Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
“Khốn kiếp!”
Quân Tiểu Tà đi theo nha đầu vào hoa viên, nhìn đôi môi vừa hé vừa mở của Thiên Tầm, không để ý hình tượng mà hét lên!
Phòng Thái tử bị cháy? Người phóng hỏa là sư phụ của ta sao?
Em gái ngươi!
Ngươi có chứng cớ sao? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?
Thiên Tầm chán ghét xoay đầu, bàn tay trắng nõn khẽ che ở hai má, sợ nước
miếng Quân Tiểu Tà văng lên người của nàng. “Quân cô nương, hãy tự
trọng.” Nha đầu thô lỗ không có giáo dục, thật sự là làm cho người ta
phiền chán.
Quân Tiểu Tà tay trái chống nạnh, một tay chống lên
đùi phải, dáng vẻ lưu manh bĩu môi: “Thiên đại tiểu thư, không có bằng
chứng thì đừng nói lung tung.”
Sư phụ của ta là người nào? Là ma chủ của Yểm cung đó! Loại việc nhỏ như phóng hỏa này, lão nhân gia như
hắn vốn khinh thường. Cho dù thật sự là ý của hắn, người ra tay nhất
định cũng là người khác!
“Thái tử đã dám nói như vậy, tất nhiên
là có căn cứ xác thực. Ngược lại là Quân cô nương, cô vì cái gì mà bảo
vệ Nguyên Thần Trường Không như vậy?” Thiên Tầm dùng ánh mắt cổ quái
quét nhìn Quân Tiểu Tà, bỗng bước lui hai bước. Cùng nói chuyện với loại người ngu lâu năm không được dạy dỗ này, thật làm hạ thấp nhân phẩm của nàng.
“Hắn là sư phụ của ta, ta không bảo vệ hắn chẳng lẽ phải
bảo vệ thái tử?” Quân Tiểu Tà cười chế nhạo, vò vò thất nhật dương trong tay. Ngươi nha, nếu còn dám mở miệng mắng chửi sư phụ của ta, ta sẽ cho ngươi tróc da tróc thịt, muốn chết không được muốn sống cũng không
xong!
“Sư phụ?” Thiên Tầm cười quái dị, vừa nhìn đã biết là một đôi chẳng ra làm sao, còn sư phụ nữa à?
Khinh thường liếc mắt nhìn Quân Tiểu Tà, Thiên Tầm nói: “Tìm ngươi tới là
muốn nói cho ngươi, tối nay trong phủ có yến tiệc, hy vọng Quân cô nương có thể đến dự đúng giờ.”
Không có hứng thú! Quân Tiểu Tà vốn
định nói lời từ chối, nhưng thấy vẻ mặt suy tư của Thiên Tầm, nhếch
miệng cười nói: “Tốt a, ta sẽ diện thật xinh đẹp và tham dự đúng giờ.”
Chồn chúc tết gà, có thể có chuyện tốt gì. Dù sao nàng cũng đang rãnh
rỗi, tìm việc gì đó để làm cho vui cũng tốt.
Dứt lời, Quân Tiểu
Tà khí phách quay người, khoát tay nói: “Không cần tiễn, ta tự trở về.”
Trở về xin Tử Tịch tỷ tỷ thất nhật dương nhiều một chút, cho các ngươi
hưởng thụ một lần cho đủ, hắc hắc hắc. . . .
Nha đầu đứng ở bên
cạnh Thiên Tầm nhìn không quen bộ dáng kiêu ngạo của Quân Tiểu Tà, nhìn
bóng dáng của nàng phun một bãi nước bọt nói: “Không biết xấu hổ!”
“Tiểu Liên.” Thiên Tầm nhỏ giọng mắng: “Chú ý lời nói và cử chỉ của ngươi!”
Mắng người như thế, chỉ dơ miệng mình. Tiểu Liên câm miệng, nhưng không cam
lòng trừng mắt nhìn Quân Tiểu Tà đã đi xa, oán giận nói: “Tiểu thư, nô
tỳ nhìn không quen bao cỏ (người ngu ngốc) này kiêu ngạo như thế.”
“Để cho nàng đi thôi, tối nay sẽ có trò hay để xem.”
“Vâng.”
Ngoại ô kinh thành.
Nguyên Thần Trường Không nói xong những lời hết sức điên cuồng, bầu không khí
trở nên căng thẳng, chỉ vang lên tiếng hít thở không khí liên tục.
“Ma chủ Yểm cung quả nhiên danh bất hư truyền, thật hết sức ngông cuồng a!”
Quân Bất Hối nội lực sung mãn nói, trường kiếm trong tay phát ra một tiếng
rít dài, một làn khói cuộn bay, căm tức những lời của Nguyên Thần Trường Không.
*trường kiếm: thanh kiếm dài
Sơ Lâu Anh cười nhởn
nhơ: “Chưởng môn Hoa sơn thật khí thế!” Lại nhanh chóng nói sang chuyện
khác, giọng mỉa mai nói: “Súng bắn chim đầu đàn, ngài đã từng tuổi này,
thân thể chịu nổi sao?”
“Hừ! Chịu được hay không, thử qua mới
biết được.” Trong mắt Quân Bất Hối hiện lên vẻ nghiêm nghị, trường kiếm
bắn ra nhiều đóa hoa kiếm, ra tay tấn công Sơ Lâu Anh trước để mong
giành phần thắng, làm cho Yểm cung mất mặt! Phái Hoa Sơn của ta cũng
không phải là quả hồng mềm cho người muốn nắn sao thì nắn!
“Ai
nha nha, không nghĩ tới ngài đã sống đến tuổi này, tính tình vẫn nóng
nảy như vậy.” Sơ Lâu Anh thở dài mang theo chút thương tiếc, ung dung
tránh kiếm của Quân Bất Hối đâm tới, nhanh chóng hạ mắt, cung kính nói:
“Quân chủ, những người này giao cho thuộc hạ xử lý được không?”
“Một chiêu.” Lời nói không mang chút cảm xúc từ trong mặt nạ quỷ truyền ra,
Sơ Lâu Anh chỉ ‘dạ’ một tiếng, phong thái ôn hòa trong phút chốc lạnh
lẽo như băng.
Chỉ thấy từ cổ tay Sơ Lâu Anh hiện ra một đoản kiếm dài ba tấc, hai mặt của đoản kiếm xinh đẹp này đều sắc bén, trở tay
cầm, giơ cao bên tai. Dưới ánh bình minh, thanh đoản kiếm phát ra ánh
sáng tím lạnh lẽo. Ai hiểu biết đều biết thanh đoản kiếm này đã được
ngâm kịch độc.
“Quân chưởng môn, kính trọng ngươi là người đứng đầu một phái, nhường ngươi nửa chiêu.”
“Ngưng nói nhảm đi!” Quân Bất Hối không dám chậm trễ, vận khí vào kiếm, sở
trường phái Hoa Sơn là kiếm pháp —— Thu Minh kiếm pháp được hắn thi
triển lưu loát sinh động như mây bay nước chảy phát ra uy lực mạnh mẽ.
Kiếm quang như dệt, um tùm bao phủ, bao vây Sơ Lâu Anh. Hắn cũng đứng bất động như núi, ngưng mắt mà đối phó.
Đợi kiếm quang tới gần bên cạnh, mới giơ tay lên chém một nhát, ánh tím như cầu vồng, thổi ra từng đoạn, dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được chém tan rã kiếm quang.
“Thật có lỗi, ngươi thua.” Giọng nói nhẹ nhàng chưa dứt, mọi người liền nhìn thấy rất nhiều ánh sáng màu tím tiến đến.
Quân Bất Hối đứng cứng ngắc, tay vẫn còn duy trì tư thế múa kiếm, mà Sơ Lâu
Anh đã đứng ở bên cạnh người hắn, liếc mắt nhìn ở bả vai chính mình, nơi đó chỉ cắm nửa thanh đoản kiếm, máu đen từ đoản kiếm chảy ra.
“Ngươi!” Thân pháp thật nhanh, thủ đoạn rất độc ác! Dù Quân Bất Hối không cam
nguyện, giờ phút này cũng không thể không cúi đầu xưng thần: “Lão phu
thua.”
Mọi người có thể thấy được đôi mắt thâm thúy mang theo ý
cười nhạt nhẽo của hắn dưới tấm mặt nạ kia, mà Sơ Lâu Anh ngay cả mày
cũng không nhíu, nhanh chóng rút thanh đoản kiếm ra.
Phốc xích!
Trong lòng đau như nước lũ đánh tới, thân mình Quân Bất Hối lung lay hai cái, lấy kiếm cắm xuống đất để chống đỡ, mới đứng vững thân người. Than thở
nói: “Lão phu vô năng, hổ thẹn với mọi người.”
Nói xong, giơ kiếm muốn tự vẫn.
Mọi người phát ra tiếng thét kinh hãi, cảm thấy thanh kiếm sẽ cắt đứt cổ
họng trong nháy mắt, đột nhiên Nguyên Thần Trường Không cười lạnh ra
tiếng: “Bổn tọa có cho ngươi chết sao?”
Quân Bất Hối chỉ cảm thấy một trận gió thổi tới trước mặt, trường kiếm rời khỏi tay, trên cổ hiện lên vết máu.”Người thắng làm vua, thua làm giặc, lão phu đã thua, chết
cũng không tiếc!”
“Không được bổn tọa cho phép, sống chết của
ngươi không phải do ngươi định đoạt!” Nguyên Thần Trường Không xoay
người, ánh mắt lạnh lùng đảo qua từng người, cuối cùng dừng lại trên
người Lâu Thiên Nguyệt – chưởng môn phái Thái Sơn: “Quân Bất Hối, quân
tử nhất ngôn, nếu nhận thua, từ nay trở đi hãy ở lại Hoa sơn an hưởng
tuổi già cho tốt, càng không thể bước ra khỏi Hoa sơn nửa bước, trừ phi
bổn tọa cho phép, nếu không, bổn tọa sẽ làm cho Hoa sơn gà chó không
yên!”
Lâu Thiên Nguyệt nghe những lời hắn nói với Quân Bất Hối,
rõ ràng là đang cảnh cáo chính mình, giận tím mặt, trợn mắt quát: “Người Yểm cung cũng rất ngang ngược, người khác sợ ngươi, phái Thái Sơn ta sẽ không sợ ngươi, có bản lĩnh cùng lão phu đại chiến ba trăm hiệp!”
Nguyên Thần Trường Không khinh thường cười một tiếng, không để Lâu Thiên
Nguyệt vào mắt, ngang ngược nói: “Quân Bất Hối, bổn tọa nói chuyện chưa
bao giờ nói lần thứ hai, ngươi nghe rõ chưa?”
Sắc mặt Quân Bất
Hối xanh mét, bị người bức đến tình cảnh này, theo tính tình của hắn đã
sớm đâm đầu chết, nhưng nếu hắn chết đi, phái Hoa Sơn sẽ ra sao? Chẳng
lẽ vì bản thân nhất thời xúc động mà liên lụy đến toàn bộ phái Hoa Sơn
sao? Trong lòng rất mâu thuẫn, giống như trải qua một thế kỷ, Quân Bất
Hối suy sụp thở dài: “Quân Bất Hối tuyệt không nuốt lời, cáo từ.”
Nhặt lên trường kiếm bị Nguyên Thần Trường Không dùng nội lực đánh bay, bóng dáng Quân Bất Hối gầy yếu chỉ trong nháy mắt cảm thấy già đi rất nhiều, bóng lưng đã hơi còng.
“Khoan đã.” Sơ Lâu Anh tiến lên, lấy ra
một lọ nhỏ đưa cho Quân Bất Hối: “Thuốc giải này là ý tốt của quân chủ,
hy vọng Quân chưởng môn có thể bảo trọng thân thể cho tốt.” Năm sau vẫn
khỏe mạnh để tham dự hôn lễ của quân chủ cùng nữ nhi của ngươi.
Đánh một bạt tai, lại thưởng cho một viên kẹo, người Yểm cung quả nhiên khác thường. Quân Bất Hối nhận thuốc giải, cười khổ một tiếng, lảo đảo bước
đi.
Đợi người đã đi xa, Nguyên Thần Trường Không mới liếc mắt
nhìn Lâu Thiên Nguyệt bị chọc tức đến đầu bốc khói xanh: “Ngươi muốn
cùng bổn tọa đại chiến ba trăm hiệp?”
Lâu Thiên Nguyệt nghiến răng ken két, bây giờ mới chịu trả lời ta, ngươi coi lão phu là gì?
“Sơ Lâu Anh, giết!” Nguyên Thần Trường Không cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, hờ hững nhắm mắt lại.
Sơ Lâu Anh ‘dạ’ một tiếng, âm cuối còn chưa mất đi, bên tai mọi người đã vang lên tiếng leng keng.
Đao nhanh, đoản kiếm còn nhanh hơn, làm rối loạn mắt người, mê hoặc lòng người.
Lâu Thiên Nguyệt là lão già hồ đồ ngu xuẩn đã không còn linh hoạt, giữ lại
người này sau này sẽ trở thành vật cản, nếu muốn thu phục được một đám
ngu xuẩn lại tự xưng là chính nghĩa này, thì phải lấy Lâu Thiên Nguyệt
làm tấm gương mới có thể làm cho họ kinh sợ.
Không có người nào
hiểu rõ tâm tư của Nguyên Thần Trường Không hơn Sơ Lâu Anh. Cho nên lúc
quyết đấu cùng Lâu Thiên Nguyệt, xuống tay không một chút lưu tình.
Ước chừng khoảng nửa nén hương, trên người Lâu Thiên Nguyệt đã có rất nhiều vết thương, mà vạt áo Sơ Lâu Anh chỉ bị mất một mảnh vải.
“Sơ Lâu Anh, ngươi quá chậm.”
Nguyên Thần Trường Không thản nhiên nói xong, Lâu Thiên Nguyệt hoảng sợ mất
hồn mất vía, Sơ Lâu Anh cười khổ một tiếng: “Thuộc hạ biết tội.” Xuống
tay lại càng tàn nhẫn, chiêu nào cũng muốn lấy mạng, luôn tấn công vào
những chỗ hiểm.
Một luồng ánh sáng lóe lên, Sơ Lâu Anh quỳ một
gối xuống, dừng ở sau người Lâu Thiên Nguyệt, mà đoản kiếm trong tay hắn đã cắm ở huyệt Bách Hội của Lâu Thiên Nguyệt.
Đông!
Thân thể ngã xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề, không gian bỗng lặng ngắt như tờ!