Ngước mắt nhìn lên, trong phút chốc Tống Đại Mãnh chợt ngây người.
Nàng dự đoán chủ nhân đôi bàn tay xinh đẹp này không phải là người trong phòng bếp, nhưng không ngờ người này cư nhiên lại sở hữu một khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân đến như vậy. Mái tóc dài đen tuyền, dày óng ả, chưa búi chưa buộc xõa đến tận eo, bóng mượt như tơ lụa khiến lòng người kinh ngạc. Khuôn mặt như điêu khắc tuyệt mỹ đến cực điểm, ngũ quan rõ ràng góc cạnh, một đôi phượng mâu hẹp dài tràn ngập mị hoặc, người nào không cẩn thận vô tình liếc nhìn một cái sẽ bị luân hãm thật sâu vào trong đó. Dưới sống mũi cao thẳng tắp, là đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át vô cùng gợi cảm.
Thế gian này lại có một nữ tử xinh đẹp đến không gì sánh nổi như vậy, nàng nhất định là một vưu vật! Tống Đại Mãnh kinh ngạc tột độ, vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ may mắn người trước mắt này là nữ tử. Bất quá cho dù có là nam nhân, nàng cũng đã có ý trung nhân, không việc gì phải lo lắng.
“Như thế nào, ta làm ngươi sợ sao?”
Mỹ nhân thấy nàng mất hồn như vậy, đôi môi hoàn mỹ lúc này mới cong lên một cái, nụ cười khiến người ta hoa mắt chợt xuất hiện trên môi, đôi đồng tử màu đỏ khác thường. Lúc này đã múc xong một chén cơm trắng, sau đó đặt vào tay Tống Đại Mãnh.
“Nói vậy ngươi cũng là đói bụng mới đến đây sao, ngồi bên kia ăn đi.”
Nữ tử này đang nói chuyện với nàng sao? Tống Đại Mãnh hồi lâu không phản ứng kịp, nghĩ thầm: mỹ nhân này là ai? Người trong phủ sao? Bộ dáng xinh đẹp như vậy, tên Vương gia chết tiệt kia làm sao có thể buông tha?
“Cầm.” Mỹ nhân thấy nàng vẫn còn thẫn thờ, liền nhét chén cơm vào trong tay nàng.
Đồng thời lấy cái bát không từ trong tay nàng lấp đầy một cách thần tốc, lúc Tống Đại Mãnh còn đang ngơ ngác, đã lấy vài món ăn vẫn còn âm ấm trong nồi rồi đi đến cái bàn cách đó không xa.
“Này vị tỷ tỷ? Muội muội?” Tống Đại Mãnh cầm bát cơm đi theo từ bên này đến bên kia, dò hỏi.
Mỹ nhân đang lùa cơm, một miệng đầy cơm nháy mắt phun hết ra, dở khóc dở cười: “Tại hạ giống nữ nhân vậy sao?”
“Chẳng lẽ ngươi không phải?” Tống Đại Mãnh đứng đối diện, kỳ quái nhìn hắn, cau mày nói: “Bộ dáng ngươi xinh đẹp như vậy, hẳn không phải là nha hoàn trong phủ chứ?”
“Sao cô nương nói vậy?” Mỹ nhân nở nụ cười, từ hàng mi ánh mắt toát lên vẻ yêu mỵ.
Hắn đứng lên, thân thể cao gầy được bao bọc hoàn toàn vừa vặn trong một bộ trường bào tuyết trắng, hắn đột nhiên nâng tay vươn tới phía trên đầu nàng rồi làm một động tác so sánh đầu nàng và ngực hắn, đôi mày kiếm gợn lên chút ôn nhu. Đôi mắt câu nhân tồn tại một vẻ đẹp hút hồn người khác. “Ngươi cảm thấy đây là chiều cao mà một nữ tử nên có sao?”
Thời điểm bàn tay đó chạm vào đỉnh đầu nàng, toàn thân Tống Đại Mãnh bỗng xuất hiện một loại cảm giác tê dại. Nàng bắt đầu đánh giá mỹ nhân này từ trên xuống dưới một lần nữa, một hồi lâu, hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu, nàng bị chân tướng làm cho cả kinh đột nhiên mở trừng mắt, không thể tin đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần nữa, rồi kinh hô:
“Ngươi là nam nhân!”
“Không thể giả được.” Mỹ nhân lại tiếp tục cười nói. “Ngươi bao nhiêu tuổi, cô nương.”
“Hai...hai mươi bốn.” Tống Đại Mãnh cảm giác đầu lưỡi cứng đơ, nàng vẫn không thể tin được, nam nhân lại có bộ dáng xinh đẹp như vậy!
Không có một điểm nào có thể chê bai, người này tựa hồ so với Trầm ngạo còn đẹp mắt hơn.
“A..., 24, tại hạ gần 29, ngươi không phải cho rằng ta là nữ nhân sao, vậy liền gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi.”