Edit: Yáng
***
“Du, Du ca.”
Du Hoán hơi buông lỏng Giản Vũ Nùng để cho cô có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn, “Không được đi tìm cậu ta, cũng không được đáp ứng ở cùng một chỗ với cậu ta, được không?”
“Vì sao?” Giản Vũ Nùng chần chừ hỏi một câu, “Chẳng lẽ anh thích em sao?”
“Ừ.”
“Anh thật sự thích em?”
“Thật.”
“Anh thật sự thật sự thích em????”
Trong mắt Du Hoán lóe lên tia bất đắc dĩ, “Anh giống như đang nói dối sao?”
“A a a a a!!!” Giản Vũ Nùng đột nhiên nhào tới trên người Du Hoán, cả người như con gấu ôm chặt Du Hoán, “Anh nói anh thích em, anh nói anh thật sự thích em!!!”
Du Hoán đưa tay đỡ Giản Vũ Nùng sợ cô té ngã, “Em cẩn thận một chút.”
“Có phải anh gạt em không, hôm nay là giao thừa chứ không phải ngày cá tháng Tư.” Trong lòng Giản Vũ Nùng vui sướng như điên, còn tưởng là hết hi vọng lại đột nhiên đạt được mong muốn, làm sao cô có thể bình tĩnh được chứ.
“...”
“Du Hoán, anh nói thật, đúng không?”
“Sao em lại không tin hả?”
Giản Vũ Nùng chăm chú nhìn Du Hoán, bởi vì cô tự ti, từ bé cô đã tự ti. Anh hào quang bắn ra bốn phía, cho nên cô sợ hãi. Sau khi lớn lên, rốt cuộc cô cũng lấy dũng khí muốn gần gũi với Du Hoán, lại phát hiện anh chỉ coi cô là em gái, không có chút ý tứ nào với cô...
Cô cũng định bỏ qua. Thế nhưng vào lúc này, anh lại nói thích cô. Nếu như cô có chút triển vọng, nên cao lãnh nhìn Du Hoán nói, “Bây giờ mới thích em? Muộn rồi? Lão tử thích người khác rồi.”
Nhưng mà không được, trong lòng cô vẫn luôn có Du Hoán, cô không có cách nào ngừng kích động.
“Du ca, nếu như anh thật sự thích em, bây giờ anh hôn em có được không?” Giản Vũ Nùng quấn ở trên người Du Hoán, nhìn chằm chằm vào Du Hoán, cô muốn chứng minh đây là sự thật.
Du Hoán ngẩn người, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, vành tai hơi ửng đỏ.
Mà sự chần chừ của Du Hoán trong mắt của Giản Vũ Nùng chính là miễn cưỡng, nụ cười trên môi Giản Vũ Nùng dần dần mất đi, “Anh đang nói đùa sao...”
Du Hoán thở dài, đồ ngốc, hắn nghiêm túc như vậy mà cô cũng không nhìn ra?
Du Hoán hơi híp mắt, hôn lên môi Giản Vũ Nùng không chút do dự, hắn ôm Giản Vũ Nùng đặt ở trên tường. Giản Vũ Nùng dựa vào tường, ban đầu giật mình sau đó hung hăng ôm lấy Du Hoán.
Giờ khắc này, cô đã đợi rất lâu rồi.
Minh Trình nghe thấy thanh âm tút tút từ điện thoại di động, chậm rãi cười một tiếng, nụ cười có phần cay đắng. Thật ra kể từ ngày đưa Giản Vũ Nùng về nhà, hắn đã biết hắn không có cơ hội.
Chỉ là hắn tự nói với mình, Du Hoán không có tâm tư đối với Giản Vũ Nùng, cho nên hắn vẫn có hy vọng, chỉ cần khiến Giản Vũ Nùng rung động, hai người họ có thể ở cùng một chỗ.
Nhưng sau khi nghe xong cú điện thoại này, hắn hiểu rõ tất cả đều đã muộn. Hắn không chỉ muộn một đêm giao thừa, còn muộn cả thanh xuân của Giản Vũ Nùng.
Lúc Du Vãn nhận được điện thoại của Giản Vũ Nùng thì đúng lúc cô đang tắm cho Đậu Đỏ, cô lau tay rồi cầm điện thoại di động lên, “Alo.”
“Du Vãn à, đang làm gì thế?”
“Đậu Đỏ vừa mới tắm xong, sao vậy?”
“À, cũng không có gì.” Giản Vũ Nùng thấy lưỡng lự, nói hay không nói đây, “Cái kia, Thẩm đạo có ở nhà không?”
Vừa nghe đến tên Thẩm đạo thì trong lòng Du Vãn liền có chút uể oải, “Có, nhưng chiều nay phải lên máy bay.”
“Phải đi quay phim rồi sao?”
“Ừ, lần này nghỉ đã rất lâu rồi, <Lang Diêm> còn chưa quay xong.”
“À...”
“Giản Vũ Nùng, có phải mày muốn nói cái gì không, cứ ấp a ấp úng.” Du Vãn hiểu rất rõ Giản Vũ Nùng, cô ấy nói chuyện luôn luôn tùy tiện, làm sao lại kỳ quái như vậy.
“Thì, thì... Du Vãn, tao nói, mày đừng mắng tao nhé, nhìn thấy tao cũng đừng động thủ.”
Du Vãn nhíu mày, “Tao là người thô bạo sao?”
“Khụ.” Giản Vũ Nùng thở dài, “Đêm giao thừa đó, Du ca một mình ở phòng làm việc, tao đi đưa cơm cho anh ấy.”
“A... Đêm giao thừa mà anh tao vẫn còn liều mạng à. Cám ơn mày Nùng Nùng, may mà giao thừa còn có mày ở cùng anh tao.”
“Ừ.” Giản Vũ Nùng nói, “Cũng không cần cảm ơn tao, nên, nên làm.”
“Tóm lại là mày muốn nói gì. Chờ một chút, mày đưa cơm cho anh tao, chuyện tốt như vậy, sao tao có thể mắng mày?”
“Không phải...” Giản Vũ Nùng nhỏ giọng hừ một tiếng, “Thật ra thì tao muốn nói... tao ở cùng một chỗ với Du ca.”
“Ừ? Cái gì cơ?” Du Vãn nghe không rõ.
Giản Vũ Nùng nói tiếp, “Tao nói, tao ở cùng một chỗ với Du Hoán.”
“...”
“Du Vãn?”
“...”
“Du Vãn? Mày đừng làm tao sợ, tao, tao biết chuyện này có chút đột ngột, tao thừa nhận trước kia tao không nói cho mày biết chuyện tao thích Du ca là lỗi của tao, nhưng mà quan hệ của hai anh em mày rất tốt, tao sợ mày không cẩn thận nói lỡ miệng. Trước đây tao cũng không muốn ở cùng một chỗ với Du ca, cho nên muốn vĩnh viễn giữ bí mật này trong lòng, tao biết tao không nên lừa gạt mày.”
“Bảo bối? Tiểu Du Du? Vãn Vãn ~~” Vẻ mặt Giản Vũ Nùng như đưa đám, “Mày, sao mày không nói lời nào.”
“Tốt. Mày đang ở đâu?” Thanh âm tỉnh táo dị thường.
Giản Vũ Nùng, “... Bây giờ tao đang ở phòng làm việc của Du ca.”
“Anh tao ở bên cạnh mày?”
“Không... đang họp.”
“Buổi chiều đợi tao cùng đi ăn cơm, tao sẽ đi qua.”
Nói xong câu đó thì Du Vãn cúp điện thoại. Vẻ mặt Giản Vũ Nùng mơ màng, có lẽ bây giờ Du Vãn sẽ qua đây! Thực sự qua đây!!
Từ nhỏ dến lớn, tình cảm của Giản Vũ Nùng với Du Vãn tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, từ trước đến nay Giản Vũ Nùng chưa từng giấu diếm Du Vãn chuyện gì, ngoại trừ chuyện thích Du Hoán!
Giản Vũ Nùng yên lặng suy nghĩ, Du Vãn biết cô gạt cô ấy chuyện cô ngấp nghé anh trai cô ấy nhiều năm như vậy, không biết cô ấy có cho một đao hay không nữa?
“Một mình buồn chán sao?” Không biết từ lúc nào Du Hoán đã quay lại, nhìn thấy Giản Vũ Nùng ngồi đơ như tượng, nghi ngờ đến gần, “Làm sao vậy?”
“Du ca, nếu lát nữa Du Vãn đến đây mà đánh em thì anh nhớ kiềm chế nó một chút nhé.”
Du Hoán, “...”
Du Vãn cúp điện thoại di động, nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn. Giản Vũ Nùng, mày đúng là ngốc mà...
Du Vãn quay người lại, chậm rãi đi đến thư phòng, cô muốn chia sẻ chuyện này với Thẩm Thanh Châu. Cô mở cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Thanh Châu ở bên trong. Du Vãn không nói gì mà trực tiếp đi qua ôm cổ Thẩm Thanh Châu, ghé đầu vào lỗ tai anh nói, “Thẩm Thanh Châu, có một chuyện tốt, anh có muốn nghe không?”
Thẩm Thanh Châu ngồi ở trên ghế, biểu cảm trên mặt hơi ngưng trệ, đưa tay vỗ vỗ cánh tay Du Vãn để trước mặt hắn, sau đó quay sang máy vi tính nói, “Không có việc gì, cậu nói tiếp đi.”
Trong máy vi tính, ánh mắt của nhân viên công tác đang báo cáo cũng không biết đã nhìn đi đâu, “Thẩm, Thẩm đạo, nếu không, để lần sau đi.”
Du Vãn sửng sốt, nhìn về phía máy vi tính, không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa cho giật mình, cô ngay lập tức buông lỏng tay ôm cổ Thẩm Thanh Châu. Sao trên màn hình máy vi tính lại có nhiều khung như vậy, tại sao lại có nhiều người đang họp qua video vậy! Vì sao lúc nào cô cũng đến đúng lúc Thẩm Thanh Châu đang họp vậy??
“Xin lỗi! Mọi người tiếp tục đi.” Du Vãn xấu hổ rời khỏi thư phòng. Thẩm Thanh Châu nhìn bóng lưng của cô, trong ánh mắt có nụ cười thoáng qua.
“Thẩm đạo, có phải Du tiểu thư mang thai muốn thông báo cho anh hay không, nếu không thì đã không vui vẻ như vậy.” Một đồng nghiệp nữ vừa cười vừa nói.
“Đúng đúng, phụ nữ mang thai phải cẩn thận.”
“Thẩm đạo, chúng ta cũng họp gần xong rồi, Du tiểu thư tìm anh nhất định là có việc, anh đi đi.”
Các nhân viên làm việc đều “tri kỷ” dị thường. Thẩm Thanh Châu cũng không giải thích Du Vãn căn bản là không có thai, bởi vì nghe... rất thoải mái.
Du Vãn ở ngoài thư phòng đợi một hồi, cửa thư phòng mở ra.
“Vào đi.” Thẩm Thanh Châu đứng ở cạnh cửa, có phần bất đắc dĩ nói, “Em chạy làm gì.”
“Nhiều người như vậy, xấu hổ lắm.”
Thẩm Thanh Châu hơi cong môi, “Em còn xấu hổ sao.”
Du Vãn trừng mắt.
Thẩm Thanh Châu đưa tay kéo Du Vãn vào trong thư phòng, kéo cô ngồi xuống ghế sofa, “Em nói tin tức tốt gì.”
“À, là anh trai em và Nùng Nùng, hai người họ cuối cùng cũng ở chung một chỗ.”
Thẩm Thanh Châu hơi nhíu mày, “Cuối cùng?”
“Đúng vậy, cuối cùng.”
“Cho nên lần trước anh nói cũng không sai, Giản Vũ Nùng thích Du Hoán.”
Du Vãn, “Ừ, thật tốt quá, em còn cho rằng hai người họ sẽ không đến với nhau, xem ra là em nhìn lầm, tâm tư của anh trai em thật là sâu, còn sâu hơn cả Nùng Nùng.”
Thẩm Thanh Châu cười nhạt, người như Du Hoán thoạt nhìn ôn hòa, kỳ thực tâm tư rất sâu, bằng không làm sao lăn lộn ở trong vòng giải trí. Nhưng cũng có thể trong chuyện của Giản Vũ Nùng không phải là Du Hoán muốn giấu, hắn cảm thấy có thể là Du Hoán thật sự ngớ ngẩn.
“Đợt lát nữa em đi qua chỗ Nùng Nùng, sẽ giả vờ không biết rồi mắng nó một trận.”
“Ừ.” Thẩm Thanh Châu ôm Du Vãn vào trong ngực, “Nhưng đợi anh đi thì hãy đi.”
Du Vãn cọ cọ ngực Thẩm Thanh Châu, “Em biết, chỉ còn lại chút thời gian ở bên cạnh anh, em sẽ không lãng phí.”
Thẩm Thanh Châu sau khi nghe xong liền khẽ cau mày, cúi đầu chôn ở cổ Du Vãn, đột nhiên buồn bực nói, “Vãn Vãn, em đi cùng với anh được không?”
Không hiểu sao khuôn mặt Du Vãn ửng đỏ, Vãn Vãn... Cách xưng hô này là lần đầu tiên dưới tình huống bình thường Thẩm Thanh Châu gọi cô. À, lúc bình thường sao anh không hỏi, bây giờ không khí trong phòng đầy mùi nguy hiểm, anh đặt cô ở dưới thân, khuôn mặt sát lại gần, thần sắc mị hoặc.
“Không được, em đi sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh. Hơn nữa, Du Điểm Điểm cũng cần người chăm sóc, để nó lại cho một mình dì thì em ngại lắm.”
“Ảnh hưởng? Không phải lúc trước quay phim em vẫn ở đó sao.” Thẩm Thanh Châu lạnh nhạt nói, “Là em lo lắng cho Du Điểm Điểm.”
Du Vãn cảm thấy dở khóc dở cười, “Thẩm đại đạo diễn, đừng nói với em là anh ghen với Du Điểm Điểm nhé.”
Thẩm Thanh Châu liếc nhìn Du Vãn.
Du Vãn bĩu môi, rất tự nhiên đưa tay sờ đầu Thẩm Thanh Châu, “Ngoan, còn ba tuần nữa là Du Điểm Điểm sinh rồi, đến lúc đó em sẽ đi tham ban.”
Thẩm Thanh Châu không hài lòng lắm, “<Lang Diêm> cũng không còn lại bao nhiêu, không cần đến ba tuần.”
“Nhưng hậu kỳ còn phải cắt nối biên tập, anh đều phải tham gia, em còn muốn đi xem.”
Thẩm Thanh Châu ôm Du Vãn, không nói gì.
Nhiều ngày như vậy vẫn luôn ở bên nhau, đột nhiên phải tách ra, quả thật Du Vãn hơi khó chịu, nhưng cô không đi cũng vì sợ quấy rầy Thẩm Thanh Châu. <Lang Diêm> cũng gần kết thúc, đến hậu kỳ thì Thẩm Thanh Châu lại càng bận hơn, cô không muốn vì mình ảnh hưởng đến kế hoạch của anh.
Hai người ở trong thư phòng ngây người rất lâu.
Thời gian đến rồi, nhân viên đến đón Thẩm Thanh Châu dừng xe ở dưới lầu.
“Ba me, con đi đây.”
“Ừ, chú ý thân thể, đừng bận rộn mà quên ăn quên uống.” Trịnh Nhan giao phó.
Thẩm Trường Lâm không nói gì, chỉ vỗ vỗ bả vai của Thẩm Thanh Châu.
Thẩm Thanh Châu gật đầu, ánh mắt dừng trên người Du Vãn, Du Vãn cười với Thẩm Thanh Châu, “Nhanh chóng hoàn thành công việc rồi quay về.”
Thẩm Thanh Châu đưa tay nhéo má Du Vãn, “Được.”