Nhàn Vương nằm mộng, hắn mộng thấy Tống Đại Mãnh quay trở lại.
Đáng tiếc, khi hắn cố sức mở mắt ra, ngay thời khắc vừa tỉnh lại, người bên cạnh nói cho hắn biết Vương Phi đã không còn ở trong vương phủ, trong nháy mắt trái tim hắn như rơi xuống mười tám tầng địa ngục thêm một lần nữa.
“Bổn vương ngủ bao lâu?” Hắn nôn nóng muốn xuống giường, Lưu Vân lập tức hầu hạ hắn thay y phục, sau đó nâng hắn lên xe lăn, Thiên Sơn ở bên cạnh trả lời: “Vương Phi đã đi hai ngày rồi.”
“Cái gì? Hai ngày?” Sau khi chấn động kinh sợ, hắn lại thấy vô cùng lo lắng, hắn giận tím mặt: “Vì sao lại không đi tìm!”
“Thuộc hạ đã phái người bí mật đi tìm.” Nhìn thấy Nhàn Vương nôn nóng đến như vậy, Lưu Vân liền xen vào: “Có lẽ Vương phi chạy không xa, Vương gia đừng nên lo lắng.”
“Sao có thể không lo lắng? Xú nữ nhân đó, thân thể nàng ấy còn rất yếu, các ngươi đã tìm liên tục hai ngày vẫn không thấy, thật là...” Nhàn Vương đứng dậy, nhưng trong nháy mắt lại tê liệt ngã xuống.
Quá kích động đã khiến hắn hít thở không thông, ngực phập phồng. Đúng lúc này, Trầm Ngạo lại bước vào tầm mắt của hắn, dùng thủ ngữ khuyên hắn nên tịnh dưỡng thân thể thật tốt, đừng kích động quá mức. Lúc này hắn mới phát hiện thì ra Trầm Ngạo đang có mặt ở đây, và cũng nhờ Trầm Ngạo, hắn mới có thể tỉnh lại.
Nhưng hắn lại không ngừng gào thét dữ dội với Trầm Ngạo: “Hiện tại Bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi! Cút cho ta!”
- - Vì cái gì?
Trầm Ngạo sửng sốt, không biết nên làm như thế nào. Vẻ mặt hắn mờ mịt, không biết rốt cuộc là vì cái gì mà Nhàn Vương lại tức giận hắn như vậy.
“Trầm Ngự y, bởi vì chuyện của Vương Phi mà tâm tình Vương gia không được ổn định cho lắm, ta thấy ngươi vẫn nên trở về trước đi!” Thấy vậy, Thiên Sơn tiến lên giữ chặt Trầm Ngạo, hắn nói: “Khi nào tâm tình Vương gia tốt hơn, người tới cũng không muộn.”
Cũng không phải sao, hiện giờ người Nhàn vương không muốn nhìn thấy nhất, có lẽ chính là Trầm Ngạo.
Trầm Ngạo bất đắc dĩ thở dài, đành phải thu thập đồ đạc rồi rời khỏi. Hắn không nghĩ tới, vì cứu Nhàn Vương, mà hắn đã nán lại trong Vương phủ hai ngày, bận rộn hai ngày đêm, cuối cùng cũng cứu được Nhàn Vương, nhưng lại nhận lấy kết quả hắn bảo cút đi. Trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn quay đầu nhìn Nhàn Vương đang trong cơn giận dữ, thở dài một hơi rồi xoay người rời đi.
“Mau đưa Bổn Vương đi tìm nữ nhân kia!” Thấy Trầm Ngạo cuối cùng cũng đi, Nhàn Vương cố gắng khôi phục tâm tình của mình, quyết định đi tìm người ngay lập tức. Lưu Vân lo lắng nhìn hắn rồi nói: “Vương gia, thân thể của người vẫn chưa hoàn toàn hồi phục...”
“Nhanh lên!” Không tìm được Tống Đại Mãnh, hắn còn dưỡng thân thể cái gì!
Nhàn Vương cố chấp muốn đi tìm Tống Đại Mãnh ngay tức khắc, Lưu Vân và Thiên Sơn chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng. Sau khi ra khỏi Vương phủ, binh lính liền chia làm hai đường, Thiên Sơn mang theo người phụ trách toàn bộ bên trong thành, Lưu Vân thì mang theo người ra ngoài thành.
Nhàn Vương đã nói, không tìm được Tống Đại Mãnh thì mang đầu trở về gặp hắn.
Ngày đó, mưa to tầm tã.
Bên ngoài không một bóng người, trong những ngày mưa to như thế này, có ai lại ngây ngốc để mắc mưa chứ. Nhưng mà, tại một nơi nào đó trong rừng đào, lại có một nữ tử trên người mặc y phục trắng mỏng manh vô lực ngã trong màn mưa như trút nước, toàn thân nàng ướt đẫm, trên mặt không phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt, nửa gương mặt tiếp xúc với mặt đất bám đầy bùn, nhìn vô cùng chật vật.
Sớm đã biết. . . sẽ không được...
Tống Đại Mãnh nằm đó, giữa lớp nước bùn lầy lội, hai mắt mở to, nhưng lại không thấy rõ cái gì cả, tất cả chỉ là một mảnh mông lung. Nhớ lại khi nàng chạy tới đây không lâu, toàn thân suy yếu rồi té xỉu, liền không khỏi nhếch mép, vì hành vi của chính mình mà cảm thấy buồn cười.
Không biết bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam trầm quen thuộc, người nọ vội vàng nhưng lại rất dịu dàng gọi: “Tỉnh tỉnh, Tống cô nương...”