Edit: Asakari
Loại tình huống này của hắn, ai cũng có thể khiến hắn đào thải.
Cho nên, hắn phải dừng lại ở đây?
Dạ Trầm Uyên vẻ mặt nghiêm trọng, hắn thật sự muốn quang minh chính đại bái Nguyên Sơ làm sư phụ, và điều quan trọng nhất, chính là hạng nhất có quyền tự lựa chọn sư phụ, đối phương không thể từ chối, nói cách khác, vạn nhất Vi Sinh Cực kia giành được hạng nhất, y muốn trở thành đồ đệ của sư phụ, nàng không thể từ chối, bởi vì đây là quy định không thể thay đổi.
Cho nên... Hắn nhất định không thể ngồi chờ chết!
Có Thiên Châu ở đây, hắn phải khôi phục trước khi tỉ thí tiếp theo bắt đầu!
Nguyên Sơ thấy hắn không nói lời nào, nghĩ hắn bị đả kích, bất quá nàng cũng sẽ không an ủi người, chỉ vỗ vai hắn rồi rời đi, còn dặn Tiểu Thu không quấy rầy hắn, để hắn một mình yên lặng suy nghĩ.
Chờ Nguyên Sơ đi rồi, Dạ Trầm Uyên vội vàng nói chuyện với Lệ lão.
Lệ tiền bối, ngài ổn không?
Tỉ thí lúc trước, hắn mạnh mẽ luyện hóa một nửa Vạn Năm Linh Tủy còn lại, tuy rằng có thể hấp thụ, thức hải cũng không bị phá nát nhưng để lại di chứng, không biết Lệ lão có sao không.
Ta ổn...
Một lúc sau từ trong thức hải vang lên thanh âm già nua của Lệ lão Chính là tiểu oa nhi ngươi quá tùy hứng, nếu không phải ý chí ngươi kiên định, thức hải tuyệt đối nát! Lần sau ta sẽ không dễ dàng đồng ý với ngươi mấy chuyện này nữa!
Dạ Trầm Uyên cảm thấy có lỗi, nhưng mà hắn thật sự rất muốn thắng.
Lệ lão... Có biện pháp nào giúp ta nhanh chóng khôi phục để tham gia tỉ thí ngày mai không?
Lệ lão cả kinh: Ngươi còn muốn tiếp tục?!
Lão đoán ra được một phần nguyên nhân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: Tiểu oa nhi, ngươi đừng mất hi vọng, cho dù Vi Sinh Cực muốn bái Nguyên Sơ làm sư, Hàn Kiếm Phong này cũng chỉ có hai người các ngươi, thêm một sư huynh có là gì? Có đáng để ngươi liều mạng không?
Đúng vậy, thêm một sư huynh có là gì? Nhưng mà Dạ Trầm Uyên chỉ cần tưởng tượng đến sau này sư phụ đối tốt với người khác, cười với người khác, hắn liền... Hắn không cam tâm! Sư phụ rõ ràng đã nói qua, người chỉ nhận một mình hắn làm đồ đệ!
Có lẽ từ trước đến nay chưa từng nhận được ôn nhu, một khi có được, sẽ không nỡ cùng người khác chia sẻ, có lẽ do tuổi còn nhỏ, dục vọng chiếm giữ quá mạnh mẽ. Nói tóm lại, tâm ý hắn đã quyết!
Thấy Dạ Trầm Uyên kiên trì, Lệ lão cũng biết đứa nhỏ này trước đây quá khổ sở, nên trân trọng người đối tốt với hắn nên chỉ có thể thở dài nói:
Được rồi, biện pháp cũng không phải là không có, chỉ là.... Sẽ rất đau đớn, ngươi phải chuẩn bị thật tốt.
Dạ Trầm Uyên hai mắt sáng lên!
Đau đớn không là gì, ta chịu đau quen rồi!
Hắn kiên định như vậy, nhưng lại khiến Lệ lão gật đầu, lão lấy ra một ít dược liệu, cẩn thận dặn dò: Đây là phương thuốc tôi thể cực kì bá đạo, phổi hợp với vạn năm linh tuyền ở trong Thiên Châu, có thể làm cho người ta trong thời gian ngắn thoái thai hoán cốt, nhưng quá trình vô cùng thống khổ, nếu như không chịu được dược lực mà từ bỏ giữa chừng còn có thể bị thương đến căn cơ, ngươi... thật sự muốn thử?
Nguyện ý. Dạ Trầm Uyên không do dự gật đầu.
Tốt lắm. Lệ lão tán dương gật đầu Bởi vì tuổi ngươi còn nhỏ, ta không nghĩ sẽ cho ngươi tôi thể, sợ ngươi không chịu được dược lực, bất quá, nếu ngươi có thể thừa nhận, đối với căn cơ, thể trạng, con đường tu luyện về sau đều có trợ giúp rất lớn, cho nên một khi đã lựa chọn, nhất định phải kiên trì. Nhớ kĩ.
Vâng. Dạ Trầm Uyên nghiêm túc gật đầu, mà những dược liệu cần đều có ở Thiên Châu, tựa hồ được gieo trồng chỉ để chủ nhân tôi thể, cho nên rất nhanh liền chuẩn bị xong.
Sau khi ngồi vào thùng nước, Lệ lão cũng nói cho hắn pháp quyết.
Nhớ kĩ, bắt đầu tu luyện phải luôn nhẩm pháp quyết ta chỉ cho ngươi, nửa khắc cũng không được dừng, nếu không là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tất cả thống khổ ngươi phải chịu đều như không.
Dạ Trầm Uyên đương nhiên biết rõ lợi và hại trong đó, nhưng nghĩ đến sau khi tôi thể hắn sẽ thoái thai hoán cốt, trở nên mạnh mẽ hơn, hắn tuyệt đối không chần chờ.
Cứ như vậy, Lệ lão bố trí trận pháp phòng hộ xung quanh, hắn bắt đầu tôi thể.
Mà bên kia, Nguyên Sơ đang quỳ trước mặt Chưởng môn, vẻ mặt buồn khổ.
Ngươi còn ủy khuất? Lần đầu tiên Vạn Kì Thính Phong phẫn nộ như vậy Đó là thứ mẫu thân ngươi để lại cho ngươi, ngươi vậy mà đem cho người ngoài?!
Nguyên Sơ không nhịn được nói: Hắn không phải người ngoài, hắn là đồ đệ của con.
Ngươi còn dám cãi?! Vạn Kì Thính Phong tức giận vỗ mạnh tay vịn, uy áp phóng ra khiến nàng không thể nói nên lời.
Vạn Năm Linh Tủy, một vạn năm mới có một giọt! Lúc trước mẫu thân ngươi sợ ngươi thừa nhận Thể hồ nghi thức xong căn cơ không vững, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, cố ý đi Vọng Hải chi Uyên, cửu tử nhất sinh mới tìm được cho ngươi thứ này, ngươi cứ như vậy dễ dàng cho người khác?! Ngày sau thời điểm ngươi tẩu hỏa nhập ma, ai cứu ngươi?!
Nguyên Sơ cúi đầu, lãnh tĩnh nói: Chỉ cần tâm con kiên định, nhất định sẽ không tẩu hỏa nhập ma.
Vạn nhất thì sao?! Vạn Kì Thính Phong đánh gãy lời nói của nàng Một khi ngươi tẩu hỏa nhập ma, mười giọt cũng cứu không nổi thần hồn của ngươi, vậy mà ngươi...
Con sẽ không tẩu hỏa nhập ma! Thanh âm Nguyên Sơ lên cao Con biết con cần phải làm gì, ý chí của con còn kiên định hơn Lịch Thiên Thần trụ, cho nên con sẽ không!
Dù sao đời trước nàng cũng không có tẩu hỏa nhập ma, nàng biết chấp niệm của mình có bao nhiêu đáng sợ.
Nhưng Vạn Kì Thính Phong không tin, hắn đã quyết định sẽ đi tìm Dạ Trầm Uyên, lấy pháp bảo khác đổi lại Vạn Năm Linh Tủy, nhưng Nguyên Sơ không biết nặng nhẹ, cũng phải phạt!
Sau Khai sơn đại điển, ngươi đi Vô Cực Thiên Hiểm sám hối một năm đi! Khi nào hiểu rõ, biết mình sai ở đâu thì quay về!
Cái gì?! Một năm?! Gương mặt nhỏ nhắn của Nguyên Sơ ủ dột Chưởng môn cữu cữu... Chúng ta vẫn có thể thương lượng mà!
Lúc này đây, Vạn Kì Thính Phong cực kì kiên định: Ngươi nói thêm một câu nữa thì hai năm!
Nguyên Sơ một chữ cũng không dám nói.
Nếu là như vậy... con xin phép về...
Thật sự quá thảm, tặng đồ cho người khác mà mình còn bị phạt, tâm can thật sự rất đau! Hơn nữa nàng cũng đâu phải tặng không, về sau thành quả nàng nhận được so với những gì bỏ ra tuyệt đối nhiều hơn! Đáng tiếc không ai hiểu khổ tâm của nàng...
Vạn Kì Thính Phong hừ một tiếng quay mặt đi, Nguyên Sơ ủy khuất đứng lên, sau đó mới trở về.
Đợi nàng đi xa, hắn thở dài một tiếng.
Bàn tay vừa lật, trong tay đã xuất hiện một khối ngọc bội, bên trên đề bốn chữ Vạn Kì Thính Vũ , ánh mắt hắn không khỏi ảm đảm.
Ngọc bội được lau đến sáng loáng, đủ để thấy chủ nhân của nó yêu thích như thế nào, nếu như lúc trước muội muội không ở cùng người kia, nếu hắn kiên định hơn một chút, hiện giờ kết cục có phải hay không bất đồng....