Manh Quân

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Màn đêm buông xuống phủ trùm kinh đô, làm nền cho ánh đèn ***g rực rỡ soi tỏa hai bên đường đi, cũng là thời điểm khám phá nhân gian hồng trần.

Mảnh bán nguyệt trên cao đơn độc tỏa sáng, Trạm Noãn Dực khoanh tay mà đứng, ánh trăng bao lấy khuôn mặt hắn bằng tầng tầng ngân quang mờ nhạt, phác họa tư thái phong hoa tuyệt đại, trong thanh ngạo càng hiển vẻ mị hoặc của hắn.

Lam Du Mẫn si ngốc nhìn Trạm Noãn Dực một thân lam trường bào dưới ánh trăng kia, chỉ còn thiếu mỗi khăn tay để lau nước miếng. Hoàng thượng nhà bọn họ lớn lên thật anh tuấn a, lam sam như nước xứng thượng dung mạo thanh khiết tựa băng ngọc, một thân khí phái trác tuyệt thiên hạ, khiến người thất hồn lạc phách. Khí độ đó, dung mạo đó, ai có thể nhìn ra hắn là một người mù, nếu vào Phượng Nghi hiên còn không đánh bại cả hoa khôi a.

Bất quá hôm nay cũng thật kỳ quái, như thế nào Hoàng thượng với Hoài vương lại cùng muốn đi Phượng Nghi hiên mà, hơn nữa Hoài vương điện hạ sao lại bỗng dưng tìm đến hắn? Chủ nhân Phượng Nghi hiên – Phượng Lai Nghi không phải là hảo hữu tri giao của Hoài vương sao, sao lại bắt hắn dẫn đi chứ?

Nghi vấn trong lòng một cái lại thêm một cái, có điều cũng không dám hỏi nhiều, bệ hạ còn chưa biết Hoài vương cùng đi đâu. Mấy ngày gần đây, chỉ cần Hoài vương hơi tới gần, chung quanh bệ hạ chính là đóng băng ba thước nha. Tưởng tượng đến đây, Lam Du Mẫn liền không dám nói cho Trạm Noãn Dực biết, hiếm khi thấy bệ hạ trước nay lạnh lùng lại cong cong một mạt thanh nhã tiếu ý, nếu nói sẽ cùng Hoài vương hội họp, hắn còn chưa muốn bị hàn khí của bệ hạ đông chết a.

Nhưng cho dù không nói, đến nơi bệ hạ chẳng phải vẫn sẽ biết sao, đến lúc đó còn không bị chết thảm hơn?

Dù thế so với đắc tội Hoài vương, kia hắn có chín đầu cũng không dám.

Ai, thật sự là làm người khó, làm thần càng khó a, tình cảnh khó xử, tiến thoái lưỡng nan như vậy, bảo một cái Lễ bộ thị lang nho nhỏ như hắn ứng đối thế nào đây?

Hắn dẫn Trạm Noãn Dực một đường đi tới, chuyển qua một ngõ nhỏ, rẽ trái, mắt thấy Phượng Nghi hiên tấp nập khách ra vào, xe ngựa, kiệu võng sang quý xếp đầy bên ngoài đã ngay tại phía trước mà Hoài vương anh tuấn, ngọc thụ lâm phong chính đang đứng bên yêu mã Bạch Long của y vừa mỉm cười vừa phất tay hướng bọn họ chào hỏi, Lam Du Mẫn sợ đến đầu đầy mồ hôi, đột nhiên trong đầu xẹt qua một đạo linh quang.

“Bệ hạ, Phượng Nghi hiên ở ngay phía trước, bụng vi thần có chút không khỏe, muốn đi mao phòng, nếu không thì bệ hạ trước đứng ở đây chờ một chút.” (mao phòng: WC)

Nhìn thấy Hoài vương đang bước về phía này, Lam Du Mẫn vội vàng chạy nhanh thoát thân.

Chỉ cần mình không có mặt, như vậy, việc gặp gỡ Hoài vương có thể nói là do tình cờ nha.

Đàm Hiếu Hiên thấy Lam Du Mẫn nói nói gì đó với Trạm Noãn Dực xong, liền vội vội vàng vàng chạy đi như bị ma đuổi, bỏ lại một mình Trạm Noãn Dực ngơ ngác đứng trên phố.

Khóe miệng y cong lên một mạt cười lạnh: Lam Du Mẫn ngươi giỏi lắm, dám bỏ lại Trạm Noãn Dực một mình chạy đi, tội lần này cộng thêm tội dụ dỗ Trạm Noãn Dực đi kỹ viện y nhất định sẽ nhớ kỹ.

Trạm Noãn Dực bị bỏ lại trên phố, lông mi dài mảnh cau lại. Tuy hắn từ nhỏ vì có thể nhận biết tốt âm thanh mà luyện qua chút nội tức tâm pháp, nhưng thị vệ sư phụ dạy gì đó chung quy vẫn chỉ là thứ bình thường, không quá thâm sâu nên tới nơi đông người ồn ào, hơn nữa lại là chỗ xa lạ hắn sẽ không thể đi lại dễ dàng.

Trước kia ở thôn quê, còn có nhũ mẫu hoặc Nguyên Vũ ở một bên chỉ dẫn, hắn chỉ cần bỏ ra sức lực khi vào cung thì tùy thời tùy chỗ luôn có thái giám nội thị và các cung nữ hầu hạ, bị bỏ lại một mình ở nơi phố phường xa lạ tấp nập huyên náo như vầy thật là lần đầu gặp phải. Hắn chính đang âm thầm lo lắng, lại nghe được thanh âm ôn nhu quen thuộc nhưng cũng đáng giận nhất vang lên bên tai.

“Noãn Noãn.”

Bàn tay thấm nhiễm hơi lạnh của đêm mùa thu được một bàn tay thô to khác cầm lấy, cảm giác an tâm dần dần tràn ra cùng với hương hoa quế thoang thoảng thơm ngát thấm vào lòng người.

“Hoài vương cũng đến Phượng Nghi hiên tầm hoa vấn liễu sao?”

Tận lực xem nhẹ cảm giác ấm áp xuyên thấu qua lòng bàn tay liên tiếp truyền tới, Trạm Noãn Dực dùng ngữ điệu châm chọc lạnh băng nói với Đàm Hiếu Hiên.

“Này..Phượng Nghi hiên vốn là là ta bằng hữu của ta mở ra, lúc mới xây dựng ta có giúp đỡ hơn phân nửa ngân lượng, cho nên nơi này cũng coi như sản nghiệp của ta đi.” Đàm Hiếu Hiên không muốn đáp trả lại câu châm chọc của Trạm Noãn Dực, thản nhiên cười nói. Y cầm chặt tay Trạm Noãn Dực, ngón cái tay phải dịu dàng vuốt ve lòng bàn tay hơi lạnh của hắn.

Trạm Noãn Dực chỉ cảm thấy một trận tê dại theo những cái vuốt ve của Đàm Hiếu Hiên từ thắt lưng dấy lên, trên mặt cũng nổi lên tầng tầng mây đỏ, có hơn phẩn nửa là tức giận, thứ nhất là giận Đàm Hiếu Hiên dám ở trên phố trêu chọc hắn, thứ hai là giận chính mình bị dạy dỗ đến quá mức mẫn cảm, chỉ cần bị Đàm Hiếu Hiên hơi chút khiêu khích, liền không thể tự kiềm chế.

Vì thế hừ lạnh một tiếng, dùng sức đẩy tay y ra, nắm chặt tay thành quyền.

Mất thật lớn sức lực, bàn tay y cuối cùng cũng chịu rời ra, tay kia lại bị cầm chặt lấy.

“Noãn Noãn, ngươi nếu không muốn ta ở giữa đường hôn ngươi, liền ngoan ngoãn tùy ta đi. Ngươi không phải muốn xem xem kỹ quán là như thế nào sao, ta dẫn ngươi đi chẳng lẽ so với cái tên Lam Du Mẫn bỏ ngươi lại một mình kia không tốt hơn.”

Trạm Noãn Dực nghe xong, mặc dù không hề giãy dụa, lại càng nghĩ càng giận. Hắn đến kỹ quán vốn là để xả cơn tức, nhưng hiện giờ chẳng những không nguôi được giận, còn rơi vào tay Đàm Hiếu Hiên bị y tùy ý khinh bạc uy hiếp.

“Lam thị lang nói hắn sẽ lập tức quay lại.” Trạm Noãn Dực lãnh nghiêm mặt thản nhiên nói, hắn mặc dù không dám giãy dụa, nhưng cũng không muốn cho Đàm Hiếu Hiên thỏa nguyện.

“Lam thị lang sẽ không quay lại.” Đàm Hiếu Hiên khó chịu mà hừ lạnh một tiếng.

“Vậy trẫm cũng không đi vào, trẫm phải về cung!”

Trạm Noãn Dực đổi cách xưng hô, hắn thực sự có chút sợ Đàm Hiếu Hiên, nhất là khi chỉ có hai người ở một chỗ.

“Không lẽ bệ hạ muốn vi thần ôm vào trong sao?”

Đàm Hiếu Hiên cũng đổi xưng hô, trong giọng nói hàm chứa uy hiếp.

“Từ từ….Ta cùng ngươi đi vào là được.”

Hơi thở nóng rực kề sát, tình thế cấp bách, Trạm Noãn Dực biết y nói là làm, hoảng sợ vội thỏa hiệp.

Phượng Nghi hiên tuy là kỹ quán, nhưng cũng là kỹ quán sang quý bậc nhất, nếu không phải hạng vung tiền như rác như vương tôn quý tộc hay thương nhân phú giáp một phương tất nhiên là không có can đảm tiến vào.

Thay hiên chủ Phượng Lai Nghi hiện đang đi xa quản lý nơi này là Tư Đồ Vân Nhiên, nghe nói vị Tư Đồ Vân Nhiên này có cái danh hiệu cực kỳ vang dội “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử”. Trạm Noãn Dực trước khi tới đây từng nghe Lam Du Mẫn nhắc qua, nói Tư Đồ Vân Nhiên luôn luôn dùng mặt nạ bằng bạc che mặt, chỉ có một số rất ít người mới có thể thấy được mặt thật của hắn. Đối việc này Trạm Noãn Dực cũng không quá hiếu kỳ, hắn từ nhỏ đã bị mù, bất luận xinh đẹp thế nào hắn cũng đâu có nhìn thấy được.

“Hiếu Hiên, phòng ngươi muốn, ta đã thay ngươi chuẩn bị tốt, Vân Tấn cùng Dư Huyền cũng đã ở trong phòng chờ các ngươi.”

Thanh âm nhẹ nhàng, tao nhã từ tốn vang lên, tựa như một khúc nhạc tiên phiêu phiêu truyền xuống từ trời cao.

Trạm Noãn Dực thầm nghĩ, nếu người đó là Tư Đồ Vân Nhiên, ấn thanh âm suy ra, danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử quả thật không thể không là hắn.

“Đa tạ Vân Nhiên.”

Đàm Hiếu Hiên gật đầu cao giọng nói tạ ơn, nắm tay Trạm Noãn Dực, theo nha hoàn dẫn đường đi về phòng y đã chọn sẵn.

Đây là lần đầu tiên Trạm Noãn Dực đến kỹ quán, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi son phấn nồng đậm, khứu giác của hắn nhạy bén hơn người thường, có chút không rõ hương khí gay mũi đó vì sao có thể khiến một đám vương tôn quý tộc đổ xô chạy theo.

Gian phòng Đàm Hiếu Hiên chọn nằm ở lầu hai, nha hoàn dẫn đường tới trước bậc thang, lại phát hiện hai người phía sau dừng bước, nàng xoay người lại nghi hoặc nhìn bọn họ.

Đàm Hiếu Hiên đối nha hoàn kia cười cười, bế lên Trạm Noãn Dực đang không biết vì sao y dừng lại, tư thế ôn nhu tiêu sái mê người khiến nha hoàn mặt đỏ tim đập.

“Mắt bằng hữu của ta có tật, không lên được bậc thang.”

Thấy sắc mặt Trạm Noãn Dực thoắt cái xanh trắng, giãy dụa muốn xuống, Đàm Hiếu Hiên nhẫn nại giải thích.

Còn Trạm Noãn Dực ở trong lòng oán thầm: có bậc thang ngươi nói cho ta biết một tiếng, đỡ ta đi lên là được, cần gì phải bế. Hắn biết rõ Đàm Hiếu Hiên chủ tâm ăn hắn đậu hủ. Nhưng hiện giờ không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm về phía này, hắn càng giãy dụa sẽ khiến người khác càng để ý, cho nên đành phải nhịn cơn tức, vùi mặt vào bờ vai dày rộng của Đàm Hiếu Hiên, tùy y bế hắn lên lầu.

Cửa phòng khép hờ, nha hoàn bên ngoài gõ ba cái sau liền đẩy cửa ra, dẫn Đàm Hiếu Hiên đi vào.

Vào phòng, mùi son phấn không ngờ lại phai nhạt đi rất nhiều, Trạm Noãn Dực biết có người ở trong, làm sao còn cho Đàm Hiếu Hiên tiếp tục ôm, hắn mím môi không nói, chỉ là giãy dụa đòi xuống. Đàm Hiếu Hiên biết da mặt hắn mỏng, còn cố bế tiếp chắc chắn sẽ thực nóng giận, có chút không cam lòng mà thả hắn xuống.

Hai chân chạm xuống đất, Trạm Noãn Dực mạnh dứt tay y ra, lùi về sau hai bước, đến khi lưng dựa vào cột phòng mới dừng lại, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

“Nô tỳ Vân Tấn.”

“Nô tỳ Dư Huyền.”

“Tham kiến Vương gia.”

Bên tai vang lên thanh âm của hai nữ tử, một cái trong trẻo giòn vang, một cái gãy gọn ôn hòa, cả hai đều rất êm tai dễ nghe.

“Nơi đây không cần giữ lễ tiết, bản vương dẫn theo bằng hữu đặc biệt đến thưởng thức hảo trà Vân Nhi pha, nghe cầm khúc Huyền Nhi đàn. Chỉ cần giúp người bên cạnh ta vui vẻ, bản vương nhất định sẽ trọng thưởng.”

Đàm Hiếu Hiên vừa nói vừa đi đến trước mặt Trạm Noãn Dực, vòng tay ôm eo hắn, nhẹ giọng thì thầm: “Ngươi không phải muốn nhìn nhìn kỹ quán sao, hiện giờ ta tìm được cho ngươi hai hoa khôi như hoa như ngọc đến hiến nghệ, ngươi nếu không thích, ta liền phạt các nàng mỗi người năm mươi đại bản.”

Trạm Noãn Dực nghe xong thân mình cứng đờ, hắn mặc dù không rõ như hoa như ngọc là bộ dáng gì, nhưng khiến cho hai thiếu nữ kia vô duyên vô cớ vì mình chịu tội, đó là tuyệt đối không thể.

“Ta lại chưa nói không thích.”

Trạm Noãn Dực nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ lạnh băng.

Đàm Hiếu Hiên cầm tay Trạm Noãn Dực, dẫn hắn đến ngồi trên hai chiếc ghế dựa liền kề được chạm trổ hoa mỹ.

Dư Huyền xoay người đi vào cách gian đã bày sẵn huyền cầm, Vân Tấn lấy trà cụ, nhấc lên ấm nước sôi, bắt đầu pha trà.

Đầu ngón tay Dư Huyền nhẹ nhàng lướt qua cổ cầm, tiếng đàn du dương trầm bổng như nước thoát ra, làn điệu an tường thanh nhã, khiến tâm hồn thư thái phiêu xa, khởi lên lạc xuống trong đó, không khí bên trong cũng dần dần đượm đầy hương hồng trà.

“Đúng là hảo trà!” Trạm Noãn Dực nhận lấy chén trà Vân Tấn pha, khinh nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy thuần khiết thanh liệt, bên môi vẫn còn lưu hương, ngay cả trong cung cũng chưa từng thưởng thức qua tuyệt vị như thế.

“Đó là tự nhiên, đây chính là dùng tuyết thủy trân quý nô tỳ lấy được ở kỳ sơn mai hoa năm trước.” Vân Tấn nghe Trạm Noãn Dực khen nàng, tất nhiên là cực kỳ vui sướng.

“Khúc là hảo khúc, trà là hảo trà, người cũng là động lòng người.”

Trạm Noãn Dực thật lòng tán thưởng, mặc dù hắn nhìn không thấy, nhưng nghe giọng nói mềm nhẹ, ngửi ôn hương thanh khiết, lại biết hai người này là hoa khôi, diện mạo chắc chắn là kiều mỹ vô cùng.

Đàm Hiếu Hiên nhìn mi mắt Trạm Noãn Dực khẽ nhướng lên, biết là hắn thích, trong lòng lại hơi nổi lên chút chua xót, dẫn hắn đến vốn là vì muốn làm hắn cười, nhưng thật thấy hắn vì người khác việc khác mà mặt mày tươi cười, tức giận ghen tuông không kiềm chế được chảy tràn mà ra.

Vân Tấn, Dư Huyền thấy Đàm Hiếu Hiên từ lúc mới vào cửa còn bế vị công tử này đến bây giờ vẫn đều dùng ánh mắt ôn nhu như nước nhìn hắn, liền biết vị thiếu niên công tử dung mạo thanh nhã bất phàm, lạnh lùng ẩn chứa cao ngạo này là người Hoài vương ngày nhớ đêm mong.

Vốn lần này Hoài vương định ngày hẹn gặp các nàng chẳng qua cũng là thông lệ, các nàng bên ngoài là hoa khôi sắc nghệ vô song, bên trong lại là mật thám thuộc hệ thống tình báo của Hoài vương. Hai nàng trà trộn trong thanh lâu đã nhiều năm, giỏi nhất là sát ngôn quan sắc, giờ thấy ánh mắt Hoài vương lóe ra ghen tuông, liền lén che miệng cười, đặt thư do hiên chủ sai chuyển cho y dưới chén trà, sau đó tự yên lặng cáo lui.

Trạm Noãn Dực nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của các nàng dần đi xa, khó hiểu hỏi: “Sao các nàng đã đi rồi?”

Đàm Hiếu Hiên không trả lời, y chính đang mở phong thư ra đọc, chỉ thấy trong thư là sáu chữ sắc nét to rõ: Gia Luật Mẫn Chi đã đến.

Y cau mày, trầm mặc thật lâu, có vẻ rất lưu tâm đối tin tức này.

Gia Luật Mẫn Chi là Nhị hoàng tử Đồng quốc, hắn mặc dù không phải hoàng đế, cũng không phải thái tử nhưng lại nắm trong tay quân quyền của Đồng quốc. Trạm quốc suy nhược lâu ngày, mà Đồng quốc cường thịnh, Đàm Hiếu Hiên cùng Gia Luật Mẫn Chi đã mấy lần giao phong trên chiến trường, hai người tuy là đối địch, nhưng cũng rất coi trọng đối phương, dù sao đối với hai người bọn họ mà nói, có được kỳ phùng địch thủ, nhân sinh đằng đẵng sẽ không quá mức nhàm chán.

Gia Luật Mẫn Chi trước nay luôn khinh thường Trạm quốc yếu kém, hắn vẫn luôn cho rằng nếu không có Đàm Hiếu Hiên trấn giữ, lại nhiều lần khiến cho quân binh Đồng quốc thất bại mà về, Trạm quốc sớm đã bị Đồng quốc thôn tính. Còn Đàm Hiếu Hiên cũng hiểu rất rõ Gia Luật Mẫn Chi gần như không có khả năng một mình mạo hiểm đến kinh đô Trạm quốc.

Trừ phi. . . . . .

Chẳng lẽ. . . . . .

Là đúng như lời đồn đại, hắn đến là vì nhìn xem dung mạo đệ nhất mỹ nam tử Tư Đồ Vân Nhiên tương truyền thiên hạ chưa người gặp qua?

Nghĩ đến đây, Đàm Hiếu Hiên không khỏi mỉm cười, danh tiếng gì đó có đôi khi sẽ sinh ra tác dụng không tưởng được.

Trạm Noãn Dực thấy Đàm Hiếu Hiên không trả lời, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không thập phần chú ý, hắn nâng chén trà lên nhấp mấy ngụm, tinh tế thưởng thức, chất lỏng ấm áp chảy vào, khiến người toàn thân thư thái.

Đàm Hiếu Hiên hồi phục tinh thần liền thấy Trạm Noãn Dực thả lòng thân mình, thần tình khoan khoái dễ chịu, ánh mắt lại tản ra vài phần mị hoặc, yết hầu đột nhiên căng thẳng, nhớ tới mục đích cuối cùng khi dẫn Trạm Noãn Dực đến đây, khóe miệng gợi lên một mạt tiếu ý mờ ám.

Trên bàn trà bằng gỗ lim có bày một bình rượu hoa điêu lâu năm, con ngươi y khẽ đảo qua, tức khắc đã có chủ ý. (rượu hoa điêu: loại rượu được đựng trong chum, sành có chạm trổ hoa văn là loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.)

“Đến kỹ quán chiêu kỹ còn gọi là uống hoa tửu, bệ hạ nếu đã đến đây, rượu này tất nhiên là không thể không uống.” (uống hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu hạ.)

Trạm Noãn Dực không biết ý đồ của Đàm Hiếu Hiên, gật đầu tương ứng. Hắn xác thực từng nghe người ta nói như thế, nhưng hắn xưa nay không uống rượu, cũng chưa từng có người cho hắn thưởng thức qua, trong lòng đối rượu thật cũng có vài phần hiếu kỳ.

Đàm Hiếu Hiên rót một ly, đặt vào tay Trạm Noãn Dực, bạch chén nho nhỏ nhất thời tràn ra hương thơm ngào ngạt.

Trạm Noãn Dực nhận lấy, đưa chén lên môi, lấy đầu lưỡi liếm thử một chút, lãnh liệt trung mang theo cay độc, trong cay độc lại ẩn cam thuần (cam: ngọt), vị giác hắn hơn hẳn người thường, cay độc như vậy vượt quá tưởng tượng của hắn, vội vàng lùi về, thử hai lần nữa cũng là không dám uống tiếp.

Đàm Hiếu Hiên thấy bộ dáng hắn nhíu mi không nói gì chừng như không chịu uống nữa, khẽ nhướng mày, kích tướng nói: “Bệ hạ đúng là sợ rượu sao?”

Trạm Noãn Dực trước giờ luôn luôn lãnh tĩnh lãnh tĩnh, nhưng chỉ cần gặp Đàm Hiếu Hiên hơi châm chọc, cũng không có cách nào cường tự trấn định như cũ.

“Ai nói trẫm sợ, trẫm chính là cảm thấy rượu ngon như vậy nếu ngưu ẩm thì thật lãng phí thôi.” Cái chén nhỏ như thế, có uống một hơi cũng chẳng thể gọi ngưu ẩm. Vậy là sau đó liền cắn răng hạ quyết tâm, nâng chén ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, khi nuốt xuống còn tận lực không cho rượu kia tiếp xúc đến vị lôi, dù sao cũng là rượu hoa điêu hảo hạng, lần này nhất ẩm thật có chút ngưu tước mẫu đơn. (vị lôi: nhũ đầu, nụ vị giác – là khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị.)

(ẩm: uống ngưu tước mẫu đơn: ý chỉ không biết cách thưởng thức)

Đàm Hiếu Hiên thấy hắn uống hết một ly, tuấn nhan thường ngày tựa lãnh ngọc phút chốc dấy lên tầng tầng ửng đỏ, cặp mắt khép hờ cùng con ngươi không thể nhìn thấy lộ ra mê mang hiếm thấy, rất là gọi người yêu thương.

Đàm Hiếu Hiên cười nhẹ, nâng lên bầu rượu uống một ngụm đầy, sau đó tiếp đi qua.

Trạm Noãn Dực mới uống xong, cổ họng vừa nóng vừa cay, liệt rượu chảy xuống dẫn tới toàn thân nóng như lửa đốt, ngay cả ý nghĩ cũng có chút hỗn loạn, bèn vươn mười ngón tay ấn ấn huyệt thái dương, trên môi lại chợt mát lạnh rồi lại nóng lên, dịch thể quá mức cay nồng bị ép nhập vào trong họng, đúng là Đàm Hiếu Hiên miệng ngậm rượu hoa điêu uy hắn uống.

Gắn kết tương triền, đầu lưỡi nhát gan tê dại bị buộc phải tiếp nhận cuồng dã liếm cuốn, thóa dịch mang theo cồn nóng ấm đến độ dọa người, đầu lưỡi trong khoang miệng tàn sát qua lại không bỏ qua bất cứ một ngóc ngách nào.

“Ô ô…..”

Thanh âm nức nở phản kháng của Trạm Noãn Dực bị phong tỏa trong cổ họng, thắt lưng dấy lên luồng nhiệt lưu quen thuộc. Thân mình nam tử phía trên đối Trạm Noãn Dực mà nói chính là xúc tác dục tình, chỉ cần bị y đụng chạm duyện hôn thì thân thể sẽ bắt đầu phản ứng *** loạn, bất lực không thể kiềm chế khiến người vô cùng phẫn hận.

Người trong lòng từ toàn thân cứng ngắc đuổi dần mềm mại, tay y đang đỡ lấy hai gò má ửng đỏ của hắn chuyển sang vuốt nhẹ cần cổ trắng nõn, ngón tay nhẹ nhàng nới rộng vạt áo, lộ ra xương quai xanh yêu mị. Nhìn thấy nơi ham muốn đôi môi y liền dời đi trận địa, rốt cuộc buông tha cho cái miệng nhỏ đã mê loạn đến độ hô hấp khó khăn. Dọc theo xương quai xanh liếm cắn, tạo ra vô số điểm mai hồng diễm lệ.

“Chúng ta không phải đến tìm cô nương sao?”

Trạm Noãn Dực bị hôn đến vựng vựng hồ hồ nhưng cuối cùng vẫn còn nhớ rõ mục đích đến chiêu kỹ của mình.

“Trừ bỏ ta, ngươi còn muốn có người khác?”

Đàm Hiếu Hiên liếm cắn xương quai xanh không hờn giận mà tăng thêm lực đạo, hắn là của y, bất kể nam nhân hay nữ nhân cũng đừng mơ tưởng.

“Nhưng ngươi không phải nói mang ta đến thử qua kỹ quán sao?”

Trạm Noãn Dực mân mân môi anh đào, lộ ra vài phần ủy khuất, hai tay không ngừng chống đỡ thân mình đang càng ngày càng mềm xuống, kỹ quán hẳn là không phải chỉ để nghe đàn uống trà thưởng rượu như vậy mà.

“Nên thưởng thức bệ hạ đều đã thưởng thức qua, còn không có thưởng thức vi thần lập tức dẫn bệ hạ đi thưởng thức một phen.”

Y còn chưa dẫn hắn tới thưởng thức nhuyễn sàng ở hoa lâu nha. Tay y mang theo nhiệt khí cùng dục vọng hơi hơi trượt xuống, một đường hoạt nhập vào sâu trong vạt áo, da thịt tươi mát giống như lá non đượm sương sớm, dưới bàn tay nóng bỏng hóa thành mây bay mưa sa.

“A. . . . . . Cáp a. . . . . .”

Nụ hoa mẫn cảm bị Đàm Hiếu Hiên lưu luyến tinh tế liếm lộng, ngực hơi hơi phập phồng, rên rỉ mềm ngọt gợi tình bất giác tràn ra, yêu mi du dương tựa những nốt nhạc của khúc hoan ca ân ái.

Hơi thở Đàm Hiếu Hiên trở nên dồn dập, khát vọng hắn lại bùng cháy mãnh liệt, khát vọng thân thể mỗi tấc da thịt đều chất chứa mị độc này, trong cơ thể ở chỗ sâu trong nổi lên trướng đau.

Đột nhiên Trạm Noãn Dực dùng sức lực toàn thân, mạnh đẩy ra Đàm Hiếu Hiên đang vùi đầu hôn hắn.

Vốn vì Nguyên Vũ, cho tới bây giờ Trạm Noãn Dực chưa từng trực tiếp cự tuyệt y quyết liệt như vậy, cho nên Đàm Hiếu Hiên vô cùng kinh ngạc nhìn Trạm Noãn Dực mới vừa rồi như hổ con phát uy kia.

“Trẫm cũng không phải kỹ nữ! Trẫm chán ghét làm ở đây!”

Trạm Noãn Dực mơ hồ quơ quơ năm ngón tay, bổ sung nói: “Cho dù không phải ở đây cũng không có thể!”

“Noãn Noãn….”

Đàm Hiếu Hiên nhìn Trạm Noãn Dực y phục xộc xệch, lảo đảo đứng lên, dở khóc dở cười tiến lại gần.

Trạm Noãn Dực uống rượu vào thật không ngờ lại vô cùng ngây thơ đáng yêu.

“Ngươi có thể đi tìm nam nhân khác, tóm lại chính là đừng tới tìm trẫm!”

Trạm Noãn Dực dường như đột nhiên nhớ tới mình là hoàng đế, vẻ mặt đương chính lời lẽ nghiêm khắc.

“Nhưng ta nếu không phải Noãn Noãn thì không được.” Thanh âm khàn khàn do ẩn nhẫn dục vọng còn mang theo cả ôn nhu.

“Không được là không được, ta là Hoàng đế, ngươi là phò mã, chúng ta hai cái tuyệt đối không thể.”

Trạm Noãn Dực say khướt nói nói hồi lâu, cũng không phát giác Đàm Hiếu Hiên nói câu kia không phải hắn không được có gì không đúng, cuối cùng tìm được một cái lý do đối ngươi say rượu có thể nói là cực độ lý trí.

“Nhưng quan hệ của thần và bệ hạ là do bệ hạ chính miệng đáp ứng.”

Trong đầu hơi hơi trướng đau, loáng thoáng hình như là có có chuyện như vậy, Trạm Noãn Dực nhíu nhíu mày, gắng sức nghĩ nghĩ.

“Nhưng giờ trẫm đổi ý!”

Hoàng đế đã nhận lời là có thể tùy tiện đổi ý sao?

Đàm Hiếu Hiên vươn tay, Trạm Noãn Dực lại rơi vào ***g ngực ấm áp của y.

Trạm Noãn Dực cảm giác có điểm quen thuộc, hơi thở nóng rực lại thiếp lên, lơ đãng cười hai tiếng, từ bên hông rút ra tùy thân chủy thủ sắc nhọn lóe sáng.

“Buông! Mau buông ra! Nếu nếu không buông ra, trẫm liền….” Trạm Noãn Dực tựa hồ không tìm ra từ để biểu thị chính mình rốt cuộc muốn làm gì, khuôn mặt đỏ bừng ngây thơ ảo não, giống như là do dự nên cắt Đàm Hiếu Hiên hay là cắt mình.

Đàm Hiếu Hiên thật đúng là sợ hắn lộn xộn lại làm bị thương bản thân, buông tay lùi ra nửa bước, nhẹ giọng dụ dỗ: “Noãn Noãn, ta đi ra rồi, ngươi mau mau buông chủy thủ, chúng ta quay về được không?”

“Không cần! Ngươi lừa trẫm! Trẫm tự mình đi về!”

Trạm Noãn Dực dùng sức lắc lắc đầu, đầu thật đau a! Hắn cầm chủy thủ lảo đảo đi về phía trước. Đàm Hiếu Hiên sợ hắn té ngã, vội vã dịch chuyển tất cả những thứ có thể cản trở đường đi của hắn.

Mặc dù như thế, Trạm Noãn Dực vẫn là đến gần cửa thì té ngã.

Vốn là cầm không chắc cho nên chủy thủ lập tức “Khuông đương” một tiếng văng ra ngoài, Đàm Hiếu Hiên thấy Trạm Noãn Dực bị ngã, vội vàng tiến lên nâng hắn dậy, đau lòng ôm hắn lại bị hắn tặng cho vài quyền. Mặc dù lần này Trạm Noãn Dực chỉ là loạn đánh một mạch, nhưng dẫu sao cũng từng làm việc nặng, lực tay khá mạnh, trên người Đàm Hiếu Hiên đã ẩn ẩn đau.

Đàm Hiếu Hiên vừa dỗ dành vừa cười khổ, có vẻ như chỗ bị đánh đã thành xanh tím, y thật không sợ đau, chỉ sợ y buông tay ra, Trạm Noãn Dực một mình đi lại sẽ lại té ngã.

Trạm Noãn Dực ngày thường lạnh lùng nghiêm túc, tính tình kỳ thực quật cường ương bướng vô cùng, sau khi say rượu lại như thế, hắn thấy đánh mãi Đàm Hiếu Hiên cũng không chịu buông, bèn há mồm cắn mạnh vào tay y.

Đàm Hiếu Hiên mặc cho hắn cắn, cũng không lên tiếng, ước chừng lần này Trạm Noãn Dực cắn rất mạnh, đau đến sắc mặt y khẽ biến.

Trong miệng xộc lên vị rỉ sắt ấm nóng của máu tanh, Trạm Noãn Dực nhả ra, lấy đầu lưỡi mềm mại liếm liếm miệng vết thương.

Đau đớn lại bất ngờ nảy sinh ngọt ngào, dục vọng y vốn đã nhiệt trướng giờ càng thêm sưng lên, nhưng lại sợ chọc tiểu thú trong ngực phát cuồng, đành phải cứng người áp chế dục vọng.

Ước chừng giằng co hơn nửa nén hương thời gian, Trạm Noãn Dực dần dần thở đều, Đàm Hiếu Hiên cúi đầu vừa nhìn, người trong lòng chính đang vẻ mặt vô tội, say rượu tác loạn xong lại cứ thế trầm trầm mà ngủ, còn trên cánh tay y thì có thêm một đạo dấu răng thật sâu.

Đàm Hiếu Hiên cố gắng kìm nén dục vọng, ôn nhu nhẹ nhàng ôm lấy Trạm Noãn Dực, thật cẩn thận đặt hắn lên nhuyễn sàng, trong lòng cũng buồn khổ thở dài: thật sự là tự làm bậy không thể sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.