Manh Sủng Ký

Chương 56: Chương 56: Tuyên truyền




Edit: Yáng

***

Trong hội trường đang tập trung chuẩn bị, phóng viên và fan hâm mộ đã vào hội trường. Hậu trường, Du Vãn đang ngồi nói chuyện với Lý Manh Manh.

“Kia không phải là Du Hoán sao! Vị Vãn, anh cô tới kìa.” Lý Manh Manh nhìn về phía sau Du Vãn nói.

Du Vãn vội vàng quay đầu nhìn phía sau, công việc của Du Hoán bận rộn, hai anh em họ đã rất lâu không gặp, không ngờ lần đầu tiên tuyên truyền <Lang Diêm> thì anh cô cũng đến.

Cùng Du Hoán đi tới còn có Hướng Trạch Nhiên và Thẩm Thanh Châu.

Du Vãn nói, “Anh, sao lại tới đây.”

“Đương nhiên là đến ủng hộ, em gái cùng em rể, còn có tôi là nam chính, cậu ta dám không đến?” Hướng Trạch Nhiên cười nói.

Du Hoán liếc nhìn Hướng Trạch Nhiên, “Không liên quan đến cậu đâu.”

Hướng Trạch Nhiên lắc đầu, “Du Hoán à, cậu thật không có nhân tính, vừa mới yêu đương không bao lâu đã không cần tôi với couple này rồi.”

Du Vãn buồn cười, “Hướng Trạch Nhiên, anh đã là quá khứ rồi, chấp nhận sự thật này đi.”

“Haizzzz, đau lòng quá, đúng là trước khác nay khác.”

Du Hoán, “...”

“Anh Trạch Nhiên, Manh Manh, hai người nên đi ra rồi.” Lúc này có một nhân viên công tác đi tới đây nói.

“Được.” Hướng Trạch Nhiên vỗ vai Lý Manh Manh, “Manh Manh, chúng ta đi thôi, không nói chuyện với đám người đang yêu đương này nữa.”

Lý Manh Manh hừ một tiếng, “Làm sao anh biết tôi không có bạn trai.”

“Úi chà, hàng ngày cô đều quay phim với tôi, cô có bạn trai sao? Nói nghe một chút?”

Lý Manh Manh liếc nhìn Hướng Trạch Nhiên, “Nói yêu đương còn phải thông báo với anh sao, dù sao tôi cũng không phải là cẩu độc thân như anh.”

“Ơ cái người này!”

Lý Manh Manh và Hướng Trạch Nhiên ồn ào đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Châu đi tới nhẹ nhàng để tay lên vai Du Vãn, “Đi ra thôi.”

“Ừm.” Du Vãn nhìn về phía Du Hoán, “Anh, anh ngồi ở chỗ nào?”

“Không biết, đi ra ngoài trước đã.”

“Vâng.”

Bên ngoài đã bắt đầu rồi, ba người đi ra từ cửa hông, sau đó cùng đi tới vị trí nhân viên công tác chỉ định.

Mặc dù cửa hông đã rất khiêm tốn, nhưng mà một khắc xuất hiện kia vẫn khiến fan hâm mộ thét chói tai, vì thế ống kính của phóng viên cũng chuyển sang hướng bên này.

Đèn flash sáng liên tục, Du Vãn đi ở giữa Du Hoán và Thẩm Thanh Châu, đi từ từ đến vị trí cố định. Ba người ngồi vào chỗ rồi kích động mới dần dần yếu đi.

Người chủ trì bắt đầu giới thiệu bộ phim, các diễn viên đều được mời lên sân khấu tương tác khuấy động bầu không khí. Nói một hồi, người chủ trì đột nhiên nói, “Lúc này có phải là nên mời Thẩm đạo lên đây hay không, lấy tư cách là nhân vật chủ chốt, Thẩm đạo nhất định hao tổn rất nhiều tâm huyết cho bộ phim này.”

Thẩm Thanh Châu đã rất lâu rồi không lên sân khấu tuyên truyền, hầu như đều ngồi ở bên dưới, các diễn viên mặt mày rạng rỡ ở trên sân khấu.

Lần này người chủ trì đột nhiên nói ra, có một ít nhân viên công tác đều lo lắng nhìn về phía Thẩm đạo, bọn họ dự đoán Thẩm Thanh Châu nhất định không lên sân khấu.

Thẩm Thanh Châu không có động tĩnh gì, Du Vãn nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, lôi kéo tay áo, “Gọi anh đấy.”

Thẩm Thanh Châu nhìn sang Du Vãn, Du Vãn tiếp tục nói, “Nhanh đi, đừng để người khác chờ. Đây là bộ tiểu thuyết đầu tiên của em chuyển thể thành phim, anh phải tuyên truyền cho tốt.”

Thẩm Thanh Châu sau khi nghe xong liền trầm mặc, chậm rãi đứng lên đi tới trên sân khấu.

Các nhân viên công tác thở phào nhẹ nhõm, may mà Thẩm Thanh Châu đồng ý lên sân khấu.

Du Vãn nhìn Thẩm Thanh Châu vừa lên sân khấu vừa cài khuy áo tây trang, khuôn mặt cười tươi như hoa. Du Hoán liếc nhìn Du Vãn, bĩu môi nói, “Chảy nước miếng rồi kìa, còn muốn chảy đầy đất nữa à?”

Du Vãn trừng mắt nhìn Du Hoán, “Em nào có.”

Du Hoán lắc đầu, “Nhìn như vậy còn chưa đủ sao, thật không có tiền đồ.”

Du Vãn hừ hừ, “Được, nói như vậy là anh nhìn Nùng Nùng đủ rồi sao. Ừm, anh yên tâm, em nhất định gọi điện thoại nói cho nó biết chuyện này.”

Du Hoán vỗ nhẹ lên ót của Du Vãn, “Hừm, em còn dám uy hiếp anh?”

Du Vãn dương dương tự đắc, vẻ mặt đắc ý.

Du Hoán không biết phải làm sao, ừ... suy nghĩ một chút, người nào đó đúng là vẫn chưa nhìn đủ, từ khi rời khỏi Anh sau đó cũng đã lâu không gặp, xem ra cũng nên bay qua gặp cô ấy rồi.

Trên sân khấu.

“Trạch Nhiên, có thể nói cho fan hâm mộ và các bạn ngồi đây một ít tin tức bí mật được không, ví dụ như có phải Thẩm đạo ở phim trường rất nghiêm khắc không?” Người chủ trì bát quái nói.

Hướng Trạch Nhiên, “Đó là đương nhiên, Thẩm đạo mà, mọi người cũng đều biết nổi danh là nghiêm khắc.”

“Ha ha, nói như vậy trước mặt Thẩm đạo có được không?”

“Không sao, dù sao phim đã đóng máy rồi, đúng không Thẩm đạo?”

Thẩm Thanh Châu liếc nhìn Hướng Trạch Nhiên, thản nhiên nói, “Khẳng định như vậy thì sau này sẽ không còn cơ hội hợp tác.”

Hướng Trạch Nhiên, “... Thẩm đạo ở đoàn phim cũng có lúc ôn hòa, ừm, ôn hòa.”

“Đúng vậy, nhất là khi Vị Vãn có ở đó.” Lý Manh Manh rất tự nhiên nói tiếp, “Biểu cảm khi Thẩm đạo nhìn biên kịch của chúng tôi có thể trực tiếp làm mù mắt mọi người.”

Người chủ trì mở to mắt, “Còn nữa không, còn nữa không.”

“Lúc mới bắt đầu tôi cũng không biết hai người họ ở chung một chỗ, nhưng mà khi đó một mình Thẩm đạo ăn cơm cùng với Vị Vãn, còn để Vị Vãn ngồi ở bên cạnh máy giám sát với anh ấy, ừm, ngọt ngào lắm.”

Du Vãn ngồi dưới đài, “!!”

“Thẩm đạo, cái này đều là thật sao, khi đó hai người ở cùng một chỗ chưa?” Người chủ trì vội vàng hỏi.

Thẩm Thanh Châu nhìn về phía Du Vãn, “Là thật, nhưng khi đó còn chưa ở cùng một chỗ.”

“Nói như vậy là khi đó anh đang theo đuổi cô ấy sao.”

Thẩm Thanh Châu suy nghĩ một chút... là đang theo đuổi sao?

Người chủ trì thấy Thẩm Thanh Châu không trả lời, sợ bầu không khí trên sân khấu lạnh xuống đành phải thay đổi câu hỏi, “Có thể tiết lộ hai người quen biết nhau như thế nào không, là nhất kiến chung tình sao?”

Thẩm Thanh Châu, “Là Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm... nếu không tôi cũng không quen biết cô ấy.”

Du Vãn yên lặng vẽ vòng tròn, đừng... Cô chẳng qua là cảm thấy dáng dấp của anh rất đẹp trai, cũng không phải nhất kiến chung tình, không phải!!!

“Wow, chính là sủng vật của hai người đúng không, là bởi vì sủng vật nên có duyên phận!”

“Xem như là vậy đi.” Thẩm Thanh Châu nói “Hơn nữa cô ấy còn ở đối diện.”

“Cái gì? Hai người còn là hàng xóm sao?”

“Ừ.”

“Vậy thì rất có duyên phận rồi...”

Du Hoán ở dưới đài: Nguyên nhân chân chính là do hắn mới đúng! Nếu hắn không để Du Vãn ở đó thì chuyện gì cũng không xảy ra!

Hoạt động phỏng vấn kết thúc, trailer bộ phim cuối cùng cũng phát ra. Du Vãn xem rất chuyên tâm vì mấy ngày trước công chiếu nội bộ thì cô không tới được.

Thẩm Thanh Châu đã trở lại vị trí bên cạnh Du Vãn. Ánh sáng dần tối lại, trên màn ảnh lớn dần dần xuất hiện các nhân vật và phụ đề giới thiệu.

Huyền bí, tráng lệ, khí thế... Trailer bộ phim dài năm phút, cả hội trường đều vô cùng yên tĩnh.

Sau đó nhân vật của Hướng Trạch Nhiên dần dần trôi đi, màn hình lớn cũng từ từ tối xuống. Du Vãn kinh ngạc nhìn về phía trước, tâm tình kích động hưng phấn.

“Thẩm Thanh Châu, thật tốt quá.” Du Vãn đưa tay đặt vào lòng bàn tay của Thẩm Thanh Châu, “Giống như nhìn thấy những nhân vật kia sống lại vậy.”

Thẩm Thanh Châu cười, “Em vừa ý là tốt rồi.”

“Ừm, em rất vừa ý! Vừa ý muốn chết!”

Dùng thời gian một năm, tra xét rất nhiều tư liệu, mất rất nhiều trí tuệ mới viết ra được một quyển sách, có lẽ cũng chỉ có một mình cô mới biết được trong đó có bao nhiêu trắc trở.

Ngay từ khi muốn chuyển thể thành phim truyền hình thì trong lòng cô có chút bất an, sợ rằng khi thành phim thì sẽ không truyền tải được hết nội dung và ý nghĩa, nếu như phim khó coi thì cô cũng cảm thấy rất buồn.

Nhưng bây giờ cô rất tự tin, Thẩm Thanh Châu quả nhiên là Thẩm Thanh Châu, có anh ở đây, không sợ chất lượng bộ phim theo không kịp.

Tuyên truyền kết thúc, các diễn viên đều bị phóng viên vây quanh phỏng vấn. Thẩm Thanh Châu và Du Vãn cũng khó tránh khỏi.

“Xin hỏi Du tiểu thư, hiện tại Thẩm đạo đã vượt qua khảo nghiệm của cô chưa, có dự định kết hôn hay không?”

“Du Vãn, đoạn thời gian trước trên mạng có lan truyền là cô có thai, bây giờ cô cảm thấy thế nào, đã chuẩn bị tốt để làm mẹ chưa.”

“Du Vãn...”

“Thẩm đạo Thẩm đạo...”

...

Thẩm Thanh Châu bảo hộ Du Vãn ở bên người, vẻ mặt Du Vãn phiền muộn, những phóng viên này thật sự có thể chặn người. Nhưng về chuyện mang thai này, hình như cô phải giải thích thật rõ.

“Cái đó, tôi không có mang thai, hy vọng mọi người đừng lan truyền nữa.”

Các phóng viên không nghĩ tới Du Vãn đột nhiên đáp lại, vội vã đem ống kính đưa tới trước mặt cô, “Nhưng mà tin tức là người trong giới truyền ra, nghe nói là độ tin cậy rất cao.”

Du Vãn bất đắc dĩ, “Đó là hiểu lầm, nếu như thật sự có thì bây giờ tôi cũng không cần phủ nhận.”

Bằng không mang thai cũng chẳng phải chuyện mất mặt, bây giờ cô nói chính là hy vọng sau này sẽ không truyền ra bát quái gì đó như căn bản là Du Vãn không có mang thai hay lừa gạt mọi người...

“Vậy có phải bây giờ đang chuẩn bị mang thai không? Có phải cũng định kết hôn rồi không?” Phóng viên liên tục đẩy ống kính về phía trước, Du Vãn lui một bước, Thẩm Thanh Châu đưa tay bảo hộ ở phía sau Du Vãn.

Thấy Du Vãn khẽ cau mày, ánh mắt Thẩm Thanh Châu rơi vào trên mặt người phóng viên kia, “Vấn đề của anh hơi nhiều.”

Phóng viên không hiểu liền an tĩnh, ánh mắt của Thẩm đạo, có chút lạnh lẽo...

“Xin lỗi, các vị phóng viên mời sang bên kia nghỉ ngơi.” Nhân viên công tác bên người ra sức tách phóng viên và hai người, sau đó đó hai người lui về phía sau.

Các phóng viên muốn đào nhiều bát quái hơn, thế nhưng người đã đi xa rồi.

Trên đường ngồi máy bay về nhà, Du Vãn vuốt cằm, “Đây là lần đầu tiên em nói chuyện ở trước nhiều ống kính như vậy. Cảm giác vẫn có chút là lạ, à, anh nói xem vì sao phóng viên lại muốn biết lúc nào chúng ta kết hôn, lúc nào chúng ta sinh con chứ.”

Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn, “Không hỏi thì làm sao bọn họ có cơm ăn.”

“Ồ, vậy vừa nãy em trả lời như thế không phải là có lỗi với bọn họ sao.”

“Cũng sẽ không.” Thẩm Thanh Châu trả lời, “Bọn họ có thể viết <Du Vãn phủ nhận mang thai con của Thẩm Thanh Châu>.”

Du Vãn, “...”

“Lần sau sẽ không để em phủ nhận nữa.”

Du Vãn mím môi cười, “Phải không, làm sao anh biết em sẽ không phủ nhận.”

“Mang thai rồi thì phủ nhận thế nào.”

Du Vãn nháy nháy mắt, hình như rất có đạo lý, “Nhưng chúng ta còn chưa mang thai mà, dù sao em cũng cảnh cáo anh, em sẽ không mang thai trước khi kết hôn.”

Thẩm Thanh Châu cong môi, xoa xoa đầu Du Vãn không nói gì, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Du Vãn kéo tấm chăn mỏng, nhìn thấy Thẩm Thanh Châu không tán gẫu cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Mấy phút sau Du Vãn đã ngủ. Mà Thẩm Thanh Châu lại đột nhiên chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn cô, sờ sờ hộp vuông nhỏ trong túi, sẽ không mang thai trước khi kết hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.