Edit: Asakari
Đời trước bởi vì nàng trở thành đối thủ lớn nhất của nam chính, nên Vi Sinh Cực cũng biến mất, lúc này đây nếu gặp...
Nguyên Sơ sờ cằm, nụ cười tràn ngập ác ý, hiện tại nàng không nhúng tay, hai nam nhân này có phải hay không sẽ cắn xé nhau?
Không biết vị Vân Thâm công chúa chí cao vô thượng kia rốt cuộc là dạng gì, có phải giống như miêu tả Quốc sắc thiên hương ?
Lúc này Dạ Trầm Uyên đã lâm vào bên trong loạn chiến, nhưng vì hắn một mực chạy ở phía ngoài cho nên không tốn nhiều thể lực cho lắm, bởi vì sau loạn chiến sẽ là tỉ thí một chọi một, nói cách khác, hôm nay sẽ chỉ lưu lại hai nghìn năm trăm người, hắn phải có sức lực sung túc để đối phó với tràng đấu tiếp theo.
Lúc này lôi đài của hắn xảy ra biến hóa, sau khi loạn đấu, một đội hơn ba mươi mấy người được hình thành, người cầm đầu lớn tiếng nói: Đồng tâm hiệp lực đem những người này đánh xuống, chúng ta sẽ chiến thắng!
Bọn họ tập trung thành một đội làm cho những người còn lại bối rối, một người không đủ sức để đấu với ba mươi mấy người, vây công thì lại không có người chỉ huy, cho nên bọn họ không hẹn mà lập thành đội, trên lôi đài càng ngày càng nhiều đội được hình thành, thế cục này đối với những người đơn đả độc đấu cực kì bất lợi.
Nhưng Dạ Trầm Uyên nheo mắt liền nghĩ ra phương pháp giải quyết, chỉ thấy hắn đột nhiên phát lực, hướng tới người ban đầu hô hào tạo đội ngũ, nện bước quỷ dị, trong nháy mắt đa số người chưa phát hiện, người kia bị chủy thủ của hắn đánh vào, bong gân ở chân, buộc phải rời khỏi lôi đài.
Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, rất nhiều người tưởng bên trong đội đã xảy ra đánh lén, cho nên mỗi người đều bất an, các tổ đội ban đầu quay qua hỗn loạn chém giết lẫn nhau.
Trên đài cao, Vạn Kì Thính Phong sờ râu nói: Tiểu tử này không tệ lắm.
Nguyên Sơ cũng bình tĩnh, cái này không tồi nhỉ? Người ta nhìn trúng nhất định có thể tiến vào mười thứ hạng đầu!
Lúc này, một vị Nguyên Anh Tôn giả ngồi phía dưới nàng hừ một tiếng: Lần này Khai sơn đại điển, Luyện Khí tầng mười có mười chín người, càng đứng nói đến hai người tầng mười một, một người Đại viên mãn, một kẻ tầng tám nho nhỏ muốn tiến vào mười người đứng đầu, đúng là kẻ si nói mộng! Lòng dạ hẹp hòi, ngay cả một trăm thứ hạng đầu cũng không thể!
Nguyên Sơ nghe thấy đương nhiên không cao hứng, nàng hướng đối phương lộ ra nụ cười: Long Tú bà bà, mắt nhìn người của ngươi có vấn đề sao, nhìn người ai nhìn vào mặt ngoài?
Long Tú vừa nghe, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên tức giận Ngươi gọi ai bà bà!
Nàng đã sớm không vừa mắt Nguyên Sơ, mười sáu vị Phong chủ của Vạn Kiếm tông, trừ bỏ Nguyên Sơ, ai mà không mất đến hơn trăm năm leo lên vị trí hiện tại? Cố tình Nguyên Sơ lại có một mẫu thân tốt, nguyện ý đem tu vi cả đời cho nữ nhi, hơn nữa tiểu nha đầu này vận khí cực tốt, không chỉ sống sót qua Thể hồ nghi thức, căn cơ cũng không bị diệt, chỉ là cảnh giới không vững mà thôi, bọn họ thật sự ghen tị đến đỏ cả mắt!
Hơn nữa Chưởng môn thiên vị Nguyên Sơ càng làm nàng bất mãn, đối với người nha đầu đó xem trọng, nàng nhất định phải chèn ép một phen!
Nguyên Sơ làm cái mặt quỷ: Ai đáp chính là người đó!
Nàng cố ý gọi Long Tú bà bà, Chưởng môn đại thúc, khiến bối phận của bọn họ trực tiếp rẽ sang hướng khác, hỏi Long Tú làm sao không tức giận!
Nhưng Vạn Kì Thính Phong lại cho một ánh mắt lại đây, Long Tú chỉ có thể đem tức giận áp xuống, hừ khẽ nói: Kiến thức của Bản tôn chẳng lẽ không bằng một tiểu nha đầu? Vậy cứ chờ coi! Ngươi xem tiểu tử kia liệu có vượt qua được vòng thứ hai hay không!
Nguyên Sơ vẻ mặt nghiêm túc: Vậy cược đi! Nếu ta thắng, ngươi cho ta một quả trứng Vân Nga, được chứ?
Long Tú là Linh Thú Phong Phong chủ, nhưng Vân Nga là Lục phẩm linh thú, Nguyên Sơ muốn trứng của nó, chẳng lẽ có ý định nuôi dưỡng tọa kị?
Nàng hừ một tiếng: Ngươi cần làm gì?
Nguyên Sơ liếm môi, thái độ đương nhiên nói: Ăn a!
Long Tú tức giận đến suýt nữa đứng lên: Tốt! Ta đã biết! Trứng tiên hạc gần đây là ngươi trộm đi đúng không?
Long Phong chủ! Vạn Kì Thính Phong nhíu mày Trước mặt mọi người còn thể thống gì nữa!
Long Tú ngồi xuống, không cam lòng nói: Chưởng môn sư huynh... Ngươi nhìn nàng đi!
Nguyên Sơ vội vàng trốn ra sau lưng Chưởng môn, đối với nàng le lưỡi.
Tất cả mọi người nở nụ cười bất đắc dĩ.
Sư muội, Tiểu Sơ mới sáu tuổi, muội so với một đứa nhỏ làm gì?
Thần Phù Phong Phong chủ cười nói: Bao nhiêu đệ tử phía dưới đều nhìn thấy hết rồi kìa!
Long Tú lúc này mới không cam lòng từ bỏ! Nhưng mà trong lòng nàng không phục, vì sao tất cả mọi người đều bảo vệ Nguyên Sơ?! Thời điểm nương nàng ta chưa chết, tất cả đều thiên vị nương nàng ta, đến khi chết đi rồi, thì lại quay sang thiên vị Nguyên Sơ!
Nàng trong lòng tích tụ oán khí, lại không có chỗ phát tiết, tròng mắt vừa chuyển liền dừng trên người Dạ Trầm Uyên vừa mới thắng ở lôi đài bên dưới.
Chỗ của hắn là lôi đài chấm dứt sớm nhất, hiện tại còn lại năm mươi người trụ được, những người ở đó đều cao hứng hô to, Long Tú nhìn Dạ Trầm Uyên điềm tĩnh, đột nhiên cười lạnh.
Nàng không thể thu thập Nguyên Sơ, nhưng chẳng lẽ không thể thu thập một đứa ngoại môn đệ tử? Chờ xem!
Sau đó, liền truyền âm với đại đồ đệ của mình, cho nàng ta một cái nhiệm vụ...
Loạn chiến vẫn còn tiếp tục, nhưng lôi đài nào chấm dứt có thể tiến vào vòng thứ hai, tới chính ngọ đã có mười bảy cái lôi đài kết thúc, Dạ Trầm Uyên nắm chặt thời gian, vừa điều tức vừa chú ý những lôi đài xung quanh đang trổ hết tài năng.
Trong thức hải, Lệ lão cười nói:
Hiện tại mấy đứa nhỏ các ngươi đúng là thế hệ sau so với thế hệ trước càng thêm xuất sắc, ta đã nhìn qua những người ở trong này, ngươi chỉ cần không gặp Luyện Khí tầng mười một Đỗ Toa sẽ không có vấn đề gì lớn.
Dạ Trầm Uyên nghe vậy hướng mắt về phía một cô nương mười hai tuổi mặc hồng y, đối phương cũng đã nhìn thấy hắn.
Cho dù gặp, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Dạ Trầm Uyên ở trong thức hải nói như vậy, mỉm cười đứng lên.
Một lát sau, trải qua rút thăm, Dạ Trầm Uyên cầm lấy tờ giấy nhướng mày, mặt trên viết hai chữ Đỗ Toa , trùng hợp như vậy?
Không, thế giới này không thể trùng hợp như vậy, là ai? Hắn nhập Vạn Kiếm tông không lâu, ai muốn đối phó hắn?
Mang theo đủ loại nghi hoặc, Dạ Trầm Uyển ngẩng đầu nhìn đài cao.
Mà theo góc độ của hắn, chỉ có thể thấy đài tỉ thí nhiều tầng cùng mờ mịt mây mù, căn bản không thể thấy được phương hướng của Nguyên Sơ. Ánh mắt hắn tối sầm lại, nhưng sau đó kiên định.
Sợ cái gì? Trận tỉ thí giành ba thứ hạng đứng đầu ở ngay trước mặt Chưởng môn, sư phụ cũng ở đó, mà hắn, nhất định sẽ vượt qua từng trận chiến để đến trước mặt nàng, không để nàng mất mặt!
Thời điểm đối phương nhìn thấy Dạ Trầm Uyên, tiếc nuối cười nói: Ngươi vẻ ngoài cũng thật đẹp, đáng tiếc ngươi gặp ta, nếu không chúng ta có thể cùng làm tỷ đệ tốt tiến vào nội môn, nhưng mà hiện tại.... Nàng rút ra một cây nhuyễn tiên, tiếc nuối Ngươi chỉ có thể dừng lại tại đây!