Nghe vậy, Giản Vô Tranh và Lăng Mộ đều thoáng sửng sốt, không ngờ tới sự tình sẽ như vậy, không thể làm gì khác hơn là khó xử liếc mắt nhìn nhau, sau đó vặn nắp bình yên lặng uống nước.
Mọi người đợi tại chỗ khoảng 20 phút, Tôn Đại Hồng chạy đi giải quyết chuyện lớn đời người vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, Giản Tam Sinh đem đầu lọc thuốc lá hung hăng ném một cái, chửi nhỏ một câu: “Con mẹ nó, thằng ôn......”
“Tôi thấy hắn muốn để chúng ta lạc đường, chết trong khu rừng già này.” Hoắc Tam Nhi đen mặt tiếp lời, bắt đầu nhìn bốn phía âm u xung quanh.
Tình hình trước mắt khiến Giản Vô Tranh và Lăng Mộ vốn vẫn duy trì trầm mặc cũng nhịn không được phóng tầm mắt nhìn lại.
Quả nhiên, cảnh sắc chung quanh này cùng lúc vừa mới vào rừng cây cũng không khác biệt là bao, từng gốc từng gốc cây già chọc trời, trong rừng cây mênh mông ngay cả con đường đất cũng không có, nghĩ cũng biết nếu không phải người quen đường dẫn lối, người ngoài vào trong rừng này nhất định sẽ lạc, đến lúc đó ra không được, e rằng chỉ có thể dựa vào vận may của người đó, hoặc chờ ông trời ngó tới cho.
Ngay khi đám người Giản Tam Sinh lo lắng nên làm gì bây giờ, Tôn Đại Hồng vốn tưởng rằng đã biến mất lại mang vẻ mặt hiền lành thong thả trở về.
“Xin lỗi các vị, sáng nay chẳng biết ăn gì, bụng tôi đây cứ ầm ĩ đến giờ, dày vò tôi muốn chết.” Ngượng ngùng gãi gãi đầu, Tôn Đại Hồng cười ngây ngô giải thích.
Nhìn thấy người dẫn đường trở lại, trong lòng mọi người thoáng thở phào nhẹ nhỏm, Giản Tam Sinh híp mắt một lần nữa châm thuốc, nhíu mày, hướng Tôn Đại Hồng hất cằm nói: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng dẫn đường.”
Gật gật đầu, Tôn Đại Hồng dạ hai tiếng, liền xoay người tiếp tục đi trước dẫn đường.
Trong rừng cây râm mát, mặc cho ánh mặt trời bên ngoài có lớn đến mấy, cũng chiếu không được đến đây, bốn người theo sát Tôn Đại hồng đi phía sau, một đường không nói lời nào.
Chẳng biết đã đi bao lâu, Giản Vô Tranh chợt phát hiện Tiểu Hắc bình thường trầm mặc ôn hòa, lúc này liên tiếp quay đầu nhìn quanh, bước tiến nhẹ nhàng mạnh mẽ cũng trở nên do dự không ổn.
Tiểu Hắc có chuyện gì vậy? Trong lòng Giản Vô Tranh nghi hoặc không thôi, theo Hắc Tử cẩn thận quay đầu lại nhìn ngó vài lần, nhưng không nhìn thấy thứ gì khả nghi, không khỏi thầm nghĩ đại khái là Tiểu Hắc tới Nam Hải khí hậu không quen, cho nên thần kinh có chút lộn xộn như vậy.
Vì thế Giản Vô Tranh quyết định không quan tâm đến phản ứng của Tiểu Hắc nữa, chuẩn bị tiếp tục yên lặng đi tới, đúng lúc này, Tiểu Hắc lại bỗng dưng xoay người, quay về hướng rừng cây không một bóng người phía sau hung ác nhe răng nanh, thanh âm trầm thấp tràn ngập tính uy hiếp nghẹn ở cổ họng, sau đó không để ý mọi người đang ném về hướng nó ánh mắt kỳ quái, mạnh mẽ phóng vọt lên, giống như đạn ra khỏi nòng súng, hướng về phía con đường khi đến chạy vụt đi.
“Tiểu Hắc!” Giản Vô Tranh sợ hãi kêu thành tiếng, đuổi theo phía trước vài bước, nhưng tốc độ của Tiểu Hắc thật sự quá nhanh, ảnh thú màu đen mạnh mẽ uy mãnh nọ nháy mắt liền biến mất trong rừng cây, từ đó chẳng biết đi đâu.
“Không sao đâu, Hắc Tử không lạc được.” Giản Tam Sinh thấy thế vội vàng đi tới bên Giản Vô Tranh, vỗ bờ vai cậu trấn an nói: “Nó không rời khỏi em được, lập tức sẽ chạy về thôi, yên tâm.”
“Đúng vậy, Tam gia, Hắc Tử tinh khôn như vậy, tuyệt đối sẽ không sao đâu.” Hoắc Tam Nhi nhìn về hướng Tiểu Hắc biến mất, lập tức xoay đầu sang cười hì hì an ủi: “Không chừng là phát hiện em chó nào đó, vội vã chạy đi gieo giống đó mà.”
Không nhịn được trừng mắt liếc Hoắc Tam Nhi một cái, Giản Vô Tranh thở dài, chợt nghĩ đến trước kia đối với tên chết tiệt ấy cậu cũng cho là thế, chung quy nghĩ đối phương hẳn sẽ không rời bỏ mình, nhưng cuối cùng y ngay cả một lời cũng chưa từng nói đã bỏ đi, hiện giờ ngay cả Tiểu Hắc cũng như vậy.......
Nhìn tiểu tổ tông đang thất thần một chút, Giản Tam Sinh lắc đầu, nghĩ sắc trời cũng không còn sớm, tiếp tục như vậy chẳng biết đến khi nào mới có thể vào thôn, vì vậy đưa tay muốn gọi mọi người tiếp tục lên đường, tuy nhiên quay đầu nhìn lại, nơi nào còn thấy bóng dáng của gã đàn ông ra vẻ khờ khạo ngốc nghếch kia nữa?
“Mẹ kiếp! Người đâu?!” Phảng phất như ảo thuật vậy, Tôn Đại Hồng vốn đi ở phía trước, giờ phút này vậy mà biến mất vào không khí trước mặt mọi người, cảnh tượng lạ lùng như thế, khiến người kinh nghiệm lão làng trước giờ thành thạo có thừa như Giản Tam Sinh đây cũng không nhịn được sắc mặt đại biến.
“Con mẹ nó thằng ranh, dám chạy?!” Thấy người đã mất, Hoắc Tam Nhi đột nhiên giận dữ, nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị Lăng Mộ ở một bên đưa tay kéo.
“Đừng nóng vội, ở đây có dấu chân, thằng giặc ấy chạy không thoát đâu.” Lăng Mộ thản nhiên chỉ chỉ trên mặt đất, lại quay đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó nói: “Tiểu Hắc khẳng định sẽ tự trở về, chúng ta theo dấu chân đuổi theo Tôn Đại Hồng trước, bất quá phải cẩn thận, tôi thấy cánh rừng này không bình thường, hẳn là dựa theo trận pháp nào đó bố trí, có lẽ tuổi tác cũng không nhỏ đâu, không chừng còn có thể có cơ quan bẫy rập gì đó.”
“Nhóc Đao đen kia mẹ nó cũng không hiền lành gì, cư nhiên tìm người như vậy dẫn đường cho chúng ta.” Hoắc Tam Nhi trở tay lấy ba lô, túm ra một thanh dao găm cổ đại dài chỉ 30cm, dao găm kia tinh xảo vô cùng, phần cán điêu khắc hoa văn cổ cứng cáp, lưỡi nhọn sắc bén phiếm hàn quang màu lam, nhìn qua hung hãn dị thường.
Vững vàng cầm dao găm trong tay, ánh mắt Hoắc Tam Nhi lộ ra một mạt sát ý, nhìn ba người khác một chút, liền dẫn đầu đi phía trước. Đây là một trong những thói quen sống khi ra ngoài của Giản gia, nếu trong đội ngũ chỉ còn một tay sai hoặc khổ sai, mà những người còn lại đều không xảy ra chuyện gì, vậy tay sai hay khổ sai duy nhất này sẽ phụ trách hết thảy nhiệm vụ nguy hiểm như dò đường gì gì đó.
“Đừng nói vậy.” Giản Tam Sinh đi theo sau Hoắc Tam Nhi, chậm rãi phun ra một vòng khói, vừa đi vừa phân tích nói: “Thằng nhóc Đao gia khẳng định cũng không nhìn ra người này không thành thật, bằng không dựa vào việc nó là trụ đầu của thủ hạ Đao gia, sẽ không dám đùa giỡn sau lưng chúng ta đâu.......Chỉ sợ Tôn Đại Hồng kia khi tiếp xúc đã chuẩn bị tốt để tính kế chúng ta, trên đường vài lần chưa xuống tay cũng bởi vì kiêng kỵ Hắc Tử, vừa rồi Hắc Tử bỗng dưng nổi điên chạy mất, gã liền vừa vặn nhân cơ hội bỏ rơi chúng ta, để chúng ta lạc đường trong khu rừng già này, nếu ta đoán không lầm, Tôn Đại Hồng này chỉ sợ là muốn đợi chúng ta chết đói ở đây rồi mới trở về nhặt của.”
“Thật nhìn không ra, bộ dáng thành thật là thế, tâm địa cư nhiên ác độc vậy.” Tay trái Lăng Mộ khẽ nâng, bấm ra một trận quyết, cẩn thận quan sát tình thế xung quanh, trong miệng còn nhịn không được lẩm bẩm linh tinh: “Bất quá người vẫn có chút ngu, dấu chân cũng không biết xử lý mà dám chạy.”
Giản Vô Tranh đi cuối cùng, trong tai nghe ba người phía trước đàm luận, trong bụng lại nhớ đến Tiểu Hắc đã chạy mất bóng, ngay cả dưới chân cũng quên nhìn, chỉ biết không ngừng quay đầu lại nhìn, bộ dạng mất hồn lạc vía.
Bởi vì không chắc Tôn Đại Hồng kia có thể ở trên đường thiết lập cạm bẫy hay không, cho nên bốn người lần theo dấu chân đi cực kỳ cẩn thận, dọc đường ngay cả thanh âm giẫm lên lá cây cũng cố gắng giảm nhỏ, dáng điệu nọ lén lén lút lút như chồn vào thôn vậy.
Dấu chân trên mặt đất khi nặng khi nhẹ, sau khi xuống một sườn dốc nhỏ thì kéo dài mãi về phía trước, tiện đà kéo đến phía sau một gốc cây già cao lớn tráng kiện, Hoắc Tam Nhi dừng lại quan sát một phen, liền trở tay cầm dao găm che trước ngực, bảo ba người còn lại ở đây chờ, còn mình rón ra rón rén lần mò qua đó.
Cây già kia vô cùng thô to, phải năm sáu gã đàn ông trưởng thành mới có thể hoàn toàn ôm trọn, nếu có người nào ở phía sau cây này giở trò, Giản Tam Sinh bọn họ bên này hoàn toàn nhìn không thấy được. Gắt gao tập trung, Hoắc Tam Nhi liền dùng tư thế đối phó với bánh ú trong mộ ra, từng bước đi nhẹ nhàng mà nghiêm cẩn, hết sức chăm chú nhìn phía trước, như vậy cho dù có đột phát rủi ro gì, hắn cũng có thể kịp ứng phó.
Song khiến hắn thất vọng chính là, dấu chân kia kéo dài đến phía sau cây to thì không thấy đâu nữa, phảng phất như Tôn Đại Hồng tới đây lại đột ngột biến mất, Hoắc Tam Nhi vẻ mặt không thể tin qua lại vài vòng chung quanh, nhưng vẫn không phát hiện mảy may dấu vết khả nghi nào.
Một người sống sờ sờ bặt vô âm tín biến mất trong không khí, loại chuyện này dù có là ai cũng sẽ không tin nổi, đừng nói chi là loại Xuyên Sơn Quỷ hung ngoan tâm độc như Hoắc Tam Nhi.
Trở lại nơi dấu chân biến mất, Hoắc Tam Nhi ngồi xổm xuống dùng dao găm đâm đâm mặt đất, xác định nơi này chỉ có bùn, cũng không có cơ quan gì, không khỏi lại bắt đầu nghi hoặc.
“Con mẹ nó, tới cùng đã chạy đi đâu, ngàn vạn lần đừng để cho ông mày bắt được, bằng không ông đánh cho chết!” Hung hăng phun một ngụm, Hoắc Tam Nhi thu hồi dao găm, muốn đi gọi mọi người Giản Tam Sinh sang, không ngờ gót chân còn chưa rời khỏi mặt đất, cư nhiên cảm giác có thứ gì đó vừa nóng vừa dính nhỏ lên mặt, vô thức đưa tay lau một phen, vừa để trước mắt nhìn, một mảnh đỏ tươi chói mắt đang dính dấp trong lòng bàn tay.
“Đây là......máu?!” Hoắc Tam Nhi thấp giọng kêu lên sợ hãi, đồng thời trong lòng không nhịn được lạnh đi, lập tức nhớ tới ngoại trừ mặt đất có cơ quan ra, còn có một loại khả năng, đó chính là Tôn Đại Hồng này bò lên cây rồi!
Bản năng thân thể vĩnh viễn đi trước suy nghĩ của đầu óc, Hoắc Tam Nhi sau khi nhìn rõ chân tướng sự tình, lập tức như gấu chó chụp mồi lăn ra vài vòng, tiếp theo vừa làm ra tư thế phòng ngự, vừa nhanh chóng trở tay móc ra dao găm, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng lên cây.
Ba người xa xa nhìn thấy Hoắc Tam Nhi bỗng dưng từ phía sau cây lăn ra, tưởng xảy ra đánh nhau gì đó, đang muốn từ trong túi lấy vũ khí ra hỗ trợ, lại phát hiện Hoắc Tam Nhi sau khi lăn ra thì vẫn chỉ ngây ngốc ngửa đầu ngẩn người, không có động tác gì khác nữa, chẳng biết hắn tới cùng nhìn thấy gì.
“Tam Nhi?” Giản Tam Sinh kỳ quái kêu một tiếng, thấy Hoắc Tam Nhi không phản ứng, liền đưa mắt ra hiệu cho Giản Vô Tranh và Lăng Mộ Dương, ba người liếc nhau gật đầu, chậm rãi đi tới.
“Đây là......!” Khi nhìn rõ thứ lộ ra trên nhánh cổ thụ chọc trời, mọi người Giản Tam Sinh cũng đều kinh ngạc trừng lớn hai mắt, thân thể nháy mắt cứng đờ, phía sau lưng toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, chẳng biết thấm ướt mấy lớp quần áo.
Chỉ thấy trên cổ thụ xanh ngắt thẳng tắp nọ, một con trăn quái mắt xanh bề ngang bằng một cái thùng phuy lẳng lặng cuộn trong đó, con trăn quái giương bồn miệng máu màu tím sẫm, dồn sức nuốt chửng một người đàn ông trưởng thành cường tráng, máu tươi đầm đìa theo hàm dưới của con trăn quái không ngừng rơi xuống đất, bắn tung tóe từng giọt đỏ sẫm tựa đóa hoa chết chóc.
Từ phục sức quần áo của người đàn ông kia đến xem, không thể nghi ngờ chính là Tôn Đại Hồng dẫn đường trước đó.
“Chỉ sợ nửa người trên của hắn đã bị nghiền nát trong cơ thể của trăn khổng lồ rồi, cứu không nổi nữa.” Giản Tam Sinh hít ngược một ngụm khí lạnh, ra hiệu bảo mọi người lặng lẽ lui lại, đồng thời thấp giọng giải thích: “Mãng xà đang trong quá trình nuốt chửng con mồi là yếu ớt nhất, không có tính công kích, chúng ta thừa dịp hiện tại nhanh chóng rời đi, đừng để nó phát hiện.”
Dứt lời, Giản Tam Sinh dẫn đầu lùi về phía sau, ba người còn lại theo sát, đều cẩn thận dè chừng, sợ quấy nhiễu đến con trăn quái nuốt người kia, đến lúc đó khó tránh khỏi lại một hồi ác chiến.
Bốn người đi mãi tới ngoài phạm vi con trăn quái đang sống, lúc này mới chậm bước, Giản Tam Sinh vuốt mặt, buồn bực hút một điếu thuốc, âm thầm cân nhắc lần này thật sự ra trận bất lợi, cư nhiên chưa làm được việc gì đã phát sinh chuyện không may như thế, về sau còn chưa biết xảy ra chiêu trò gì nữa.
“Tiểu Hắc?!” Đang lúc lơ đãng, chợt nghe Giản Vô Tranh bên cạnh khẽ kinh hỉ gọi một tiếng, Giản Tam Sinh cau mày ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Hắc Tử trước đó vô cớ tụt lại phía sau đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.
“Thế nào, Tam gia, tôi nói Hắc Tử không sao đâu mà, cậu xem hiện giờ chẳng phải vẫn tốt sao.” Thoát khỏi nguy hiểm, Hoắc Tam Nhi lại trở về bộ dáng cà lơ phất phơ mặt cười hì hì, giành trước vài bước chạy đến trước mặt Tiểu Hắc, đưa tay phải xoa đầu Ngao đen tuyền kia.
“Hừ, còn biết đường trở về.” Trừng mắt với Tiểu Hắc một cái, Giản Vô Tranh tức giận thấp giọng nói thầm.
Nhìn thấy Giản Vô Tranh trước đó rõ ràng lo lắng đến vậy, hiện giờ lại trước sau bày ra mặt lạnh, bộ dáng mất tự nhiên cố gắng không chịu tới gần, Lăng Mộ và Hoắc Tam Nhi cũng nhịn không được cười trộm trong lòng.
“Được rồi, đừng chậm trễ thời gian nữa, trước khi trời tối phải chạy đến thôn, nếu không chừng lại đụng phải chuyện gì nữa.” Giản Tam Sinh vung tay lên, không nhịn được gọi mọi người mau chóng tăng tốc.
“Nhị gia, ngài yên tâm, nước cờ của trận pháp trong rừng này tôi đã nghiên cứu kỹ, ra ngoài không thành vấn đề.” Trên đường một mực bấm đốt ngón tay tính toán, Lăng Mộ Dương nói nhỏ, thấy sắc mặt Giản Tam Sinh không tốt, bước lên phía trước nói: “Thế trận nơi này tên là Thiên Cương Ly Hồi trận, là một loại trận pháp từ thượng cổ xa xưa truyền đến nay, cổ thụ có con trăn to quấn quanh kia chính là mắt trận, trước đó bị Tôn Đại Hồng dắt đi lòng vòng tôi còn có chút hoài nghi, nhìn thấy gốc cây cùng con trăn kia tôi liền chắc chắn, Thiên Cương Ly Hồi trận này kỳ thật phá giải rất dễ dàng, mọi người đi theo tôi là được.”
Nghe vậy, vốn còn đang khổ não làm thế nào ra được khỏi khu rừng hoang này Giản Tam Sinh lập tức vực dậy tinh thần, không nhiều lời nói nhảm nữa, khoát tay bảo Lăng Mộ mau chóng dẫn đường.
Gần sẩm tối, mọi người rốt cuộc ra khỏi khu rừng, dọc theo đường đi Lăng Mộ híp mắt niệm lẩm bẩm, mang theo mọi người tới tới lui lui, rất giống pháp sư rởm thời Cá Cựu (là một hạt của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc).
Đứng cạnh rừng cây, mọi người nhìn thôn Hòa Tuế trước mắt nằm sát bờ biển, phát hiện thôn này thật sự nhỏ ghê gớm, nhiều lắm cũng chỉ hơn mười hộ gia đình, hơn nữa bị rừng hoang vây quanh, càng phát ra vẻ cô độc quạnh hiu.
Lúc này không biết trong thôn đang cử hành hoạt động gì, một đám người đang quây quần cùng nhau gảy đàn thổi sáo, mấy cô gái đứng chính giữa đám người, cất cao giọng vừa khóc vừa xướng, cảnh tượng nhất thời vô cùng náo nhiệt, rồi lại khiến người ta cảm thấy vạn phần quỷ dị.
Loại cảnh tượng hiếm lạ này khiến mọi người Giản Tam Sinh không nhịn được muốn nhìn lâu hơn, chẳng qua không nghĩ tới vừa nhìn xuống, chẳng ngờ phát hiện một chuyện khiến kẻ khác rợn tóc gáy.
Tôn Đại Hồng vốn bị con trăn quái nặng nề kia nuốt chửng trong rừng hoang, giờ phút này cư nhiên sống sờ sờ đứng trong đám người, đi theo mọi người vây xem không ngừng đùa giỡn, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì cả.
Thế nhưng sao có thể vậy được? Người rõ ràng đã bị trăn quái nuốt sống, làm sao lông tóc không chút hao tổn đứng trước mặt bọn họ? Chẳng lẽ khu rừng hoang kia còn có bí mật nào đó không muốn người biết, có thể khiến cho người chết vào đó sống lại?
Đang lúc mọi người kinh hồn chưa định, mơ hồ không rõ xảy ra chuyện gì, Tôn Đại Hồng kia cư nhiên phát hiện bọn họ, trên khuôn mặt hàm hậu lộ ra một tia hoảng sợ, lập tức xoay người lủi vào đám đông, bỏ chạy một mạch không quay đầu lại.
“Mẹ kiếp!” Thấy tình cảnh này, Giản Tam Sinh không nhịn được mắng to một tiếng, ra hiệu quát: “Đuổi theo! Ngàn vạn lần không để cho cho nó chạy!”