Chương 31
Trăn đen bị tôi ôm lấy xong, như nổi điên ra sức giãy giụa thân hình, muốn thoáng khỏi tôi, thế nhưng tôi như miếng thuốc dán da chó dính trên người nó, hai tay làm thành vòng, gắt gao trói lấy miệng rộng của nó, để nó không cách nào há mồm cắn người, chỉ có thể dùng thân thể ném mạnh.
Bệ thềm trống trải nhất thời bị nó cuộn đến khói bụi mịt mù, vảy sắc bén trên người tôi cắt vài đường chảy máu, tôi nhịn xuống đau nhức, như trước ôm chết lấy đầu rắn không tha, hòng tranh thủ thời gian cho Đao Phong chạy thoát.
Ai ngờ Đao Phong hoàn toàn coi lời tôi như gió thoảng bên tai, chẳng những không rời đi, ngược lại còn tránh né trăn đen hung ác đánh tới đồng thời đem hai cây răng nanh nọ cắm vào hai mắt trăn đen, khiến cho trăn đen dưới đau nhức dữ dội càng thêm điên cuồng liều mạng giãy giụa, tôi chịu không nổi lắc lư kịch liệt này, nhất thời sơ suất ngã nhào sang bên cạnh.
Con trăn đen liên tục hai lần bị thương nặng, cũng không dám kiêu ngạo lỗ mãng nữa, rốt cuộc bày ra tư thế cùng Đao Phong ở bệ thềm quần nhau.
Đao Phong cũng không e ngại, chỉ đưa tay khẽ lau vết máu trên trán khi vừa rồi bị đánh bay ra ngoài, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm trăn đen.
Kỳ thật dựa theo suy nghĩ ban đầu của tôi, chỉ cần tôi bám trụ trăn đen, Đao Phong đi trước, vậy sau đó vô luận trăn đen lựa chọn truy sát Đao Phong hay giết tôi trước, Đao Phong cũng có thể dễ dàng cầm đồ chạy đi, dựa vào tốc độ của y, trăn đen bò nhanh mấy cũng không có khả năng đuổi kịp lấy lại túi kia, mà nếu trăn đen quay đầu muốn cắn chết tôi, tôi mặc dù không cách nào đưa nó vào chỗ chết, chạy trốn vẫn không thành vấn đề, như vậy không chỉ tiết kiệm thời gian, còn có thể cam đoan thứ kia sẽ không bị đụng hư.
Chỉ tiếc hiện giờ xem ra, Đao Phong căn bản khinh thường hỗ trợ của tôi, y tình nguyện một mình giết con trăn đen, cũng không muốn dưới sự trợ giúp của tôi thoát khỏi nguy hiểm.
Tôi nhìn một người một rắn hùng hổ đối diện nhau trước mắt, trong lòng chút phát lạnh, không khỏi nhếch khóe miệng tự giễu, đúng, Đao Phong y cường hãn như thế, không sợ trời không sợ đất, làm thế nào lại thích loại nhân vật nhỏ bé như tôi hỗ trợ.
Trăn đen bị răng nanh của mình đâm thủng hai mắt, phần đầu rắn máu tươi đầm đìa, khẽ nhếch miệng rắn lộ ra hai cây răng nanh còn sót lại, có vẻ thê thảm vô cùng.
Song động vật càng cùng đường mạt lộ, thường sức bạo phát sẽ càng mạnh, bởi vì chúng đã không còn quan tâm gì nữa, bị buộc tới tuyệt cảnh liền chỉ có cá chết lưới rách.
Đao Phong hiển nhiên cũng hiểu được điểm ấy, lúc này càng thêm cẩn thận, tinh thần tập trung cao độ, toàn thân cao thấp mỗi một tấc cơ thể đều vây vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Trái phải xoay quanh một trận, con trăn đen thấy Đao Phong phòng bị không một kẽ hở, nhất thời không tiện xuống tay, rốt cuộc vung đuôi rắn thật lớn, đem gạch đá trên mặt đất đập nứt ra, nháy mắt tiến vào trong bùn đất bên dưới gạch đá.
Thân rắn to mọng chìm vào dưới nền đất, ai cũng không đoán được khi nào nó sẽ ló đầu ra, trong mắt Đao Phong hiện lên một tia tàn nhẫn, tựa hồ có chút nóng nảy, lại tựa hồ bất đắc dĩ với con trăn đen âm hiểm này.
Tay tôi chống trên mặt đất, vừa mới thẳng người dậy, chợt nghe được xa xa truyền đến một trận thanh âm ma sát của cự thạch, quay đầu nhìn lại, phát hiện người phụ nữ họ Đường kia cư nhiên thừa dịp hỗn loạn mở cửa đá chạy, nhưng dựa vào sự độc ác của cô ta, quả quyết sẽ không bỏ qua chỗ này, rất có khả năng là trốn sau cửa đá quan sát trận chiến, muốn đợi đến khi Đao Phong chiến bại, ngồi chơi ngư ông đắc lợi, như vậy cho dù Đao Phong giết chết trăn đen, cô ta cũng có thể lập tức xoay người chuồn êm.
Quả thật là tâm tư kín đáo, lo lắng chu toàn, mặc kệ kết quả đều có thể làm cho địa vị mình nằm ở thế có lợi.
Tôi xoa chỗ đụng bị thương trên người, đau đến nhe răng nhếch miệng chửi má nó không ngừng, dưới chân lại lặng lẽ tới cần cửa đá, nghĩ thầm cho dù người phụ nữ kia trốn đi, cũng muốn đề phòng cô ta ở sau lưng bắn lén ám toán Đao Phong.
Đáng tiếc không đợi tôi tìm ra người phụ nữ kia, trăn đen lại ra ngoài tác quái, nó trước dùng đuôi phá đất mà ra, hấp dẫn lực chú ý của Đao Phong, sau đó thừa dịp Đao Phong tránh né đuôi rắn công kích, đột nhiên đầu rắn chui ra mặt đất, mở ra mồm miệng máu hung ác nhào tới.
Đao Phong tránh được lần đầu không tránh được lần thứ hai, thân thủ có nhanh nhẹn mấy cũng không chống không lại một kích trăn đen dốc toàn lực, cả người nhất thời bị trăn đen ngậm trong miệng, phần eo bị hai cây răng nanh còn lại gắt gao kẹp lấy, không thể động đậy.
Trăn đen một kích đạt được, lập tức xoay thân thể khổng lồ, mang theo Đao Phong điên cuồng lủi về phía sau cửa.
Tôi thoáng sửng sốt, lập tức chạy đi đuổi theo, lúc này cũng không quan tâm người phụ nữ kia ám toán hay không ám toán, trước cứu Đao Phong rồi hãy nói, bị trăn đen kéo túm như vậy, không cẩn thận tí có khả năng sẽ biến thành chấn thương sọ não, cho dù không cấn thương sọ não, tôi cũng không mong nhìn thấy Đao Phong đứt tay gãy chân trở về.
Dưới bậc thang sau cửa đá, là một vùng địa phương giống như vũng lầy, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi tanh ẩm, chân đạp tới mềm oặt, phảng phất như tùy thời đều có khả năng rơi vào trong vũng bùn này.
“Đao Phong!” Tâm trạng tôi cấp thiết, nhịn không được vừa dùng đèn pin chiếu vừa hô to tên Đao Phong, hy vọng y ít nhất có thể trả lời tôi một tiếng, để tôi biết y không có việc gì.
Nhưng vô luận tôi quát khàn cả giọng, chung quanh đều chỉ có thể nghe được thanh âm của mình tôi, thậm chí ngay cả người phụ nữ kia bất giác cũng đã mất tung tích.
Bốn phía một mảnh đen nhánh, trống rỗng làm cho lòng người phát sợ, trong tai tôi là tiếng hít thở dồn dập của chính mình, trước mắt cái gì cũng không có, phảng phất như trăn đen cùng Đao Phong kia, đều không tồn tại, cũng chỉ là sản phẩm tưởng tượng của tôi, tòa huyệt mộ phá núi làm lăng rộng lớn này, kỳ thật cũng chỉ có mình tôi mà thôi.
Loại yên tĩnh và hắc ám quỷ bí này, khiến trong đầu tôi khống chế không được miên man suy nghĩ, đủ loại tưởng tượng ngựa thần lướt gió tung mây giống như máy được lên dây cót chạy không ngừng.
Không được. . . . .. . .
Tôi lắc đầu, thoát khỏi những suy nghĩ hỗn độn vu vơ trong đầu này, tăng tốc chạy nhanh, điên cuồng bốn phía tìm kiếm trăn đen và Đao Phong.
Tôi sợ tôi hơi khựng lại chốc lát, sẽ bị nỗi sợ ẩn giấu sâu trong đáy lòng cướp lấy, dưới tình huống như vậy, một mình một người thật sự quá mức nguy hiểm, hoàn cảnh quá độ áp lực có thể khiến người nổi điên.
Cũng may trời không phụ người có lòng, sau mấy phen tìm tòi, rốt cuộc để tôi tìm được một tia tung tích, đường lõm xuống phía dưới, dấu vết hình rắn thật dài kia nói cho tôi biết, chúng nó đang ở hướng này.
Tôi cẩn thận đi theo dấu vết trên mặt đất, thầm mắng mình quả thực ngu xuẩn cực kỳ, sau khi tiến vào cửa đá sốt ruột đến quên quan sát dấu vết hình rắn trên mặt đất bùn, phập phồng lo lắng không chu toàn, hoàn toàn không cách nào so sánh được với đám người ông chú.
Song may là tới kịp vãn hồi, tốc độ nhanh một ít, anh chàng Đao Phong kia hẳn là còn chưa xảy ra chuyện gì.
Trong tai chợt nghe tiếng sột sột soạt soạt, tôi theo nguồn gốc tiếng động mò mẫm, nhìn thấy Đao Phong đang cùng trăn đen kia triền đấu cùng một chỗ, trên người cả hai đều loang lổ vết máu, xem chừng đều bị thương không nhẹ, trăn đen dùng đồng thời cả đầu và đuôi, sống chết quấn lấy thân thể Đao Phong, không tha y một tia cơ hội chạy thoát.
Phát giác sự xuất hiện của tôi, trăn đen rõ ràng có chút bối rối, thân hình to mọng của nó căng thẳng, xoay đầu rắn, một ngụm cắn vai Đao Phong muốn kéo người vào sâu trong vũng bùn.
Tôi thấy tình hình không ổn, hét lớn một tiếng nhào qua ôm lấy Đao Phong, trăn đen kéo hai người hành động trở nên chậm chạp, Đao Phong nhân cơ hội rút dao găm bên hông, hung hăng đâm về phía đầu rắn.
Tôi do độc thương phát tác, tay chân không đúng lúc tê liệt, nhiều lần đều thiếu chút nữa không bắt được, nhưng nghĩ đến nếu buông lỏng Đao Phong sẽ bị trăn đen kéo vào trong bùn, tôi liền cắn chặt răng, liều mạng ôm chặt thắt lưng Đao Phong không buông.
Trăn đen giãy giụa thân thể, thoáng cái thụt lùi vào trong vũng bùn, quật ra một hố bùn thật lớn, tôi và Đao Phong bị nó kéo túm đến bên mép hố bùn, trên người trên đầu dính đầy bùn đất bẩn thỉu ẩm ướt.
Song sự tình liên quan đến sinh tử, những vết bẩn này chúng tôi đều không để vào mắt, tôi một tay ôm thắt lưng Đao Phong, một tay chụp trên mặt đất bùn bên ngoài, chậm lại tốc độ trũng xuống của chúng tôi.
Vài phút sau, tôi bỗng dưng cảm thấy trên tay buông lỏng, phục hồi lại tinh thần lập tức lôi Đao Phong ra khỏi hố bùn, chỉ thấy nửa người trên của y cơ hồ đều bị máu tươi và bùn đất dính đầy, mặc dù bẩn loạn, nhưng người đích xác bình an vô sự, hơn nữa đôi mắt kia, vẫn đen bóng sâu thẳm.
Tôi bốc xuống bùn đất trên mặt, nói với y: “Không có việc gì chứ?”
Đao Phong gật đầu, lại nhìn quái xà đã chết trong bùn kia một chút, vẻ mặt thả lỏng.
Tôi chỉnh đèn pin mắt sói tới mức thấp, chiếu trên người y, phát hiện thương thế vai phải nghiêm trọng, chỗ bị răng nanh trăn đen đâm thủng còn đang đổ máu, không nhịn được thấp giọng nói: “Thương thế kia của cậu phải nhanh băng bó, nếu không sẽ dễ nhiễm trùng hoặc mất nhiều máu. . . . . . . .”
“Không sao đâu.” Đao Phong liếc mắt nhìn tôi một cái, cắt ngang lời tôi: “Không thương tổn đến nơi trọng yếu.”
Nói xong, y đưa tay muốn lau bùn bẩn trên mặt và trên người, lại bị tôi tay mắt lanh lẹ ngăn cản.
“Đừng lấy tay, trên người của cậu đều là vết thương, không thể dùng tay bẩn chạm vào, vạn nhất nhiễm trùng tôi bây giờ cũng cõng không nổi cậu.” Tôi bắt lấy cổ tay y, suy nghĩ một chút, cởi y phục của mình phủ trên đầu y, dùng phần sạch sẽ bên trong thay y nhẹ nhàng lau nước bùn này, ám đạo quần áo bẩn cũng có thể mặc, người không thể xảy ra chuyện.
Đao Phong lúc tôi vừa đụng tới thân thể y rõ ràng cứng đờ phút chốc, con ngươi tối tăm kinh ngạc nhìn tôi, qua hồi lâu mới từ từ thả lỏng, cúi thấp đầu nhìn không thấy vẻ mặt, không biết suy nghĩ gì.
Tôi lướt mắt nhìn y, tâm nói mặc dù hai chúng tôi thân cao không kém bao nhiêu, động tác như vậy thật giống như tôi đang ôm y vào lòng, đích xác có chút mờ ám, nhưng hai đại lão gia trải qua sinh tử, nào còn quan tâm những việc này, có thể sống là mừng rồi.
Chùi xong, tôi vẫy đám quần áo đã bẩn thành một đống, vẻ mặt không sao cả mặc lại lên người.
Mà Đao Phong, thì chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đi thôi.” Liền không quay đầu lại đi về phía trước.
Tôi nhìn bộ dáng lạnh lùng trước sau như một của y, hận không thể nhéo cái miệng rộng của mình, biết rõ người ta không để ý, còn cố xem náo nhiệt cái gì, xứng đáng bị gạt phía sau.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, có chút khó chịu khác thường, tôi cắn răng một cái, nắm chặt đấm tay đuổi theo.
Phớt lờ cái loại lạc lõng làm người ta khó chịu này, tôi an ủi mình, đây là lần cuối cùng tôi giúp, ít nhất không có cản trở. Mặc kệ Đao Phong thấy thế nào, tôi làm tốt chuyện của mình là được.
Sau một đường không nói lời nào, Đao Phong vốn trầm mặc, tâm tình tôi không tốt cũng không nguyện ý nói chuyện nhiều, dẫn tới hai chúng tôi đi trên mặt đất bùn trống trải này giống như hai người chết, ngoại trừ tiếng bước chân rất nhỏ không có một chút tạp âm dư thừa.
Cuối vùng đất bùn nối liền với một mộ thất khác, chúng tôi vừa mới bước lên mặt đất gạch đá, chợt nghe sâu bên trong mộ thất truyền đến một giọng nữ ôn nhu, chỉ là nội dung người phụ nữ kia nói thật sự quá mức khí phách, khiến người ta không thể không quên mất sự tuyệt vời lộ ra trong thanh âm cô.
“Hai thằng cẩu tạp chủng bọn mày còn dám chạy?! Bà cô đây cắt chân chó của tụi mày!!”
Tiếng súng vang mang tính thị uy vẳng tới, là hai người đàn ông phẫn nộ gào rú, bô bô một tràn tiếng chim.
Tôi khóe miệng co quắp vài cái, quay đầu nói với Đao Phong: “Chị Tuyền uy vũ.”