Manh Sư Tại Thương

Chương 21: Chương 21: Chương 20




Edit: Asakari

Nguyên Sơ căn bản không muốn nhiều lời, cũng nhảy vào trong linh tuyền, những chỗ huyết mạch đi qua trên người Dạ Trầm Uyên gặp nước suối đều vỡ ra, hơn nữa, hắn cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó sắp phun trào! Cảm giác thân thể muốn nổ quá mãnh liệt nên khi thấy nàng muốn đến đây, hắn theo bản năng quát:

Người đừng đến đây!

Nguyên Sơ hơi ngây người, nhưng vẫn đi qua.

Ta... ta cảm giác sắp tự bạo. Người đứng đến đây!

Không quan hệ! Ánh sáng mềm mại trong tay Nguyên Sơ lôi Dạ Trầm Uyên Ta biết chuyện gì đang xảy ra trên người ngươi, kế tiếp, nghe lời ta.

Hắn thấy nàng đến gần, sợ thương tổn đến nàng, hắn theo bản năng lùi ra sau.

Nguyên Sơ nóng vội, trực tiếp dùng cánh tay nhỏ tóm lấy Dạ Trầm Uyên.

Ngươi đừng nhúc nhích! Ta giúp ngươi bảo mệnh!

Quả nhiên, linh lực mãnh liệt của Nguyên Sơ tràn vào trong người hắn giống như đang kết ấn, ở sâu trong huyết mạch hắn tạo một phong ấn, quá trình này phi thường gian nan, nếu không phải trước khi sống lại nàng có tu vi Phân Thần cảnh, nàng sẽ không thể nào tinh chuẩn phong ấn lực lượng huyết mạch trên người Dạ Trầm Uyên. Cũng may hắn hiện tại đang rất yếu, phong ấn tuy gian nan nhưng miễn cưỡng có thể hoàn thành, nếu hắn mạnh lên một chút sợ là không được.

Lệ lão trong đoàn sương mù màu đen nhìn động tác của Nguyên Sơ, mới biết nàng thật sự muốn cứu người, nhưng đây là chuyện gì? Thời kì Thượng cổ mỗi người tôi thể đều không xuất hiện tình huống như Dạ Trầm Uyên. Lúc trước lão cảm giác hắn sắp tự bạo đến nơi. Cỗ lực lượng kinh khủng đó đến từ đâu?

Chẳng lẽ là?!

Lệ lão nghĩ đến cái gì, kinh hoảng nói: Chẳng lẽ Dạ Trầm Uyên có huyết mạch Thần Hoàng?!

Lúc này Nguyên Sơ hoàn toàn không để ý đến lão, không nghĩ tới những thứ như huyết mạch kích hoạt rồi vân vân, lão gia gia này cũng quá bất cẩn rồi!

Nguyên Sơ vừa hấp thụ linh lực của vạn năm linh tuyền để duy trì, một bên vừa phong ấn giúp Dạ Trầm Uyên. Nàng dùng chính là Thiên Ma ấn trong trong 《Thượng Cổ Kí Sự 》, có thể phong ấn Thiên Ma, thì cũng có thể phong ấn Thần Hoàng, ấn này cần đến chín chín tám mươi mốt đạo, mỗi một đạo đều cần Nguyên Sơ hao hết linh lực Nguyên Anh mới làm được, cũng may linh tuyền luôn có linh lực để duy trì, nếu không hôm nay quá nguy hiểm rồi!

Không biết qua bao lâu, thời gian trong Thiên Châu chậm hơn bên ngoài rất nhiều, Nguyên Sơ cảm thấy nàng đã trải qua ít nhất một tháng mới hoàn thành phong ấn.

Cuối cùng một đạo hạ xuống, Dạ Trầm Uyên đã ngủ say, nàng xoa xoa cái trán, từ trong linh tuyền đứng dậy.

Thế nào? Lệ lão biết hảo tâm của mình lại biến thành chuyện xấu, có điểm chột dạ, vội vàng vây quanh Nguyên Sơ Ngươi hạ Thiên Ma ấn? Tiểu oa nhi ngươi cũng hiểu biết thật nhiều...

Nguyên Sơ cho lão một ánh mắt xem thường: Lão cùng hắn ở lâu như vậy mà không có tâm tư quan sát xem hắn là loại huyết mạch gì à?

Lệ lão có chút xấu hổ: ... Cái loại huyết mạch này đều là vạn người có một, thông thường đều thể hiện ra, ta nào biết hắn lại là loại huyết mạch Thần Hoàng không biểu lộ ra?

Nguyên Sơ hừ một tiếng, lại hỏi: Vậy vì sao lại tôi thể? Ở thời kì Thượng cổ, tôi thể cũng phải tiến hành sau khi tiến vào Kết Đan, hắn hiện tại như thế nào mà lão đã cho hắn tôi thể?

Lệ lão nghe vậy, trừng mắt nhìn nàng: Còn không phải vì ngươi?

Ta? Nàng sửng sốt Sao lại liên quan đến ta?

Sau đó Lệ lão đem chuyện Dạ Trầm Uyên lo lắng có người giành được hạng nhất, có quyền lựa chọn sư phụ nói ra, Nguyên Sơ không biết nên nói gì cho phải...

Nàng nhìn thiếu niên tuấn tú ngồi trong linh tuyền, trên mặt hiện vẻ không đồng ý, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút cảm động....

Nàng trước kia cảm thấy thu nhận đồ đệ chẳng qua là mặt chữ thượng ý tứ, nàng chỉ cần cho hắn tài nguyên tu luyện, chỉ điểm cho hắn một chút là được rồi, hơn nữa nàng làm vậy không sai, nam chủ đời trước không có sư phụ không phải vẫn sống rất tốt sao? Có nàng hay không có nàng cũng đâu có sao?

Nhưng mà qua việc này, nàng lại đột nhiên hiểu được một đạo lí, kết làm sư đồ là một loại khế ước trách nhiệm, loại trách nhiệm này không phải thứ lợi ích ngày sau nàng lấy được, mà là quan hệ được thành lập và củng cố bằng rất nhiều tình cảm.

Nàng không hiểu được giá trị đích thực của sư đồ, nhưng Dạ Trầm Uyên hiển nhiên so với nàng hiểu rõ hơn nhiều, cho nên hắn liều lĩnh cũng vẫn muốn giữ vững quan hệ này, đúng là đứa trẻ ngốc.

Rốt cục cũng hiểu được thiếu niên trước mắt không phải là nam chủ sau này hủy thiên diệt địa, Nguyên Sơ đột nhiên thân thiết với hắn không ít, cũng không tức giận với hắn, dù sao hắn muốn thành tài cũng cần phải học rất nhiều, nàng làm sư phụ nhất định có thể phát huy tác dụng, ngẫm lại sau này dưỡng ra cường giả lại thấy sảng khoái!

Về sau liền như vậy mà tiến hành đi!

Thời điểm Dạ Trầm Uyên tỉnh lại mới phát hiện mình đang ở trong Thiên Châu, cảm nhận một chút tu vi, lúc trước tôi thể bị ngăn cản, tu vi hắn rõ ràng tụt xuống, nhưng lúc này đây tu vi hắn không chỉ không tụt, mà còn tăng lên thành Luyện Khí tầng mười! Vậy mà tăng hai tầng, đây là chuyện gì?

Dạ Trầm Uyên cố gắng hồi tưởng.

Ngươi rốt cục đã tỉnh! Lệ lão bay lại đây, có chút ngượng ngùng Thật có lỗi, tiểu oa nhi, ta không biết ngươi có huyết mạch Thần Hoàng, tùy tiện cho ngươi tôi thể, thiếu chút nữa hại ngươi...

Huyết mạch Thần Hoàng? Dạ Trầm Uyên không rõ, hắn đã đọc rất nhiều sách, nhưng huyết mạch Thần Hoàng hắn lại chưa từng nghe qua.

Hơn nữa khi hắn hồi tưởng lại, trước mắt là một mảnh hỗn độn, đột nhiên, trong đầu hắn hiện ra Nguyên Sơ, sau đó, lại nhớ đến nụ hôn kia!

Nhất thời, trên mắt không tự chủ mà đỏ lựng lên!

Sư phụ vì cái gì...mà hôn hắn?

Đầu Dạ Trầm Uyên có chút dại ra, tựa hồ hắn bị Lệ lão khống chế, sư phụ vì muốn giúp hắn đoạt lại quyền điều khiển cơ thể, muốn kích thích hắn, cho nên mới...

Lệ lão không phát hiện hồn hắn đã bay ra ngoài, ngượng ngùng nói: Đúng vậy, chính là huyết mạch Thần Hoàng! Đó là một loại lực lượng phi thường bá đạo, một khi kích hoạt, thân thể này của ngươi hiện tại không thể chấp nhận được.... Bất quá may mắn sư phụ cậu phát hiện đúng lúc, huyết mạch ngươi vừa kích hoạt đã bị nàng phong ấn, nàng dùng toàn lực Nguyên Anh hạ tám mươi mốt đạo phong ấn, phỏng chừng ngươi phải chờ tới khi đến Nguyên Anh hậu kì mới có thể cởi bỏ hoàn toàn, bất quá cũng vì nguyên nhân huyết mạch, tuy rằng tôi thể thất bại nhưng tu vi ngươi cũng tăng lên, thể chất cũng mạnh hơn, đúng là trong họa có phúc...

Dạ Trầm Uyên không nghe Lệ lão lảm nhảm gì đó, hắn bắt được trọng điểm, đó là sư phụ đã cứu hắn!

Sư phụ đâu? Hắn vội vàng hỏi lão.

Dạ Trầm Uyên có điểm ngượng ngùng, nghĩ đến nụ hôn kia... Hắn hiện tại phải gặp sư phụ ngay lập tức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.