Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
Tử Hoa lâu.
“Thương thế Lang huynh thế nào?”
Hai người ngồi đối diện, nhìn như hài hòa, kì thực là sóng ngầm mãnh liệt.
Trung Nguyên có nhiều môn phái, nhưng nếu muốn từ trong các môn phái này tìm
ra một cao thủ có thể đả thương đệ nhất đao ở Tây Vực cũng là vô cùng
hiếm có. Nhìn vết đao chém trên cánh tay Vong Xuyên, sâu đến nỗi có thể
thấy được xương, vết cắt trơn nhẵn, thiếu chút nữa đã làm tổn thương gân mạch, trình độ dùng đao đả thương người như vậy chỉ sợ không thua kém
Vong Xuyên.
“Vết thương nhỏ không có gì đáng ngại.” Vẻ mặt Vong Xuyên tràn đầy tiếc hận thở dài một hơi nói:
“Đáng tiếc là thuý ngọc huyết còn chưa tới tay, thật lãng phí thời giờ.”
“Nó lại không có chân, tìm thời cơ thích hợp đoạt lại là được.” Nguyên Thần Trường Không lơ đễnh, trong lòng có nhiều suy nghĩ.
Ma chủ Yểm cung muốn thuý ngọc huyết, tin tức này vừa được tung ra ở Trung Nguyên, không đến ba ngày tin tức về thuý ngọc huyết đang ở Trung
Nguyên được thám tử hồi báo trở về. Phải biết rằng, từ Trung Nguyên đến
Nam Lăng, cho dù có khinh công giỏi nhất, thiên lý mã tốt nhất, cũng
khoảng mười ngày mới đến được nơi.
Người của Yểm cung, hắn cũng không nghi ngờ, lúc này nghĩ lại, sợ là có người đã sớm đặt cạm bẫy chờ hắn nhảy vào.
Nghĩ đến điểm này, trong mắt Nguyên Thần Trường Không tràn đầy tối tăm, dám
động thủ trên đầu thái tuế, cũng chỉ có một người. Nếu muốn chơi đùa,
bổn tọa sẽ cùng các ngươi chơi đùa thật vui!
“Trường Không huynh, tại sao ta lại có cảm giác hình như huynh đang gài bẫy cho ta nhảy vào
thì phải?” Vong Xuyên nhìn thấy trong mắt hắn xuất hiện một tia gian tà
rồi biến mất, liền bật cười nói.
Chuyện phong đao thiên hạ không
nhất thiết phải có thuý ngọc huyết, nhưng mà ở Tây Vực khù khờ đã lâu,
đi ra ngoài muốn học hỏi kinh nghiệm. Nào ngờ hắn mới chỉ bước chân vào
Trung Nguyên, trên đường chỉ nghe người ta nói với nhau về việc ma chủ
Yểm cung muốn thuý ngọc huyết, vì lòng hiếu kỳ thúc giục, liền tham gia
náo nhiệt, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, thật là. . . . Vong Xuyên cười khổ một trận.
“Ôi chao, ngươi là Tinh ca ca của đồ
nhi ta, làm sư phụ như ta sao có thể gài bẫy chính ca ca của đồ đệ mình? Lang huynh đừng nên lấy lòng của tiểu nhân đến đo lòng quân tử của bản
công tử như ta chứ.”
Nguyên Thần Trường Không nhíu đôi mày xinh
đẹp, có chút khinh thường, khoát tay áo nói: “Ta muốn đi xem đồ nhi luôn gây chuyện bao đồng của ta, không quấy rầy Lang huynh nghỉ ngơi, cáo
từ.”
Đầu năm nay, bắt được một con mồi, không gài bẫy thực có lỗi với chính mình.
Khóe miệng mỉm cười vì suy nghĩ tính kế người khác, Nguyên Thần Trường Không nghênh ngang rời đi, Vong Xuyên ở lại bỗng giật mình. Thật lâu sau hắn
mới thở hắt ra, không hổ là ma chủ Yểm cung, hãm hại người cũng không
chớp mắt. Thật hao tổn tinh thần nha.
Bên kia, Quân Tiểu Tà mờ
mịt nhìn đỉnh màn, đây là nơi nào? Theo bản năng sờ sờ thân thể của
chính mình, phát hiện quần áo vẫn nguyên vẹn, nhẹ nhàng thở ra.
Chi nha, cửa bị mở ra, Quân Tiểu Tà xoay người ngồi dậy, cũng không thấy rõ người đến là ai, liền chửi ầm lên: “Ngươi là tiểu nhân hèn hạ, ta nhìn
lầm ngươi!”
Trên trán Nguyên Thần Trường Không lập tức hiện ra
một cái vết nhăn, khuôn mặt tuấn tú đen lại. Nha đầu không tim không
phổi này, cứu nàng trở về đã không khóc rống cảm ơn cũng đành, lại còn
mắng ta là tiểu nhân hèn hạ?
Nhiệt độ trong phòng lập tức đóng
băng, miệng Quân Tiểu Tà mở to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng,
trái tim nhỏ đập mãnh liệt.
Sửng sốt một phần ba giây, Tiểu Tà
như đứa trẻ từ trên giường đứng lên chạy như bay, rất không có hình
tượng nhào vào trong lòng Nguyên Thần Trường Không, giống như gấu koala
quấn chặt lấy hắn không buông, dùng âm thanh làm trời đất quỷ thần kinh
sợ nói: “Sư —— phụ!”
Người nào đó trên mặt nếp nhăn còn chưa mất đi, bị hành động bất thình lình của nàng làm cho kinh sợ ngây người.
Rèn sắt lúc còn nóng.
Mỗ nữ một phen nước mắt nước mũi tèm nhem kể lể tâm sự: “Sư phụ, ta nghĩ
đến sẽ không còn được gặp lại người, ta rất sợ hãi a, rất sợ hãi sư phụ
không cần ta . . . . Ô ô ô, sư phụ!”
Trong lòng chợt mềm nhũn,
Nguyên Thần Trường Không vươn tay muốn an ủi Quân Tiểu Tà, nhưng lại
dừng giữa không trung, giọng nói cứng ngắc: “Đồ nhi ngoan của ta, ngươi
làm dơ quần áo của vi sư.”
Quân Tiểu Tà lập tức ngừng khóc, nước
mắt lưng tròng ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trong mắt hắn, trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng qua được cửa ải khó khăn này. Vì thế
ngoan ngoãn buông tay, sợ hãi đứng sang một bên, cúi đầu nhìn chân, vừa
hấp hấp cái mũi vừa lau nước mắt trên mặt.
Nhìn bộ dáng của nàng
điềm đạm đáng yêu như con chó nhỏ, Nguyên Thần Trường Không lập tức đem
những lời nói không lễ độ vừa rồi của nàng ném lên tận chín tầng mây,
thản nhiên nói: “Đi rửa mặt.”
“Sư phụ, chúng ta đang ở đâu vậy?” Quân Tiểu Tà vẫn còn chút sợ hãi, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
“Khách điếm.” Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới trong lòng Nguyên Thần Trường
Không lại nổi lên lửa giận bừng bừng. “Quân Tiểu Tà cô nương! Ai cho
phép ngươi một mình ra ngoài?”
Ngay cả Quân Tiểu Tà cô nương cũng dùng tới, chẳng lẽ bộ dáng đáng thương vừa rồi không thành công? Trong
lòng Quân Tiểu Tà tính toán, trên mặt cũng không dám qua loa, dùng sức
nặn ra một giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta, ta sợ quấy rầy sư phụ
nghỉ ngơi, cho nên mới, mới một mình đi tìm Phượng Hoàng cùng Kích
Chiến.”
“Nếu sợ quấy rầy đến vi sư nghỉ ngơi, vậy thứ này là
sao?” Nguyên Thần Trường Không lấy ra một tờ giấy đặt lên bàn, ngón trỏ
thon dài chỉ vào chữ ‘Kịch chiến’ gõ gõ, thanh âm không lớn nhưng khí
thế mạnh mẽ.
“Cái đó. . . . cái này. . . .” Thật là người khó
chơi. Quân Tiểu Tà 囧 một chút, suy nghĩ như chong chóng: “Sư phụ, đồ nhi ra ngoài một mình là đồ nhi không phải, Nhưng đồ nhi không ngờ tới sẽ
gặp thái tử, càng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
Vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không đen lại, người này sao chuyên nói những lời
làm hắn bực bội không vậy? Nếu hắn đến muộn một bước, hắn không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với nàng.
“May mắn! May mắn là ta phúc lớn mạng lớn, đã bái người làm sư!” Hai mắt Quân Tiểu Tà tỏa sáng, vẻ mặt chân thành.
Thế này đã đủ chưa!
Cảm xúc Nguyên Thần Trường Không giống như giá cổ phiếu, lên xuống thất thường vì hai ba câu nói xạo của Quân Tiểu Tà.
“Sư phụ, người đã tìm được Kích Chiến cùng Phượng Hoàng rồi sao?” Hai đứa
ngu ngốc này, hại ta lãng phí nhiều nước mắt như vậy, chờ các ngươi trở
về ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt.
“Tạm thời chưa có.” Nguyên Thần
Trường Không liếc mắt Quân Tiểu Tà một cái, bĩu môi, ý bảo nàng ngồi
xuống. “Đồ nhi, ngươi và ta nếu là thầy trò, có phải nên chân thành
thẳng thắn với nhau?”
Thân phận ma chủ Yểm cung này chỉ sợ giấu
giếm không được bao lâu, có một số việc vẫn là nên sớm nói rõ, tránh cho đến lúc đó lại ầm ĩ.
Nguyên Thần Trường Không nhìn thẳng Quân Tiểu Tà, thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc mà bối rối, không hờn giận nhíu mày.
“Sư phụ, người muốn hỏi cái gì?” Quân Tiểu Tà dè dặt nhìn Nguyên Thần Trường Không một cái, thấp thỏm nói.
“Những chuyện liên quan đến ngươi!” Nguyên Thần Trường Không ôn hoà nói, vẻ
mặt lạnh như băng tựa như đang nói: thẳng thắn thì được khoan dung,
kháng cự thì nghiêm trị.
Đây không giống như đang hỏi chuyện với
nàng, mà chính là đang ép cung nàng thì có? Quân Tiểu Tà nghẹn khuất
nghĩ, nhưng khí thế hắn ta quá mạnh mẽ, một tiểu nữ tử như nàng không
thể chống đỡ nỗi, áy náy liếc mắt nhìn Nguyên Thần Trường Không một cái.
Chuyện gì nàng cũng có thể nói, chỉ có chuyện nàng là một linh hồn từ nơi khác đến thì không thể nói.
Sau khi cảm thấy cảm giác tội lỗi trong lòng được giảm bớt, Quân Tiểu Tà
liền nhuận nhuận cổ họng, đem những chuyện lúc nàng còn ở Hoa sơn từng
chuyện từng chuyện kể cho hắn nghe.
Nghe xong những chuyện của
nàng, Nguyên Thần Trường Không đắn đo dùng từ, thử dò xét nói: “Nếu, vi
sư nói là nếu. Nếu vì sư nói cho ngươi biết, vi sư chính là ma chủ Yểm
cung, ngươi cảm thấy như thế nào?”