Chương 112
Ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh, mười ngón tôi đan nhau chống trán, nhắm mắt lại hồi tưởng mọi thứ mấy ngày qua.
Lúc tôi đưa Đao Phong ra khỏi Vu Điền cổ thành, thật sự thiếu chút nữa cho rằng sẽ mất đi cậu ấy, thời điểm đó mặt mũi Đao Phong đã tái nhợt cơ thể lạnh giá, hô hấp cũng như có như không, khiến tôi suýt nữa thì sụp đổ.
May mắn chị Tuyền và Đường Ninh có lý trí, Hạng Văn và Rio cũng không bị thương tích gì, mọi người vẫn còn nhiều sức lực.
Chúng tôi mang Đao Phong trở lại doanh địa đóng quân trước, Đường Ninh để bác sĩ nước ngoài đi theo sơ cứu cho Đao Phong, sau đó đoàn người vội vã thu dọn mọi thứ, dùng tốc độ hành quân cấp tốc, chẳng phân biệt ngày đêm chạy tới bệnh viện trấn cách đó gần nhất.
Bệnh viện này không chỉ quy mô rất nhỏ, thiết bị cũng vô cùng thô sơ, từ những mảng sơn bong tróc trên tường, tuổi tác đã không ít. Cũng may bác sĩ và y tá vẫn vô cùng chuyên nghiệp, đối xử với bệnh nhân rất nghiêm túc, lúc này mới lôi Đao Phong từ trước quỷ môn quan trở về.
Khi thấy đèn đỏ của phòng cấp cứu đổi xanh, tôi phảng phất như lại trở về hơn nửa năm trước, ba chúng tôi chật vật từ núi sâu bò ra.
Khi đó tôi cũng thế này, lo lắng chờ bên ngoài, mong mỏi Đao Phong có thể bình an.
Mà có chút khôi hài, chú lần nào cũng đều không có mặt, bởi vì lần nào ông cũng vì chúng tôi mà vắt kiệt sức.
Ở đây một mạch hơn nửa tháng, bây giờ Đao Phong đã an toàn, chẳng qua vì thương thế quá nặng, vẫn hôn mê như cũ, song có thể tiếp xúc gần gũi với cậu ấy, nhìn cậu ấy, tôi cũng đã cảm thấy thỏa mãn.
Đám ngoại quốc kia sau khi bị Đường Ninh tống cổ thì rời đi, Hạng Văn thấy không còn chuyện gì nữa cũng chạy về nhà, Đường Ninh vì thương tích khá nặng, cũng ở lại đây điều trị, mà tôi và chị Tuyền vết thương không nghiêm trọng lắm thì ở đây chăm sóc họ.
Chị Tuyền lúc nhàm chán sẽ vỗ tôi nói, may mà chị phúc lớn mạng lớn, mỗi lần xảy ra chuyện đều không phải chị, nếu không một khi chị cũng trọng thương hôn mê, biết lấy ai đến chăm sóc.
Tôi biết chị đang khinh bỉ tôi chân tay vụng về, nhưng cũng chỉ cười mà không phản bác.
Khi chúng tôi đang bận trong bận ngoài thì chú gọi điện thoại tới hỏi thăm, từ giọng của chú tôi có thể nghe ra, trong khoảng thời gian này ông vì chúng tôi chỉ sợ cũng lo lắng không ít, giọng nói khàn khàn kia phảng phất lại già nua hơn nhiều.
Chú nói bóng nói gió hỏi tôi, sau khi tiến vào Vu Điền có cảm thấy là lạ chỗ nào không, có đoạn ký ức nào mơ hồ hoặc căn bản không nhớ rõ không.
Tôi biết ông ám chỉ cái gì, liền thẳng thắn kể chuyện tảng đá cho ông, cũng nói rõ rằng mình nhớ kỹ toàn bộ sự việc, giải thích chuyện này đều là mình tự đưa ra quyết định.
Sau đó chú liền im lặng, cách thật lâu mới nói một câu: “Tôi hiểu, cậu trở về là tốt rồi.”
Tôi càng thêm cảm động, tôi biết tảng đá đó ảnh hưởng rất lớn tới tôi, nó tựa như một khối nam châm, mở rộng mặt đen tối vô hạn trong lòng tôi hút ra toàn bộ, cho nên mới khiến tôi có suy nghĩ tiêu cực này, mới có thể để suy nghĩ trốn chạy này chiếm cứ toàn bộ não bộ tôi, thế nên thiếu chút nữa hỏng việc.
Mà Ôn Văn năm đó e rằng cũng như thế, cô ta sau khi phản bội mọi người, lại muốn bù đắp sai lầm, hơn nữa có tảng đá trong người, không sợ chết, liền cực lực muốn trở về Vu Điền, nhưng về sau bị sức mạnh của tảng đá hấp dẫn, mặt đen tối trong lòng mở rộng, tảng đá lại bị mất, mới hạ quyết tâm giết sạch những người khác.
Cho nên nói, con người không ai hoàn mỹ, ích kỷ là thiên tính của nhân loại, tảng đá đó cũng không đáng sợ, đáng sợ thật sự chính là lòng mình.
“Sở Dương!” Tiếng gọi đột ngột của chị Tuyền khiến tôi thoảng tỉnh táo lại từ trong ký ức.
“Sao vậy?” Tôi buông tay ngồi thẳng người, lẳng lặng nhìn về phía chị.
“Đao Phong tỉnh rồi!” Chị Tuyền không giấu được ý cười nơi khóe miệng, đôi tay mảnh khảnh nhịn không được túm tôi đến: “Cậu còn không mau vào thăm!”
“Tỉnh rồi?!” Tôi lập tức đứng lên, mừng rỡ chẳng biết nên làm sao cho phải, trong miệng lẩm bẩm: “Được, được, em vào xem sao.”
Vội vàng vọt vào phòng bệnh, liền thấy Đao Phong dưới sự dìu đỡ của y tá đã ngồi dậy, dựa nghiêng vào trên gối mềm mại, sau khi tôi vào cửa, đôi tròng mắt đen thâm thúy kia trực tiếp chuyển hướng về phía tôi.
“. . . Đao Phong.” Tôi hơi khẩn trương, gật đầu với y tá đi ra cửa, sau đó đóng cửa lại, chậm rãi từ từ đến ngồi trước giường bệnh.
“Cảm thấy thế nào?” Tôi thấp giọng hỏi, cẩn thận quan sát sắc mặt cậu ấy: “Còn chỗ nào khó chịu không?”
Cho dù sắc mặt do đau yếu mà hơi tái nhợt, nhưng Đao Phong nhìn qua vẫn lạnh lùng đẹp trai như cũ, cậu ấy khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm tôi chốc lát, thấp giọng nói: “Lần này anh không đi.”
Tôi thoáng sửng sốt, tim lập tức bắt đầu đau đớn, tôi biết, lần nửa năm trước đó là tôi không tốt, không nên vội vã rời đi khi cậu ấy còn chưa tỉnh.
Đao Phong này dù không giỏi biểu đạt, nhưng chắc chắn vẫn luôn để ý.
“Tôi không đi nữa.” Tôi dùng sức cầm bàn tay hơi lạnh của cậu ấy, cúi người hôn cánh môi cậu ấy, khàn giọng nói: “Chỉ cần cậu khỏe, tôi sẽ không bao giờ đi nữa, đời này cũng sẽ không rời khỏi cậu.”
Đao Phong vì nụ hôn của tôi mà mặt hơi đỏ, lập tức gật đầu, “ừ” một tiếng.
Tôi cười cười, nhìn Đao Phong rõ ràng thẹn thùng lại cố gắng muốn làm mặt nghiêm túc lại hôn cậu ấy một cái, sau đó nói: “Đao Phong, tôi yêu cậu, tôi muốn vĩnh viễn sống cùng cậu, cậu thì sao?”
Đao Phong hơi kinh ngạc nhìn tôi, lập tức cúi đầu, mím đôi môi mỏng, bàn tay nắm lấy tay tôi vì khẩn trương mà dùng sức.
Hồi lâu, cậu ấy rốt cuộc ngẩng đầu, trong con ngươi đen bóng tràn đầy dịu dàng, giọng cũng trầm thấp dễ nghe: “Tôi cũng vậy. . .Sở Dương, tôi yêu anh.”
Ba năm sau.
Ném hết đồ đạc cũ không dùng nữa ra ngoài cửa, tôi xoa bả vai, chỉ cảm thấy cả người đau nhức.
Quét dọn suốt một ngày, mới thu dọn ổn thỏa mọi thứ trong nhà, nhìn cái bàn gia cụ sạch sẽ kia, tôi cảm thấy thỏa mãn ngồi phịch trên sofa.
Sống cùng Đao Phong đã hai năm, chuyện tôi thích Đao Phong cũng đã sớm bị ba mẹ biết được, mặc dù còn chưa nhận được sự thông cảm của hai ông bà, nhưng tình thế hiển nhiên đã sớm không còn căng thẳng như lúc đầu, ít nhất bây giờ khi tôi và Đao Phong về thăm họ, còn có thể nói chuyện vài câu.
Đao Phong sáng sớm đã phải ra cửa hàng, chú gọi điện nói có chuyện gấp tìm cậu ấy.
Tôi thấy hôm nay là hai ngày cuối tuần, tôi lại rảnh rỗi, tâm huyết quét dọn liền dâng trào.
Ba năm trước sống sót trở về từ hoang mạc, chú kéo tôi và Đao Phong đến cửa hàng mặt tiền của ông ở Bắc Kinh, nói là muốn giao sản nghiệp ở Bắc Kinh cho chúng tôi xử lý, việc do ông nhận, tiền chúng tôi chia.
Bởi vì cho dù có là kẻ trộm mộ trâu bò đến mấy, cũng cần một sản nghiệp cố định để dưỡng già, ông bây giờ bắt đầu dạy chúng tôi việc buôn bán, miễn cho chân tay chúng tôi không tốt nữa muốn kiếm tiền sẽ khó khăn.
Là ý tốt của chú, chúng tôi đương nhiên không mảy may đỏ mặt nhận lấy.
Chẳng qua hai năm đầu có chút gian nan, tôi ở nhà chờ lâu không việc làm, lần đầu cùng những thương nhân già dặn này tiếp xúc chung quy sẽ bị xem thường, không muốn nhận vụ của tôi, thậm chí nếm mùi thất bại khắp nơi.
Cũng may tôi không dốt, học xong một chuyện, đã sáng ra, cũng hiểu được làm thế nào giao tiếp làm thế nào làm ăn, chậm rãi đã có lý lẽ và phương pháp của mình.
Đao Phong luôn hơn hẳn tôi, vì cậu ấy trời sinh là dáng vẻ trầm ổn, mặc dù tuổi tác thật hơi nhỏ.
Khi tôi vươn vai giơ chân lên vô tình đá trúng thứ gì đó, vội vàng cúi xuống nhìn, phát hiện là cuốn 《 Phong Quỷ Cổ Thuật 》cha giao cho tôi.
Cẩn thận lau sách sạch sẽ, đặt trên bàn trà tiện tay lật vài tờ, lại làm tôi nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.
Tiểu Hải lúc này thay ly nước đưa cho tôi, nàng cũng càng khéo léo xinh đẹp hơn.
Lời nguyền ác mộng quấn quanh người ba nhà sau khi giải trừ, tôi càng thêm quý trọng mạng mình hơn trước, cũng càng quý trọng tất cả bên người, tôi biết những điều này đều không dễ có được.
Từng trở về quỳ lạy trước mộ ông nội, tôi không còn nhìn thấy bóng dáng của ông nữa, nói vậy ông đã an tâm đi đầu thai rồi.
Vuốt ve Túng Quỷ ấn ở ngón trỏ tay trái, tôi nhịn không được có chút lo lắng, hoa văn màu đen này càng ngày càng nhiều, khiến tôi thật sự có chút sợ hãi, sợ sống không tới 50 tuổi sẽ phải nói tạm biệt với Đao Phong.
Nhưng nếu không có nó, không có Tiểu Hải, tôi làm sao có thể bảo vệ Đao Phong, dù sao thân phận hiện giờ của chúng tôi là kẻ trộm mộ, chuyện trong cổ mộ từ đầu đến cuối luôn không nói trước được.
Đao Phong cũng rất để ý chuyện này, cậu ấy cố ý muốn tôi giải trừ Túng Quỷ ấn, đều bị tôi tìm cớ khác từ chối.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, tôi thoáng sửng sốt, lập tức cười đi ra mở cửa.
Đao Phong đi vào hành lang, vừa cởi giày vừa nhíu mày hỏi: “Sao anh cười vui vẻ thế.”
Tôi kéo cậu ấy vào lòng, cười bỉ ổi hôn cậu ấy một cái, nói: “Thấy cậu về thì vui vẻ thôi, đêm nay muốn ăn gì? Hay là. . .Tắm rửa trước?”
Đao Phong mặt không chút biểu cảm đẩy tôi ra, không hề nghĩ ngợi đáp: “Ăn cơm trước.”
“Ài.” Tôi cố ý bày ra vẻ rầu rĩ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hữu tình cuối cùng bị vô tình làm tổn thương mà ~”
Vừa nói, tôi vừa chạy đến phòng bếp đeo tạp dề vào, khi trở lại phòng khách, thấy Đao Phong đang nhíu mày nhìn sách tôi đặt trên bàn trà.
“Làm sao vậy?” Tôi xắn tay áo, nhìn vẻ mặt Đao Phong nghiêm túc, không nhịn được hỏi: “Nhìn gì đấy, muốn nghiên cứu tuyệt học Sở gia tôi à?”
Đao Phong dừng một chút, đột nhiên chỉ vào nhóm chữ trên sách nói: “Trước kia sao không biết, Phong Quỷ Thuật cũng bắt nguồn từ Quỷ Cốc?”
Tôi giật mình, vội vàng cúi đầu nhìn, phát hiện ở đoạn thoại nào đó trên sách quả nhiên in bốn chữ nhỏ “Quỷ Cốc tiên sinh”, chẳng qua tôi thường coi trọng cấm thuật khó giải, rất ít xem những văn tự đoan chính tỉ mỉ, cho nên bỏ sót điểm này.
Quỷ Cốc Tử còn được gọi là Vương Thiện lão tổ, là một trong những người thần bí nhất lịch sử Trung Quốc, truyền thuyết nói ông ta thông hiểu thiên địa, biết được vạn vật, biện giải âm dương, hiểu thuật số, là thiên cổ kỳ tài hiếm có, Tôn Tẫn, Bàng Quyên, Tô Tần, Trương Nghi bốn kỳ nhân danh tiếng trong lịch sử này đều là đồ đệ của ông ta.
Một vị kỳ nhân như vậy lại có liên hệ sâu xa với Phong Quỷ Thuật của Sở gia tôi, việc này vô luận thế nào tôi cũng không ngờ tới được.
Song, Đao Phong lại coi trọng điểm này, sợ rằng chỉ đơn thuần tưởng rằng tìm được phương pháp có thể giải trừ Túng Quỷ ấn trên người tôi.
Thở dài, tôi đưa tay khép quyển sách lại, cười nhẹ nói: “Đừng nghĩ nữa, xem tivi đi, tôi đi nấu cơm.”
Đao Phong nhìn tôi một lát, hồi lâu, từ bỏ gật đầu.
Tôi vào phòng bếp, nhìn thấy Tiểu Hải đang lấy thức ăn tôi mua về lúc trước bỏ vào bồn rửa sạch, trong lòng đột nhiên nghĩ, có lẽ như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Cho dùng thọ mệnh có hạn, nhưng chỉ cần có thể an ổn trải qua hết đời này, tôi đã thỏa mãn.
Dù sao, chúng tôi còn sống, tất cả rồi sẽ càng ngày càng tốt thôi.
__________________________
Tiêu: Vậy là đã kết thúc rồi TT-TT vẫn là đầu voi đuôi chuột giống 2 quyển đầu =..= quá bùn!!!