“Ngươi nói cái gì... !”
Quả thật quá đáng hận mà! Nói nàng không có giáo dưỡng, còn mắng nàng là chó!
Tống Đại Mãnh nổi giận, nhìn chằm chằm Nhàn vương bằng ánh mắt có thể phóng ra lửa.
“Bổn vương đang nói sự thật.”
Thấy nàng nổi giận, Nhàn vương liền cười. Hắn quả thật rất ghét Tống Đại Mãnh, đối với hắn mà nói, Tống Đại Mãnh chính là một nữ nhân đanh đá, tham hư vinh, xuất thân nông thôn không rõ lai lịch!
“Ngươi đừng quá đáng...” Hắn lại cười! Thấy nàng tức giận, hắn lại càng cười vui vẻ. Tống Mại Mãnh càng phát hỏa hơn, đang muốn nổi đóa, nhưng kịp suy nghĩ lại, nên nén hỏa khí đang gần như bốc cháy xuống.
Nếu hắn cố ý chọc tức nàng, nàng sẽ không để hắn được như ý!
“Ta ăn xong rồi.”
Ưu nhã thong dong đặt muỗng vào trong chén, nàng đứng lên, lúc đi ngàng qua Nhàn vương, mặt mũi cung kính nhẹ giọng nói câu: “Mỹ nhân không chấp sửu nhân!” Liền nhanh chóng rời đi.
Sau khi nghe xong, Nhàn vương nổi cơn thịnh nộ: “Tống Đại Mãnh!”
Đáng đời! Tống Đại Mãnh đi rất xa vẫn còn có thể nghe tiếng gầm của Nhàn vương, tưởng tượng ra gương mặt đang nổi giận của hắn, nàng không khỏi đắc cười nhếch mép. Nhưng loại tâm tình nhẹ nhõm này rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là cảm giác uất ức đã bầu bạn với nàng cả đêm.
Trầm Ngạo!
“Khi nào mới có thể được gặp lại?”
Men theo hành lang dài cổ kính, nàng tựa vào cây cột ngồi xuống, đôi mắt đờ đẫn nhìn chăm chú về phía trước.
Tưởng niệm một người không thể gặp được là một chuyện khổ sở biết bao nhiêu, trước đây nàng đã từng trải qua cảm giác này. Hôm nay, nàng vô cớ bị xuyên tới đây, buộc phải chia cách cùng người yêu, tuy chỉ mới mấy ngày, nhưng đối với nàng mà nói cũng là sống một ngày bằng một năm đau khổ.
Nếu muốn lại được nhìn thấy người yêu, biện pháp duy nhất chính là trong vòng ba năm phò tá Tàn vương đăng cơ. Thế nhưng để cho một phế nhân ngồi lên được ngôi vị hoàng đế là một chuyện hết sức khó khăn. Chưa nói đến việc tay chân hắn tàn tật, thì Hoàng hậu và Thái tử đã là một chướng ngại rất lớn, con đường đến ngôi vị hoàng đế trùng trùng điệp điệp trắc trở, mà nàng và Tàn vương lại chán ghét lẫn nhau, trên đường toàn là xà trùng hổ báo, nàng phải đi như thế nào đây?
Nếu như, Trầm Ngự y không xuất hiện, có lẽ nàng đang chuẩn bị cho công cuộc tranh đoạt hoàng vị cùng Nhàn vương. Nhưng hiện nay, nàng sợ rằng rất khó đặt tinh lực vào những chuyện khác.
Nam nhân đó và người chồng ở hiện đại của nàng giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả tên cũng giống, đến tột cùng là có liên hệ như thế nào? Nàng không biết, chỉ biết từ một khắc nhìn thấy người kia thì tim nàng giống như là bị người ta trộm đi mất.
Trời cao để cho nàng xuyên đến thời không này, thật sự chỉ là muốn nàng phò tá Nhàn vương đăng cơ thôi sao? Chẳng lẽ, không phải vì để cho nàng và Thẩm Ngự y gặp nhau?
Nhớ hắn, thật sự rất nhớ hắn, thật sự rất muốn lại được gặp hắn...
...
Giờ ngọ một khắc.
“Vương Phi đâu?” Ngọ thiện đã được mang lên bàn một hồi lâu, cũng không thấy người đến, giọng điệu Nhàn vương lạnh nhạt, Lương Bác ngay lập tức phân phó hạ nhân: “Đến giờ dùng ngọ thiện rồi, nhanh đi gọi Vương Phi tới đây dùng bữa.”
Một lúc sau, hạ nhân quay trở lại bẩm báo: “Hồi bẩm Vương gia, Vương Phi hiện tại đang ngồi bên kia hành lang Dẫn hoa đình.”
“Ngươi không nói đã tới thời điểm Vương gia dùng bữa sao?” Nhàn vương âm trầm mím môi, Lương Bác liền mở miệng phái một người khác đi, một lát sau hạ nhân trở lại báo cáo. “Bẩm báo Vương gia, Vương Phi nói người không có tâm tình dùng bữa, để cho, để cho ngài...”
Ngập ngừng không dám nói tiếp.
Nhàn vương nhíu mày: “Nói tiếp!”
“Vương. . . Vương gia, Vương Phi nói... nói là để ngài tự...tự động...động...thủ.”
Không khí lạnh lẽo.
“Cút!”
Không ai dám nói chuyện, trong cánh tay áo hoa phục, bàn tay đã nắm thành quyền, cũng không người nào biết.
Thật là đáng chết!
Tống Đại Mãnh! Xú nữ nhân đó! Nhàn vương cắn răng nghiến lợi, trong lòng nảy sinh ác độc khi nhớ tới tên của người hết lần này đến lần khác chọc giận hắn. Giờ phút này, hắn hận không thể đem nàng xé thành trăm mảnh.