[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Bộ 2 Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 45: Chương 45




Chương 45

“Chờ một chút . . . . . . . ” Đao Phong nhè nhẹ thở gấp, âm thầm lục lọi một trận, tôi mơ hồ nhìn thấy cậu ấy nhăn mày lại, chợt nghe cậu ấy tiếp tục nói: “Đi xuống xem một chút.”

“Đi xuống? Giỡn kiểu Mỹ gì thế . . . . . . .” Tôi lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm bên dưới không biết có thứ gì chờ chúng tôi, tại sao có thể nói xuống là xuống, song nhìn bộ dáng Đao Phong, hẳn là có tám phần nắm chắc đã đoán được thứ túm lấy tôi là cái gì.”

“Đi xuống.” Thanh âm trầm thấp của Đao Phong vô cùng kiên định, tôi sửng sốt, lập tức cũng cảm giác cậu ấy buông hai tay ra, trọng lượng toàn thân đều dựa trên người tôi, tựa như muốn giúp thứ kia kéo tôi xuống.

“Móa, Lão Đao đại gia cậu quá không phúc hậu đó!” Tôi kêu thán một tiếng, một tay hoàn toàn không cách nào chống đỡ sức nặng của hai người, không thể làm gì khác hơn là buông tay ra nhắm mắt lại, nhậm mệnh bị vật kia kéo tới đáy cốc.

Lúc sắp rơi xuống đất, tôi hơi hé mắt, phát hiện dưới này cư nhiên là một không gian cực lớn, cành khô chung quanh theo thế vây kín dạng cây leo bao phủ cả nơi này, hình thành một hang động lót vô số lá rụng chạc cây, nhưng vị trí chỗ chúng tôi có chút cao, cái này chứng tỏ chúng tôi nhất định sẽ té xuống.

Nghĩ thế, tôi vội vàng điều chỉnh tư thế, ôm Đao Phong vào lòng, làm tốt chuẩn bị đệm lót, đồng thời cảm giác nhạy bén, thứ bắt lấy mắt cá chân tôi vào lúc đó đột nhiên biến mất.

“Ôi!” Trùng kích rơi xuống đất khiến ngực tôi một trận khí huyết dâng lên, cũng may dưới này có bùn xốp và thảm lá rụng thật dày, nếu không ngụm máu trong miệng tôi đây khẳng định phun ra đến nơi.

Đao Phong phản ứng rất nhanh, lập tức dựng người dậy nhìn tôi, hỏi: “Thế nào, có bị thương không?”

Khó được nghe thấy thanh âm cậu ấy vội vàng như vậy, tâm tư tôi chợt chuyển, dứt khoát nằm bất động trên mặt đất, khẽ hé con ngươi nhìn cậu ấy, nói: “Xương sườn hình như ngã gãy rồi, mẹ kiếp, hình như đầu chấn động . . . . . . ”

Những lời này vừa nói xong, tôi cơ hồ có thể khẳng định, Đao Phong rất ít khi được người ta bảo vệ như vậy, bởi vì cậu ấy cư nhiên thật sự tin! Nếu vị trí hai chúng tôi đổi lại một chút, cậu ấy sẽ biết từ độ cao vừa rồi té xuống cũng không đáng ngại.

Nhìn thấy cậu ấy biến sắc, tay phải lần mò trên ngực tôi kiểm tra vết thương, tôi vội ôm lấy tay cậu ấy, hắc hắc cười nói: “Đùa cậu chơi thôi, sao cậu cái gì cũng tin vậy, tôi không sao.”

Nghe vậy, Đao Phong lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức môi mỏng nhếch lên, như hiểu được tôi đang đùa giỡn cậu ấy, con ngươi tối tăm hiện lên một đường sáng không rõ ý tứ, sau đó không hề quay đầu lại đứng lên đi.

“Này, Lão Đao . . .. . . . .” Biết cậu ấy thật sự tức giận rồi, trong lòng tôi chợt dâng lên một cỗ mất mác, trống rỗng vô cùng khó chịu, cảm giác quá phức tạp tôi nhất thời nghĩ không ra, chỉ có thể dựa vào trực giác nhanh nhẹn từ mặt đất đứng dậy, chạy tới bên cạnh cậu ấy nói: “Tức giận? Là tôi không tốt là tôi không tốt . . . . . . . .Ai u chết tiệt, cậu lần trước cũng giỡn với tôi mà, này này . . . .. . . . .”

Nhìn thấy Đao Phong làm mặt lạnh, cũng không giống tức giận lại không giống như không có việc gì, bộ dáng tạo khoảng cách xa người ngàn dặm, tôi liền chợt nhớ tới câu nói kia của Kiều bang chủ (Kiều Bố Tư), đừng gạt người khác, bởi vì người ngươi có thể gạt được, đều là người tin tưởng ngươi.

Nói như thế, có phải có thể chứng minh, Đao Phong kỳ thật rất tin tưởng tôi?

Không biết tại sao, nghĩ thế tôi lại cảm thấy rất vui vẻ, song sự vui vẻ này hiện giờ không thể biểu hiện ra ngoài, nếu không e rằng Đao Phong đời này cũng sẽ không thèm để ý tôi nữa.

“Ở bên kia.” Chúng tôi đi về phía trước một đoạn, Đao Phong dùng đèn pin mắt sói duy nhất còn sót lại chỉ về phía trước, tôi theo hướng ánh đèn pin nhìn lại, liền phát hiện giữa hang động được cây leo tầng tầng bao bọc kia, xuất hiện một bóng người ngồi xếp bằng.

“Ồ.” Nhìn bóng người quỷ dị nọ, trong lòng tôi chẳng những không bối rối khiếp sợ, ngược lại ý thức được trước, xem ra Đao Phong đã không tức giận nữa, ngẫm lại cũng phải, dựa vào tính cách Đao Phong, đại khái cũng coi như khá may, đã qua rồi sẽ không việc gì nữa.

Thở phào nhẹ nhõm, tôi đây mới chuyển dời lực chú ý đến bóng người nọ, đoán nó đến tột cùng là thứ gì, vừa rồi bắt tôi xuống có phải chính là nó không?

“Qua đó nhìn xem.” Nói xong, Đao Phong dẫn đầu đi tới.

Tôi theo phía sau, cẩn thận quan sát tình hình bên trong hang động, phát hiện nơi này kỳ thật là một thạch động thiên nhiên, chẳng qua chung quanh bị nhánh cây dây leo rậm rạp bao phủ, hoàn toàn nhìn không ra nguyên dạng, chỗ chúng tôi vừa rồi rơi xuống, chính là lối vào thạch động này.

Dưới chân đạp trên cành lá thật dày, phát ra tiếng lách cách rất nhỏ mà thanh thúy, chúng tôi đi đến bên cạnh bóng người ngồi xếp bằng nọ, mới nhìn rõ đây là một cái xác đã thối rữa chỉ còn xương khô, quần áo rách rưới thành bã lỏng lẻo phủ trên người, hai chân ngồi xếp bằng, giống như lão tăng ngồi thiền.

“Đây là vị cao tăng nào đó viên tịch ngay tại chỗ này.” Tôi đi qua nhìn hai bên, thấp giọng nói: “Vừa rồi bắt tôi hẳn không phải thứ này?”

“Là nó.” Đao Phong gật đầu, ra hiệu nói: “Nhìn tay nó.”

Đao Phong nhắc nhở, tôi lập tức chú ý tới, tay trái vị cao nhân này mặc dù đặt bằng trên đầu gối, tay phải lại mất tự nhiên giơ lên, hình dáng đang nắm bắt, hiển nhiên trước đó có nắm thứ gì đó, tôi cong người so sánh, kích cỡ tay mở ra, trùng khớp kích cỡ mắt cá chân tôi.

“Thật là ông ta.” Phía sau lưng tôi một trận phát lạnh, thế nào cũng nghĩ không ra hàng này làm sao bắt được tôi túm xuống, lại làm ra bộ dáng chờ chúng tôi đến như vậy.

Đao Phong trước đó kiên trì muốn xuống xem, hẳn chính là mò được xương tay của thứ này, cho nên mới quyết định không phản kháng.

Tôi biết trên đời này hiện tượng khó giải thích rất nhiều, nhưng cũng không nghĩ ra chúng tôi sẽ đụng phải một màn quỷ dị như thế, không biết mục đích của người này đến tột cùng là gì, chẳng lẽ chỉ cảm thấy quá mức tịch mịch, muốn bắt hai người sống xuống chơi với ông ta?

“Ông ta là bị người hại chết.” Đao Phong quan sát một lúc sau, cau mày nói: “Đại khái là cho rằng mình không ra được nữa, mới có thể ngồi đây chờ chết.”

“Nói vậy là sao?”

“Sợi dây này vốn phải treo trên cổ, ông ta bị người từ phía sau chém trúng, sợi dây mới có thể đứt rời.” Đao Phong từ trên quần áo lam lũ của thi thể cầm lấy một sợi thừng đỏ, ánh mắt phức tạp, nói: “Ông ta là người Đao gia, xem ra cổ mộ ngay gần đây.”

“Người Đao gia?” Tôi nhỏ giọng nói thầm, vòng ra sau lưng thi thể, phát hiện đầu lâu trên thi thể này quả nhiên có vết đao, có thể thấy được người đánh lén sau lưng kia xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, lại nhìn sợi thừng đỏ trong tay Đao Phong, cùng sợi dây trên cổ tay cậu ấy chính là cùng một kiểu buộc.

“Là một trong nhóm người năm đó?” Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng tôi nói cực kỳ khẳng định, nhìn thấy Đao Phong rũ mắt nhìn chằm chằm sợi dây đỏ trong tay, vội vàng an ủi: “Đã là chuyện bảy mươi năm trước rồi, xem như là tổ tiên của các cậu, cậu lo lắng cũng lo lắng không đến, không bằng nhanh chóng ra khỏi đây, kể đầu mối này cho chú, xem ông ấy nói thế nào.”

Đao Phong chần chờ chốc lát, thu hồi sợi dây đỏ, nói: “Vào trong nhìn xem rồi đi.”

“Ừ.” Tôi gật đầu, liếc mắt nhìn thi thể kia, đi theo Đao Phong vào bên trong.

Bên trong thạch động cỏ dại um tùm, dây leo chằng chịt trong đó, nhìn không ra chỗ nào kỳ lạ, việc này không khỏi khiến tôi hoài nghi, vị tiền bối Đao gia kia từ đâu tiến vào trong thạch động này, chẳng lẽ giống chúng tôi, đều là rơi vào đáy cốc? Vậy ông ta thật sự là ngã xui tám kiếp, bị thương nặng như vậy còn rơi vào sơn cốc, khó trách lại ngồi đó chờ chết.

Đao Phong tựa hồ có chút thất vọng, sau khi nhìn quanh bốn phía nói: “Đi thôi.”

Chúng tôi trở lại chỗ cũ, muốn từ chỗ té xuống bò lên trên, lúc đi ngang qua thi thể kia, tôi cảm thấy có nhiều chỗ không đúng lắm, liền nhìn kỹ hơn, ai ngờ vừa nhìn cư nhiên dọa tôi ra một thân mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy thi thể vốn quy củ ngồi xếp bằng tại chỗ, giờ phút này cả đầu lâu hoàn toàn xoay một trăm tám mươi độ, hướng về vị trí trước đó chúng tôi đứng.

“Mẹ kiếp!” Tôi sợ hãi kêu thành tiếng, nhìn thi thể kia nói: “Ông ấy đang nhìn chúng ta?”

Đao Phong khẽ nhíu mày: “Nó có thể không muốn phơi thây chỗ này, hy vọng chúng ta đưa nó ra ngoài mai táng đàng hoàng.”

“Vậy được thôi.” Xem tình nó lúc trước là người Đao gia. . . . . . . . Tôi thở dài một tiếng, gọi Tiểu Hải ra, bảo nàng dùng tóc đen cuốn lấy thi thể, “Tôi cõng nó ra, cậu đi trước.”

Đao Phong không nói thêm gì, tìm vị trí thích hợp, bắt lấy dây leo, bắt đầu chậm rãi trèo lên trên.

Tôi để Tiểu Hải ôm lấy tôi, nàng kéo thi thể, chúng tôi dựa theo lộ tuyến của Đao Phong theo đuôi trèo lên, quỷ mặc dù không có trọng lượng, lại có thực chất, khiêng Tiểu Hải còn phải kéo một thi thể, lúc tôi bò lên trên cơ hồ chỉ còn nửa cái mạng.

Quỷ nô không thể rời khỏi không gian và mặt phẳng chỗ chủ nhân, do đó tại loại không gian nhỏ hẹp này, Tiểu Hải chỉ có thể kề sát tôi, cũng may nàng khá cơ trí, biết dùng tóc giúp tôi giảm bớt áp lực.

Đao Phong lúc kéo tôi lên, tôi đã muốn trợn trắng mắt hù dọa cậu ấy.

“Không sao chứ.” Đao Phong nhìn tôi mệt méo miệng, thấp giọng hỏi.

“Không sao, còn nửa cái mạng.” Tôi khoát tay, ngồi dưới đất không muốn đứng lên, Tiểu Hải thì mặt không chút thay đổi đứng một bên quan sát.

Chúng tôi mang theo một khối thi thể tạo hình quỷ dị, từ đáy cốc trở lại rừng cây, tôi nghĩ tới người đẩy tôi xuống kia, liền hỏi: “Cậu nghĩ xem là ai đẩy tôi?”

“Cái gì?”

“Là lúc ở bên mép sơn cốc đó, có người đẩy sau lưng tôi.” Tôi dừng một chút, khóe miệng co quắp nói: “Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi trượt chân té xuống?”

“. . . . . .” Đao Phong mặt không chút gợn sóng xoay đầu sang, mặc dù cậu ấy không nói gì, nhưng tôi biết tôi nói đúng rồi.

Sau trầm mặc, chúng tôi liếc nhìn nhau, tôi nghĩ Đao Phong đại khái cũng suy đoán giống tôi, người nọ có thể dưới tình huống không bị bất cứ ai phát hiện tiếp cận, cũng tùy thời đánh lén, đã nói lên chúng tôi gặp phải cường địch, hắn rất có thể chính là kẻ phía sau khống chế cổ nhân truy sát chúng tôi, cũng có thể là ai khác.

Song vô luận thế nào, trước mắt chúng tôi ở ngoài sáng, người nọ ở trong tối, tình hình đối với chúng tôi cực kỳ bất lợi.

“Mặc kệ thế nào, an táng vị tiền bối này trước rồi hãy tính những việc khác.” Tôi nhìn Đao Phong, đưa tay chỉ Tiểu Hải.

“Ừ.” Đao Phong như nhận thấy được gì đó, vừa đi vừa nói: “Tại sao không thấy Ngô Mưu và Kỷ Tuyền.”

Nghe được lời cậu ấy, tôi mới phát hiện chúng tôi đã trở lại chỗ trước đó cắm trại, xuyên qua ánh đèn pin mắt sói, tôi nhìn thấy trên mặt đất dụng cụ cắm trại đặt tán loạn, nhưng duy chỉ không thấy hai người kia.

“Họ đi đâu rồi.” Tôi hạ giọng, cảnh giác nhìn chung quanh.

Chị Tuyền thân thủ cường hãn, ông chú túc trí đa mưu, hai người họ ở cùng nhau, tôi cũng không lo lắng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể khiến hai người kia không kịp thu dọn đồ đạc đã biến mất vô tung, mà không ngồi ở đây chờ chúng tôi về?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.