh ra rất nhiều vấn đề.

Không có chán ghét như vậy sao? Không được! Hắn nhất định phải chán ghét nàng!

Xe lăn dừng lại trước giường ghép, đôi mắt dưới lớp mặt nạ nhìn chằm chằm Tống Đại Mãnh đang nằm trên đó.

Gương mặt tròn như trứng ngỗng, hai hàng lông mi dài rợp như bàn chải che phủ đôi mắt trong veo của nàng, mắt ngọc mày ngài, đôi môi đỏ như son. Không thể không thừa nhận nàng không hề xấu, ngược lại nhìn rất là thuận mắt.

Không! Hắn ghét nàng! Sao lại nhìn nàng rất thuận mắt! Quả thực không thể tha thứ!

“Tống Đại Mãnh, ta khẳng định là chán ghét ngươi!”

Ban đêm tĩnh lặng, ngón tay trắng trẻo sạch sẽ thon dài lướt nhẹ qua bên mặt, gỡ mặt nạ màu bạc xuống, ở trên dung nhan kinh sợ kia, bờ môi khinh bạc nhếch lên một chút ghét bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.