【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Quỷ Tế

Chương 10: Chương 10: Quỷ khóc




Hình dáng như thứ yêu tà nọ vừa động như vậy, nhất thời làm cả bốn người đứng bên cạnh đống xác sống lưng phát lạnh da đầu tê dại, ai cũng đoán không được thứ kia sẽ tiếp tục làm ra chuyện gì, chỉ có thể đề cao cảnh giác ở mức độ cao nhất, làm ra tư thế phòng ngự, ứng phó thủ mộ thú đột ngột tập kích.

Song khiến mọi người không ngờ tới chính là, thủ mộ thú quái dị đầu rùa vuốt nhọn tứ chi dài nhỏ này, so với mấy người sống bọn họ càng nhát gan hơn, nói nó là lặng lẽ hướng về phía họ từng bước một, chẳng bằng nói là đang tùy thời chạy trốn.

Chị thấy thủ mộ thú cao hơn nửa người cẩn thận từng bước một, thừa dịp tất cả mọi người đang quan sát phản ứng của nó áp dụng phòng ngự, thình lình phát ra một tiếng kêu trầm thấp thật nhỏ, sau đó vụt một cái lao ra cửa, tốc độ nhanh không phải tầm thường, bốn người cơ hồ chỉ thấy một mạt quái ảnh màu xanh, thủ mộ thú kia liền chẳng thấy tăm hơi.

“Đệt, để nó chạy rồi!” Kịp phản ứng đầu tiên Giản Tam Sinh mắng to một câu, hướng về phía ba người còn đang nhìn chằm chằm cửa sững sờ ra dấu, nói: “Còn phát ngốc cái gì nữa chứ! Mau đuổi theo đi!”

“Đuổi theo, đuổi theo!” Vừa nhìn Giản Tam Sinh mang đèn pin theo sau thủ mộ thú chạy ra khỏi cửa, Hoắc Tam Nhi vỗ Giản Vô Tranh và Lăng Mộ hai cái, vội vàng đuổi theo, hắn cũng không thể để cho Chưởng Nhãn một mình liều mạng cùng quái vật kia, xảy ra chuyện một tay sai nho nhỏ như hắn tuyệt đối không gánh vác nổi trách nhiệm này.

Nhìn hai người trước sau chạy như gió không thấy bóng dáng, Giản Vô Tranh sau khi kinh ngạc sững sờ, cũng lập tức kéo Lăng Mộ xông ra ngoài, nghĩ đến con thủ mộ thú duy nhất sống sót kia không chừng có thể mang đến cho bọn họ nhiều tin tức hơn, trong lòng Giản Vô Tanh liền một trận khẩn trương thêm phần kích động, hận không thể làm cho quái vật kia nói ra tiếng người ngay, để nói cho bọn họ biết Khiêm Tử và Thành Nhạc tới cùng đã đi đâu.

Bốn người không dám phát ra tiếng động quá lớn, để tránh quấy rầy đến thôn dân, chỉ có thể nương theo ánh sáng đèn pin, theo con đường đất trong thôn theo dấu, thế nhưng bóng đêm dày đặc, bầu trời lại không có ánh trăng, ánh sáng đèn pin bắn trên mặt đất, ngay cả dấu chân có hay không cũng không thấy được rõ ràng.

“Con mẹ nó, thứ này sao mà như nhát như cấy, chúng ta còn chưa sợ nó, nó đã sợ chúng ta rồi.” Cơ bản đã xác định tìm không được thứ kia, cước bộ mọi người liềm chậm lại, Hoắc Tam Nhi chửi một câu, cẩn thận quan sát bốn phía, nhíu mày không nhịn được nói: “Không phải nói con kia là Lôi Công Quỷ, mỗi tháng đều vào thôn ăn thịt người sao, Tôn Đại Hồng sẽ không gạt chúng ta nữa đấy chứ?”

“Không đâu.” Giản Tam Sinh đối với thủ mộ thú trong tưởng tượng của bọn họ không giống nhau lắm này cũng tương đối bất đắc dĩ cùng khó chịu, chuẩn bị nhiều như vậy, kích thích trong dự liệu không xảy ra, mặc cho ai cũng đều có chút nhụt chí, châm một điếu thuốc, Giản Tam Sinh vừa mang người trở về, vừa chậm rì rì nói: “Hai đứa Khiêm Tử và Thành Nhạc đã ra tay, liền chứng minh thứ kia khó đối phó.......Ta thấy không phải nó sợ chúng ta, mà là nó bị giam trong phòng đó quá lâu, dù sao cũng là thứ dưới biển, cách nước sống không được, cho nên vừa rồi vội vã quay về trong mộ biển rồi đấy.”

“Vậy nó còn có thể trở lại không?” Giản Vô Tranh thở dài, biết giấc mộng bức quái vật nói tiếng người của mình cuối cùng đã sụp đổ......

“Khẳng định sẽ quay lại.” Cười vỗ vai Giản Vô Tranh, Lăng Mộ quay đầu liếc mắt nhìn ngoài khơi xa đen nghịt, nhỏ giọng nói: “Đừng quên, hiện giờ chính là giữa tháng, tôi phỏng chừng cái loại cuộc sống Lôi Công Quỷ bắt người mà Tôn Đại Hồng nói này, sẽ còn tiếp nữa, tỷ lệ bị chúng ta đụng phải, đại khái đến 90%.”

Ba người khác nghe được lời này của Lăng Mộ, vẻ mặt nhiều ít đều có chút biến hóa, đó là một loại chờ đợi cùng khẩn trương của nỗi khiếp sợ chưa biết.

Ai cũng không biết, Lôi Công Quỷ bắt người, đến tột cùng sẽ có cảnh tượng thế nào.

Yên lặng khóa kỹ lại cửa sắt của căn nhà nát sau thôn, mọi người lén lén lút lút đi tới cửa nhà trưởng thôn, đặt chìa khóa vào giỏ cá trong sân, nhìn ngó một chút xem có ai phát hiện hành tung của họ không, liền bộ dáng kẻ trộm lần mò về nhà Tôn Đại Hồng.

Tôn Đại Hồng lúc này đã ngủ, tay chân hình chữ đại nằm dài trên giường, tiếng ngáy rung trời, nước bọt đều kéo dài tới khóe miệng.

Tiểu Hắc thì rúc ở cửa, mọi người vừa vào nhà, đầu màu đen như hoa hướng dương lập tức ngẩng lên, cái đuôi thô to vẫy hai cái, tựa như đang nghênh đón bốn người trở về.

Ngồi xổm trên mặt đất dùng sức xoa đầu Tiểu Hắc, Giản Vô Tranh khó được lộ ra nụ cười sáng lán, Tiểu Hắc thấy thế lấy lòng vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cậu, Ngao Tạng cao lớn uy mãnh ấy vậy mà so với con cừu còn muốn hiền lành ngoan ngoãn hơn.

“Ôi, Hắc Tử cũng là chó biết nhìn người cúi đầu.” Nhìn Tiểu Hắc nịnh nọt Giản Vô Tranh, Hoắc Tam Nhi đặt mông ngồi trên ghế, nhịn không được nôn ói: “Chỉ biết giả vờ đáng yêu với Tam gia, đối với bọn tôi đều làm sắc mặt không tốt.”

“Tam Nhi ngươi phải thích ứng với hiện trạng xã hội ngày nay.” Đồng dạng đỏ mắt quẳng cái liếc mắt cho một người một chó trước cửa, Lăng Mộ cầm ly nước trên bàn uống ực một ngụm nói: “.......Ngay cả chó còn thích ứng với hiện trạng này.”

“Đúng vậy, chó còn biết làm chó thế nào, tiểu gia ta đây ngay cả chó cũng không bằng......” Hoắc Tam Nhi tiếp tục lèm bèm.

“Hai người đủ rồi đó.” Giản Vô Tranh đứng dậy, bất đắc dĩ trừng mắt liếc hai người, nói: “Bớt nói nhảm dùm đi, chúng ta nên đi ngủ một giấc cho tốt, ngày mai chưa biết còn có phiền toái gì đang chờ đâu.”

“Vô Tranh nói rất đúng.” Giản Tam Sinh rút điếu thuốc, chỉa chỉa phòng trống đối diện nói: “Hai anh em chúng ta qua bên kia ngủ, hai đứa ở chỗ này trông chừng, ngày mai dậy sớm một chút, chúng ta vào thôn nhặt chút lưỡi rò.”

Nhặt lưỡi rò cũng là một trong những tiếng lóng, ý chính là ở những chỗ phụ cận nghe ngóng chút chuyện, từ trong miệng thôn dân bách tính moi được đôi câu vài lời, dựa vào những lời rò rỉ từ trong đó tìm ra dấu vết.

Nếu Chưởng Nhãn đã lên tiếng, Hoắc Tam Nhi và Lăng Mộ liền không nhiều lời nữa, ai cũng không muốn cùng tranh giường với Tôn Đại Hồng, hết cách hai người đành ngồi bên cạnh bàn, một người nằm nhoài trên bàn, một người dựa lưng vào ghế ngửa đầu, cố chịu đựng qua đêm nay.

Ngày mai tuyệt đối không thể để cho thằng cha đó đoạt giường nữa.......Trước khi chợp mắt, Hoắc Tam Nhi âm thầm nghĩ trong lòng.

Ngày thứ hai bốn người quả nhiên dậy thật sớm, sau khi đơn giản rửa mặt một phen, liền đi theo Tôn Đại Hồng tới cửa thôn cạnh biển, đụng ngay đám người vừa khóc vừa hát hôm qua.

Được Tôn Đại Hồng giới thiệu, mọi người mới biết hóa ra đây là trong thôn có cô gái lấy chồng, ngày hôm qua khóc xướng đó là nhà mẹ đẻ của cô dâu.

Dựa theo tập tục của bọn họ bên này, trước khi cô dâu xuất giá một đêm, nhà mẹ đẻ phải “khóc gả”, hơn nữa có chị em, thân thích, bạn hữu “khóc bè”, mọi người phải đối với cô gái lấy chồng, vừa khóc, vừa ca hát, mẹ phải xướng ra những câu gia giáo cực kỳ tốt đẹp quan tâm tới con gái, con gái thì dùng từng tiếng kêu gào bộc lộ cảm tình báo hiếu lưu luyến không rời với mẹ hiền.

Mà hôm nay chính là ngày cưới vợ, cả nghi lễ kết hôn đều phải tiến hành trên thuyền, đồng thời, thuyền đánh cá của bạn bè thân thiết sẽ đậu sát bên, nghe ngư ca góp vui, mãi đến khi mợ tốt số trong thôn dắt cô dâu qua thuyền, rồi được cha của chú rễ cầm lái, chở tới thuyền nhà trai, rồi mới kết hôn.

Mợ tốt số này, chính là chỉ bà lão đánh cá có chồng khỏe mạnh, con cái đông đúc trong thôn, bất quá có đôi khi, cũng sẽ do nữ giới có địa vị đặc biệt cao quý trong thôn thay thế.

Tôn Đại Hồng vừa giải thích xong, đám người Giản Tam Sinh liền nhìn thấy đám người kết hôn kia đã lần lượt lên thuyền chài, chú rễ dùng miếng vải đen bọc lấy đầu, mặc vải thô màu lá cọ vạt tròn cùng quần rộng, đứng trên thuyền tươi cười đầy mặt nhìn cô dâu đối diện. Mà cô dâu trang phục đặc biệt xinh đẹp, đỉnh đầu cài trâm bạc, vấn tóc cao, gáy đeo dây chuyền bạc, bông tai tòn ten bằng vàng, tay đeo vòng ngọc, mặc áo cắt nối lớn màu lam sẫm cùng quần đen rộng, chân trần đứng trên thuyền chài bên kia, ý cười dịu dàng nhìn lại chú rễ.

So với thôn trang quỷ khí âm trầm ban đêm kia, cảnh tượng lúc này trái lại náo nhiệt hân hoan khiến người ta cơ hồ quên mất đủ loại việc lạ trong thôn.

Sau mấy lượt hát đối tình ca triền miên, một người phụ nữ khác ăn mặc rất khác biệt liền tới bên cạnh cô dâu.

“Đó chính là bà u Mai Hồng, người phụ nữ có địa vị cao nhất trong thôn.” Tôn Đại Hồng chỉ vào người phụ nữ đứng bên cạnh cô dâu, mặc áo vạt tròn hai màu thanh lam thêu thành cùng quần ống tròn trên đỏ dưới lam, trên tay mang một xích xanh, nói: “Trong thôn có chuyện gì đều phải tìm cô ấy.”

Dựa theo giải thích của Tôn Đại Hồng, bà u này, cùng bà mo không kém là bao, bọn họ ở đây gọi loại pháp sư này là quỷ công, gọi bà mo là bà u, bọn họ là người phụ trách nối liền hai thế giới người quỷ, giữ chức người trung gian nhắn nhủ ý chỉ quỷ thần, cho nên sẽ được hưởng địa vị đặc thù trong thôn, bởi vì về cơ bản ngư dân vùng duyên hải đều thờ phụng quỷ thần, lý luận khoa học gì gì đó căn bản có nói bọn họ cũng không chịu hiểu, nếu cứng rắn muốn dạy đạo lý khoa học cho đám ngư dân này, rất có khả năng sẽ bị người ta đánh đuổi.

Gật đầu, Giản Tam Sinh tỏ vẻ thấu hiểu, sau đó chỉ chỉ đám người náo nhiệt phía trước, nói: “Đi thôi, ta cũng qua đó nhìn xem, đến gần xem náo nhiệt.”

Dứt lời, mọi người liền đi theo Giản Tam Sinh chen vào trong đám người, trên đường đi ngang qua ông Táo làng ở cửa thôn, Giản Vô Tranh còn đặc biệt nhìn kỹ hơn, phát hiện ông Táo làng kia quả nhiên thiếu tay trái, hơn nữa mỗi ngày gió thổi phơi nắng giữa trời đã bị mài mòn hơn phân nửa hình dáng, tương xứng cùng tảng đá nát trong bức ảnh kia.

Xem ra rất nhanh có thể tìm được Khiêm Tử rồi.......Trong tai nghe ngư ca động lòng người, Giản Vô Tranh nhìn cô dâu chú rể tâm đầu ý hợp, trong lòng nhịn không được có chút ganh tỵ.

Bài tình ca hát xong, cô dâu chú rể cúng tế ngũ quỷ, ngũ quỷ này lần lượt là sơn quỷ, địa quỷ, lôi công quỷ, tổ tiên quỷ và táo quỷ, trong đó táo quỷ chính là ông Táo làng, tổ tiên quỷ chính là tổ tiên ông cha của mỗi người.

Sau đó, đội ngũ đón dâu tản đi, Giản Tam Sinh liền nhân cơ hội đến bên cạnh một ông cụ trong thôn bắt chuyện, biết một vài kiêng kỵ của ngư dân, cũng nghe được một chút sự tình Vương Tử Khiêm và Thành Nhạc đã làm khi còn trong thôn.

Còn nghe được có bà lão đánh cá nói có nhìn thấy hai người kia đi cùng một người phụ nữ kỳ quái.

Giản Tam Sinh không nói thêm gì, chỉ như vô tình quét mắt liếc nhìn ba người còn lại, nhắc nhở bọn họ người phụ nữ kỳ quái này đại khái chính là Huyền Vũ.

Loanh quanh trong thôn nghe ngóng khắp nơi, nghe một vài chuyện lý thú mới nghe lần đầu, không bao lâu thì đến đêm, mọi người thương lượng, nhà của bà u Mai Hồng này phải đến, dù sao cô ta tiếp xúc cùng Khiêm Tử và Thành Nhạc nhiều nhất, đầu mối biết được khẳng định cũng nhiều.

Bảo Tôn Đại Hồng cùng Tiểu Hắc về nhà chuẩn bị cơm nước trước, Giản Tam Sinh liền mang theo Giản Vô Tranh ba người đi tới viện Mai Hồng ở, sân này quả thật so với nhà Tôn Đại Hồng tốt hơn không ít, tối thiểu cũng có mấy gian còn giống nhà ở, trong viện cũng dọn dẹp vô cùng thỏa đáng.

Mai Hồng là một người phụ nữ tương đối tốt bụng, cùng bà mo trong truyền thuyết hoàn toàn bất đồng, không hề thần bí hề hề khiến người ta cảm thấy đau đầu, ngược lại thoải mái tự nhiên lại vô cùng hiếu khách, cùng phụ nữ bình thường không khác là mấy.

“Tôi biết các anh.” Mai Hồng mời đám người Giản Tam Sinh ngồi xuống, rồi tươi cười bưng trà lên nói: “Hôm qua mọi người vừa vào thôn, tôi liền nghe kể lại, nhưng không hiểu mọi người tới đây có chuyện gì? Tôi xem bộ dáng mấy vị cũng không giống đến đây du lịch.”

“Ồ?” Nghe vậy, tay Giản Tam Sinh cầm lấy chén sứ khựng một chút, lập tức cười cười trả lời: “Thật không dám giấu giếm, quả thật chúng tôi không phải đến du lịch, nhưng chẳng biết cô làm sao nhìn ra được?”

“Rất đơn giản.” Mai Hồng ha hả cười: “Bình thường du khách đến đây đều tìm những nơi thú vị để đi, tỷ như theo người trong thôn ra khơi đánh bắt cá, hoặc cúng bái ngũ quỷ, nghiên cứu tập tục trong thôn, mà mọi người tối qua vừa vào thôn, liền đến nhà Tôn Đại Hồng, hôm nay lại ở trong thôn cùng các cụ già hàn huyên cả ngày, cho nên tôi đoán mọi người hẳn là đến nghe ngóng sự tình.”

Nhìn vẻ mặt cười ôn hòa của Mai Hồng, mọi người mặt không đổi sắc, đồng thời cũng biết đây không phải là một cô gái đơn giản.

Giản Tam Sinh đảo tròn tròng mắt, rồi dứt khoát không quanh co lòng vòng nữa, nghiêm mặt hỏi thẳng: “Mắt nhìn của cô thật tốt, chúng tôi đúng là tới đây nghe ngóng chút chuyện, thuận tiện tìm hai người, hai người này nghe nói trước kia từng ở chỗ cô, chẳng biết cô còn nhớ bọn họ không.”

“Anh là nói, Tiểu Khiêm và anh Thành?” Hơi suy nghĩ một chút, Mai Hồng liền biết Giản Tam Sinh đang nói hai người kia, vội mở miệng đáp: “Hai người họ mấy hôm trước quả thật ở chỗ tôi, nhưng sau đêm hôm đó, lại đột ngột mất tích rồi, tôi đã bảo rất nhiều người đi tìm, đều không ai nhìn thấy, tôi nghĩ bọn họ rất có thể đã ra khơi.”

“Ra khơi.......” Giản Tam Sinh trầm ngâm hai giây, tiếp tục hỏi: “Cô gái, cô cũng tìm không được hai người bọn họ, vậy bọn tôi sẽ nói thẳng ra, cô có thể nói cho chúng tôi biết, đêm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì hay không, còn có thôn này của các cô nữa....... Đến tột cùng là chọc phải thứ gì, theo tôi thấy, e rằng không chỉ đơn giản là Lôi Công Quỷ bắt người thế này đúng chứ?”

Hai người kia đã ra khơi, là chuyện nằm trong dự liệu của Giản Tam Sinh, do đó nhiệm vụ cấp bách hiện nay, chính là phải biết rõ ràng nguyên nhân gì thúc đẩy bọn họ suốt đêm ra khơi, còn suy đoán của bọn họ về mộ biển ở thôn này có chuẩn xác hay không.

“Đêm hôm đó.......” Nói về chuyện đêm đó, ánh mắt Mai Hồng lóe lên, lập tức như quyết tâm nói: “Được rồi, tôi cho mọi người biết chuyện đêm đó, sớm tìm được người một chút tôi cũng sớm an tâm hơn, dù sao cũng là hai mạng người.”

Hóa ra, Vương Tử Khiêm cùng Thành Nhạc hai người kể cho Mai Hồng bọn họ tới đây tìm thứ gì đó, đêm hôm ấy vừa vặn Lôi Công Quỷ bắt người, hai người này liền nói Lôi Công Quỷ kia có liên quan đến thứ bọn họ muốn tìm, dặn dò Mai Hồng đừng ra khỏi nhà, hai người phủ áo mưa rồi xông ra khỏi cửa, trên đường Vương Tử Khiêm từng trở về một lần, bảo Mai Hồng đóng chặt cửa, tuyệt đối đừng mở cửa, hơn nữa nếu nghe được mèo kêu phải thắp sáng tất cả mọi thứ trong nhà. Về sau quả thật có thứ gì kỳ quái đến phá cửa, Mai Hồng không dám nhìn là cái gì, liền cứng rắn chịu đựng ngồi bên cạnh mẹ già đến hừng đông, ngày thứ hai thì nghe nói cửa thôn phát hiện thi thể Lôi Công Quỷ.

Mai Hồng biết, thi thể của Lôi Công Quỷ này tất nhiên có liên quan đến hai người kia.

“Mèo kêu......” Nghe xong lời Mai Hồng nói, Giản Tam Sinh cau mày bắt đầu trầm tư.

Mọi người đang nói, bên ngoài lại chợt nổi mưa to, mưa rơi lộp bộp rất có xu hướng sẽ to như trút nước, kèm thêm sắc trời cũng thoáng cái trở nên tối tăm mờ mịt, trong không khí phảng phất như cũng tràn ngập một tầng hơi nước.

“Mọi người đêm nay sợ rằng không đi được rồi.” Nhìn bên ngoài một chút, Mai Hồng vội vàng đứng dậy đi tới cạnh cửa, cẩn thận khóa kỹ cửa, lại vào buồng trong dặn dò mẹ già vài câu, mới trở về bên cạnh bàn, sắc mặt khó coi nói với bốn người Giản Tam Sinh: “Lôi Công Quỷ...... Lại đến rồi.”

“Lôi Công Quỷ......” Giản Vô Tranh mắt nhìn cánh cửa khóa chặt, một luồng cảm giác chẳng lành nảy lên trong lành: “Đêm hôm bọn họ mất tích...... Cũng giống như tình hình hiện giờ?”

“Đúng vậy......Tiểu Khiêm nói mèo kêu kia......” Không đợi Mai Hồng nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng gầm gừ tựa dã thú, thanh âm này nặng nề mà dai dẳng, đập vào lỗ tai đặc biệt rợn người, làm cho thôn làng vốn đã không mấy an bình này càng tăng thêm vài phần khủng bố và quỷ dị.

Sau tiếng gầm gừ của dã thú, là vài tiếng mèo hoang phảng phất như đang bị bóp nghẹn ở cổ vặn vẹo rít chói tai, bất đồng với cái phía trước chính là, loại tiếng kêu lanh lảnh này có thể xuyên thủng màng tai và thân thể người ta, chạy thẳng vào tầng sâu nhất trong đầu và đáy lòng, làm cho người ta có một loại hoảng hốt và khó chịu nói không nên lời.

“Con mẹ nó, đây mà là mèo kêu cái gì...... “ Giản Tam Sinh đứng dậy, ý bảo Mai Hồng những đồ dùng lớn bền chắc trong nhà đẩy tới đặt ở cửa sổ, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó đây rõ ràng là quỷ khóc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.