CHƯƠNG 5
Phủ Hoài vương được kiến tạo dựa theo sơn thủy, khác biệt hoàn toàn với hoàng cung xa hoa diễm lệ ở đây mỗi nơi mỗi chỗ đều toát lên vẻ mộc mạc giản dị nhưng vẫn không mất đi khí thế uy nghiêm, hùng vĩ ngay cả gia đinh trong phủ cũng mặc áo giáp, tất cả đều là thuộc hạ của Hoài vương kiêm luôn việc bảo vệ phủ.
Có điều, danh tiếng của Hoài vương ngoại trừ trì quân nghiêm minh, cuộc sống thanh đạm, còn có một việc mà không người không biết, đó chính là bản tính phong lưu của y.
Đàm Hiếu Hiên tay cầm quyền cao, lại chính trực tráng niên (tuổi trẻ), tinh lực dồi dào, hành sự từ trước đến nay luôn là cuồng ngạo vô phép, phong lưu vô cùng, trong vương phủ trừ bỏ thiếp thất, cũng dưỡng thêm vài cái luyến đồng.
Lúc Trạm Noãn Dực tới, cũng chính là lúc y chọn một cái luyến đồng diện mạo thanh lãnh để phát tiết dục hỏa bị Trạm Noãn Dực khơi mào trước đó. Trong tẩm các, tiếng động *** lãng thi nhau vang lên, làm Trạm Noãn Dực đứng ngoài không khỏi mặt đỏ tai hồng, trong lòng thầm mắng Đàm Hiếu Hiên hoang *** vô độ, nhưng cũng không dám đi vào.
“Gia….A…Thỉnh gia tha Bặc Nhi a…”
Tiếng da thịt cọ sát càng ngày càng lớn, thanh âm non nớt của luyến đồng kia truyền ra, thống khổ xin khoan dung lại ẩn chứa vui sướng.
Thuận Nhi thấy Hoàng đế nhăn mặt đứng ngoài phòng, thầm nghĩ hoàng đế này da mặt thực mỏng, nếu theo tập tính của Vương gia, cứ đứng như vậy chẳng phải chịu nghe hoan ái cả đêm, đành giương cao giọng hô to: “Hoàng thượng giá lâm.”
Thời gian ước chừng uống xong một chén trà, trong phòng vài tiếng gầm nhẹ, lãng thanh nhỏ dần, tiếp theo mới có một người tập tễnh đi ra, chính là luyến đồng vừa hầu hạ ở trong. Thuận Nhi nương theo ánh trăng, phát hiện dung mạo luyến đồng kia có vài phần giống Trạm Noãn Dực, lòng thầm kinh ngạc Vương gia đối Hoàng đế không ngờ lại tồn loại tâm tư này, hắn mang Hoàng đế đêm khuya tới đây, có khác gì dâng dê lên miệng sói?
Trạm Noãn Dực sống ở trong cung tới tận năm 10 tuổi, năm tháng ấu thơ, cũng từng nghe Phụ hoàng cùng các Hoàng huynh truyền gọi cung nữ, luyến đồng làm loại chuyện này, nhưng sau khi trưởng thành vẫn là lần đầu tiên gặp phải. Hai mắt hắn không thể nhìn, cho nên những giác quan khác nhạy cảm hơn người thường, tiếng kêu *** đãng của luyến đồng kia thực khiêu gợi, đến nỗi chỉ nghe nghe một chút, dưới thân đã có phản ứng nóng lên. Hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế, đành đứng ngây ở một bên, không biết nên làm thế nào.
Đàm Hiếu Hiên làm được một nửa, liền bị một tiếng “Hoàng thượng giá lâm” của Thuận Nhi đánh tan hưng trí, chánh chủ đến đây, thế thân trong lòng đương nhiên trở thành nhạt nhẽo, bèn nhanh rời khỏi hoa huyệt đang quấn lấy mình kia của Bặc Nhi, sai hắn đi ra ngoài, còn mình lấy y quan, đang muốn cẩn thận mặc vào, lại nghĩ dù có ăn mặc chỉnh tề, Trạm Noãn Dực cũng đâu nhìn thấy được, vì thế qua loa khoác vào một kiện ngoại bào rồi đi ra đón.
Chỉ thấy dưới trăng sáng trong như nước chảy, Trạm Noãn Dực cải trang xuất cung một thân tuyết sắc văn bào, vạt áo thêu ngân long đồ đằng lấp lánh dưới ánh trăng, khí chất cao quý tao nhã lại thêm vài phần thoát tục. Thần thái trang nghiêm ẩn ẩn chút ngượng ngùng làm hạ thể vừa mới bình ổn của y lại bắt đầu có cảm giác.
“Không biết bệ hạ đêm khuya tới chơi là có chuyện gì sao?”
Thanh âm Đàm Hiếu Hiên khàn khàn trầm thấp do mới ‘hành sự’ xong, nghe vào trong tai lại thêm vài phần khiêu khích, khiến Trạm Noãn Dực không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
“Trẫm hỏi ngươi, ngươi có hay không thích Nguyên Vũ?” Xa lạ *** cắn nuốt tâm thần thực khiến Trạm Noãn Dực cảm thấy sợ hãi, nhưng bản tính chính trực trong phút chốc đã làm hắn tỉnh táo lại, hắn là vì Nguyên Vũ cầu hôn mà đến, sở dĩ chọn nửa đêm cải trang chứ không phải trực tiếp hạ thánh chỉ tứ hôn cũng chỉ vì lo lắng cho Nguyên Vũ.
Bắt Hoài vương lấy thê thiếp không khó, để Nguyên Vũ lên làm Vương phi cũng không khó, nhưng khó là sau khi Nguyên Vũ nhập phủ, có thể sống hạnh phúc hay không.
“Nguyên Vũ công chúa? Thần ngay cả bộ dáng của nàng như thế nào cũng chưa từng nhớ rõ, thì sao nói được thích hay không thích?” Đàm Hiếu Hiên lạnh lùng cười, ý cười không đạt đáy mắt. Thì ra hoàng đế bệ hạ nửa đêm tìm tới đúng là vì vị công chúa gầy yếu kia, là do mấy ngày y đến chơi khiến cho hoàng đế hiểu lầm sao? Nhưng y sao có thể thích vị công chúa nhu nhược yếu đuối, bình thường như hoa dại kia chứ?
“Nếu ngươi không thích nàng, lại vì cái gì phải đi trêu đùa nàng?” Trạm Noãn Dực nghe Đàm Hiếu Hiên trả lời vô tâm như thế, không khỏi tức giận, Nguyên Vũ thích y như vậy, mà y lại nói ngay cả bộ dáng của nàng cũng chưa từng nhớ rõ, nếu Nguyên Vũ biết được, chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết.
Trạm Noãn Dực tức giận đứng đó, vẫn chưa cảm thấy được nguy hiểm vô thanh vô tức đang tiến lại gần.
Đàm Hiếu Hiên chậm rãi tới gần Trạm Noãn Dực, cũng đối với Thuận Nhi bên cạnh liếc mắt ra hiệu. Thuận Nhi vốn là mật thám y xếp đặt bên Trạm Noãn Dực, đương nhiên cũng là kẻ thông minh biết nhìn mặt đoán ý người, thấy Bặc Nhi liền đã biết tâm ý của Vương gia, chỉ nhìn nhìn Trạm Noãn Dực, trong lòng thầm xin lỗi một câu rồi tự lui xuống.
“Vi thần chưa từng nghĩ đi trêu đùa công chúa điện hạ, vi thần từ đầu đến cuối thầm nghĩ trêu đùa một người người nọ chính là bệ hạ ngài.”
Cừu non đặc biệt đưa tới cửa, làm gì có đạo lý không hảo hảo hưởng dụng.
Khi Đàm Hiếu Hiên nói lời này, thân thể đã tới sát Trạm Noãn Dực, hơi thở nóng bỏng ám muội quyến luyến da thịt ôn lương như ngọc. Hàm răng trắng sáng như sài lang(sói) nhiếp trụ một bên cổ trắng mịn kia của Trạm Noãn Dực.
Trạm Noãng Dực không hề phòng bị, chợt cả kinh, hô nhỏ một tiếng, vươn hai tay muốn đẩy y ra, chạm vào cơ thể nóng bỏng, cứng rắng của Đàm Hiếu Hiên lại vội vàng rụt về, muốn lùi về phía sau tránh né, nhưng vòng eo mảnh khảnh đã rơi vào ma chưởng của đối phương.
“Đàm Hiếu Hiên, ngươi dám….”
Ngón tay ngang ngược thay thế cho đầu lưỡi đang nhấm nháp mỹ vị trân quý, cường thế tham nhập bạc thần vừa mở ra, kẹp lấy chiếc lưỡi ôn nhuận mềm mại, tùy ý chòng ghẹo, mật dịch chảy xuôi theo ngón tay, chỉ bạc *** mĩ phản xạ điểm ánh trăng.
“Bệ hạ muốn vi thần thú công chúa sao?” Thuận miệng phỏng đoán lại khiến cho thân thể bị cường ôm vào lòng đang cứng ngắc lại hơi hơi rung động, Đàm Hiếu Hiên biết mình đoán đúng rồi.
Chậm rãi rút khỏi, nếu không lưu ý liền có thể dễ dàng bị tiểu thú xung động cắn thương ngón tay. Liếm liếm đôi môi bóng lưỡng của Trạm Noãn Dực, ý vị chưa hết, đầu lưỡi khéo léo như linh xà lại phục nhập, dò xét một hồi, thấy người trong lòng không hề giãy dụa, quả nhiên là nhu thuận dịu ngoan như sơn dương sao?
Trên cổ truyền đến đau đớn, lưỡi đao sắc nhọn hàn băng kề sát động mạch.
Đàm Hiếu Hiên bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào Trạm Noãn Dực đột nhiên nhu thuận như thế, thì ra là dựa trên khí tức tiếp xúc, qua đó xác định vị trí yếu hại của y, để chủy thủ tùy thân có thể nhất kích chế địch.
Quả nhiên là đủ bình tĩnh, đủ vô tình, cũng đủ cơ trí.
“Bệ hạ muốn giết vi thần sao?”
Tính mạng hiện như chỉ mành treo chuông, còn ung dung tự nhiên như thế, qủa thực can đảm.
“Trẫm từng nói qua, trẫm vi quân, ngươi vi thần, nếu còn tái phạm, giết không tha!” Phong thái tuyệt sắc tao nhã mà ẩn tàng sát khí vô hạn, vẻ mặt sương lãnh lại thắng thanh lạnh nguyệt hoa.
Máu tươi ngọt thơm, tựa như xuân dược thượng đẳng, cực nóng sắc dục trong huyết quản càng thêm sôi sục. Đàm Hiếu Hiên nửa nheo lại hắc mâu hẹp dài, cười hỏi: “Bệ hạ có từng nghĩ tới, nếu thần chết đi, công chúa sẽ như thế nào?”
Những lời này Đàm Hiếu Hiên hỏi cực chậm, lại từng câu từng chữ như búa tạ đập vào tim Trạm Noãn Dực.
Thân thể cương cứng, cổ tay cương lại rõ ràng báo cho Đàm Hiếu Hiên biết lời nói của y đánh thẳng vào điểm yếu của Trạm Noãn Dực.
Đúng vậy, Nguyên Vũ sẽ như thế nào, thân thể của nàng không thể chịu thêm nửa điểm kích thích.
Trầm mặc giây lát, Đàm Hiếu Hiên đã chế trụ được cổ tay Trạm Noãn Dực, lưỡi đao bén nhọn leng keng rơi xuống đất.
“Không bằng, bệ hạ cùng thần giao dịch đi?”
Lại là một hồi trầm mặc.
“Ngươi nói.” Trạm Noãn Dực biết rõ trước mặt là vực sâu không đáy, nhưng vì Nguyên Vũ, hắn chỉ có thể nén sợ nhảy xuống.
“Thần sẽ dựa theo ý bệ hạ thú Nguyên Vũ công chúa làm vợ, cũng sẽ đối xử tử tế với công chúa, nhưng điều kiện trao đổi, là bệ hạ phải thuộc về vi thần.” Ngữ điệu của y rất nhẹ nhàng, bằng phẳng, không chút ngập ngừng, giống như đang thảo luận một chuyện rất bình thường.
“Vì cái gì? Vì cái gì không thể không là ta?” Đường đường Vương gia quyền cao chức trọng, muốn dạng người nào lại không có, vì cái gì nhất định phải làm chuyện bội đức nghịch luân này? Trạm Noãn Dực nghĩ không rõ, hắn muốn một đáp án.
“Bệ hạ tọa ủng giang sơn, mà thần có được bệ hạ, như vậy chẳng lẽ không phải nhân sinh một điểm thú vị.” Đàm Hiếu Hiên lạnh băng nói ra đáp án tàn khốc, đáy mắt thâm u nhưng lại một mảnh nhu tình như nước.
Khởi đầu khi chưa gặp Trạm Noãn Dực, nghe xong ý kiến của Trạm Noãn Dương, Đàm Hiếu Hiên xác thực là nghĩ như thế, nhưng sau khi gặp hắn, y đã không thể buông ra được nữa, y biết chính mình bị mạt tâm thái thanh cao lãnh ngạo kia hấp dẫn thật sâu, đời này kiếp này không bao giờ còn có người thứ hai có thể bước vào trái tim y, linh hồn y.
Y muốn hắn, tự sau khi y đón hắn quay về hoàng cung, mỗi một tấc thân thể, mỗi một phân linh hồn, thời thời khắc khắc luôn tại kêu gào muốn hắn, chỉ cần hắn, chỉ cần có được hắn, bất luận thế nào cũng được nhưng hắn cứ quyết tâm phải làm một quân vương cơ trí vô cùng, xử sự thông thấu, cần chính yêu dân như vậy thì y nên đối hắn như thế nào cho phải?
Nội tâm vô cùng mâu thuẫn, tìm luyến đồng giống hắn, phát tiết dục vọng, linh hồn lại trước sau vẫn không thể chiếm được giải thoát. Đúng lúc này, hắn lại vẻ mặt ngây thơ đứng ngoài cửa tìm y. Lần đầu tiên hắn chủ động đến tìm y, y mừng rỡ như điên, nhưng hắn, lại chỉ vì Nguyên Vũ công chúa mà đến. Trong lòng mất mát, chua xót nói không nên lời, lời nói băng lạnh cứ thế tự nhiên thoát ra.
“Ta đáp ứng ngươi!” Chỉ là vì quyến dục nhất thời thôi sao? Chỉ là vì truy tìm khoái cảm được giày xéo vương giả tôn nghiêm, bội đức nghịch luân thôi sao?
Khóe môi Trạm Noãn Dực cong thành một đường lạnh lùng châm chọc, hắn vẫn coi Hoài vương này là một nhân tài, khi hắn mới đăng đại bảo, không có thực quyền, tất cả chính sách lợi quốc lợi dân có thể thực thi, đều là dựa vào Hoài vương giúp đỡ tuy rằng hắn không như Nguyên Vũ si mê sùng bái y là chính nhân quân tử, anh hùng hào kiệt, nhưng từ tận đáy lòng cũng thừa nhận nam nhân hiên ngang ương ngạnh này thực là kẻ kiêu hùng, hiện giờ mới biết thì ra hết thảy mọi việc y làm đều là vì thỏa mãn tư dục của bản thân.
Không phải là muốn thân thể này hay sao, muốn lấy thì cứ lấy đi, dùng thể xác bị người thân chán ghét mà vứt bỏ này để đổi lấy tươi cười của Nguyên Vũ, sao lại không đáng giá chứ?
“Bệ hạ đây là đáp ứng rồi? Vậy thần liền không khách khí.”
Đàm Hiếu Hiên ôm lấy Trạm Noãn Dực, sau khi ôm thì khẽ dương mi. Thân thể Trạm Noãn Dực nhìn sơ thì tiêm gầy, nhưng lại nặng hơn so với tưởng tượng rất nhiều, hai tay cách y phục cũng có thể cảm giác được da thịt rắn chắc, xúc cảm nhất định cũng không kém. Y không biết Trạm Noãn Dực từ năm mười tuổi theo nhũ mẫu vào sơn thôn, trong nhà chỉ có một mình hắn là nam đinh, cho nên mặc dù mắt mù, nhưng nhũ mẫu tuổi già, Nguyên Vũ thể nhược, rất nhiều chuyện không thể không làm.
Vì vậy tất cả mọi việc lớn nhỏ đều là do hắn một tay xử lý, kể cả đốn củi nấu nước. Lúc mới đầu hắn gặp rất nhiều khó khăn, nhũ mẫu mặc dù thương xót tiểu hoàng tử, nhưng cũng không có cách nào khác, cho nên Trạm Noãn Dực mới luyện được xương cốt cứng chắc như bây giờ. Chỉ là do hoàng thất huyết mạch, dáng người hắn từ nhỏ đã tiêm gầy, da thịt trắng hồng, thường thường khiến người ta nhầm tưởng là suy nhược.
Trạm Noãn Dực tuy rằng hạ quyết tâm làm việc này, cứ coi như bị chó cắn là xong, nhưng đương lúc bị ôm lấy, hắn lại cảm thấy đường đường một nam tử lại bị một nam tử khác ôm vào lòng như nữ nhân thực là khuất nhục, hai đấm nắm chặt biểu hiện ra oán giận, chỉ nghe Đàm Hiếu Hiên ở bên tai thấp giọng trêu đùa: “Bệ hạ làm nữ nhân của thần cũng không phải không thể.”
Phải nhẫn, nhưng không thể nhẫn, Trạm Noãn Dực nắm tay đột nhiên đánh về phía y, lại bị Đàm Hiếu Hiên sớm có phòng bị từ trước nên khéo léo tiếp được, sau đó cả người bị ném tới trên giường.
Đôi tay thô chắc linh hoạt vạch mở vạt áo, cởi bỏ tuyết sắc nho sam, theo từng kiện từng kiện y phục rơi xuống lộ ra thân mình trắng gầy của Trạm Noãn Dực.
Đầu ngón tay lưu luyến lướt qua khiến cơ thể từng trận run rẩy, Trạm Noãn Dực chỉ cảm thấy dưới bụng một trận khô nóng di động, liền nghĩ phóng tâm tư đến nơi khác, không muốn để ý tới dục vọng bị Đàm Hiếu Hiên khơi mào, mới vừa chuyển niệm, thoáng cái nhận ra hương khí trong phòng nồng đậm hơn so với bên ngoài.
Vốn lúc Trạm Noãn Dực mới vào Hoài vương phủ, đã nhận ra bên trong có hương khí dị thường, nhưng nghĩ trong vương phủ trồng một số loài kỳ hoa dị thảo cũng là chuyện thường, hắn liền bỏ qua không nghĩ kỹ. Hiện giờ trong phòng Đàm Hiếu Hiên mùi thơm lạ lùng này càng thêm nồng đậm, khiến hắn có điểm hoài nghi.
“Cái gì thơm như vậy?”
Thân thể hắn bị Đàm Hiếu Hiên khiêu khích khó chịu đến cực điểm, bèn tìm đề tài để hỏi, mong muốn dời đi lực chú ý.
“Bệ hạ ngay cả y lan chi hương cũng chưa từng ngửi qua sao?”
Trong lúc nói chuyện, Đàm Hiếu Hiên cũng đã cởi ra y phục.
“Cái gì? Y lan?”
Trạm Noãn Dực sợ hãi kinh hô một tiếng, loại thôi tình hương cực phẩm này hắn đã nghe qua, cung đình ngự nội cũng có, chỉ là chưa từng nghĩ đi đốt loại thôi tình hương gì gì đó đến ngửi, nên đương nhiên không phát hiện ra, chẳng trách hôm nay lại dễ dàng động tình như thế, thì ra là vì hương khí này.
Đàm Hiếu Hiên cười cười, hương này vốn là do Bặc Nhi dùng để câu dẫn y, ấn theo ngày thường y sẽ cho người hủy đi. Hôm nay từ hoàng cung trở về y cảm thấy tâm thần mệt mỏi, thân thể cấm dục nhiều ngày quả thật cũng cần một phen phát tiết, cho nên mới vẫn để hương cháy, không ngờ Trạm Noãn Dực lại đột nhiên chạy tới, thật như là tất thảy đều riêng vì dẫn động hắn mà bày ra.
“Đường đường Hoài vương lại dùng loại thủ đoạn bỉ ổi như thế đến…” Hai chữ khống chế chung quy vẫn không nói ra được, hắn cùng với y làm những chuyện này nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là một cái giao dịch.
“Thủ đoạn bỉ ổi?” Đàm Hiếu Hiên hừ lạnh một tiếng, cầm lấy chân Trạm Noãn Dực hơi dùng sức một cái, khiêu mi khinh ngữ: “Thần sẽ làm bệ hạ hảo hảo hiểu rõ cái gì mới là thủ đoạn bỉ ổi.”
Thanh âm tà ác trầm thấp đầy từ tính, phối hợp nhuyễn lưỡi từ bắp chân đến bụng một đường tinh tế liếm thỉ mỗi một tấc da thịt ôn nhuận, hơi thở đầy mùi dục vọng khiến kẻ khác run rẩy lan tràn trong không gian.
Trạm Noãn Dực cảm giác ngón tay lạnh lẽo đi vào hai chân bị cường bức mở ra, nam căn chưa từng bị chạm qua giờ bị khóa trụ trong bàn tay mặc sức bộ lộng thưởng thức, bụng dấy lên một cỗ khoái cảm xa lạ, thân thể tựa hồ không phải của chính mình, hoàn toàn không thể khống chế, Trạm Noãn Dực biết mình cương, cảm giác nhục nhã mãnh liệt dâng lên khiến hắn theo bản năng khép lại hai chân đang run rẩy.
Thế nhưng chi phối tất thảy hiện tại đã không còn là hắn, đôi chân thon dài lại bị ép mở ra, sức mạnh đó, bên trong cường hãn ẩn chứa bá ý không thể kháng cự.
“Muốn làm cũng nhanh điểm!” Thanh âm khàn khàn ngọt nị, không có một tia uy lực, càng như là bị đẩy vào cực hạn mà tuyệt vọng rên rỉ.
“Thần, tuân chỉ.” Cố ý xuyên tạc ý tứ quân vương, ngón tay tà ác mặc sức nhanh hơn động tác. Thỉnh thoảng, một ít rên rỉ nhỏ vụn không không chế được dần dần quấn quyện cùng mùi hương lạ lùng trong tẩm thất.
“A!” Dục vọng muốn phát tiết khẩn thiết lưu chuyển khắp cơ thể, cuối cùng được đến phóng thích, trong thống khổ khó thành lời mang theo khoái cảm vô cùng.
Đàm Hiếu Hiên cường áp ham muốn một hồi một hồi lại mạnh hơn theo tiếng thấp suyễn rên rỉ mị hoặc của Trạm Noãn Dực. Dưới ánh nến chập chờn, vương giả thanh ngạo hơn cả nguyệt hoa kia, gò má phiếm hồng, oánh nhuận ướt át, lưng cốt luôn luôn cao ngạo đứng thẳng ấy, dưới động tác của đôi tay y mà không ngừng run rẩy lay động, đẹp đến độ làm người ta nhịn không được muốn đem mỗi tấc xương cốt, mỗi tấc máu thịt của hắn cắn nuốt sạch sẽ.
Đàm Hiếu Hiên nâng lên thắt lưng tiêm tế của Trạm Noãn Dực bởi mới tiết ra mà mềm yếu, hơi vươn người, lấy nhuyễn cao được chế tạo từ y lan hương liệu, đầu ngón tay quệt lấy một ít tham hướng hậu đình của Trạm Noãn Dực, lại nghe đến thanh âm nức nở của hắn, mở ra bàn tay đang đỡ thắt lưng hắn, Đàm Hiếu Hiên không khỏi hít sâu một ngụm lãnh khí.
Rõ ràng dưới ánh nến, kiềm ấn màu đỏ thẫm hiện ra, khắc tại tuyết ngọc bên hông.
Màu đỏ “Họa” tự, dữ tợn đáng sợ, tựa như trên đời yêu thú xấu xí bám chặt bên hông trái của Trạm Noãn Dực, cạnh đó là vô số vết sẹo, một đạo một đạo, một cái một cái, một chút một chút che kín tấm lưng kia.
“Đau sao?” Thanh âm ôn nhu gọi người rơi lệ.
“Không đau.” Không muốn sự yếu ớt của bản thân bại lộ trước mắt kẻ cường bạo mình, bướng bỉnh giả bộ kiên cường.
Sao có thể không đau, nhớ mang máng khi phụ hoàng sai người thượng kiềm ấn, mẫu phi khóc thật lâu thật lâu, lâu đến hắn cũng không nhớ rõ từ ngày đó bắt đầu có ngày nào là mẫu phi không khóc, còn hắn thì rất đau rất đau, vẫn đều rất đau.
Kiềm ấn là thứ khắc vào người tội nhân biểu thị tội trạng, khi còn bé hắn không biết mình đã làm sai cái gì mà bị đau đớn như vậy, mẫu phi cũng chưa bao giờ nói cho hắn phụ hoàng khắc chữ gì trên người hắn.
Sau khi mẫu phi qua đời, hắn mới biết được từ miệng Hoàng huynh, ấn dấu lúc nào cũng ẩn ẩn đau bên hông hắn là một chữ “Họa”. Từ lúc hắn sinh ra, biết hắn bị mù lòa, bọn họ liền không quan tâm đến hắn nữa, tất cả mọi người chán ghét mà vứt bỏ hắn. Ở Trạm quốc, manh đó là “Họa” (manh: mù), là tội nghiệt, trong Hoàng thất “manh” chính là “diệt”, cho nên hắn là điềm xấu, là dấu hiệu diệt quốc.
Ôn nhu khẽ hôn, tầng tầng lớp lớp dừng trên ấn ký ghê tởm kia, đầu lưỡi nhẹ nhàng quyến liếm, nhẹ đến độ như đang gìn giữ bảo vật trân quí nhất trên đời.
Vết sẹo sâu trong tim cứ thế bị xé rách, khóe mắt chảy ra chất lỏng mằn mặn, thì ra người mù cũng có thể chảy ra nước mắt.
Trạm Noãn Dực mạnh xoay người đẩy ra Đàm Hiếu Hiên, quát: “Muốn làm liền làm, không được xem! Không được xem”
Thân thể bởi vì phẫn nộ cuồng loạn mà không ngừng run lên, lại lần nữa bị bao vây bởi vòng tay mạnh mẽ mà không mất ôn nhu.
“Bệ hạ biết cái tự kia sao?”
“Đó là cái [Họa] tự, cái kia tự….” Là Phụ hoàng khắc lên, không biết vì sao lại nghẹn ngào, không thể nói nên lời.
“Bệ hạ sai rồi, thần vừa nhìn thấy, thắt lưng bệ hạ trên có khắc rõ ràng là cái [Ái] tự.”(ái: yêu, vì trên đã là Họa nên ta thấy để Ái thì hợp lý hơn ^^)
Là yêu sao? Nếu là yêu, vậy mẫu phi vì cái gì phải uất ức mà chết, nếu là yêu, vậy trên lưng hắn vì cái gì không phải là Phụ hoàng ôn nhu an ủi, mà là roi da một lần lại một lần lưu lại dấu vết.
“Bệ hạ không tin sao?” Nụ hôn ôn nhu một lần nữa mật mật kéo dài, “Thần sẽ làm bệ hạ biết đến.”
Chưa từng nghĩ tới một cái hoàng tử nhưng lại gặp ngược đãi như vậy, nguyên lai hắn một thân quật cường, một thân ngạo nghễ kia là ma luyện ra từ trong thống khổ.
Noãn Noãn, Noãn Noãn của y, y không bao giờ…không bao giờ sẽ làm hắn gặp phải đau đớn như thế thêm một lần nữa. Y nhất định sẽ hảo hảo thương hắn, đem cái [Họa] tự kia vĩnh viễn tẩy trừ khỏi lòng hắn.
Tiếp theo hạ thể của Trạm Noãn Dực liền rơi vào ấm áp, mãnh liệt khoải cảm tiêu hồn thực cốt.
Ấm áp kia, mềm mại kia, cư nhiên là miệng y!
Hoài vương y không phải thầm nghĩ muốn đạt được *** dục trên người mình sao? Vì sao y phải làm như vậy? Vì cái gì lại quý trọng khối thân thể bị coi là điềm xấu mà người người chán ghét này?
“Ô ô….A!” Lại trải qua cao trào, trong đầu một mảnh trống rỗng, ngón tay thô to mang theo hương y lan nồng đượm một tấc một tấc, thật cẩn thận mai nhập vào hậu huyệt nhanh trất.
Không thể tránh được đau đớn như bị xé rách, thân thể buộc chặt của Trạm Noãn Dực cong lên, nhíu mày thở gấp, ngón tay tiến vào nội bích non mềm đã bắt đầu dò xét mở rộng.
Dưới ánh nến mờ nhạt, cúc huyệt nhỏ hẹp thấm đẫm nhuyễn cao, dần dần nở rộ thản xuất ra yêu mị đạm sắc. Dục vọng của Đàm Hiếu Hiên đã bị kích thích đến cực điểm, y rút ra ba ngón tay, hai tay phủng trụ mông cánh hoa của hắn, phân thân sôi sục nhắm ngay cúc huyệt chậm rãi ép vào.
“Noãn Noãn, thả lỏng chút.”
Trạm Noãn Dực quá mức nhanh trất như xử nữ làm Đàm Hiếu Hiên tiến thoái lưỡng nan. Y ôn nhu an ủi, Trạm Noãn Dực chỉ cảm thấy bị đối đãi như vậy thực vô cùng khuất nhục, cắn chặt môi dưới, gắt gao túm lấy đệm chăn, một tiếng không phát, thân thể lại cứng ngắc, tất nhiên không có khả năng thả lỏng.
Đàm Hiếu Hiên thấy thế lại tham hướng hạ thể thùy nhuyễn của Trạm Noãn Dực, bắt đầu niêm lộng, đầu cũng chôn trước ngực Trạm Noãn Dực, khẽ liếm lộng đôi đạm phấn thù du kia, rốt cục tiếng nức nở lại thoát ra, Đàm Hiếu Hiên cảm thấy hậu huyệt chật hẹp kiềm trụ hạ thân y hơi chút nới lỏng, không bỏ lỡ cơ hội mà dùng sức đĩnh một cái, cuối cùng đi vào toàn bộ, sau đó là thỏa mãn luật động không ngừng. (đạm phấn: màu hồng nhạt)
Thân thể Trạm Noãn Dực lần đầu tiếp xúc với *** cho nên vô cùng mẫn cảm, bất luận là nhũ tiêm bị răng nanh khẽ cắn, hay là nội bích sũng nhuyễn cao, đương cực đại phân thân của Đàm Hiếu Hiên thâm nhập vào nơi sâu nhất, đau đớn cùng khoái cảm đan xen làm một bốc lên chi phối hết thảy.
“Noãn Noãn, Noãn Noãn của ta. Đem toàn bộ của ngươi đều giao cho ta.”
Trong lúc mông mông lung lung, nhiệt dịch trào dâng tản ra khắp cơ thể, nội bích non mềm bởi nóng bỏng kia mà co rút run rẩy.
Hai tay bất lực túm lấy đệm chăn rốt cục bỏ qua rụt rè ôm lấy bờ vai cường kiện tựa hồ có thể dựa vào đời kia. Thân thể gắt gao tương triền, có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. Trong bóng đêm u ám hắn nghe thấy có người một lần lại một lần gọi tên hắn, theo nhịp tim đập ‘Phanh thông, phanh thông’ vững vàng ấy, một lần lại một lần nói ra lời yêu.
Rõ ràng là một hồi giao dịch đáng ghê tởm, vì cái gì có thể làm cho hắn buông tha cho tất thảy kiêu ngạo, bất kể nhục nhã ở trong ngực y khóc hảm? Thôi vậy! Xem như phóng túng một lần này đi, bởi điên cuồng mà mê loạn như thế, có lẽ sẽ không bao giờ có lần thứ hai….
Trời tờ mờ sáng, ánh nắng dịu nhẹ xuyê thấu qua song cửa sổ đỏ thắm, mang theo một chút hơi lạnh rơi xuống thân thể tương triền của hai người.
Đàm Hiếu Hiên nhẹ vỗ về bên hông Trạm Noãn Dực bị mình làm đến ngất đi, đáy mắt thâm sâu là ôn nhu say lòng người. Là bởi vì [Họa] tự kia sao? Cho nên mới cố gắng muốn bảo hộ người thân yêu sao? Cho nên muốn làm một hoàng đế tốt sao?
Đúng thật là cá tính của hắn. Quật cường thanh ngạo nhất quyết không chịu thua, không chấp nhận số mệnh. Cũng vì như vậy, mới thật sâu hấp dẫn y, từ nay về sau tuyệt không buông tay. Đàm Hiếu Hiên vuốt nhẹ mồ hôi vương trên trán Trạm Noãn Dực, vùi mặt vào mái tóc hắn ngửi mùi hương trong trẻo ngọt nị ấy, thở dài thật dài, Noãn Noãn, Noãn Noãn của ta.