Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 11: Chương 11: Tàn vương bất tỉnh




“Này, uống nước đi.”

Sau khi bồi hắn ăn hết một chén cơm, Tống Đại Mãnh lại bưng đến một ly trà.

Tính khí Nhàn vương cực kì xấu, huống chi từ đêm động phòng ngày hôm qua đã bắt đầu nhìn nhau không thuận mắt, chờ một chút.

Nói chính xác thì tối hôm qua sao nàng lại ngủ? Lại làm một giấc đến giữa trưa, có cái gì đó không đúng nha! Xuyên đến đây đã là một chuyện vô cùng xui xẻo rồi, theo lý thuyết sẽ không ngủ sâu như vậy... Tính tính toán toán, vẫn là không nên để ý nhiều như vậy, dụ dỗ tên phế nhân này quan trọng hơn!

“Xú nữ nhân, cách xa Bổn vương một chút, Bổn vương không ăn.” Phát hiện bản thân bất tri bất giác đã ăn hết một chén cơm, Nhàn vương vô cùng tức giận Tống Đại Mãnh.

“Ngoan, uống nước, uống xong ta có mấy lời muốn nói với ngươi.”

“Đừng tưởng mới vừa rồi là Bổn vương thuận theo ngươi, Bổn vương chẳng qua là.... đói bụng!” Nhàn vương quay đầu đi, mặt nạ vì dùng sức mà có chút lắc lư, vô tình đụng vào ly nước Tống Đại Mãnh đang cầm, khiến nó đổ hết lên người nàng.

“Ta nói ngươi nha...” Thấy thế, nét mặt Tống Đại Mãnh thoáng chốc thay đổi, nàng đột nhiên vỗ bàn một cái thật mạnh. “Ta đối xử với ngươi tốt như vậy, bồi ngươi ăn cơm bồi ngươi uống nước, ngươi còn khó chịu cái gì!”

“Nếu ta không phải là Vương gia, ngươi sẽ tốt với ta sao?” Thấy Tống Đại Mãnh nổi giận, Nhàn vương cũng phát hỏa. “Theo Bổn vương thấy, ngươi chính là một nữ nhân dối trá!”

“Phiền ngươi làm cho rõ ràng! Là ai hạ xuống hoàng bảng tuyển Vương phi ba ngày không ai hạ hả!”

“Bổn vương cũng không cần.”

“Ngươi không cần cũng không có tác dụng! Gạo cũng đã nấu thành cơm, ngươi không muốn thừa nhận thì đó cũng là chuyện đã rồi!”

“Gạo nấu thành cơm?” Nhàn vương lặp lại những lời này rồi cười lạnh: “Ngươi biết gạo nấu thành cơm là như thế nào sao? Ngươi chẳng qua chỉ cùng Bổn vương bái đường thành thân, đừng nằm mơ giữa ban ngày, đời này Bổn vương cũng sẽ không chạm vào ngươi.”

“Cũng đúng nha, thể cốt này của ngươi...chân không thể đi tay không thể động, đời này ngươi cũng đừng nghĩ đến nấu chín lão nương!”

Một tiếng loảng xoảng thật lớn vang lên, cả Nhàn vương và xe lăn đều ngã xuống.

“Đi chết đi!”

Tống Đại Mãnh thu chân về, xoay người rời đi.

“Xú nữ nhân!...” Nhàn vương tay chân tàn tật, nghiêng người ngã xuống đất không thể cử động lại không có cách nào tự dùng sức đứng lên, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Thấy Tống Đại Mãnh bỏ mặc mình, Nhàn vương nhất thời nóng nảy. “Ngươi quay lại cho Bổn vương! Họ Tống kia! Này, xú nữ nhân kia, Bổn vương...”

Nhìn thấy bóng dáng Tống Đại Mãnh dần dần biến mất, nội tâm Nhàn vương mắng chửi không ngừng, nhưng giọng nói suy yếu dần, đến cuối cùng đôi mắt phía sau mặt nạ vô lực khép lại.

Sao không nghe thấy âm thanh gì nữa? Không phải đang mắng rất mạnh mẽ sao?

Trước mắt Tống Đại Mãnh cảm thấy có điều gì đó không đúng, đi tới đi lui rồi dừng hẳn. Vốn không muốn quản chuyện của tên phế nhân đó, nhưng dù sao hắn cũng bị nàng đạp ngã, giằng co vài giây cuối cùng cũng quyết định trở lại nhìn một chút.

“Này? Này... Vương gia, ngươi vẫn khỏe chứ?” Xa xa đã nhìn thấy xe lăn bị ngã, Nhàn vương thì nằm không nhúc nhích bên cạnh, ban đầu cho rằng hắn giả bộ, nhưng khi đến gần mới phát hiện Nhàn vương đã sớm bất tỉnh.

Trong lòng nhất thời hốt hoảng, nàng lập tức ngồi xuống cố sức ôm lấy Nhàn vương, không ngừng vỗ vào chiếc mặt nạ lạnh như băng: “Vương gia, ngươi mau tỉnh lại, ngươi đừng giả bộ chết nha! Lão nương bất quá cũng chỉ đá ngươi một cước, ngươi đừng có chết...”

Mặc cho Tống Đại Mãnh vỗ như thế nào, kêu gào như thế nào, Nhàn vương vẫn không nhúc nhích. Nàng cảm thấy hoảng sợ nên cũng không nghĩ nhiều, vươn tay muốn tháo mặt nạ trên mặt hắn xuống, vốn định hy sinh bản thân chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho hắn, ai ngờ tháo xuống chưa đầy hai giây, khi nàng nhìn thấy gương mặt của hắn thì. “A” kinh hô một tiếng, rồi nhanh chóng đeo mặt nạ lại như cũ cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.