Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
Vong Xuyên cười yếu ớt, ánh mắt hung ác: “Lúc ấy khi người nhà của ta cầu xin ngươi tha mạng, ngươi có hạ thủ lưu tình không?”
“Không đồng ý?” Thiệu Dã dùng thêm lực, nắm chặt bả vai Vong Xuyên, hắn lắc
lắc đầu: “Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta.”
“Vậy,
chúng ta cùng nhau chết.” Thiệu Dã cười cười tỏ ý không hề gì, nội lực
nhanh chóng bị hắn mạnh mẽ đẩy về đan điền, Vong Xuyên phát hiện bản
thân không thể nhúc nhích, liền hiểu được ý của hắn, trong lòng dâng lên sự khâm phục.
Loại người giống như hắn, chết cũng chưa hết tội, nhưng cái loại khí phách thấy chết không sợ này không phải ai cũng có.
“Lang huynh, không đáng.” Nguyên Thần Trường Không ung dung mở miệng, nói xong, dùng kiếm khí cắt cổ tay Thiệu Dã.
Vong Xuyên không câu nệ, thừa cơ hội lui người, Thiệu Dã như lá rụng trong gió rơi xuống bãi cát.
Khi Phượng Hoàng chạy tới, Thiệu Dã chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.
“Tiểu Phượng Hoàng, tìm một nam nhân tốt gả đi.” Đây là di ngôn cuối cùng của hắn, dứt lời, nghiêng đầu một cái chết ở trong lòng Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng si ngốc cười rộ lên, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt còn chút hơi ấm, nước mắt như vỡ đê.
“Nguyên Thần Trường Không, nể mặt Quân Tiểu Tà, hãy an táng chúng tôi cùng một chỗ.”
Nguyên Thần Trường Không im lặng, sau một lúc lâu mới gật gật đầu. Đối mặt với người quyết tâm muốn chết, hắn có thể nói được gì.
“Cám ơn.”
Phượng Hoàng nở nụ cười xinh đẹp, lấy tên phía sau lưng, đâm qua người
Thiệu Dã, hai mắt đẫm lệ có chút quật cường bướng bỉnh: “Ngươi đừng hòng được vui vẻ khi bỏ lão nương lại một mình.” Nói xong, lao mình vào mũi
tên.
“Người đâu! Đem bọn họ an táng.” Ánh mắt Nguyên Thần Trường Không trầm ngưng, trong lòng hơi nổi lên gợn sóng.
Sóng gió qua đi, đoàn người tiếp tục lên đường.
Vượt qua miền cát vàng mênh mông, đội ngũ đón dâu bước vào biên giới Nam Lăng, tiến quân thần tốc vào cung điện Yểm cung.
Nguyên Thần Trường Không ra lệnh Tử Tịch mang Quân Tiểu Tà đến hậu viện nghỉ
ngơi, bản thân hắn thì đi đến thư phòng cùng bàn chuyện hệ trọng với
Vong Xuyên cùng Sơ Lâu Anh.
“Quân chủ, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, ngài không…” Sơ Lâu Anh khom người, nghiêm trang nhắc nhở.
Nguyên Thần Trường Không liếc mắt nhìn áo mãng bào đỏ thẫm trên người, buồn bã nói: “Hữu hộ pháp có lòng trung thành không có người theo kịp, ngay cả
việc riêng của bổn tọa cũng rất quan tâm.”
“Ách, đa tạ quân chủ.”
Vong Xuyên ho khan hai tiếng, nói sang chuyện khác: “Trường Không huynh còn phải bái đường một lần nữa sao?”
“Thế thì không cần, nhưng hôn lễ vẫn phải diễn ra.” Nguyên Thần Trường Không liếc Sơ Lâu Anh, vẻ mặt người sau nghiêm túc: “Thuộc hạ đã sắp xếp thỏa đáng.”
Làm cái gì?
“Chủ tịch, hôn lễ của hữu hộ pháp, ngươi đã chuẩn bị tốt chứ?” Nguyên Thần Trường Không có tính toán nói.
Vong Xuyên nói từ tốn: “Bao lì xì sẽ thật to, hữu hộ pháp không cần lo
lắng.” Mới cho một cái hồng bao, bây giờ còn muốn thêm một cái nữa, Yểm
cung cũng quá vơ vét của cải đi.
Nguyên Thần Trường Không mỉm
cười yếu ớt tỏ vẻ coi như ngươi thức thời, nghiêm mặt nói: “Trở lại
chuyện chính, khách mời lần này đến Yểm cung phải chiêu đãi cho tốt. Hữu hộ pháp, đem bản đồ đến đây.”
Bản đồ địa hình Yểm cung được mở
ra, Nguyên Thần Trường Không chỉ vào chỗ có dấu đỏ nói: “Nơi này là khu
vực cấm của Yểm cung ta, nếu phá chỗ này, Yểm cung khó giữ được. Mà hai
nơi này là cửa vào Yểm cung, người Lăng Quốc không quen thuộc địa hình,
nhất định sẽ từ nơi này tiến vào. Về phần người của Diễm Sát Đường, nhất định sẽ chọn ở chỗ này. Lang huynh cùng hữu hộ pháp tiếp đón người của
triều đình, còn lại giao cho bổn tọa.”
Sơ Lâu Anh nhíu mày: “Quân chủ, một mình người đi có thể hay không. . . .” Nguy hiểm?
“Hay là ta giao Mạc Tà Ly cho hữu hộ pháp, sẵn tiện mang theo cô vợ chưa vào cửa của ngươi cùng đi đón hắn?” Nguyên Thần Trường Không trêu tức nói.
Vong Xuyên lắc lắc đầu: “Chỗ này giao cho ta, Mạc Tà Ly là tên giả dối hay
thay đổi, ta tin tưởng vào thực lực của Trường Không huynh, hẳn là rất
nhanh có thể giải quyết người của triều đình, đến lúc đó lại có thể đến
trợ giúp cho chúng ta.”
“Nếu vậy, chẳng phải bổn tọa sẽ mệt chết sao?”
Sơ Lâu Anh yên lặng cúi đầu: “Quân chủ cần gì khiêm tốn.”
“Hữu hộ pháp, ngươi muốn dời lại ngày thành thân có phải không?” Người nào đó lạnh lùng nói một câu, Sơ Lâu Anh liền im miệng.
“Để đảm bảo sự an toàn đến ngày đó, hãy điều động một nửa tử sĩ ám dạ đến
hậu viện đi.” Nguyên Thần Trường Không quyết đoán ra lệnh, Sơ Lâu Anh
lập tức làm theo, đi xuống điều hành an bài.
Ngày hôm sau.
Trời trong nắng ấm, sáng sớm Tử Tịch đã ra khỏi cửa cũng không biết làm việc cái gì, Quân Tiểu Tà không có người nói chuyện, liền đi ra ngoài tản bộ giải sầu.
Gần đây Yểm cung rất bận rộn, chẳng những không nhìn
thấy sư phụ, ngay cả Tử Tịch tỷ tỷ cũng như thần long thấy đầu không
thấy đuôi, để nàng một mình rất nhàm chán.
Hậu viện được xây kế
bên hồ nước, đẹp giống như chốn bồng lai. Quân Tiểu Tà nhàn nhã đi qua
một cái sân to, đông nhìn một cái tây nhìn một cái.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng cười giống như tiếng chuông bạc, Quân Tiểu Tà đi theo hướng tiếng cười phát ra, liền nhìn thấy hai nữ tử một xanh
một đỏ xinh đẹp tuyệt trần đang chơi đùa tại hồ sen, liền lễ phép lên
tiếng chào hỏi: “Hai vị cô nương xin chào.”
Hai người đồng thời xoay người, nữ tử mặc đồ đỏ kinh ngạc lên tiếng: “Tiểu sư muội, sao muội ở nơi này?”
“A? Thất sư tỷ!” Quân Tiểu Tà bước nhanh đi qua, kinh ngạc nói: “Thất sư tỷ sao tỷ cũng ở chỗ này?”
Lúc trước khi bắt nàng ta làm thế thân cho nhị tỷ, không phải nàng ta chết
sống không chịu sao? Nhìn bộ dáng lúc này của nàng ta hình như rất vui
vẻ a.
“Tiểu sư muội, sư tỷ ta cũng muốn cám ơn muội.” Trên mặt
Thất sư tỷ có chút ửng đỏ, bộ dáng thẹn thùng, Quân Tiểu Tà nhìn vẻ mặt
nàng ta mà không hiểu: “Cám ơn muội cái gì?”
Người này mỗi lần
nhìn thấy nàng đều là một bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, hôm nay
sao lại có vẻ khác thường như thế? Có quỷ!
Nữ tử áo xanh nói:
“Khanh khách, nàng ta nha, đang yêu đấy. Ta nói với ngươi, lúc trước khi chưa gặp quân chủ, nàng ta cứ đòi chết, nhưng từ khi nhìn thấy quân
chủ, có muốn đuổi nàng ta cũng không đuổi được đâu.”
“Chán ghét,
ngươi chỉ biết nói ta, chính ngươi cũng như ta thôi.” Thất sư tỷ gắt
giọng hờn dỗi, Quân Tiểu Tà nhìn mà như bị sét đánh. Nhìn cọp mẹ làm
nũng, trái tim của nàng thật bất ngờ.
Quân Tiểu Tà thở dài,
thương hại nhìn các nàng: “Quân chủ trong miệng của các tỷ đã là chồng
của người khác, các tỷ như vậy có thể hay không. . . .”
“Có liên
quan gì, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh quân chủ, có làm tiểu thiếp ta
cũng nguyện ý a!” Thất sư tỷ nói lời chính nghĩa, lại dùng ánh mắt khinh bỉ liếc mắt nhìn Quân Tiểu Tà một cái: “Tiểu sư muội, ngươi cũng không
phải cũng muốn ở bên người quân chủ chứ?”
Cũng không soi gương nhìn bản thân mình lớn lên như thế nào, nữ nhân trong yểm cung này, người nào cũng có thể hơn ngươi đấy?
“Khanh khách, tỷ tỷ, tỷ nói đi đâu vậy. Lấy nhan sắc của vị cô nương này, quân chủ cũng sẽ không liếc mắt một cái, tỷ cần gì phải lo sợ không đâu.”
Quân Tiểu Tà nghe xong những lời nói chanh chua, lơ đễnh nhún nhún vai: “Tùy các ngươi muốn nói gì thì nói, đi hay ở cũng không do các ngươi định
đoạt.”
Ngay cả Tử Tịch tỷ tỷ là vưu vật ở bên người sư phụ ngây
người vài năm, sư phụ cũng không động lòng, huống chi ngươi như vậy, ai, nữ nhân đáng thương.
Quân Tiểu Tà nói xong rời đi, nhưng hai nữ
tử bị ánh mắt thương hại của nàng làm cho kích động, mắt thất sư tỷ sa
sầm, hung tợn nói: “Tiểu sư muội, cho dù nơi này không phải Hoa sơn,
nhưng tốt xấu gì ta cũng là sư tỷ của muội, ánh mắt lúc nãy của muội là
có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, nam nhân của ta, các tỷ không có phần.” Quân Tiểu Tà không chút nào nhường
cho, hai tay chống nạnh.
“Nam nhân của ngươi?” Hai nữ tử sững sờ
liếc mắt nhìn nhau, giống như vừa được nghe thấy chuyện đáng cười nhất
thế gian, cười run rẩy hết cả người.
“Với tính tình của ngươi, nằm mơ đi.”