“Xin hỏi Trầm ngự ý ở đâu? Ta muốn tìm Trầm ngự y.”
Đi vào bên trong Thái y viện, nhìn thấy một nam tử trung niên có bộ dáng giống thái y nàng liền hỏi người ở trước. Người đó chỉ nhìn nàng một chút, sau đó cầm một bọc giấy rời đi không thèm để ý đến nàng.
Lại thấy một tiểu cung nhân mới từ bên ngoài vào, nàng cũng không quản được nhiều nên liền đến chỗ tiểu cung nhân đó lặp lại câu hỏi đó. Trầm ngự y ở nơi nào? Lúc này Thái y viện không nhiều người nên rất yên tĩnh và nàng chỉ có thể bắt một người nào đó rồi hỏi.
“Không phải Vương phi vừa mới gả cho phủ Nhàn vương sao?” Ai ngờ, tiểu cung nhân này vừa thấy nàng liền ngạc nhiên, “Hiện tại người nên ở Vương phủ chứ, sao lại tới Thái y viện?”
“À, là như vậy...” Chân mày Tống Đại Mãnh nhăn lại như một bà lão, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, “Mấy ngày nay thân thể Vương gia không được khỏe, nên quản gia muốn ta đi tìm Trầm ngự y, ngươi có thể nói cho ta biết Trầm ngự y ở đâu không? Vương gia ốm đau, nhìn hắn rất đau đớn, trong lòng ta thực sự rất đau...”
Nếu lời này bị cái tên Vương gia chết tiệt kia nghe thấy, còn không biết hắn sẽ xem thường nàng như thế nào.
“Vương phi đối với Vương gia quả thực rất tốt! Người từ nơi xa đến đây tìm Trầm ngự y, thực sự là đã cực khổ cho người rồi!” Tiểu cung nhân thấy nàng khổ sở như vậy, trong mắt lại không che giấu được sự khen ngợi. Chỉ là... Giọng nói của tiểu cung nhân này xoay chuyển rất nhanh, “Nhưng Vương phi, là ai bảo người đến Thái y viện tìm Trầm ngự y? Nhưng rất có thể Trầm ngự y không có ở đây.”
“Cái gì? Không có ở đây?” Nghe tiểu cung nhân nói như vậy, trong một giây đầu Tống Đại Mãnh trống rỗng, vội vã hỏi lại: “Vậy Trầm ngự y ở đâu?” Rõ ràng nàng nghe lén được là Trầm ngự y ở bên trong Thái y viện. Rốt cuộc là nên tin ai?”
“Trầm ngự y là do chính tay hoàng thượng sắc phong kim bài ngự y, cũng là kim bài ngự y duy nhất của Đông Vọng quốc. Từ nhỏ hắn đã học y thuật, y thuật của hắn rất cao minh còn vượt qua Hoa Đà, còn rất được hoàng thượng xem trọng.” Tiểu cung nhân nói, “Làm sao Trầm ngự y có thể ở Thái y viện được! Ở là người tâm phúc nhất ở trước mặt hoàng thượng, so với Thừa tướng hắn được xem trọng hơn, trong danh sách hoàng thượng phong hắn kim bài ngự y và cho hắn đơn độc ở trong Thần y cư. Người ở Thái y viện sẽ không tìm được Trầm ngự y đâu.”
Thì ra là như vậy, Nhàn vương cố tình lừa nàng!
“Như vậy sao?” Trong lòng Tống Đại Mãnh rất tức giận, ngay sau đó nàng đưa một trát bánh bao cho tiểu cung nhân để ngỏ ý cám ơn, “Thực sự rất cám ơn ngươi, nói như thế, đi Thần y cư là có thể tìm được Trầm ngự y đúng không?”
“Đúng vậy.” Trầm ngự y luôn luôn ở một mình, một mình ở tại thần y cư. Hắn là ngự y dành riêng cho hoàng thượng, chỉ phụ trách trị liệu cho hoàng thượng, ừ đúng rồi! Còn có Nhàn vương gia.” Nói đến cái tên Trầm ngự y này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cung nhân chợt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, “Ăn hay ở Trầm ngự y đều ở Thần y cư, tất cả các sinh hoạt ăn uống hằng ngày đều do hắn lo liệu. Không chỉ có y thuật cao minh, mà dung mạo của hắn nhìn rất đẹp, nô tỳ tiến cung cho đến nay cũng chỉ gặp hắn qua một lần, đó là gặp vào một lần vào tẩm cung đưa tiểm đâm cho hoàng thượng.”
“Ngươi có thể nói cho ta biết Thần y cư ở đâu không?” Này tiểu cung nhân... Hình như tiểu cung nhân này đang chìm đắm trong thế giới của mình, Tống Đại Mãnh cũng không chú ý tới, nàng chỉ muốn biết Trầm ngự y ở đâu.
“Có thể có thể.” Vưa nghe đến đây, mặt mày tiểu cung nhân vội hớn hở, liền kéo nàng đi ra ngoài, “Vương phi, để ta dẫn người đi!”