Chương 66
“Lấy mấy tượng đá này ra, cơ quan không chừng giấu bên dưới.” Chú vòng quanh tượng đá nhìn mấy vòng xong, xác định bên ngoài tượng đá không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, sau đó nói: “Nhưng không thể di chuyển bậy bạ được, phải dựa theo trật tự hai mươi tám tinh tú trong đông cung Thanh Long, đem các mộc, kim, thổ, nhật, nguyệt, hỏa, thủy, lần lượt xếp đặt.
“Đông cung Thanh Long?” Tôi đi tới tượng đá chính giữa, phát hiện những tượng đá này điêu khắc sinh long hoạt hổ, đường nét tuy rằng thô kệch đơn giản, nhưng cũng vẫn có thể coi như là một món hàng cao cấp, chúng theo thứ tự là giao, long, chồn, thỏ, cáo, hổ và báo, tương ứng với với mộc, kim, thổ, nhật, nguyệt, hỏa, thủy mà chú nói, vừa vặn bảy cái.
Trong đó ngoại hình con thỏ mềm yếu, chồn và cáo vẻ mặt gian xảo, hổ báo hung ác, giao long uy mãnh, toàn bộ nhìn trừng trừng đám người sống chúng tôi, tựa như đang cảnh cáo chúng tôi không nên manh động.
Chú thảnh thơi chẳng biết từ đâu lấy ra một điếu thuốc, yên lặng hút, ông lại xác nhận bảy pho tượng đá một lần nữa, nói: “Không sai, cổ nhân đem hoàng đạo thiên khu phụ cận thiên xích đạo chia thành hai mươi tám khu vực. Mặt trăng mỗi ngày đi qua một khu, cũng chính là một đêm, hai mươi tám ngày kết thúc một chu kỳ, vì vậy liền có hai mươi tám tinh tú. Hai mươi tám sao lại chia làm bốn tổ, mỗi tổ bảy sao, dựa vào đông tây nam bắc bốn phương cùng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ bốn loại hình ảnh động vật tương phối, được gọi là tứ tượng. Trong mồ mả của Tăng Hầu Ất ở Tùy Châu thời Chiến Quốc, từng khai quật một nắp rương có sơn hình vẽ hai mươi tám sao, điều này chứng tỏ ngay từ thời Xuân Thu chiến quốc, hệ thống hai mươi tám tinh tú đã hoàn chỉnh.
“Hai mươi tám sao chia làm bốn tổ, cùng đông tây nam bắc bốn cung dùng tên tứ tượng đặt tương phối, mà mỗi sao lại dùng tên sao cùng chiếu theo thứ tự mộc, kim, thổ, nhật, nguyệt, hỏa, thủy cùng một động vật tương phối. Đông phương Thanh Long theo thứ tự là sao Giốc, sao Cang, sao Đê, sao Phòng, sao Tâm, sao Vĩ, sao Ki, động vật tương ứng theo thứ tự là Giác mộc giao, Cang kim long, Đê thổ chồn, Phòng nhật thỏ, Tâm nguyệt hồ, Vĩ hỏa hổ, Ki thủy báo . . . . Các cậu xem có đúng hay không.”
Những lời chú nói âm vang hữu lực, từng chữ rõ ràng, chúng tôi dựa theo lời chú nhìn một vòng, quả thế.
“Nếu đã biết là tinh tú, vậy vấn đề sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Tôi nhai nướu nói: “Dựa theo thứ tự sắp xếp lại chúng, phỏng chừng cửa sắt này có thể mở ra. Nhưng mà nghe ý tứ trong lời chú nói, chúng ta bây giờ chắc là ở mặt Đông?”
Chú gật đầu, nói: “Trận tứ tượng này, chúng ta chỉ thấy được một trong số đó, ba tượng khác e rằng còn cách nơi này một đoạn nữa, không ngại mở cơ quan nơi này ra trước, xem phía sau cửa sắt rốt cuộc có gì, sau mới quyết định.”
Chú thân là quân sư đã nói như vậy, chúng tôi liền lập tức xóa bỏ băn khoăn, dưới sự chỉ huy của chú, đem bảy pho tượng đá dựa theo trình tự tinh tú lần lượt sắp xếp chỉnh tề.
Đao Phong tuy rằng không thể dùng tay phải, nhưng sức lực lớn hơn nhiều so với tôi và chị Tuyền, một mình cậu ấy có thể dễ dàng đẩy một pho tượng đá, trái lại tôi và chị Tuyền, đẩy một lần mà trán đầy mồ hôi không nói, thỉnh thoảng còn cần chú hỗ trợ.
Trái lại bạn học Hạng Tiểu Văn hai tay trói ngược, toàn thân buộc thành bánh tét kia, lại mặt dày nịnh hót đi giúp Đao Phong, hắn không có nhiều sức lắm, tay lại bị trói, liền dùng sức cơ thể, vừa giúp vừa khẽ nói gì đó cùng Đao Phong, nhìn tôi nhe răng nhếch miệng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể qua đó đạp hắn một cước.
Nhưng vừa nghĩ tới thời gian của tôi và Đao Phong còn dài, Đao Phong lại phải đi tìm anh trai cậu ấy, trong lòng tôi lập tức kiên định không ít.
Tuy rằng Đao Uyên giả kia nói với Đao Phong rằng Đao Uyên chân chính đã chết, nhưng không loại trừ đây là cách nói dọa người ta mà thôi, biết đâu chỉ vì để Đao Phong đánh mất lòng tin, nên mới nói, trước khi thật sự xác nhận Đao Uyên chết, chúng tôi đều không thể từ bỏ hy vọng.
Đây là vì Đao Phong, cũng là vì bản thân tôi, muốn hoàn toàn bắt được Đao Phong, dùng phương pháp thông thường không được, tôi phải khiến cậu ấy hoàn toàn tin tưởng và dựa vào tôi, mới có thể không xa lìa không rời bỏ mãi mãi ở bên cạnh cậu ấy. Tục ngữ có câu lâu ngày sinh tình, tôi phải nghĩ biện pháp lâu dài trước, mới khiến Đao Phong sinh tình với tôi được đúng không?
Trong lòng tính toán, tôi vừa nghiến răng đẩy tượng đá, vừa liên tiếp ném nhãn đao về hướng Hạng Văn.
Gã họ Hạng này biết quan hệ của tôi và Đao Phong, còn mặt dày quấn lấy Đao Phong nói chuyện, hắn rốt cuộc đang âm mưu gì.
Đợi đến khi tôi và Đao Phong xác định quan hệ, tôi nhất định phải viết tấm bảng hiệu mỗi ngày nắm chặt trong tay, trên viết: Đây là bà nhà tôi, đàn ông và chó chớ làm phiền, phụ nữ xin giữ khoảng cách mười thước, cảm ơn sự hợp tác.
Ờ, còn phải thêm một câu, ngoại trừ Loli. . . . (Tiêu: Loli là từ chỉ các nhân vật có ngoại hình hoặc tính cách giống các bé gái từ 12, 13 tuổi trở xuống. Là sao? Tại sao lại ngoại trừ Loli? =[]=)
Sau khi chúng tôi hợp lực đem một pho tượng đá cuối cùng trở về vị trí cũ, cửa sắt quả nhiên phát ra một tràn tiếng âm vang, chúng tôi nhanh chóng đi tới chỗ cách cửa sắt ba thước đứng ngay ngắn, lẳng lặng chờ đợi nó hoàn toàn mở ra.
Trong lúc tôi đi tới bên cạnh Đao Phong, hung dữ trừng mắt với Hạng Văn, đẩy hắn ra xa, sau đó hỏi: “Thằng nhóc kia vừa nãy không ngừng nói gì với cậu thế.”
Đao Phong nhìn tôi một cái, thấp giọng nói: “Không có gì.”
Tôi thấy nét mặt Đao Phong bình thường, không có vẻ gì không đúng, liền đoán được hẳn không phải là một vài lời không đứng đắn. Có lẽ trong năm người ở đây, ngoại trừ tôi và chú, thì không có ai không đứng đắn nữa, thằng nhóc Hạng Văn này có đáng ghét mấy, cũng không dám vì quan hệ của tôi và Đao Phong mà mở miệng quấy rầy cậu ấy đâu.
Đao Phong thấy vẻ mặt bất thiện của tôi, dứt khoát thành thật nói: “Hắn chỉ hy vọng có thể thả hắn đi.”
Tôi hiểu rõ gật đầu, nghĩ thầm xem ra là tôi lo lắng nhiều quá. Tôi tuy không sợ kẻ khác dùng sắc nhãn dòm ngó tôi, nhưng chung quy lo lắng cho Đao Phong sẽ bị thương tổn, hoàn toàn quên mất thần kinh Đao Phong so với tôi còn kiên cường hơn, chẳng qua một lòng một dạ muốn bảo vệ cậu ấy cho tốt, hoàn toàn là cái loại nắm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan kia.
Mà sự thật trước mắt chứng minh, nỗi lo này của tôi căn bản dư thừa.
Trong lúc đang suy tư, hai bên cửa sắt đã hoàn toàn mở ra, theo đó mà đến, là một vùng ánh lửa đỏ rực, cùng một tràng tiếng vang sột soạt.
Thanh âm quỷ dị kia ở phía sau chúng tôi, nghe vào giống như vô số côn trùng đang bò.
Tôi xoay người, lui về phía sau một bước hỏi: “Thứ gì tới đấy.”
Đao Phong xua tay bảo tôi lùi vào trong cửa, nói: “Mau vào đi.”
Chúng tôi tiến vào trong cửa sắt, như trước cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài, không bao lâu sau Đao Phong khẳng định nói: “Là Bách Túc trùng.” (Tiêu: Bách Túc trùng là trùng trăm chân)
Tôi vừa định hỏi Bách Túc trùng là gì, chú liền giải thích: “Cũng chính là quý danh của con rết.”
Đáy lòng tôi vô cùng kinh ngạc, giơ đèn pin bắn quét khắp nơi, quả nhiên ngoài cửa cách đó không xa lộ ra mấy cái đầu lớn đen xì, những cái đầu đen thui kia phát sáng, phía trước mọc một cái sừng nhỏ bọc lông nhung, hai cái kềm giơ cao trước người, phía dưới cơ thể to mọng là vô số chân đốt khớp rõ ràng, nhìn qua thật sự như quý danh con rết kia.
Những con rết to này chằng chịt chồng chất lên nhau, ngươi chen ta ta chen ngươi, đứa nào cũng muốn vọt tới trước, rồi lại cố chấp duy trì một khoảng cách, không dám vượt quá nửa phần.
Tôi nhìn những thứ đen xì liên túc ngọ nguậy kia, da đầu ghê tởm ngứa ngáy, liền hỏi: “Sao chúng không dám sang đây?”
Chú lấy đèn pin gõ cửa sát bên cạnh một cái, nói: “Xung quanh cửa sắt có cốt thi phấn, chúng không dám sang đây, hơn nữa mục đích của Bách Túc trùng không phải muốn ăn sạch chúng ta, chỉ là để phong kín đường lui, khiến chúng ta tiến vào trong cửa sắt, để xem trong này nhất định còn có cơ quan khác, đó mới là mục đích thực sự của Tứ Tượng trận.”
Nghe vậy, chúng tôi liếc nhìn nhau, tôi nói: “Vậy thì đi, nhìn số lượng những con trùng kia xem, phỏng chừng hiệu quả giống như kiến hành quân sa mạc không sai biệt lắm, bước một bước cũng sẽ bị chúng gặm thành bột xương, còn không bằng từ bên trong tìm biện pháp.”
Chị Tuyền nhìn bên trong, cau mày nói: “Ai biết trong đó có gì, sao mà lại đỏ như vậy.”
Tôi cũng tiếp lời: “Hơn nữa còn có tiếng của xe tăng.”
Chú trừng mắt liếc tôi: “Ở đâu ra xe tăng, đi thử xem, đi qua đó nhìn một chút.”
Nhóm chúng tôi bốn người kéo theo một cái bánh tét, chậm rãi đi vào bên trong cửa sắt đỏ rực sáng bừng, càng tới gần bên trong, càng có thể cảm giác được một luồng khí nóng rực, đồng thời trong tai tiếng ầm ầm dần gia tăng, mãi đến lúc vang dội trong đầu.
Đi đến đây, tất cả bên trong cơ bản đều đã có thể thấy rõ, đó là một cây cầu cao vút bắc trên vực thẳm, toàn bộ cây cầu từ thiết nguyên chất hàn thành, mặt cầu được thứ gì đó đỏ rực dưới vực thẳm phản chiếu, không chỉ cây cầu, những vách khác ở đây cũng đều bao phủ một lớp hỏa quang ám trầm, mà phía trên đỉnh, thì lại ẩn sau trong bóng tối, nhìn không ra trong đó có thứ gì.
Cây cầu cách cửa sắt không tính là xa, chúng tôi đi lên cây cầu này nhìn quanh xuống phía dưới, phát hiện vực thẳm này sâu ít nhất mấy trăm mét, sương mù lượn lờ, phía dưới cuồn cuộn chảy thứ chất lỏng màu đỏ cam, bởi vì cách quá xa, những chất lỏng kia nhìn qua vừa giống nham thạch vừa giống nước thép, cân nhắc đến nơi này là trong cổ mộ, tôi nghĩ nước thép có khả năng lớn hơn.
Chú nhìn chất lỏng nóng hổi phía dưới, tấm tắc than thở vài tiếng, lắc đầu nói: “Không gian ở đây hữu hạn, nếu chúng ta ở trên cầu đụng phải cơ quan gì, nó chỉ cần chặn đường khi đến, chúng ta sẽ thật sự không còn chỗ để trốn.” Vừa nói vừa chỉ đầu cuối của cầu, nói: “Các cậu nhìn cái kia xem, có phải rất giống đầu rồng hay không, ta đoán chừng lối ra ở trong đầu rồng, qua đó tìm xem sao.”
Chú vừa dứt lời, cửa sắt khi đến liền ầm ầm một tiếng khép lại, tiếng vang đinh tai nhức óc, dọa tôi giật nảy mình.
Tôi lau mồ hôi lạnh, theo hướng tay chú chỉ nhìn lại, thấy đầu cuối cây cầu chỉ có đầu rồng khổng lồ chống đỡ, toàn bộ không gian tựa hồ thật sự chỉ có lối ra này mà thôi, liền quay đầu nói với chú: “Ngài chớ có xấu mồm nhé, vạn nhất thật để cho chú nói trúng nhảy ra một cơ quan, chúng ta lại thân trên cầu độc mộc, khẳng định phải nhảy xuống tắm hay sao.”
Chú cười lắc đầu, dẫn chúng tôi đến trước đầu rồng, lúc này tiếng xe tăng ầm vang đã biến mất, tôi đang khó hiểu, liền thấy đầu rồng bắc lên một tảng đá lớn, miệng rồng há lớn, nhìn gần càng lộ vẻ uy mãnh hung hãn, mắt rồng vuốt rồng râu rồng khuếch trương vô cùng, dường như đang hoan nghênh chúng tôi, hoặc như đang cười nhạo chúng tôi nhỏ bé.
Trong này tuy rằng khắp nơi có ánh lửa chiếu rọi, nhưng cũng không sáng sủa lắm, rất nhiều thứ đều che một lớp bóng mờ.
Tôi ngửa đầu nhìn đầu rồng, thoắt thấy trong miệng rồng có một cụm bóng den, vội vàng nói: “Đó là cái gì, trong miệng rồng hình như có thứ gì đó?”
Chị Tuyền giơ súng ngắm nhìn thoáng qua, nói: “Là một quả cầu, đại khái là trong miệng rồng ngậm trân châu.”
Chú gật đầu, ngoắc nói: “Cầm dây thừng, chúng ta bò lên xem chút.”
Tôi kéo ba lô qua lục lọi, lắc đầu nói: “Không có, dây thừng tôi đã dùng trước đó rồi.”
Nhìn lại Đao Phong và chị Tuyền, cũng là kiểu “Cũng sớm hết rồi”.
Chú “haiz” một tiếng, xoay người đi tìm dây thừng của mình, mới nhớ tới lúc đối phó Hạng Văn và Đường Ninh chưa kịp thu hồi, đành phải thở dài nói: “Nghĩ biện pháp khác, không lên đó chắc chắn không được.”
Tôi nói thầm tôi cũng biết không được, ở đây mẹ nó một thứ như vầy, không lên trên đó tìm đường còn có thể từ đâu tìm. Tóc kia của Tiểu Hải chỉ có mình tôi có thể sử dụng làm thang, minh lửa trong lòng bàn tay nhóm Đao Phong đã sớm tắt, bây giờ ai cũng không nhìn thấy được nàng, không có dây thừng thì coi như tôi lên rồi cũng bất lực.
Chị Tuyền thấy chúng tôi mặt ủ mày chau, liếc đầu rồng mấy cái, bỗng nhiên nói: “Tôi có biện pháp, những râu rồng kia nhìn qua khá rắn chắc, bắn chúng rớt xuống là có thể làm thang dùng.”
Chú cũng ngẩng đầu nhìn, cau mày nói: “Vậy phải nhắm chuẩn, hơi lệch chút râu rồng kia sẽ rơi xuống.”
Chị Tuyền ưỡn ngực, đắc ý cười nói: “Vậy chú có thể yên tâm, tôi vừa nãy đã tính toán, góc độ vừa vặn, mọi người trước tiên lui xa một chút.”
Chị vừa nói vừa giơ tay lên đuổi chúng tôi ra xa, ai ngờ không đợi chị giơ súng lên, tiếng ầm ầm đã biến mất trước đó lại lần nữa vang lên. Chúng tôi kinh ngạc rối rít nghiêng đầu sang nhìn, nhất thời bị cảnh tượng sau lưng dọa sợ hồn phi phách tán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chỉ thấy trong không gian hữu hạn nơi này, liên tiếp có những cây rìu sắt khổng lồ từ đỉnh vòm sâu không lường được hạ xuống, những cây rìu sắt kia sau khi hạ xuống sẽ không rút lên lại, mà dần dần hình thành một lớp tường sắt thật dày, hơn nữa dưới đáy tường sắt sắc bén vô cùng, đang hình thành thế vây hướng chúng tôi áp sát, chỉ cần chờ lát nữa thôi, chúng có thể chém chúng tôi thành thịt nát. Hơn nữa cấu tạo không gian đặc thù này, căn bản không có chỗ này cho chúng tôi chạy trốn hay ẩn núp, biện pháp duy nhất chính là chui vào trong miệng rồng, bằng không hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Mẹ kiếp . . . . ” Tôi trợn to hai mắt, nuốt nước miếng, sau đó dùng sức vỗ chị Tuyền hai cái, lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp chị Tuyền chị nhanh tay lên một chút!”
Chị Tuyền thoáng sửng sốt, lập tức giơ súng tìm kiếm góc độ, mồ hôi lạnh theo cổ chị từng giọt một chảy xuống.
Cùng lúc đó, tôi và những người khác vội vàng đến hai bên trái phải đầu cầu tìm lực điểm, nếu có thể có mép bám, chúng tôi cũng có thể trèo xuống dưới tạm trốn một cái. Những rìu sắt này dựa theo trình tự và thời gian nhất định mà tới, chỉ cần đi vào cửa sắt này, nhất định sẽ bị chúng công kích, nhưng giả như trong thời gian chúng rơi xuống tránh thoát được, như vậy có thể đợi đến khi chúng lần nữa thu vào trên đỉnh vòm.
Chi tiết sự việc không hề đơn giản như tôi nghĩ, xung quanh cây cầu này căn bản không có chỗ nào có thể leo lên.
Chúng tôi gấp đến đầu đầy mồ hôi, trong tai nghe tiếng nổ của rìu sắt hạ xuống, cả người mờ mịt luống cuống tựa như dê đợi làm thịt vậy.
Chị Tuyền cố gắng ổn định, cơ thể vẫn chịu áp lực môi trường mà không ngừng toát mồ hôi lạnh, cánh tay chị run rẩy vài cái, lập tức dần tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm mấy sợi râu rồng thô chắc kia, giơ tay lên nã ngay một súng.
Một súng này không ảnh hưởng gì lớn, chỉ bắn sợi râu rồng trên cùng lệch sang một hướng, chúng tôi vừa vội lại vừa sợ, ánh mắt tất cả đều rơi vào chị và cây súng kia, chỉ thấy chị Tuyền không vội không hoảng, từng chút một bắn gãy mấy sợi râu rồng kia.
Góc độ chị nhắm khá tài tình, khiến mấy sợi râu rồng bị bắn lệch lại không hoàn toàn gãy mất, mà tạo thành một góc độ tiếp xúc lực, kiềm chế lẫn nhau như cầu thang vậy, sợi râu rồng phía trên cùng thì biến thành chỗ trèo sau cùng đến mục tiêu, chỉ cần bắt được nó, chúng tôi có thể rất dễ dàng chui vào miệng rồng.
Ngay khi rìu sắt cách chúng tôi khoảng chừng mười mét, chị Tuyền rốt cuộc để súng xuống, hô: “Được rồi, nhanh lên thôi.”
Tôi nhìn thoáng qua râu rồng bị bắn thành lưới kia, vội vàng nói với Đao Phong: “Cậu lên trước.”
Đao Phong cũng không làm trễ nải, thân hình cậu ấy nhẹ nhàng nhanh nhạy, tay nắm râu rồng phía dưới cùng, nhảy nhẹ một cái liền nhảy lên, sau đó dùng cả tay chân, vài cái liền trèo đến phía trên, sau đó thấp người chui vào miệng rồng, lại đưa tay ra bảo chúng tôi mau lên.
Tôi là người thứ hai bò lên, dưới sự trợ giúp của chị Tuyền và chú có chút chật vật, loại động tác độ khó cao này với tôi mà nói vẫn hơi vất vả, nhưng cũng may Đao Phong cuối cùng rất dứt khoát một tay xách tôi lên, lúc này mới tiết kiệm được không ít thời gian.
Tôi lên rồi sau đó chú và chị Tuyền cũng đều rất nhanh, chỉ có Hạng Văn dường như khó làm, chị Tuyền là người lên cuối cùng, thuận tiện kéo theo Hạng Văn.
Mấy sợi râu rồng vốn bị bắn cong, lại trải qua mấy người chúng tôi đạp lên đã bắt đầu lỏng lẽo, khi chị Tuyền bắt được sợi râu rồng trên cùng, dưới chân bỗng hẫng, cả người liền rơi xuống phía dưới.
Tôi và Đao Phong tay mắt lanh lẹ nắm được chị, Đao Phong cố sức ôm chị Tuyền lên, tôi thì như túm chó chết kéo Hạng Văn.
Mắt thấy rìu sắt sắp đến trước người, Hạng Văn sợ đến a a kêu to, tôi hung hăng đánh hắn một cái cho hắn câm miệng, sau đó cùng Đao Phong lôi hắn vào miệng rồng.
Trong miệng rồng có quả cầu sắt lớn chống đỡ, không gian vô cùng nhỏ hẹp, khi chúng tôi túm Hạng Văn vào, một mảnh rìu sắt cuối cùng đã rơi xuống đất.
Rìu sắt kia liền như tường cao chặt chẽ chắn trước đầu rồng, chỉ để lại mấy khe hở, có thể nhìn chút ánh lửa bên ngoài.
Bởi vì giúp chị Tuyền và Hạng Văn, tôi và Đao Phong ở ngoài cùng của miệng rồng, chú và chị Tuyền thì chen vào trong, Hạng Văn bị kẹp ở giữa, cong người nằm trong lòng chị Tuyền.
Chúng tôi hãy còn sợ hãi nhìn bức tường sắt này, nhất thời không biết nên nói gì.
Tôi vuốt mặt, vừa muốn thở phào, chợt nghe Đao Phong kêu một tiếng: “Sở Dương!”
Sau đó cả người tôi liền bị cậu ấy túm vào trong, đồng thời nghe được chị Tuyền hét lên một tiếng, chú cũng cuống quít lui về sau, vừa lui vừa liều mạng kéo chị Tuyền qua ôm vào trong, ý muốn chừa ra khe hở lớn nhất cho tôi.
Tôi bị Đao Phong gắt gao ấn vào trong ngực, mọi người đều sắp chen thành nhân sủi cảo, tay chân mắc vào nhau.
Lúc này tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thấy Đao Phong liều mình ôm tôi, liền thuận thế dúi đầu vào ngực cậu ấy, mãi đến khi mọi người dừng động tác, tôi quay đầu nhìn thoáng qua, mồ hôi lạnh tức khắc chảy toàn thân.
Một bức tường sắt cuối cùng kia, sau khi chúng tôi tưởng rằng đã an toàn, lại bung ra vô số gai sắt lớn, những gai sắt này sắc bén vô cùng, nếu không phải vừa rồi Đao Phong kịp thời kéo tôi, tôi bây giờ có thể đem đi làm cái rây được rồi.
“Mẹ nó. . . . .” Tôi chưa tỉnh hồn, nhìn gai sắt suýt đâm đến trước mắt, tim muốn nhảy khỏi ngực, một cây gai sắt gần nhất ngay trước mặt tôi chưa đến 20cm, tôi lùi chậm chút nữa thôi, nó có thể đâm vào trán tôi rồi.
Nhìn lại thân dưới mình, hai chân vừa vặn cắm trong khe hở của mấy cây gai sắt, sợ đến nỗi tôi không dám nhúc nhích nửa phần, một cây gai sắt ở giữa nhất chỉ cần tiến lên trước chút nữa, Sở Dương tôi hôm nay liền vinh dự hiến thân trở thành thái giám thời hiện đại rồi.
May mắn khoảng cách gai sắt có hạn, chúng rõ ràng sẽ không cử động nữa, nhưng khoảng cách gần như thế, vẫn tạo thành áp lực tinh thần khá lớn.
Tôi thở hổn hển mấy cái, cuối cùng xụi lơ trên người Đao Phong, Đao Phong rõ ràng cũng cảm thấy rất sợ, tôi nghe được trái tim cậu ấy đập so với tôi còn kịch liệt hơn.
Vì vậy đầu tôi nóng lên, liều mạng cọ vào ngực cậu ấy, dùng âm lượng chỉ có tôi và cậu ấy mới có thể nghe được nói: “A Phong . . . . .Cầu chôn ngực . . . . .”
Đao Phong không hiểu tôi đang nói gì, nhìn tôi giả ngu chơi xấu liền có chút lúng túng, nhưng vẫn hai tay đặt phía sau ôm tôi.
Tôi suy nghĩ một chút, loại từ chôn ngực này dùng trên người phụ nữ cậu ấy khẳng định chưa từng nghe qua, dứt khoát vươn tay ôm hông gầy của cậu ấy, đầu liên tiếp chui vào trong cổ áo cậu ấy, chóp mũi tìm kiếm cọ trên da thịt ấm áp, nghĩ thầm gai sắt này cũng đừng nhanh biến mất nha, nếu không dựa vào hành động của tôi bây giờ, Đao Phong nhất định muốn ném văng tôi ra.
Hai chúng tôi ở phía trước làm chuyện gì, chú họ ở phía sau hoàn toàn nhìn không thấy được, chỉ có Hạng Văn ở phía sau Đao Phong rất khó hiểu, hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn, thấy cái gì cũng không nhìn được, liền thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, sao tôi cảm thấy Đao Phong vừa run lên, hai người bị gai sắt đâm phải rồi hả?”
Khi Hạng Văn đang nói, tôi vừa vặn lè lưỡi liếm một cái, Đao Phong bên trong mặc áo sơ mi, lúc này đã bị tôi làm mở mất một cái nút, lộ ra cơ ngực khỏe khoắn đẹp mắt. Đao Phong bị tôi quấy rầy, cánh tay buộc chặt một chút, nghe được lời Hạng Văn nói, cậu ấy liền bắt lấy tôi muốn kéo tôi ra chút, đáng tiếc bị tôi kịp thời nhận ra mưu tính của cậu ấy, cố gắng cắn một cái trên ngực cậu ấy, lập tức khiến cậu ấy hít ngược một hơi lạnh.
“Không có gì.” Giọng Đao Phong u ám, mặt đen lại trả lời Hạng Văn, đồng thời dùng hai tròng mắt sắc bén kia nhìn tôi, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Tôi biết cậu ấy không dám tùy tiện đẩy tôi ra lúc này, cũng không dám thật sự làm gì tôi. Vì vậy “hắc hắc” cười bỉ ổi, càn rỡ lấy tay ôm chặt cậu ấy, tiếp theo dùng lưỡi đưa vào khiêu khích.
Rốt cuộc khi tôi chơi đã đời giúp Đao Phong cài lại quần áo, những gai sắt kia cũng chậm rãi lui về, Đao Phong sau khi xác định không có vấn đề gì nữa, hung hăng đẩy tôi ra, giơ tay lên muốn đánh tới.
Tôi vội vàng nhát gan lăn về sau một vòng, hai tay che đầu hô: “Không được đánh mặt!”
Chú họ ở phía sau nghe được thanh âm của tôi không khỏi kỳ quái, chị Tuyền thấy Đao Phong tức giận nắm chặt đấm lại không động thủ, sẵng giọng: “Hai đứa các cậu quậy cái gì đó, tình cảnh mạng treo lơ lửng ban nãy các cậu cũng dám quậy, không cần nói nhất định là Sở Dương cậu lại làm cái trò bỉ ổi gì nữa rồi, lại làm ra chuyện tốt gì hả.”
Tôi “hắc hắc” vài tiếng, lúng túng nói: “Không có gì không có gì, chỉ đùa một chút với Đao Phong thôi . . . . . ”
Chú khinh thường liếc tôi, nói: “Đùa một chút mà có thể chọc Đao Phong giận thành vậy, cậu thật có bản lĩnh. . . . . Đừng quậy nữa, nhanh tới xem cái này chút, ta vừa phát hiện mặt sau miệng rồng không cụt, chẳng qua có một tấm sắt ngăn.”
Trong miệng rồng này tuy rất lớn, nhưng có một quả cầu sắt kẹp ở giữa, thế nên chúng tôi chỉ có thể dựa vào không gian nửa phần dưới ngăn đi ra ngoài hoạt động, chút khe hở này chỉ đủ một người chui tới chui lui.
Đao Phong không để ý đến tôi nữa, lúc này đổi vị trí với chị Tuyền, chui vào trong nghiên cứu tấm sắt chú nói, để lại tôi và chị Tuyền còn có Hạng Văn bên ngoài mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Chị Tuyền nhìn dáng diệu cợt nhả của tôi, thình lình lại gần dùng sức nhéo tôi một cái, tôi lập tức nhe răng nhếch miệng đau không chịu nổi.
Lần này chị Tuyền vui vẻ rồi, chị hài lòng nói: “Thằng nhóc thối nhà cậu, ai bảo cậu bắt nạt Đao Phong.”
Tôi vẻ mặt đau khổ nói: “Thôi đi chị Tuyền, chị chỉ muốn chỉnh tôi thôi, còn tìm cớ gì hả.”
Chị Tuyền ra vẻ lại muốn nhéo tôi, giả vờ chính nghĩa nói: “Ai nói thế với cậu, tôi đây gọi là thay trời hành đạo.”
“Vậy tôi cũng đại nghĩa diệt thân đây.” Tôi bĩu môi.
Chị Tuyền vừa muốn tiếp tục bắt nạt tôi, chợt nghe bên trong chú kêu lớn một tiếng: “Có cách rồi nè!”