[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Bộ 2 Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 88: Chương 88




Chương 88

Bão cát cuồng mãnh đánh vào người, tôi và Đao Phong theo mèo đen một mạch đi về phía trước, xung quanh vẫn tối tăm mịt mù, hơi cách xa chút sẽ không thấy được bóng người, chúng tôi không biết A Mộc bỏ đi vì nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ có thể dốc sức tìm được hắn và con lạc đà chết tiệt kia.

Tôi giơ tay cố gắng che kín miệng mũi, kính mát của chị Tuyền trong loại cuồng phong này phát huy trọn vẹn ưu điểm của nó, giúp tôi có thể mở to hai mắt thấy rõ đường dưới chân.

Khi loại tiếng chuông cổ quái này càng ngày càng gần, tôi phát hiện cát trên mặt đất xuất hiện hai hàng dấu kéo lê khắc sâu, bên cạnh còn có một vài ấn ký hỗn độn khác, chúng còn chưa bị gió cát nuốt chửng, chỉ ra cho chúng tôi một phương hướng rất rõ ràng.

Tôi kéo Đao Phong, ra hiệu cậu ấy nhìn xuống dưới, sau khi cậu ấy nhìn lướt qua thì gật đầu với tôi, khiến tôi càng chắc chắn dấu vết này cho thấy trừ A Mộc và lạc đà ra, còn có một thứ khác tồn tại.

Đó đến tột cùng là thứ gì? Mới có thể lôi cả một người một đà đi trong cơn cuồng phong này, hoặc có thể đây chỉ là thứ gì đó A Mộc vô tình kéo đến trong quá trình tìm lạc đà về.

Nhưng mặc kệ là gì, nó đều có thể là nguyên nhân khiến A Mộc không cách nào trở về.

Hiểu biết của tôi và Đao Phong về đại mạc cũng không nhiều, hoàn toàn không biết ở đây sẽ có sinh vật gì chờ chúng tôi, có lẽ thật sự như lời A Mộc, trong rừng ma này ẩn giấu ma quỷ ăn thịt người, mà A Mộc chính là bị nó kéo đi.

Tôi giơ tay lên ra hiệu, cùng Đao Phong chậm bước lại, hai người theo dấu vết quỷ dị kia chậm rãi đi về phía trước, không lâu sau liền loáng thoáng nhìn thấy một bóng đen cao lớn đứng lặng trong gió.

Bóng đen kia đầu hơi cao, phía sau lưng hai cái bướu nhô lên, chính là con lạc đà A Mộc mất.

Tôi cẩn thận nhìn, phát hiện ra tư thế của lạc đà cực kỳ quái dị, nó dường như đang cố gắng đi về phía trước, cơ thể lại vẫn không ngừng di chuyển về phía sau, mà dấu vết kéo lê kỳ quái kia đang kéo dài đến dưới chân nó.

Cùng Đao Phong liếc mắt nhìn nhau, tôi ra hiệu cho Tiểu Hải đến phía trước mở đường, tôi và Đao Phong thì theo phía sau, từng chút một tới gần đầu lạc đà kia.

Kỳ lạ là tiếng chuông đến đây thì bỗng chốc biến mất tăm, tôi tập trung nhìn lại, phát hiện trên cổ lạc đà quấn hai cánh tay, nghĩ thầm chẳng lẽ A Mộc muốn kéo lạc đà về? Vậy cũng đâu cần ôm cổ chứ, cứ nắm sợi dây không phải vững vàng hơn sao?

Đao Phong hiển nhiên cũng có nghi ngờ giống vậy, thế nhưng cậu ấy nhìn một lát xong lập tức phát hiện bất thường, nhấc chân liền chạy sang bên kia lạc đà, tôi đuổi sát phía sau, chỉ sợ cậu ấy xảy ra chuyện.

Chờ khi chúng tôi đi tới trước mặt lạc đà, người đang ôm cổ lạc đà nhìn thấy chúng tôi đến, lập tức lộ ra vẻ mặt mừng chảy nước mắt, không để ý đến bão cát mãnh liệt há miệng hét lớn: “Cứu, mau cứu tôi!”

Tôi thoáng sửng sốt, biết mình đã nghĩ đúng rồi, người này không phải ai khác, chính là người dẫn đường chúng tôi khổ sở tìm kiếm A Mộc.

Hắn vừa há miệng liền sặc một họng cát, chỉ kêu một câu rồi bắt đầu cúi xuống ho dữ dội.

Đao Phong thấy hắn có gì đó không đúng, liền đi vòng qua chuẩn bị kéo hắn xuống khỏi lạc đà, không ngờ A Mộc sở dĩ ôm chặt lấy cổ lạc đà không buông, là vì phía sau còn có một thứ đang lôi hắn.

Tôi mang theo Tiểu Hải đi tới bên kia, liền thấy dưới đám cát dày chui ra hai cánh tay người, hai cái tay này lần lượt nắm lấy mắt cá chân của A Mộc, sức lực lớn đến nỗi lạc đà cũng không cách nào nhúc nhích.

Tôi khó tin nhìn một màn quỷ dị này, nghĩ thầm đây là ai mà có thể trốn trong cát, người bình thường tuyệt đối không thể nào có năng lực và sức chịu đựng này.

Đao Phong không nói hai lời đi lên hỗ trợ A Mộc ổn định cơ thể, có cậu ấy hỗ trợ A Mộc và lạc đà rốt cuộc ngừng lại, mà đôi tay kia lại vẫn cứ nắm chặt A Mộc không buông, dường như khăng khăng muốn kéo hắn xuống cát.

Thấy thế, tôi vội vàng chỉ huy Tiểu Hải đẩy cặp tay kia ra, Tiểu Hải hiểu ý, tóc dài đen như mực phân tán vờn bay, sau đó từ từ hội tụ thành hình dáng hai mũi khoan, nhắm ngay đôi tay tái nhợt xám xịt kia ghim xuống.

Động tác Tiểu Hải cực kỳ nhanh nhẹn, đôi tay kia cũng không hề chậm, nó dường như đã sớm nhận thấy sát ý của Tiểu Hải, khoảnh khắc chí mạng khi sợi tóc gần kề tới thì nhanh chóng buông ra, nháy mắt chìm vào lớp cát biến mất dạng.

Tiểu Hải sau khi nó biến mất chậm rãi tiến lên, quanh thân bao phủ sương đen theo động tác của nàng chợt tụ chợt tan, những sợi tóc xinh đẹp kia cũng không lơ là cảnh giác, càng tản mác vây quanh bên cạnh Tiểu Hải, chuẩn bị tùy thời hành động.

Tôi nhân cơ hội đi tới bên cạnh Đao Phong, giúp cậu ấy đặt A Mộc đã bị hù bể mật lên lưng lạc đà, sau đó ra hiệu hỏi hắn có thể tự mình đi về không.

Nét mặt A Mộc đã gần như si ngốc, nhìn tay tôi chết lặng lắc đầu, triệt để ngồi phịch trên người lạc đà.

Tôi thầm mắng một tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn Tiểu Hải, phát hiện tiểu hắc miêu chẳng biết khi nào đã đi tới trước mặt Tiểu Hải, khứu giác nhạy bén của nó giúp đỡ Tiểu Hải tìm được vị trí của đôi tay kia, sau đó hướng Tiểu Hải vỗ móng mèo mềm mại của mình.

Tiểu Hải khi mèo đen nhảy ra cấp tốc vung tóc, mái tóc đen mềm dẻo hữu lực tức khắc xuyên thủng lớp cát, xông thẳng tới sinh vật quỷ dị bên dưới.

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, phía dưới lớp cát truyền đến một trận run rẩy, như có thứ gì chuyển động bên dưới vậy, cát bị đùn lên lại hạ xuống, sau đó, một người toàn thân áo vải đỏ đột nhiên từ giữa cát chui ra, gọi cũng không gọi một tiếng liền nhanh chóng bò vào giữa bão cát, tốc độ bò so với quỷ tiêu nhìn thấy lần đầu trong bạch tháp còn linh hoạt hơn.

Tôi và Đao Phong đều lấy làm kinh hãi, hoàn toàn không ngờ tới trốn bên dưới cát này lại thật sự là người, chỉ có điều xem thân áo vải dày của nó, dường như là trước giải phóng.

Nén xuống nghi ngờ trong lòng, tôi vẫy tay với Đao Phong, hai người kéo A Mộc và lạc đà, tăng nhanh bước trở về.

Trên đường về, tôi lờ mờ nhận ra trong bão cát tối tăm bốn phía ẩn giấu vài vệt bóng đen, không biết có phải ngại lệ khí của Tiểu Hải hay không, những bóng đen kia lượn lờ ở gần đó, trước sau không dám tùy tiện tới gần.

Tôi nhíu mày, không quan tâm đến chúng, chỉ dùng sức kéo dây lạc đà, hy vọng nhanh chóng chạy về chỗ chú và chị Tuyền.

Bởi vì trận cuồng phong đột ngột kéo đến này, hành trình của chúng tôi bị trì hoãn, A Mộc tạm thời còn chưa bình tĩnh lại, chỉ có thể co rúc sau lưng lạc đà không nhịn được run cầm cập, chỉ sợ không chỉ hắn, nếu là tôi ở loại địa phương này bỗng nhiên bị một người kỳ quái túm lấy kéo đi như vậy, cũng bị dọa đến mất hồn mất vía. A Mộc cho tới giờ chỉ nghe nói, chưa hề thực sự trải qua loại chuyện này, cho nên bị dọa tê liệt.

Chị Tuyền thấy hắn đáng thương, vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi.

Trời thật sự sập tối, trận bão cát khó hiểu kia cuối cùng cũng ngừng, trong rừng ma thoáng chốc trở nên dị thường yên tĩnh, ngoại trừ chúng tôi, hoàn toàn không nghe được những thanh âm khác.

Chúng tôi dựng lều bạt xong, chuẩn bị gắng gượng trải qua một đêm ở chỗ này, bởi vì loại thời điểm này đi lung tung trong rừng dễ lạc đường hơn, chẳng bằng chờ rạng sáng lại bảo A Mộc dẫn đường đưa chúng tôi ra ngoài.

A Mộc lúc này đã có thể đứng lên đi lại, hắn kiểm tra lại một lượt lạc đà và trang bị, thấy không hề mất thứ gì mới yên lòng, sau đó chỉ huy những con lạc đà này xếp thành một vòng.

Chị Tuyền và chú ở trong lều chuẩn bị cơm tối, mấy người chúng tôi ở bên ngoài đốt lửa trại.

Tôi nhìn sắc mặt A Mộc trắng bệch, liền vỗ hắn hỏi: “Thế nào, còn sợ không? Không sao đâu, cậu theo sát chúng tôi đừng chạy lung tung, thứ kia cũng không dám đến chọc cậu.”

A Mộc uất ức nhìn tôi, hắn bây giờ mới hiểu được, đám chúng tôi tài cao mật lớn, chỉ có bên cạnh chúng tôi mới có cơ hội bảo mệnh.

“Tôi sợ lạc đà chạy.” A Mộc nói: “Những con lạc đà này đều là tôi mướn, không phải mua, nếu mất phải bồi thường rất nhiều tiền. Nhưng mà tôi phải cám ơn ân cứu mạng của các anh, bằng không ma quỷ đã kéo tôi đi mất rồi.”

Nghe vậy, tôi giả vờ kinh ngạc nói: “Tôi vẫn không ngờ tới ma trong truyền thuyết này dáng dấp lại có nét Trung Quốc như vậy, cậu thấy rõ bộ dáng tên kia không?”

A Mộc nhớ tới người túm chân hắn, sợ đến nỗi lại van ông nội xin bà nội một tràn, bô bô nói một đống tiếng tôi nghe không hiểu, sau đó nói: “Thấy rõ, người này không có mặt, đầu là một quả cầu, nhất định là mang mặt nạ, mặt nạ quỷ, áo màu đỏ kia khẳng định cũng là máu người nhuộm đỏ. . .”

“Vậy cậu cũng nên cẩn thận.” Tôi kề sát vào A Mộc, khẽ nói: “Cậu bị gã túm, buổi tối gã có thể sẽ còn đến tìm cậu lắm.”

A Mộc nghe được câu này, lập tức tỏ vẻ buổi tối hắn không gác đêm nữa.

Đao Phong thấy dáng vẻ hãi hùng của hắn, khóe miệng cong lên cười lắc đầu.

Cơm tôi như cũ vẫn là những thứ kia, chị Tuyền cố gắng cho thấy sở trường phụ nữ của mình, thử làm mì trứng đặc biệt ngon hơn nữa.

Lúc ăn cơm, A Mộc nói cho chúng tôi biết hắn từng nghe nói một truyền thuyết có liên quan đến rừng ma, truyền thuyết kia vừa vặn khớp với cảnh ngộ hắn gặp hôm nay.

Nghe đâu thuở ấy khi rừng ma còn chưa phải là rừng khô, có một cô gái từ phương xa gả tới đi ngang qua đây, nàng mặc xiêm y đỏ thẫm, đi cùng đội ngũ đón dâu, nhưng giữa đường đột nhiên biến mất, đợi đến khi đội ngũ đón dâu tìm thấy nàng sâu trong rừng, cũng chỉ còn lại một bộ xương trắng bọc quần áo đỏ, có người nói nàng bị ma quỷ trong rừng nhìn trúng, mới bị bắt đi gặm sạch, cũng có người nói nàng chính là con ma kia, họ lấy chẳng qua là một bộ xương mà thôi. Nhưng tình huống thật sự rốt cuộc ra sao, đến nay chưa ai có thể nói rõ được.

Ăn cơm tối xong mọi người tán gẫu một lát rồi quyết định ngủ sớm, vẫn thứ tự gác đêm cũ, chỉ có điều thiếu đi A Mộc, mỗi tổ luân phiên cũng kéo dài một giờ.

Tôi lần này xốc lại một trăm phần trăm tinh thần, nhìn Đao Phong ngủ tôi mới đi ngủ, nghe được chút tiếng động lập tức thức dậy, chỉ sợ Đao Phong lại bỏ tôi một mình đi thay ca.

Hơn nữa tình hình lần này đặc biệt, tôi thực sự lo lắng mình cậu ấy đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện tôi tìm ai để khóc đây?

Đao Phong dường như bị tôi trừng đến bực mình, thời điểm trực thứ hai đúng lúc gọi tôi dậy.

Tôi đang cầm ly giữ nhiệt chị Tuyền để lại cho tôi, mặc quần áo tử tế mơ mơ màng màng ngồi bên đống lửa, nhìn Đao Phong dùng cành khô thật nhỏ cời lửa.

Không biết qua bao lâu, ngay khi tôi suýt nữa lại ngủ, cách đó không xa thình lình truyền tới một tràn tiếng động thật nhỏ, tiếng động kia giữa rừng cây khô im ắng này đặc biệt chói tai.

Tôi lặng lẽ gọi Tiểu Hải ra, mặt không thay đổi ngồi bất động, sau đó hạ giọng nói với Đao Phong: “Đao Phong, nghe thấy tiếng gì không?”

Đao Phong liếc nhìn tôi, gật đầu nói: “Chắc là tên đụng phải ban ngày.”

“Vậy làm sao đây, có cần đánh thức họ không?” Tôi hỏi.

“Không cần.” Đao Phong dựng thẳng ngón tay làm một động tác suỵt, nhẹ giọng nói: “Chờ nó sang đây đã.”

________________________

Tiêu: Dự là Hóa Vụ sẽ trở lại đó mọi người :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.