Chương 23
Nếu như nói cung điện trước đó là ngàn sao vây quanh, hoa lệ xa mỹ, yên tĩnh mà trầm ổn, vậy cung điện bây giờ chính là một tòa thác to lớn màu đen, giống như vật sống theo cơ quan vận chuyển không ngừng hạ xuống, không chỉ là cực âm, dưới chân cả mộ thất đều đang kịch liệt chấn động.
Thứ vận khí này thật không phải là bạn nói dừng nó sẽ không đến nữa, ngược lại, nó xuất hiện dưới bất kỳ tình huống có khả năng nào, hơn nữa hoàn toàn cùng ý thức chủ quan cá nhân không liên quan, nếu tôi biết tôi có thể chạm phải loại tình trạng này, đánh chết tôi cũng sẽ không đụng vào đào dũng kia, ở loại địa phương cổ mộ này, phàm là có tỷ lệ một phần nghìn đều có thể xuất hiện ngoài ý muốn, mèo mù không chừng cũng có thể vớ phải một con chuột sống.
Giờ phút này cực âm màu đen vĩ đại trước mắt kia đã hoàn toàn hạ xuống, đè lên mặt đất chậm rãi chìm vào sâu bên trong lòng đất, mà mặt đất vốn cứng rắn bằng phẳng, dưới sự thúc đẩy của cơ quan phân chia thành bậc thang kiểu quanh co, từng tầng từng tầng theo cực âm chậm rãi chìm xuống, tiếng gầm rú rung trời vang vọng trong óc, tôi lại vì chứng kiến cảnh tượng bên trong cực âm mà trợn mắt há mồm, hoàn toàn không thèm che lỗ tai.
Chỉ thấy cự thạch cực âm màu đen kia bên trong đã hoàn toàn bị móc trống hoác, một tòa tượng phật quỷ dị ngón tay chỉ trời, mắt nhìn chúng sinh dưới chân điêu khắc bên trong, mắt trái tượng phật nọ đóng chặt, mắt phải hơi hé mở, giống như nhìn trộm xuống phía dưới, trong ánh mắt không có từ bi thương xót phổ độ chúng sinh, ngược lại lộ ra một loại khí âm tà.
Tòa tượng phật này hình thể khổng lồ, dựa vào đá mà khắc, có thể biết được năm đó đã hao phí bao nhiêu mồ hôi và tâm huyết của công tượng mới đúc được thành, vậy trong đó lại có bao nhiêu người, vì vậy mà bị nhốt chết trong lăng mộ làm nhân tuẫn.
“Xem ra chủ mộ là một người giỏi tính kế, hắn đoán được kẻ trộm mộ đời sau sẽ có người tài ba tinh thông thuật âm dương phong thủy, dựa theo bố cục trận pháp bình thường nhất định sẽ bị khám phá, vì vậy tùy ý thiết trí mắt trận, nhìn như vô tình kỳ thực cố ý, thường thường càng làm người ta đoán không ra.” Ông chú quét mắt liếc nhìn bày biện bên trong đại điện, nói: “Cũng may ông trời nể mặt, để Tiểu Sở đánh bậy đánh bạ phát hiện mắt trận, như thế chúng ta vừa vặn từ nơi này nhảy xuống, tránh thoát cốt trùng này, đương nhiên thứ dưới này có khả năng càng thêm hung ác, vô luận thế nào, hết thảy chỉ có thể xem tạo hóa.”
Ông chú vừa dứt lời, quái trùng màu đen lượn vòng ở đỉnh vách tường đột ngột phần phật phân tán ra, như rốt cuộc đã phát hiện mục tiêu vậy, đều giang rộng cánh, giơ hai cái kìm to nhọn thẳng hướng xuống, mục tiêu chính là bốn người chúng tôi.
Trong lúc nhất thời tiếng vù vù chấn động của cánh trùng che lấp tiếng động cơ quan, sinh tử chỉ trong chớp mắt, Kỷ Tuyền giơ súng bán tự động nhắm ngay mấy trùng lớn phía trước nhất bắn phá một trận kịch liệt, sau đó quát to một tiếng: “Chạy!”
Cốt trùng tụ thành đàn này bị súng máy đảo qua trong nháy mắt phân tán trái phải thành hai đội, chúng tôi thừa cơ hội này bước nhanh chạy đi, xuất ra tốc độ chạy bộ nhanh nhất cả đời này chạy về phía cự thạch cực âm, chỉ cảm thấy gió vù vù rung động bên tai, tất cả quái trùng đều bị chúng tôi vứt sau đầu, hai đùi như được lên dây cót, ngược lại so với bánh xe còn nhanh hơn, nháy mắt đã đến địa phương giao nhau giữa cự thạch và mặt đất mộ thất.
Nhìn tượng phật cổ quái gần ngay trước mắt, tôi phát hiện mình nhỏ bé giống như con kiến giữa sa mạc vậy, lại có loại cảm giác hoảng hốt.
Lúc này cự thạch còn chưa hạ xuống bao sâu, chẳng biết ai hô một câu “Mau nhảy!” , bốn người chúng tôi liền chẳng bận tậm thêm gì nữa, nhắm mắt lại từng người nhảy xuống.
Tầng dưới mái vòm âm dương, là một cái hồ không lớn lắm, tôi phản ứng không kịp, khi nhảy xuống bị uống vào ngụm nước, vừa ló đầu ra lấy hơi, liền nhìn thấy một phần cốt trùng đã đi theo chúng tôi từ chỗ khe hở chui vào, vội vàng hít sâu lần hai chìm vào trong nước.
Nước nơi này vô cùng trong, ánh đèn pin chiếu vào trong nước, thậm chí có thể nhìn thấy cách đó không xa tượng phật màu đen vẫn còn đang tiếp tục chìm xuống. Mãi đến khi một tiếng vang ầm ầm truyền đến, đỉnh âm cực cũng cùng mặt đất của mộ thất hoàn toàn trùng khít, cả tầng dưới nhất thời một mảnh hắc ám, rốt cuộc nhìn không thấy ánh sáng đèn chong của mái vòm lọt vào nữa.
Bốn người chúng tôi trốn trong nước, ra dấu bằng tay thương lượng làm sao đối phó với đám cốt trùng còn sót lại trên mặt nước kia, hiện giờ không có ánh sáng thích hợp, Kỷ Tuyền rất khó bắn trúng đám trùng màu đen này, huống chi súng ngấm nước rồi, còn chưa biết có vấn đề khác hay không.
Ý ông chú là, cốt trùng kia có thể nhận ra hơi thở của người sống, bốn người chúng tôi chỉ cần nhảy ra khỏi mặt nước lập tức sẽ bị vây công, Đao Phong cho dù có thể tay không bóp chết đám trùng công kích y, cũng không cách nào cam đoan sự an toàn của chúng tôi, phải nghĩ ra một sách lược vẹn toàn, dẫn đám trùng này tụ lại, rồi để Kỷ Tuyền xóa sạch toàn bộ chúng nó.
Kỷ Tuyền thì cho rằng, ông chú này hoàn toàn nói nhảm, chờ ông nghĩ xong sách lược vẹn toàn, bốn chúng tôi đều bị nghẹn chết trong nước rồi, không bằng tùy tiện chọn một người ra ngoài làm mồi nhử, chị ấy thấy một con thì bắn một con, như vậy khả năng còn nhanh hơn chút.
Tôi nghĩ một chút, cảm thấy phương pháp của hai người họ đều không thể được, cái trước không có nhiều thời gian như vậy, cái sau tỉ lệ thất thủ quá lớn, bởi vì nếu trùng lựa chọn góc độ Kỷ Tuyền nhìn không thấy để công kích, người ra ngoài làm mồi nhử kia chẳng phải sẽ chết rất oan uổng sao?
Ba chúng tôi ở dưới nước ra dấu tranh luận không ngớt, Đao Phong thì ở một bên âm thầm cân nhắc, tiếp theo dưới tình huống chúng tôi không ngờ tới, mạnh đưa tay lên, con hắc miêu kia liền nương theo lực cánh tay y bay ra khỏi mặt nước, thành công nhảy trên tượng phật.
Tượng phật này sau khi cơ quan khép kín, một nửa thân thể chìm trong nước, một nửa thân thể khác lộ bên ngoài, giờ phút này vừa vặn trở thành sân hạ cánh của hắc miêu.
Đao Phong liền cài đèn pin mắt sói trên lưng hắc miêu, để hắc miêu bò lên tượng phật, thu hút sự chú ý của đám cốt trùng này.
Một chiêu này quả nhiên hiệu quả, hắc miêu thân mình mang theo hơi thở vật sống, động tác lại linh mẫn nhanh chóng, ở đỉnh đầu tượng phật nhanh nhẹn chạy nhảy, nhẹ nhàng tránh thoát công kích của cốt trùng, đồng thời đèn pin mắt sói trên lưng cũng chiếu ra thân ảnh của đám trùng này.
Mắt thấy trùng tụ tập bên người hắc miêu càng ngày càng nhiều, Kỷ Tuyền dựng thẳng ngọn tay cái với Đao Phong, lúc này không hề trì hoãn nữa, hai chân mau chóng búng hai cái, ôm ba lô nhảy khỏi mặt nước, sau đó từ trong ba lô móc ra linh kiện súng ống, cực nhanh lắp ráp xong một cây súng bắn tỉa, nhắm cốt trùng giữa ngọn đèn chiếu sáng này, từng súng từng súng tiêu diệt chúng hầu như không còn.
Nhìn Kỷ Tuyền bơi trong nước, vẻ mặt nghiêm túc một bên ổn định thân thể một bên tiêu diệt đám trùng ghê tởm này, tôi nhất thời cảm thấy chị gái này mặt ngoài lẳng lơ kỳ thật ẩn tàng kỹ thuật tiêu chuẩn vô cùng chuyên nghiệp, nói chị ấy là tay thiện xạ cũng không quá đáng, nhưng mà chẳng biết chị ấy một thân kỹ thuật bắn như vậy, tại sao lại trở thành kẻ trộm mộ.
Dưới sự phối hợp của một người một mèo, cốt trùng nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ, xác trùng màu đen từ không trung rơi xuống mặt đất, tôi dùng đèn pin chiếu qua đó, phát hiện có vài con trùng chỉ bị bắn đứt hai cánh, cơ bản còn lưu một chút hơi, không khỏi thầm than thủ pháp Kỷ Tuyền tàn nhẫn xảo quyệt, loại đùa bỡn khiến cốt trùng sống không bằng chết này, cũng thật sự rất phù hợp với tính cách mạnh mẽ của chị.
“Ổn rồi!” Huýt sáo một tiếng, Kỷ Tuyền đắc ý dào dạt nhìn về phía chúng tôi.
Đao Phong bơi đến bên cạnh chị, gật đầu với chị tỏ vẻ tán thưởng. Ông chú và tôi cái gì cũng chưa từng làm, không thể làm gì khác hơn là yên lặng trốn một bên nhìn họ.
Bởi vì chưa chắc được gần đây còn cốt trùng sót lại ẩn núp không, chúng tôi quyết định nắm chắc thời gian rời khỏi đây.
Sâu bên trong hồ là một địa phương gần giống sơn động, chúng tôi từ nơi này tiến vào, ở phụ cận tìm chỗ sạch sẽ, dựng lên một một cái giá sưởi tạm thời, cũng may tính năng không thấm nước của ba lô rất tốt, đa số đồ đạc cũng không bị nước ngấm vào, chúng tôi cầm quần áo cởi ra hong khô phân nửa, lại nhất nhất mặc lại trên người. Đó cũng là để cam đoan hành động về sau của chúng tôi không bị quấy nhiễu, cũng dự phòng có chút bệnh tật phát sinh.
Tôi ngoài hong khô quần áo thuận tiện nghiên cứu vóc dáng của mọi người, Đao Phong hàng này tự nhiên không cần nhiều lời, vóc dáng cùng tôi không sai biệt lắm, nhưng thân thủ của y mà nói, cơ thể tuyệt đối rắn chắc hơn tôi không ít. So sánh với hai chúng tôi, vóc dáng ông chú lại không đáng kể, nhạt nhẽo không chỗ nào đáng để nói, cũng chính là mức độ người bình thường.
Kỷ Tuyền Kỷ đại tiểu thư thì lúc tôi nghiên cứu đã thể hiện hết mức sự bá đạo của chị, chị ấy bảo ba người đàn ông chúng tôi hơi xoay đầu đi, sau đó tự tiện cởi quần áo hong khô, hoàn toàn không để ý chúng tôi tùy thời có thể xoay đầu lại nhìn, việc này không khỏi khiến tôi đối với tính cách hào sảng mà không ra vẻ của chị ấy càng thêm bội phục, đồng thời cũng vô cùng cảm khái bản tính nói sao làm vậy của Đao Phong.
Bởi vì trong cả quá trình hong khô quần áo, tôi và ông chú cũng không biết đã mượn cơ hội rình coi bao nhiêu lần, chỉ có Đao Phong mặt không chút thay đổi trước sau như một, mà ngay cả Kỷ Tuyền gọi y giúp cầm đồ đạc cũng không quay đầu nhìn lại một lần . . . . . . .
Việc này không khỏi khiến trong lòng tôi suy đoán ác độc, y đến tột cùng là tính lãnh cảm, hay là thật sự đối với loại con gái như Kỷ Tuyền không có tính thú.
Một lần nữa mặc quần áo tử tế xong, chúng tôi dọc theo sơn động tiếp tục đi về phía trước, trên đường nhìn thấy rất nhiều thiết khí, đào quán, đồ xương mỹ nghệ, đao, bàn đạp ngựa cùng các loại vật phẩm trang trí chất đống với nhau, trong lúc đó còn đụng phải hai bộ thi thể đã mục nát đến chỉ còn xương, ngã trái ngã phải dựa bên tường.
“Ngôi mộ này đích thật là dựa theo quy mô của Đế lăng để kiến tạo, rồi lại khắp nơi lộ ra một cỗ không giống người thường, không có dấu hiệu gì của Đế vương, không biết chủ một đến tột cùng là người ra sao đây.” Ông chú bật đèn pin vừa đi vừa nói chuyện: “Đá in trong tay tôi lần lượt từ Ngọc Quy Ngọc Long có được, hai thứ kết hợp toàn bộ chỉ hướng ngôi mộ này, đã nói lên thứ kia đích xác ở đây, chẳng qua không biết sau khi lấy được vật kia, có đúng là có thể tìm được thứ chúng ta muốn không.”
Nói xong, ông chú nhìn về phía Đao Phong.
Con ngươi tối tăm của Đao Phong lóe lóe, trả lời: “Đại ca nói đồ vật ngay nơi này, tìm được nó là có thể tìm được đầu mối của sự kiện năm đó, tôi tin anh ấy.”
Thấy Đao Phong kiên định như thế, ông chú cũng không thêm gì nữa, ngược lại tiếp tục nghiên cứu vật phẩm khác trong động.
Tôi và Kỷ Tuyền liếc mắt nhìn nhau, rất rõ ràng, hai chúng tôi đều không rõ ràng “vật kia” và “sự kiện năm đó” trong lời nói của hai bọn họ lắm, nhưng có thể khẳng định, Ngọc Quy và Ngọc Long chính là bản đồ liên kết tới ngôi mộ này, ông chú và Đao Phong chẳng biết từ đâu lấy được hai tấm bản đồ này, mới đến đây tìm kiếm “vật kia”, mà “vật kia”, lại là chìa khóa mở ra “sự kiện năm đó”, hơn nữa từ trong lời của Đao Phong có thể biết được, sự tình này còn liên quan đến đại ca y.
Khiến tôi không hiểu chính là, nếu đại ca y đã dính dáng vào, tại sao không tự mình đi tìm, ngược lại để cho em trai Đao Phong ra mặt?
Vậy trong đó, có gì kỳ lạ không muốn người ta biết không. . . . . . . .
Đang lúc tôi tập trung suy nghĩ, Đao Phong đi phía trước đột nhiên giơ tay trái làm một động tác ra hiệu đừng lên tiếng, chúng tôi dưới sự ra hiệu của y dừng bước, đứng tại chỗ nín thở ngưng thần nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên không lâu sau, chợt nghe được bên trong sơn động có loại thanh âm thật nhỏ như tiếng người trò chuyện truyền đến . . . . . . . .