Edit: Yáng
***
Tâm trạng của Du Vãn vô cùng tốt, vô cùng vô cùng tốt, có lẽ là lần mà bản thân cô minh bạch nhất trong những năm gần đây. Còn gì đáng ăn mừng hơn việc chứng thực được Thẩm Thanh Châu có tình ý với cô?
Du Vãn rên khẽ, cuối cùng quyết định đi đến đoàn phim, những chuyện mới xảy ra lúc sáng, những tin tức ngổn ngang kia hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô, cô bây giờ chỉ muốn đến ngay bên cạnh Thẩm Thanh Châu.
Sau khi xuống xe, Du Vãn đi vào đoàn phim, trước đó cô cùng mấy người biên kịch khác dự định mở cuộc họp nhỏ, cho nên Du Vãn cố gắng nhịn không đi tìm Thẩm Thanh Châu mà trực tiếp đi bàn bạc công việc.
Hai người biên kịch kia thấy Du Vãn đi tới thì ánh mắt đều là bát quái cùng hoài nghi, mấy ngày hôm trước, nhân viên đoàn phim còn đang đồn đại biên kịch Vị Vãn cùng Thẩm đạo có một chân với nhau, nhưng thế mà hôm qua tin đồn bị đánh vỡ?!
Người yêu của biên kịch vậy mà lại là đại minh tinh Du Hoán... Tin tức này khiến cho mọi người có chút ngạc nhiên, Thẩm đạo cùng biên kịch thân mật rõ ràng như vậy, kết quả lại không thành một đôi??
Cái này gọi là cái gì, chẳng lẽ Vị Vãn bắt cá hai tay?
Du Vãn không để ý ánh mắt quỷ dị của mọi người, ngồi xuống vị trí của mình, “Bắt đầu đi.”
Dù sao một số người ở đây cũng không phải là người tham dự cuộc họp, cũng không phải là người có thể hỏi đến việc riêng của Du Vãn, vì vậy không thể làm gì khác hơn là ôm tức giận trong lòng cùng tâm trạng xem kịch vui tiến vào trạng thái làm việc.
Sau khi họp xong, Du Vãn đi ra bên ngoài, tìm kiếm thân ảnh của Thẩm Thanh Châu. Bây giờ cũng đã đến thời gian ăn trưa, mọi người hẳn là cùng một chỗ ăn cơm hộp mới phải.
Du Vãn quen thuộc đi tới phòng nghỉ.
“Vị Vãn!”
Du Vãn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lý Manh Manh vẫn còn đang mặc trang phục quay phim, chạy tới phía cô, “Hôm nay cô tới nha.”
“Ừ.” Du Vãn gật đầu, “Sao cô vẫn còn chưa đi ăn cơm, lúc nãy tôi nhìn thấy nhân viên đã mang cơm đến rồi mà?”
“Tôi vừa mới đi WC, lập tức đi ngay.” Lý Manh Manh nói, “Ôi chao, cô muốn đi đâu?”
“Tôi đi chung với cô.”
“Chờ một chút.” Lý Manh Manh kéo cô, vẻ mặt có chút khó nói, “Vị Vãn, thật ra thì... mọi người vẫn thích cô và Thẩm đạo ở chung với nhau, cũng rất coi trọng, nhưng mà chuyện ngày hôm nay...”
Du Vãn nhíu mày, chờ cô ấy nói xong.
“Ngày thường cô cùng Thẩm đạo thân mật như vậy, hiện tại lại đột nhiên bị phát hiện là một đôi với Du Hoán, bây giờ ngoại trừ tôi, mọi người giống như đều có thành kiến với cô, ừ... vụng trộm tức giận bất bình thay Thẩm đạo.”
“Hả? Thực sự như vậy hả?” Du Vãn vui vẻ, “Tôi càng phải nhanh chân đến xem.”
“Này Vị Vãn!” Cái đứa nhỏ này có phải bị ngốc không?
“Không có việc gì, không cần để ý.”
Lý Manh Manh bất đắc dĩ lắc đầu, cô không nói được cô ấy, không thể làm gì khác hơn là cùng đi với cô ấy.
Thời gian ăn trưa của đoàn phim, bên ngoài đặt thêm mấy cái bàn vuông, mọi người đều ở chỗ này ăn qua loa bữa cơm, nghỉ ngơi một chút.
Hôm nay, Lâm Diệp Dư đến đây tham ban* mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, mọi người lấy cô ấy làm trung tâm, trò chuyện hết sức vui vẻ.
(Tham ban: đến thăm đoàn làm phim, thường những diễn viên thân thiết hay đến thăm nhau, mang đồ ăn cho mọi người trong đoàn phim)
Lúc Du Vãn đến đó thì thấy hình ảnh như thế, mọi người vây quanh Lâm Diệp Dư, một đại minh tinh thế nhưng không hề làm cao, dáng vẻ rất gần gũi bình dị.
Thấy cô ấy xuất hiện ở đây, Du Vãn trong nháy mắt liền có chút khó chịu, nhưng là vừa nghĩ đến Thẩm Thanh Châu cũng không thích cô ấy, tâm tình cô lại thoải mái.
Du Vãn không nhìn Lâm Diệp Dư nhiều, mà đi tìm Thẩm Thanh Châu. Cô rất nhanh đã phát hiện Thẩm Thanh Châu đang ngồi cách đó vài người - ngồi hơi xa đám đông, anh thích yên tĩnh, cho nên cũng không có bao nhiêu người dám đi làm phiền anh.
Du Vãn cười cười, nhấc chân đi đến chỗ Thẩm Thanh Châu, Lý Manh Manh trợn to hai mắt, vừa định nói cách “Nhân vật chính” xa một chút thì Du Vãn đã đi rồi.
Du Vãn rất tự nhiên ngồi xuống chỗ bên cạnh Thẩm Thanh Châu, “Thẩm đạo, ăn chưa?”
Thẩm Thanh Châu nhìn cô, lại nghĩ đến màn mất lý trí sáng nay, tròng mắt có chút chuyển động, ừ... có chút xấu hổ.
“Em còn chưa ăn, em cũng không mang thức ăn, có cơm không cho em một phần.”
Thẩm Thanh Châu mím môi, mất tự nhiên nói, “Để Tiểu Dương lấy cho cô.”
Du Vãn nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của anh tâm tình rất tốt, “Ừ, được.”
Hai người ngồi nói chuyện với nhau, người bên ngoài nhìn vào, Du Vãn vẫn vui vẻ như xưa, Thẩm Thanh Châu cũng bình tĩnh như thường. Kỳ quái, sao tin tức hôm nay tung ra mà hai người này vẫn không có gì thay đổi. Chất vấn cũng được, chỉ trích cũng được, gào thét cũng được!!! Sao một chút cũng không có!!!
Lâm Diệp Dư cũng nhìn hai người kia, bầu không khí của bọn họ rất kỳ quái nhưng lại phi thường hài hòa, cái loại hài hòa đó, sẽ làm người ta cảm thấy bản thân mình là dư thừa, một chút cũng không xen vào được.
Ngày đó nghe Đường Duyệt nói Thẩm Thanh Châu thích biên kịch kia, cô vừa ước ao cũng vừa ghen tỵ. Mà sáng sớm hôm nay sau khi thấy tin tức của Du Hoán, trong lòng cô liền vui sướng, hóa ra cô bé này là người yêu của người khác, Thẩm Thanh Châu căn bản là thích nhầm người.
Cô vô cùng vui vẻ tới thăm ban, nhưng bây giờ lại thấy được cảnh tượng như vậy, rõ ràng là không nên ở cùng một chỗ, cũng không thể ở cùng một chỗ, vì sao cô ta có thể ngồi bên cạnh anh cười một cách tự nhiên, mà sao anh cũng không giống như muốn từ chối người ta như đã từng từ chối cô??
“Thanh Châu.” Lâm Diệp Dư đi tới.
Quần chúng phía sau yên lặng nuốt nước miếng, người sáng suốt đều nhìn ra Lâm Diệp Dư có tình ý với Thẩm đạo nhà bọn họ, mà Thẩm đạo lại có tình ý với Vị Vãn, mà Vị Vãn lại là người yêu của Du Hoán, cái này... vòng tròn này thật loạn!!
“Em mang cơm trưa đến mà sao anh không ăn hả?” Lâm Diệp Dư cầm một hộp đồ ăn tinh xảo đặt tới phía trước Thẩm Thanh Châu, “Thừa dịp vẫn còn nóng nên ăn nhanh đi, đợi lát nữa còn phải quay phim, nhất định sẽ không kịp ăn.”
Thẩm Thanh Châu không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói tiếng cảm ơn.
Lâm Diệp Dư cười cười, lúc này mới nhìn về phía Du Vãn, “Biên kịch ăn chưa?”
Du Vãn lắc đầu.
Lâm Diệp Dư, “Vậy thật đáng tiếc, đồ ăn tôi mang tới đều chia hết cho mọi người rồi, ừ... hay để tôi bảo trợ lý mua cho cô một phần.”
“Không cần.” Du Vãn khoát khoát tay, “Tôi ăn đồ ăn của đoàn phim được rồi.”
Thẩm Thanh Châu liếc mắt nhìn Du Vãn, rất tự nhiên đem hộp đồ ăn Lâm Diệp Dư vừa đưa qua đẩy sang trước mặt Du Vãn, “Cô ăn đi, tôi không đói.”
Lâm Diệp Dư tức khắc cứng đờ.
Du Vãn ho khan một tiếng, bất động thanh sắc lén nhìn Lâm Diệp Dư, Thẩm đạo ơi Thẩm đạo, sao anh lại cho cô một kẻ địch mạnh như thế này!!!
“Tôi cũng không đói, ha ha.” Du Vãn cười gượng hai tiếng, lại đem hộp đồ ăn đẩy về chỗ Thẩm Thanh Châu.
Lâm Diệp Dư híp mắt một cái, cố gắng hết sức nhịn xuống khó chịu trong lòng, “Biên kịch, tôi mới thấy tin tức hôm nay, thật không ngờ, chúc mừng.”
“Chúc mừng?”
Lâm Diệp Dư nhìn Du Vãn, cười nói, “Cô và Du Hoán nha, trước kia tôi còn tưởng cô và Trạch Nhiên là một đôi, không nghĩ tới lại là Du Hoán, bất quá cũng tốt, Du Hoán chính là nam thần trong lòng mọi người.”
Du Vãn cúi đầu ho khụ khụ, Hướng Trạch Nhiên? Du Hoán? Ôi, cho nên tình địch không rõ là ai.
“Thanh Châu, hai người quan hệ cũng không tồi, hẳn là sớm biết tin này rồi.” Lâm Diệp Dư giả bộ buông lỏng nói, “Thế mà anh cũng không nói với em.”
Thẩm Thanh Châu ngước mắt nhìn Lâm Diệp Dư, “Tin tức sáng nay là giả.”
Lâm Diệp Dư cười khan hai tiếng, đã thích cô ta đến mức này rồi, hình ảnh thân mật rõ ràng như vậy mà cũng có thể coi nhẹ??
“Sao lại là giả...”
Lâm Diệp Dư còn chưa nói xong, chợt có tiếng kinh hô của nhân viên công tác, “A!! Là Du Hoán.”
Lâm Diệp Dư theo bản năng nhìn theo ánh mắt của mọi người, quả nhiên thấy Du Hoán cùng người đại diện và trợ lý đi về phía bên này, trong lòng tràn đầy vui vẻ, bây giờ còn có thể nói là giả sao.
Hướng Trạch Nhiên cũng thấy Du Hoán đang tới, hắn không ngờ tới đột nhiên Du Hoán lại đến đoàn phim. Hướng Trạch Nhiên ngoảnh lại thấy biên kịch đại nhân cùng Thẩm đạo đang ngồi cùng một chỗ, vội vàng đứng lên đi tới chỗ Du Hoán, “Du Hoán, sao cậu tới đây mà cũng không nói một tiếng, đi ra đây một chút, chúng ta tâm sự.”
“Tâm sự cái gì mà tâm sự, đừng quấy rối, tớ đến tìm Thẩm đạo.” Du Hoán tháo kính râm xuống, một cặp mắt đào hoa hơi có ý cười.
Trong lòng Hướng Trạch Nhiên kêu lên một tiếng, cái này là muốn tìm người trong cuộc sao, sẽ không đánh nhau chứ?? Sẽ không sao chứ??
“Ách, tớ, bọn tớ còn phải quay phim, cậu đến tìm người không đúng lúc rồi.” Hướng Trạch Nhiên vắt hết óc suy nghĩ kiếm cớ, Du Hoán liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía Thẩm Thanh Châu đang ngồi ổn định ở phía trước, “Đó không phải là còn đang rảnh rỗi sao?”
Hướng Trạch Nhiên, “...”
Du Hoán ở giữa ánh mắt của mọi người nhấc chân đi đến chỗ Thẩm Thanh Châu, ở thời điểm hắn đi tới đã nhìn thấy người ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Châu, Du Vãn đang cười cười.
“Thẩm đạo.” Du Hoán đứng trước mặt Thẩm Thanh Châu, đưa tay ra.
Thẩm Thanh Châu trầm mặc vài giây, sau đó đứng lên, bắt tay với Du Hoán.
“Ôi chao, Diệp Dư, cô cũng ở đây à.” Du Hoán thấy Lâm Diệp Dư, lễ độ lên tiếng chào hỏi.
Lâm Diệp Dư cười yếu ớt, “Đến tham ban. Anh là... đến tìm người.”
Du Hoán nhíu mày, “Ừ, có chuyện công việc cần nói với Thẩm đạo.”
Lâm Diệp Dư bất ngờ, “Tôi còn tưởng rằng anh là đến tìm...” Ánh mắt của cô chuyển qua trên người Du Vãn, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Du Hoán mím môi, rất tùy ý đưa tay vỗ ót Du Vãn, “Ăn cơm chưa?”
Du Vãn trách một tiếng, “Đừng đánh đầu.”
Du Hoán cũng không quản cô, trực tiếp nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, giọng nói có chút sắc bén, “Cô ấy ở đoàn phim, vẫn mong Thẩm đạo có thể chiếu cố nhiều hơn.”
Thẩm Thanh Châu liếc mắt nhìn Du Vãn, lạnh nhạt nói, “Tất nhiên.”
Mọi người: A ~ đây là khiêu khích đúng không!! Còn ở trước mặt Thẩm đạo làm chuyện mờ ám, hỏng rồi hỏng rồi. Haizzz, Thẩm đạo thật đáng thương...
“Thẩm đạo, về chuyện mời anh làm đạo diễn, mong anh suy nghĩ thêm, cuối cùng anh có đáp ứng hay không, vậy thì tùy xem duyên số của chúng ta, nếu thực sự không điều chỉnh được lịch trình thì bỏ đi. Tôi cũng không ép buộc.” Du Hoán ý vị thâm trường nói ra.
“Buổi tối đến tìm tôi đi.” Thẩm Thanh Châu lại ngồi xuống trên ghế, không mặn không nhạt mở lời.
Trong con ngươi Du Hoán tinh quang chợt lóe lên, Thẩm Thanh Châu quả nhiên có tình ý với Du Vãn, bây giờ biết rõ tôi là ai rồi chứ?! Sao không cự tuyệt tôi giống đêm hôm đó, hắn ta thế nào lại không từ chối!!! Ha ha, hắn ta có phải biết rõ nếu dám cự tuyệt mình thì Du Vãn ở đây nhất định ngâm nước nóng*!
(Ngâm nước nóng: ở đây ý là mọi dự định tiêu tan)
Trong lòng Du Hoán đủ loại đắc ý chạy qua, nhưng mà mặt ngoài hắn vẫn biểu hiện rất khiêm tốn lễ độ, cười cười một tiếng, “Được, buổi tối chúng tôi sẽ liên lạc.”
“Đi.” Du Hoán kéo tay Du Vãn, “Đi ăn cơm với anh.”
Du Vãn bất ngờ không kịp đề phòng, bị Du Hoán kéo đi, mà một giây kế tiếp, tay còn lại của cô bị Thẩm Thanh Châu bắt được, ánh mắt Thẩm Thanh Châu nhìn Du Hoán, nhàn nhạt nói, “Lát nữa cô ấy còn có việc phải làm.”
Đôi mắt Du Hoán híp lại.
Mọi người: Trời ạ, trời ạ, trời ạ!! Cướp người rồi, cướp người rồi!!!
Sắc mặt Du Vãn đỏ lên. Du Hoán nhìn về phía cô, “Có việc bận?”
Du Vãn suy nghĩ một chút, lại nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Châu, “Có, lát nữa em còn phải sửa kịch bản.”
Du Hoán buông tay ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, búng nhẹ trán Du Vãn, “Em đấy, nhớ phải ăn cơm trước.”
Du Vãn cười, “Anh*, anh cũng nhớ ăn cơm trước, đừng có chạy đi chạy lại khắp nơi.”
(Anh ở đây Du Vãn nói là 哥 trong từ 哥哥 (anh trai), còn xưng hô anh em với người yêu hoặc người khác là 你 với 我)
“Anh chạy đi chạy lại khắp nơi lúc nào?” Du Hoán cho cô một cái liếc mắt, sau đó nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, “Thẩm đạo, cơ thể em gái tôi không tốt lắm, nhớ phải giúp tôi giám sát nó ăn cơm.”
Thẩm Thanh Châu gật đầu, “Ừ, tôi sẽ giám sát cô ấy ăn cơm.”
“Tốt.” Du Hoán đeo kính râm, “Tôi đi đây.”
Du Vãn, “Anh, tạm biệt.”
Du Hoán gật đầu, cùng người đại diện và trợ lý đi mất, thật ra mục đích Du Hoán hôm nay tới cũng không phải là cùng Thẩm Thanh Châu nói chuyện công việc, mà muốn tự mình lên sàn vì Du Vãn làm sáng tỏ ý tứ của Thẩm Thanh Châu, ở đây có nhiều người như vậy, chuyện hắn là anh trai của Du Vãn rất nhanh có thể truyền đi, hiện tại mục đích đã đạt được, hắn cũng sẽ không ở lại. Về chuyện của Thẩm Thanh Châu cùng Du Vãn, thời gian tới hắn sẽ lên kế hoạch tốt hơn.
Du Hoán bước đi còn tất cả mọi người đơ tại chỗ, trực tiếp ngốc luôn rồi.
Anh trai? Anh trai? Đây là nội dung vở kịch đảo ngược?? Du Hoán là anh trai của biên kịch?? Cái quái gì đang xảy ra vậy??
Giữa một đám quần chúng, người thiếu kiên nhẫn nhất chính là Lý Manh Manh, thấy Du Hoán đi khuất liền chạy vọt tới, “Vị Vãn, cô gọi Du Hoán là cái gì cơ??”
“Anh ấy là anh trai tôi, anh trai ruột.” Du Vãn cố ý nhấn mạnh chữ “ruột”, mọi người à, tôi và Thẩm đạo của mọi người mới là trai tài gái sắc, đừng nghĩ sai lệch.
Lý Manh Manh hít một ngụm khí lạnh, “Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe nói Du Hoán có em gái.”
“Thì công tác bảo mật trước đây tương đối khá.”
“Thế nhưng, Vị Vãn cô... Ôi chao? Cô tên là Vị Vãn sao?”
Du Vãn trực tiếp cho cô ấy một cái nhìn khinh bỉ, được rồi, cô không trách cô ấy, đại khái không chỉ Lý Manh Manh, ngay cả nhân viên đoàn phim cũng đều không biết rõ tên thật của cô. Bình thường đều gọi là biên kịch, hoặc Vị Vãn, hơn nữa cô cũng chưa từng nói tên thật của cô là Du Vãn. Mặt khác, trước mặt công chúng cô cũng đều sử dụng bút danh.
“Tôi họ Du, tên là Du Vãn.”
Lý Manh Manh hai mắt mở to, “Tôi vẫn cho là cô họ Ngụy!! Không ngờ bút danh của cô lại dùng tên thật biến đổi ra.”
Du Vãn, “...”