Edit: Yáng
***
Du Vãn gọi xe, mang theo Đậu Đỏ xuất phát đến đoàn phim.
Mà lúc này tại đoàn phim, những nhân viên đang làm việc thì không nhìn về phía khu vực nghỉ ngơi, còn những người còn lại đang nghỉ ngơi thì đều đứng ở bên cạnh vây xem. Bọn họ vây quanh bốn người đàn ông ngồi ở chính giữa.
Một người đẹp trai tỏa nắng, một người tinh tế kiêu ngạo, một người lạnh lùng xuất trần, còn có một người... khụ, chính là bạn học Tiểu Dương đáng yêu.
Bốn người đàn ông khí chất khác xa nhau nhưng ngồi chung một chỗ lại vô cùng chói mắt, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thật ra là đang rất nghiêm túc... đánh mạt chược.
“A a a a!!!” Hướng Trạch Nhiên kêu to, “Thẩm đạo, anh không phải là mới học chơi sao? Người mới mà vận khí không phải tốt bình thường!!”
Thẩm Thanh Châu khinh thường nhìn hắn một cái, “Đánh không tốt đừng nên trách vận số.”
Hướng Trạch Nhiên nghẹn họng, chính là vận may, hắn ở đoàn phim tung hoành nhiều năm như vậy, không ngờ đây là lần đầu tiên thua thảm như vậy!
“A Hoán, ván này chúng ta ngồi đối diện, hợp tác thật tốt, giết hai người bọn họ.” Hướng Trạch Nhiên híp mắt, dáng vẻ chuẩn bị cho cuộc chiến ác liệt. Du Hoán nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Châu, trong lòng cười lạnh một tiếng, “Thẩm đạo, thua ván này thì tự mình đi mua cơm trưa cho chúng tôi nhé.”
“Những lời này chắc là dành cho hai người.” Thẩm Thanh Châu mặt không đổi sắc.
Du Hoán, “Đợi đấy.”
Nói xong, Thẩm Thanh Châu cùng hắn nhìn nhau, Tiểu Dương ngồi một bên không khỏi cảm thấy có tia lửa điện bắn tung tóe trong không khí, haizzz, tôi đi là được rồi, tôi đi là được rồi??!! Chỉ là chơi bài thôi, hai người có cần bày ra vẻ mặt như thế không!
Du Vãn tới đoàn phim, dắt Đậu Đỏ đi vào phía trong, “Hey, buổi trưa vui vẻ.”
“Chào biên kịch.”
“Ôi chao? Không quay phim à?”
“Tạm thời nghỉ ngơi.” Một nhân viên nào đó đáp.
Du Vãn gật đầu, “À đúng rồi, anh có thấy Du Hoán không?”
“Có, có.” Nhân viên công tác chỉ một hướng, “Ở bên kia chơi mạt chược.”
“Mạt chược?” Du Vãn vẻ mặt nghi ngờ.
Nhân viên công tác tiếp tục nói, “Rất thần kỳ, ngay cả Thẩm đạo chưa bao giờ tham gia những thứ này mà hôm nay cũng chơi, bây giờ còn đang chơi cùng Du Hoán nữa.”
Du Vãn, “...”
Thẩm Thanh Châu chơi mạt chược? Du Vãn ngạc nhiên, vội vã lôi kéo Đậu Đỏ đi theo hướng chỉ của nhân viên công tác. Xa xa, Du Vãn nhìn thấy một đám người, trong lúc mơ hồ, cô cũng nhìn thấy người ngồi chính giữa là Du Hoán và Thẩm Thanh Châu.
Du Vãn yên lặng chen vào trong đám người, mọi người thấy nhân vật quan trọng tới, vội vàng để cô đến vị trí gần nhất, “Biên kịch, sao cô không tới sớm, vừa nãy là Thẩm đạo thắng, à, Hoán ca cũng thắng.”
Hướng Trạch Nhiên nổi giận trừng mắt diễn viên nào đó đang nói chuyện, hừm, còn kém chưa nói Tiểu Dương cũng thắng đúng không? Là hắn thua đúng không?
Diễn viên nào đó vội vàng câm miệng.
Du Vãn cảm thấy vô cùng mới mẻ nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, ngón tay anh thon dài khớp xương rõ ràng, buổi sáng còn đặt ở trên ót cô, mà lúc này cũng đang cầm một xấp bài, nghe thấy có người kêu tên của cô, lông mày anh nhíu lại, rõ ràng trạng thái còn đang dừng lại ở ván bài.
Du Vãn nhìn anh, cũng nhìn đôi môi nhợt nhạt của anh.
Vành tai Du Vãn phiếm hồng, bất động thanh sắc di dời tầm nhìn, “Anh, không phải anh gọi em đến ăn cơm sao, anh thế nào lại nổi hứng đánh bài?”
Du Hoán, “Đánh bài chính là vì cơm trưa. Em chờ đi, đợi lát nữa Thẩm đạo sẽ tự mình đi mua cơm trưa.”
Du Vãn không rõ lý do, “Đánh mạt chược thì đánh mạt chược thôi, lại còn có kiểu này nữa. Cái đó, vì sao lại là Thẩm đạo mua cơm trưa?”
Hướng Trạch Nhiên giải thích rõ lý do, “Người nào thua thì phải đi mua cơm ở cửa tiệm mà chúng tôi chỉ định, hơn nữa, không được phép mang trợ lý, tự mình đi mua, hắc hắc, vì người thắng phục vụ ~”
“Cái này... đoàn phim mọi người bình thường cũng hay chơi, nhưng Thẩm đạo hình như là lần đầu tiên, các người không phải là bắt nạt người sao!”
Hướng Trạch Nhiên cùng Du Hoàn đồng thời nhìn về phía Du Vãn, bắt nạt người? Đến cùng là ai khi dễ ai còn chưa biết!
Du Vãn bị nhìn chằm chằm liền sửng sốt, “Sao, làm sao vậy?”
Khóe miệng Thẩm Thanh Châu hiện lên ý cười.
Du Hoán giận, “Mới thế mà cùi chỏ đã hướng ra bên ngoài? Em là muốn anh đi mua đúng không?”
Du Vãn ngượng ngùng, “Em, em nào có ý đó.”
Du Hoán, “Thật sự tức chết anh, anh còn là người thân duy nhất của em. Du Vãn, em nói đi, anh ở trong lòng em không có trọng lượng đúng không?”
Du Vãn bẹp bẹp miệng, vội vàng đi đến đấm lưng cho Du Hoán, “Làm sao có thể, anh có ảnh hưởng vô cùng to lớn với em, không có cách gì lay chuyển.”
Du Hoán hừ một tiếng, rốt cuộc miễn cưỡng chấp nhận.
Một bên khác, Thẩm Thanh Châu nhìn Du Hoán cùng Du Vãn, tâm tư khẽ động. Ảnh hưởng rất lớn? Không có cách nào lay chuyển?
À....
Thẩm Thanh Châu đột nhiên cảm thấy thắng bại của mình hẳn là nên thu lại, thắng một ván bài thua một người, cái này hình như rất không có lời.
Du Hoán, “Vương nổ*!”
“A A A!!” Hướng Trạch Nhiên hoan hô, “Hoán huynh có thể đi trước ta cũng sắp rồi.”
Du Hoán thiêu mi nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, rất đắc ý, à, còn có cái gì có thể ra? Thắng chắc rồi!
Thẩm Thanh Châu nhìn quân bài trên mặt bàn, lại nhìn quân bài trong tay một chút. Chỉ chốc lát, trầm mặc đem bài úp xuống không để người khác nhìn thấy, “Không ra.”
Du Hoán cùng Hướng Trạch Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự vui sướng trong mắt nhau, Du Hoán hạ xuống quân bài cuối cùng, “Trạch Nhiên, nhanh.”
“Không thành vấn đề.”
Trên tay Hướng Trạch Nhiên cũng chỉ dư lại một ít quân bài, Thẩm Thanh Châu không ngăn cản hắn, chỉ dựa vào một mình Tiểu Dương căn bản gánh không nổi, vì vậy song khấu* rồi.
(Vương nổ, song khấu đều là thuật ngữ trong mạt chược, nhưng phần này t có search GG mà không hiểu lắm, mọi người thông cảm)
“Yes!!” Hướng Trạch Nhiên hưng phấn cười, “Lần đầu được Thẩm đạo mua cơm cho, có chút xúc động. Thẩm đạo, làm phiền rồi.”
Cặp mắt đào hoa của Du Hoán hàm chứa ý cười, “Ừ... Tôi muốn ăn món Trung Quốc, của nhà hàng Phẩm Thượng Cư ở gần đây, phải có thịt bò, chú ý, không cay.”
“Tôi muốn cay tôi muốn cay, ái chà, cái gì cũng được, Thẩm đạo mua thì dù ăn không ngon cũng phải ăn.” Hướng Trạch Nhiên nói xong liền nhìn về phía các diễn viên bên cạnh, “Mọi người ăn gi?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lý Manh Manh nhảy ra nói đầu tiên, “Tôi muốn ăn món.....”
“Tôi cũng muốn....”
“Tôi muốn cái đó....”
“.......”
Sau khi có một người nói thì lá gan mọi người cũng lớn hơn, các diễn viên đều tiến lên trả lời.
Sau cùng, Du Hoán nhìn về phía Du Vãn, “Em muốn ăn cái gì, nói đi.”
“Em? Cái này....”
“Du Vãn.” Thẩm Thanh Châu đứng lên, không mặn không nhạt nói một câu, “Đi cùng anh.”
Hướng Trạch Nhiên, “Ôi chao, không được làm trái quy tắc, đã nói là không được mang trợ lý mà.”
Thẩm Thanh Châu nhìn hắn một cái, mím mím môi, “Ừ, Du Vãn không phải trợ lý của tôi.”
Hướng Trạch Nhiên, “...”
Quần chúng xung quanh: Nga~~
Du Vãn nhìn Du Hoán, sau đó đi đến bên Thẩm Thanh Châu.
Du Hoán nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Châu nói ra, “Du Vãn có thể đi cùng, nhưng chỉ là đi chọn món ăn thôi. Du Vãn, không được phép mua giúp, cũng không được hỗ trợ xách đồ.”
Du Vãn quay đầu lại, “Anh...”
Du Hoán cắt ngang lời cô, “Đây là hình phạt của trò chơi.”
Du Vãn ngậm miệng, cô lại thấy Thẩm Thanh Châu đã đi được một đoạn, hình như không để ý lời Du Hoán nói, Du Vãn lắc đầu đi theo.
Thẩm Thanh Châu khởi động xe, Du Vãn ngồi trên ghế phó lái, cô nhìn anh do dự hỏi, “Thẩm đạo, anh không tức giận chứ?”
“Giận cái gì?”
“Anh trai em bọn họ sai anh đi mua cơm trưa.”
Thẩm Thanh Châu nhìn về phía trước, anh mắt trong trẻo lạnh lùng, “Hình phạt cho người thua cuộc.”
“Thế nhưng, anh không phải là mới chơi lần đầu sao, đây là tính toán bắt nạt người mới.” Du Vãn lẩm bẩm, lại tiếp tục hỏi, “Ôi chao, vì sao đột nhiên anh lại chơi mạt chược...”
Thẩm Thanh Châu ngừng lại một chút, nhìn cô một cái, “Anh ta không phải là anh trai em sao, anh ta hào hứng muốn chơi thì anh chơi một lần cũng không sao.”
Du Vãn chậm rãi mở to mắt, trong lòng bởi vì lời nói của anh mà có chút ngạc nhiên. Sở dĩ, là bởi vì đó là anh trai cô, nên anh mới chơi những thứ trước đây chưa từng chơi?
Ngực Du Vãn bỗng nhiên rối loạn.
“Vậy anh em chơi cái này, phỏng chừng cũng là cố ý bẫy anh.” Du Vãn không nhìn phía trước, cô không biết trước khi cô đến thì Thẩm Thanh Châu đúng như lời mọi người nói là đã thắng rất nhiều, cô chỉ biết cuối cùng Thẩm Thanh Châu đã thua, bị phạt đi mua cơm trưa. Nói xong câu đó, Du Vãn thấy gò má lạnh lùng của Thẩm Thanh Châu nhiễm lên một tầng ôn nhu, khóe miệng cong cong, dường như nhiệt độ trên xe cũng trở nên ấm áp hơn.
Cô nghe được anh nói, “Anh biết rõ.”
Đến nhà hàng Trung Quốc mà Du Hoán chỉ định, Thẩm Thanh Châu dừng xe xong, vừa mới cởi dây an toàn thì Du Vãn đè tay anh lại, “Hay là để em đi, anh lộ diện cũng bất tiện.”
“Không cần.” Thẩm Thanh Châu tùy ý cầm khẩu trang lên, Du Vãn nhìn anh kiên trì cũng không nói gì nữa, vừa định xuống xe đột nhiên nhớ đến cái gì đó, “Đúng rồi, anh còn khẩu trang không?”
Thẩm Thanh Châu nhìn cô một cái, biết rõ ý định của cô. Bởi vì chuyện cô là em gái của Du Hoán, trên internet mấy tấm ảnh cô cùng Du Hoán ở cùng một chỗ với nhau vẫn còn rất hot, cho nên phỏng chừng bây giờ rất nhiều người nhận ra cô, để tránh những phiền toái không cần thiết, gần đây tốt nhất không nên lộ mặt. Bất quá chờ qua một thời gian nữa, mọi người cũng có thể sẽ quên cô.
Nhưng là bây giờ cần có khẩu trang, mà trên xe đã không còn.
“Em ở trên xe không cần xuống.” Thẩm Thanh Châu nói.
“Hả?”
“Anh rất nhanh sẽ trở lại.”
“Ôi chao!” Du Vãn còn chưa lên tiếng, Thẩm Thanh Châu đã xuống xe, không có biện pháp, cô không thể làm gì khác đành phải chờ ở trên xe, cùng xuống xe sẽ phiền toái hơn.
Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Du Vãn thấy Thẩm Thanh Châu cùng hai người giống như là nhân viên phục vụ của nhà hàng đi ra, trên tay mỗi nhân viên phục vụ còn cầm hai túi đồ ăn lớn.
Ban đầu cũng không sao, nhưng khi Thẩm Thanh Châu đang chỉ huy hai nhân viên phục vụ đem đồ vật đặt ở cốp sau thì có mấy cô gái từ trong nhà hàng chạy ra.
“Thẩm Thanh Châu? Là Thẩm Thanh Châu đúng không?
“Hả! Kích động quá kích động quá, thấy được người thật rồi!!”
“Thẩm, Thẩm đạo, có thể chụp ảnh cùng được không?”
Thẩm Thanh Châu dừng lại một chút, giọng nói rất nhạt, “Không thích hợp chụp ảnh.”
“Vậy, có thể ký tên giúp tôi được không? Tôi xin anh đấy, tôi xin anh đấy.”
Vài cô gái quấn lấy Thẩm Thanh Châu, Du Vãn thấy anh nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không cự tuyệt, ký tên lên giấy bút mà mấy cô gái đó đưa qua.
“Cảm ơn cảm ơn.”
Thẩm Thanh Châu khẽ vuốt cằm, đóng cửa cốp sau, mở cửa xe ngồi lên ghế tài xế.
Mà mấy fan hâm mộ ở phía sau vẫn không ngừng chụp ảnh. Mãi đến khi xe chạy đi, mấy fan hâm mộ đó mới dừng lại.
“A, không nghĩ tới có thể gặp người thật ở chỗ này, tôi phải đăng lên vòng bạn bè, tôi phải đăng lên weibo.”
“Tôi vừa rồi nhìn thấy Thẩm Thanh Châu ngồi ở bên đó rất lâu, anh ấy mua rất nhiều đồ ăn? Vẫn còn một người?”
“Này, mọi người nhìn cái này xem!” Một cô gái trong số đó đột nhiên kêu lên.
“Cái gì hả?”
“Mọi người nhìn đi, chỗ cạnh tài xế hình như có một cô gái!!”
“Thật hay giả???”
“Vừa nãy chỉ chú ý nhìn Thẩm Thanh Châu, không để ý chỗ khác.”
“Tôi xem một chút, ôi chao. Tóc dài kìa, thực sự là nữ!”
...
Thẩm Thanh Châu và Du Vãn trở lại đoàn phim, hai người xuống xe, mở cốp sau xe.
“Em đi trước đi.” Thẩm Thanh Châu nói.
“Nhiều túi như vây để em xách giúp anh.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Châu lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy ôn nhu, “Đã quên anh em nói gì rồi sao, hình phạt thua cuộc.”
Du Vãn, “...”
Hai người trở lại khu nghỉ ngơi, một đám người ngồi đó kêu than đòi ăn, thấy Thẩm Thanh Châu cùng Du Vãn trở về mọi người đều vô cùng hưng phấn, nhất là thấy Thẩm Thanh Châu bình thường chỉ huy bọn họ mà bây giờ lại hóa thân làm nhân viên phục vụ. A... Thực sự là rất cảm kích vì hôm nay Du Hoán đã đến.
Thẩm Thanh Châu đem hai túi thức ăn giao cho Tiểu Dương, “Cậu đi chia cho mọi người.”
Tiểu Dương gật đầu liên tục, Thẩm đạo nhà hắn vì biên kịch thực sự buông xuống đủ loại dáng vẻ...