[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Bộ 2 Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 63: Chương 63




Chương 63

Chờ đến khi tôi trở lại hang động, Đao Phong đang ngồi dựa bên vách đá không mặn không nhạt trò chuyện cùng Sở Vấn Thiên, tôi bởi vì lo lắng Đao Phong sẽ cảm thấy xấu hổ, cho nên cố tình dạo quanh bên ngoài vài vòng, ai ngờ lúc gặp được cậu ấy, cậu ấy lại vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhất thời khiến tôi cảm thấy ỉu xìu.

Đao Phong ôm hắc miêu mặt không chút thay đổi ngồi đó, tôi muốn qua đó lại sợ cậu ấy chê tôi phiền, đành phải chọn một chỗ không gần không xa ngồi xuống, thuận tiện lấy ra một cái bánh quy trêu chọc mèo nhỏ.

Sở Vấn Thiên thấy bầu không khí giữa tôi và Đao Phong không đúng lắm, liền cười hỏi: “Cậu đã đi đâu vậy, sao cả buổi mới về, tôi còn tưởng rằng cậu bị quỷ tha đi mất rồi.” Nói rồi nhìn thấy vết bầm bị Đao Phong đánh trên mặt tôi, ồ một tiếng nói: “Mặt cậu bị sao thế này, bị ai đánh?”

Nói xong, ông ta cũng tự hiểu lời này dư thừa, liền im bặt, dưới rãnh sâu này ngoại trừ ba người chúng tôi thì không còn ai nữa, nếu không phải ông ta đánh thì chỉ có thể là Đao Phong.

Tôi liếc nhìn Đao Phong, thấy cậu ấy không phản ứng chút nào, đành phải quay lại trả lời: “Không có gì, vừa nãy đi dạo mắt mũi kèm nhèm, không cẩn thận té lộn mèo một cái . . . . . .Đập đầu lên đá.”

Nghe vậy, Sở Vấn Thiên không phúc hậu bắt đầu cười ha ha, nói: “Như vậy chắc phải té ghê lắm đây, cố sống cố chết mà đập đầu xuống hả?”

Khóe miệng tôi giật một cái, tiếp tục nói: “Gần đây nghiên cứu Thiết Đầu Công, không cẩn thận nhìn nhầm mới đập lên mặt, đáng tiếc tảng đá kia không cảm kích, đập mặt tôi rồi vẫn không chịu đi theo tôi.”

“Ồ . . . . . .” Sở Vấn Thiên sờ cằm, suy tư nhìn hai chúng tôi, sau cùng vỗ đùi nói: “Người ta không muốn theo cậu, chỉ có thể là do bản lĩnh cậu chưa đủ, việc này nói sau đi, ta thấy thằng nhóc Đao gia này cũng đã khôi phục không sai biệt lắm, chúng ta thu dọn rời khỏi đây thôi, sớm giải quyết chuyện ở đây sớm ra ngoài, cậu cũng có thể tập trung theo đuổi tảng đá của cậu cho tốt đúng không.”

“Dạ.” Tôi nghe ra ý tứ trong lời nói, lại thấy ông già này không ngừng nháy mắt với tôi một trận, liền nhìn chằm chằm Đao Phong nói: “Nói cũng phải, xem ra đúng là tôi không có bản lĩnh . . . . . .”

Đao Phong không biết có nghe ra ám chỉ của chúng tôi không, chỉ đứng dậy đi qua một bên cầm ba lô lên, lặng lẽ đi ra ngoài.

Nhìn loại tình cảnh này, Sở Vấn Thiên lắc đầu đi tới vỗ vai tôi, nói: “Không ngờ rằng thanh niên bây giờ thoáng như vậy, nếu ở thời chúng ta . . . . . Ôi, tóm lại thằng nhóc cậu phải cố gắng, tiếp tục như vậy cậu sẽ bị cậu ta ăn sạch.”

Tôi làm sao không muốn cố gắng, nhưng tên kia căn bản ngay cả cơ hội cố gắng cũng không chịu cho tôi . . . . .

Nghĩ vậy, tôi buồn bực gật đầu, xốc ba lô của mình lên, đi theo ra ngoài.

Bây giờ suy nghĩ một chút, đối phó với loại hình như Đao Phong, quả thực không thể nương tay, càng không thể chờ cậu ấy chủ động, không thì dù cho đến ngày tận thế, tôi cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn yêu thầm, muốn cho cậu ấy hiểu rõ tâm ý của tôi, vậy tôi chỉ có thể ngựa không ngừng vó truy đuổi, quấy rầy, cứng mềm vừa đấm vừa xoa, mới có thể một lần bắt được.

Trước kia Đao Phong đã bị động tiếp nhận nụ hôn của tôi như vậy, không phải cậu ấy nội thương thêm ngoại thương, đang ở tình trạng yếu đuối hiếm thấy, mới có thể để tôi có thừa cơ hội, nếu để cậu ấy khôi phục nguyên khí, tuyệt đối không thể nào làm thế nữa. Song mặc dù ở phương diện tài nghệ tôi không sánh bằng cậu ấy, nhưng ở phương diện tình cảm coi như hoàn toàn khác nhau, Đao Phong đơn thuần tựa như tờ giấy trắng, bất luận là màu sắc gì cũng có thể đơn giản nhuộm thấm cậu ấy, miễn là tôi kiên trì nắm bắt cơ hội, không lý do gì lại thất bại.

Xem tình hình trước mắt, trước phá xóa bỏ hiểu lầm của Đao Phong với tôi, để cậu ấy hiểu tôi không phải người bạ đâu nói đấy như vậy.

Tôi vẫn cho rằng tình yêu chỉ có người trưởng thành mới có tư cách nói tới, chỉ có thể có trách nhiệm với gia đình người thân và người yêu, mới có tư cách nói yêu, yêu là một loại hạnh phúc, càng là một loại trách nhiệm. Cái gì mà anh yêu tôi tôi yêu anh, chết đi sống lại níu níu kéo kéo những thứ thời trung học đại học này, nói trắng ra căn bản không thể coi là tình yêu, chỉ có thể xem như là thích mà thôi, trong phim ảnh tiểu thuyết những tình cảm tuổi trẻ kia, sớm đã không phải thứ mà quá tuổi như tôi còn có thể si mê.

Mà tôi nếu đã nhận định Đao Phong, thì đã chuẩn bị gánh vác phần trách nhiệm này, tôi sẽ không hối hận, lại càng không để cậu ấy hối hận.

Đi sau cùng, chầm chậm làm rõ ràng suy nghĩ, đợi đến khi tới trước cánh cửa đồng thau kia, tôi hoàn toàn như trước đây đứng bên cạnh Đao Phong, nói với Sở Vấn Thiên: “Ông có chắc chắn mở được cánh cửa này không?”

Sở Vấn Thiên giơ tay lên gọi quỷ nô ra, gật đầu nói: “Yên tâm, mềm không được thì cứng cậu động thủ đi.”

Tôi nhìn khuôn mặt thản nhiên này của ông, biết ông tất có biện pháp, liền gọi Tiểu Hải ra, bảo nàng dọn dẹp mấy khối đá lớn cản trở trước cửa.

Tiểu Hải thuận lợi làm xong, chúng tôi đến trước cửa, tỉ mỉ quan sát đủ loại hoa văn đồ án trên cửa.

Sở Vấn Thiên thử gõ những đồ án quỷ dị này một cái, thấy cánh cửa đồng như trước không chút nhúc nhích, liền ra hiệu cho chúng tôi lui về phía sau, tiếp đó chỉ cho quỷ nô dáng vẻ tướng quân kia cánh cửa.

Quỷ nô dưới chỉ thị của Sở Vấn Thiên, từ sau lưng rút ra một thanh đại đao lưỡi rộng dài hơn một thước, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn hướng cánh cửa đồng kia chém tới.

Chỉ nghe keng một tiếng thật lớn, cánh cửa đồng kín kẽ kia vậy mà lại bị chém vỡ ra từ chính giữa, sức mạnh khổng lồ chấn động đến vách cổng đá run lên một cái, một luồng quỷ khí phun ra ngoài khi va chạm, khiến chúng tôi đều lui về sau một bước.

Tôi lau mồ hôi lạnh, khóe miệng co rúm nói: “Chết tiệt, đây chính là biện pháp ông nói?”

Sở Vấn Thiên không trả lời, chỉ cười đi tới một cước đá văng cánh cửa hư kia, giơ tay lên hô: “Đi thôi, biện pháp đều là do người nghĩ ra, đạt được mục đích là được.”

Tôi đỡ trán, đột nhiên cảm giác được mình đã đưa ra một quyết định sai lầm, Sở Vấn Thiên này quả thực phóng khoáng ngang ngạnh không biết sợ, nhưng phóng khoáng quá mức, cũng không phải chuyện tốt gì. Chí ít đối với loại vãn bối như tôi và Đao Phong mà nói, cẩn thận mọi bề mới là thượng sách.

Sở Vấn Thiên dường như nhận thấy được lo lắng của tôi, dưới chân khựng lại, kề sát bên tai tôi dỗ dành nói: “Thằng nhóc cậu nghĩ nhiều quá rồi, yên tâm đi, theo tôi cậu và anh bạn nhỏ này của cậu có thể yên tâm gối đầu vô ưu, chú bảo vệ các cậu không xảy ra chuyện gì đâu, đừng quên, ta cũng họ Sở.”

Tôi thoáng sửng sốt, thầm nghĩ cái này cũng đúng, là một người nắm giữ Phong Quỷ thuật đến vô cùng nhuần nhuyễn, còn gì đáng sợ chứ, nếu tên Đao Uyên loại cấp bậc đó sang đây, tôi và Đao Phong đại khái cũng có thể ngồi bên cạnh xem cuộc vui nha.

Đao Phong nhìn tôi và Sở Vấn Thiên kề vai sát cánh bộ dáng hai anh em tốt, trên mặt lạnh lùng không có bất kỳ gợn sóng nào, cậu ấy đặt mèo đen trên vai, xoay người chậm rãi đi vào mộ đạo bên trong cánh cửa.

Tôi vội ho một tiếng, cùng Sở Vấn Thiên liếc nhau một cái, tiếp đó giả vờ thờ ơ đi theo sau Đao Phong.

Đao Phong bây giờ ngoại trừ tay phải được tôi băng bó cực kỳ chặt chẽ, toàn thân cao thấp nhìn không ra chút khác thường, song tôi vẫn có thể cảm giác được cậu ấy đang cứng rắn chống đỡ. Mà đối diện chúng tôi bây giờ là địa cung sâu không lường được, tôi cũng không có khả năng qua đó ôm cậu ấy nói đừng cậy mạnh tất cả giao cho tôi, vậy không hợp với Đao Phong cũng không hợp với tôi, nếu tôi thật sự làm vậy, phỏng chừng cậu ấy càng muốn một quyền đánh tôi bay đến Iraq.

Tôi gãi đầu, nghĩ thầm hôm nay chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy, ít nhất trước khi sống sót rời khỏi đây, bất cứ ai trong chúng tôi cũng không thể mềm yếu, tôi đã thế, Đao Phong càng phải như thế, cậu ấy chưa bao giờ kém hơn so với tôi.

Cũng không biết chú và Kỷ Tuyền rốt cuộc đi đâu, việc cấp bách bây giờ, phải theo tụ họp cùng họ trước mới được.

Tôi nhíu mày, bỗng nhiên ý thức được tai họa ngầm của chúng tôi bây giờ kỳ thực đặc biệt nhiều, trước không nói Đao Uyên bất cứ khi nào cũng có thể theo kịp kia, Đường Ninh coi như đến giờ cũng chưa lộ diện kia cũng đủ để chúng tôi ăn hành, huống chi còn có Hạng Văn đã được cứu đi?

Trực giác nói cho tôi biết, quan hệ của ba người họ không cạn, rất có thể là trước khi tiến vào Hoàng Kim thành đã hợp tác rồi, bằng không thì cũng sẽ không có một màn sau này trong điện dưỡng sinh kia.

Đang đi tiếp, Đao Phong thình lình ngừng lại, thời điểm cậu ấy quay đầu, tôi đang dùng trao đổi ánh mắt cùng Sở Vấn Thiên, không ngờ vừa vặn bắt gặp, không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười nói: “Sao?”

Đao Phong liếc mắt nhìn tôi, quay đầu sang một bên, khẽ nói: “Phía trước là ngã ba.”

“Ừm.” Tôi dời mắt khỏi người cậu ấy, sau đó mới nhìn về phía ngã ba kia, phát hiện hai ngã rẽ này cũng không có chỗ nào đặc biệt, vì vậy đáp: “Đi bên trái đi, không được thì trở lại.”

Đao Phong nghe xong cũng nhướng mày, nói: “Hai bên đều có tiếng động.”

“Tiếng gì?”

” . . . . . Tiếng người.”

“Tiếng người?” Tôi ngạc nhiên nói: “Ở đây ngoại trừ ba chúng ta còn có những người khác? Có phải là chú không.”

“Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao.” Sở Vấn Thiên không thèm để ý chút nào sãi bước đi tới, hướng ngã ba hô: “Có ai không.”

Tôi bị tiếng thét trung khí mười phần này của ông thoáng cái chấn động, lập tức nghe được ngã rẽ bên trái truyền tới giọng nữ quen thuộc: “Là Sở Dương và Đao Phong sao? Chúng tôi ở đây, mau tới đây!”

Nghe được thanh âm này, tôi và Đao Phong đều thấy trước mắt sáng lên, tôi mừng rỡ nhìn Sở Vấn Thiên nói: “Đúng là Kỷ Tuyền, họ chắc chắn ở bên trong, đi nhanh lên thôi.”

Sở Vấn Thiên trên dưới quét nhìn tôi, dùng giọng nói nghiền ngẫm nói: “Cậu nhất định phải đi bên này?”

Tôi không để ý đến ngữ điệu kỳ quái của ông, cho rằng ông muốn trêu chọc tôi, vội hỏi: “Xác định nhất định và khẳng định, đi thôi!”

Nhưng tôi vừa cất bước, chợt nghe mộ đạo bên phải truyền tới một thanh âm khác, thanh âm kia hồn hậu thô kệch, giống như lo lắng cảnh báo chúng tôi: “Đừng qua đó! Bên kia là giả, chúng tôi ở đây, mau tới đây!”

Lần này tôi triệt để ngây ngẩn cả người, bởi vì thanh âm bên phải kia không phải ai khác, chính là chú, thế nhưng vì sao chú và Kỷ Tuyền không ở cùng một mộ đạo, lại đều bảo họ bên kia sau đó bảo chúng tôi qua đó?

Suy xét một lát, tôi và Đao Phong nhìn nhau đồng thời nói:

“Hai bên đều có quỷ!”

“Không thể qua đó.”

Sở Vấn Thiên nhìn hai chúng tôi, cười ha hả: “Đương nhiên không thể qua đó, rõ ràng người kêu là ta, bọn họ lại gọi tên của hai cậu, rõ ràng cho thấy là bẫy rập mà thôi.”

Tôi nghĩ tới bản thân vừa nãy kích động thiếu chút nữa vọt vào, ngượng ngùng gãi đầu nói: “Tôi cho rằng thật là chị Tuyền, kích động liền không suy nghĩ nhiều . . . . . . Nhưng lần này hay rồi, hai bên đều không thể đi, chúng ta làm sao bây giờ?”

Đao Phong liếc mắt nhìn mộ đạo sâu thẳm tối đen, ra hiệu chúng tôi chớ lên tiếng, sau đó nói: “Bọn họ đã qua tới rồi, e rằng hai mộ đạo này thông với nhau.”

Theo thoại âm của Đao Phong rơi xuống, trong mộ đạo không lâu sau liền truyền tới một trận tiếng bước chân chậm chạp, tiếng bước chân kia cực kỳ đều đặn, như là người hai bên mỗi bước đều tính toán rồi mới bước vậy, hoàn toàn nhất trí nhịp bước, càng khiến người ta cảm thấy quỷ dị . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.