Manh Sủng

Chương 30: Chương 30: Không sai, người năm đó cứu ta là nàng




Edit: Bối Xu

Beta: Lupin

Thoáng chốc hai canh giờ đã trôi qua, mãi đến khi mặt trời lặn về phía Tây, ánh tà dương đỏ như máu buông xuống, kết cục ván cờ mới được định.

Kỷ vương thắng hiểm một nửa bàn.

Cửu công chúa nhụt chút gỡ dây buộc tóc, nhìn bàn cờ bị quân đen ăn một nửa, rầu rĩ nói “Tứ ca vẫn lợi hai như xưa, là muội học nghệ không tinh.”

Kỷ vương mỉm cười “Trong đám quý nữ, Tiểu Cửu là giỏi nhất. Chỉ có điều muội còn nhỏ tuổi, đánh cờ bằng miệng có thể đạt tới trình độ này là cực kỳ hiếm thấy rồi.”

“Thôi quên đi, muội tự hiểu lấy được, cũng biết thực lực bản thân thế nào.” Cửu công chúa nhảy xuống sàn nhà, phủi váy nói “Tứ ca, muội hồi cung đây, lần khác sẽ quay lại thăm huynh.”

“Được.” Kỷ vương gật đầu, lại dặn dò thêm “Nếu như phụ hoàng có ban hôn cho muội, dù cho trong lòng muội bất mãn cũng đừng tranh cãi với người. Dù sao phụ hoàng cũng là thiên tử, nắm trong tay quyền sinh sát của trăm họ. Cùng phụ hoàng cứng đối cứng nhất định phải chịu thua thiệt.”

“Đã biết.” Cửu công chúa lên tiếng đáp ứng.

Nàng phất tay một cái rồi đi ra cửa, ý bảo kiếm nô đuổi theo.

Từ Nam Phong dọn bàn cờ tướng xong, quay lại nói với Kỷ vương “Ta đi tiễn khách.”

Trước cửa vương phủ, Cửu công chúa đang cùng Diêu Dao cười nói thảo luận gì đó, thoáng thấy Từ Nam Phong đi ra, nàng thu lại ý cười, phất tay bảo Diêu Dao lui xuống trước. Lúc này Cửu công chúa quay mặt nhìn Từ Nam Phong, nói “Ta còn tò mò bánh bao cô nương mà Tứ ca nhớ mãi không quên là thiên tiên phương nào, hóa ra cũng chỉ như vậy thôi.”

Từ Nam Phong vốn là theo lễ tiết ra ngoài tiễn khách, lại nghe được lời này của Cửu công chúa, không khỏi thắc mắc “Bánh bao cô nương gì cơ?”

Cửu công chúa mắt hạnh hơi mở, thần sắc kinh ngạc “Ngươi không nhớ rõ? Hay là căn bản ngươi không phải người đó?”

Người năm đó cứu Lưu Hoài? Cùng với một cái bánh bao có quan hệ gì?

Bỗng nhiên Từ Nam Phong nhớ ra một số chuyện, kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi “Công chúa cảm thấy, người năm đó cứu Kỷ vương, cùng cho chàng một cái bánh bao ăn đỡ đói là ta?”

Cửu công chúa hỏi lại “Chẳng lẽ không đúng?”

“Trước đây ta chưa từng gặp qua chàng, cũng không biết chàng...”

“Hả? Quên đi, ta cũng không có hứng thú muốn biết.” Cửu công chúa khoát khoát tay, xoay người ra cửa, kiêu ngạo nói “Đi đi, không cần tiễn nữa.”

Từ Nam Phong vẫn đứng ngơ ngác ở trong đình viện, mặc cho ráng chiều đỏ thẫm chiếu lên người mình, trong đầu có cả trăm câu hỏi không lời giải đáp.

Nhớ lại những ngày qua, Kỷ vương đối với nàng đều ôn nhu chiếu cố, lại thêm ngày đó Hiền phi nương nương nói “nhớ thương thật lâu“... Chẳng nhẽ Kỷ vương nhận nhầm nàng thành ân nhân cứu mạng rồi?

Càng nghĩ, Từ Nam Phong càng nhận định rằng chỉ có một khả năng là Kỷ vương nhận sai người.

Bởi vì trong quá khứ, nàng không có bất kỳ ấn tượng nào về Kỷ vương.

Từ Nam Phong không muốn dựa vào ân tình của người khác mà hưởng phúc, do dự một chút, nàng xoay người đi vào trong sảnh, định hỏi Kỷ vương cho rõ ràng.

Ai ngờ Kỷ vương đã không còn ở đó. Long Nhãn nói, Vương gia đã về thư phòng.

Từ Nam Phong liền xoay người đi đến thư phòng. Trong lòng nàng có một loại bệnh cố chấp, nếu có chuyện nàng không thể lý giả được, từng giờ từng phút nàng sẽ lẩm bẩm, ăn ngủ không yên, chỉ đến lúc giải quyết xong mới có thể ung dung tự tại.

Trên đường đi đến thư phòng, Từ Nam Phong còn gặp Diệp nương.

Diệp nương thần thần bí bí đứng ở dưới hiên quan sát một lát, đợi đến thời cơ thì kéo Từ Nam Phong lại, khẩn trương nói “Người vừa rồi đến phủ là ai? Không phải là nhân tình bên ngoài của Kỷ vương chứ?”

“Không phải.” Một bụng Từ Nam Phong bị xáo trộn, có chút bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói “Vương gia không có nhân tình bên ngoài.”

“Nếu không phải thì là hồng nhan tri kỷ?” Không biết Diệp nương nghe được cụm từ này từ đâu, lông mày bà cau chặt lại, lo lắng nói “Nương biết người trong giới quý tộc này thích cùng ca cơ, vũ nữ dây dưa không rõ ràng, còn tự xưng là phong lưu. Dung mạo của cô nương kia diễm lệ, tư thái thanh tao, vừa nhìn liền biết không phải cái gì...”

“Ai da, nương, người cho rằng ai ai cũng giống như cha sao?” Từ Nam Phong không chịu nổi Diệp nương thao thao bất tuyệt liền giải thích “Đó là Cửu công chúa, muội muội ruột của Vương gia.”

“A, a... Là người nhà Đế vương.” Diệp nương có chút xấu hổ, vuốt mũi cười ngượng ngùng.

“Về sau những việc như thế này, nếu không biết rõ tường tận thì nương cũng đừng nói lung tung.” Từ Nam Phong sửa lại vạt áo “Con có việc muốn đi tìm Vương gia, nương đi xuống nghỉ trước đi, một lát nữa đi dùng bữa tối.”

“Nam nhi, nương ở Kỷ vương phủ cũng đã lâu, hôm nay cha con lại phái hạ nhân đến đón...”

Từ Nam Phong đã lường trước bà sẽ nói như vậy, ôn hòa cắt ngang “Nương, có chuyện gì ngày mai nói tiếp, được chứ?”

Diệp nương nuốt nước miếng một cái, rũ mắt ngật đầu, có chút mất mát than một tiếng, rồi kiên cường cười “Được, nghe theo Nam nhi.”

Từ Nam Phong nhìn thấy bộ dạng đáng thương của mẫu thân lại có chút không nỡ, nhưng nàng không thể mềm lòng. Nàng rất rõ ràng rằng chỉ cần Diệp nương trở về Từ phủ, chờ đợi nàng vĩnh viễn sẽ chỉ là sự lợi dụng và ức hiếp của Từ Vị và Trương thị.

Nàng ôm Diệp nương, vỗ lưng trấn an bà xong mới đi tới thư phòng.

Cửa sổ thư phòng mở rộng, nắng chiều chiếu vào, ngay cả mấy hạt bụi trong không khí cũng như đang tranh nhau phát sáng. Kỷ vương chỉ mặc một tiện phục thêu hoa lan, ánh mặt trời chiếu vào như dát thêm viền vàng thân ảnh của hắn, làm cả người hắn như tỏa ra hào quang của thần tiên. Hắn đang đứng tại bàn trà trước cửa sổ hạ bút, hình như đang luyện chữ.

Kỳ quái thật, mắt Kỷ vương không nhìn thấy gì, làm sao hắn luyện chữ được?

Từ Nam Phong tiến về phía trước, gõ lên cửa một cái.

“Vào đi.” Giọng nói của Kỷ vương nhẹ nhàng mà trầm thấp, nghe rất êm tai.

“Thiếu Giới.” Từ Nam Phong bước vào, đi tới chỗ bàn trà rộng lớn đối diện Kỷ vương ngồi xuống.

“Nam Phong?” Kỷ vương thu bút, cười nói “Sao hôm nay nàng lại rảnh rỗi đến thư phòng?”

Từ Nam Phong mấy lần toan mở miệng, nhưng câu chữ đến môi lại không biết nên hỏi như thế nào.

Nếu là nàng tự mình đa tình thì sao?

Do dự một lát, Từ Nam Phong bâng quơ hỏi “Thiếu Giới đang gì?”

Lời này hỏi ra, trên mặt Kỷ vương hiện lên thần sắc xấu hổ trăm năm khó gặp. Đợi Từ Nam Phong nhìn kỹ, thì khuôn mặt hắn đã khôi phục sự bình thản. Hắn đặt bút xuống, nhẹ giọng nói “Nam Phong, nàng xem chữ của ta viết có lệch không?”

Từ Nam Phong tò mò nhìn qua, điều chỉnh góc giấy Tuyên Thành cho tốt, tinh tế đánh giá.

Chữ viết của Kỷ vương so với tưởng tượng của Từ Nam Phong thì khá hơn nhiều. Chữ Khải phóng khoáng, đầu bút lông đưa trơn tru thoải mái, xinh đẹp vô cùng. Người xưa thường nói chữ cũng như người, lời này tuyệt đối không sai.

Nàng nói “Viết rất khá, nhưng từ hàng thứ hai trở đi, chữ có hơi lệch.”

Kỷ vương vò nát tờ giấy Tuyên Thành vứt sang một bên, lấy một quyển trục từ trong chậu sứ bên cạnh đưa cho Từ Nam Phong “Có bức họa muốn đưa cho nàng nhìn một chút, đoán thử xem ta vẽ ai?”

Bên trong bức hoạ là một thiếu niên xinh đẹp, cằm nhọn, giữa đôi lông mày còn mang nét ngây thơ. Tóc đen như mực được buộc cao lên, thân mặc võ bào đỏ sậm, chân đi giày đen, tay để bên hông nắm lấy đoản kiếm. Thần sắc hắn bừng bừng phấn chấn, cũng không rõ là nam hay nữ. Là nam thì hơi mang nét âm nhu, là nữ thì so ra lại hơi nhiều dương khí.

Tiểu thiếu niên trong tranh có chút quen mắt...

Nàng nhớ lại nhiều năm về trước, nàng cũng hay mặc một thân nam trang như vậy.

Nhất thời, tâm tư Từ Nam Phong nhảy lên tận họng. Nàng mơ hồ đoán ra điều gì đó, nhưng lại không dám xác định, lựa lời đáp lại “Ta, ta đoán không ra.”

“Ồ, vậy là vẽ không giống sao?” Dứt lời, Kỷ vương tự cười nhạo bản thân “Có lẽ là tuổi tác đã lớn, ký ức có chút mờ nhạt.”

Từ Nam Phong khẩn trương nắm tay áo, thận trọng dò hỏi “Người Thiếu Giới vẽ, là ai?”

Kỷ vương nhìn nàng, nở một nụ cười ôn nhu, phảng phất như chứa đựng tất cả nhu tình lắng đọng trong suốt hơn bảy năm kia.

“Lần đầu tiên thấy nàng là ở trong hẻm nhỏ trên đường Tứ Phương. Nàng mặc một thân hồng y, tư thế hiên ngang, phiêu dật đáp xuống trước mặt ta.”

Trí nhớ như bị phủ một lớp sa mỏng đột nhiên bị xốc lên. Từ Nam Phong trợn to mắt, hô hấp cứng lại, một lúc lâu cũng chỉ phát ra một âm tiết “... A?”

“Đồ ngốc, quả nhiên nàng không nhớ rõ.” Kỷ vương bất đắc dĩ, lần mò tìm bàn tay của Từ Nam Phong, nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình, thấp giọng nói “Bảy năm trước, Nhị ca là Thái tử, bị trọng thương không chữa được, tuổi trẻ mất sớm. Khi đó ta bị phong hàn, phụ hoàng không cho phép ta xuất cung đưa tiễn linh cữu của Nhị ca. Vậy nên ta mới lén lút trốn khỏi hoàng cung, chạy đến đường Tứ Phương coi như tiễn Nhị ca một đoạn.”

Từ Nam Phong vẫn không thể tin nổi, nàng lẩm bẩm nói “Ta không nhớ rõ ta từng gặp qua chàng.”

“Vì không muốn ai nghi ngờ, ta cố ý thay một bộ y phục của thường dân, cũng vì lẽ đó nên nàng chưa từng nhận ra thân phận thật sự của ta.” Vẻ mặt của Kỷ vương nghiêm túc, từng lớp sương mù theo lời hắn nói đều tan biến, lộ ra chân tướng “Năm đó ta đau lòng Nhị ca, trong lòng thống khổ. Mặc dù đã đổi xiêm y nhưng lại quên mất phải bỏ ngọc bội bên hông xuống nên bị một đám trộm cướp sống ở thành Lạc Dương theo dõi.”

“Bọn họ ép ta đến một hẻm tối không người, uy hiếp ta phải giao ra ngân lượng và ngọc bội. Tất nhiên ta không nghe theo, hai bên liền đánh nhau. Chẳng qua ta bệnh năng chưa khỏi, thân thể hư yếu, cộng thêm đối phương thế mạnh người đông, liền chịu không ít quyền cước, y phục cũng rách nát.”

“Giữa lúc ta vừa đói vừa khát, định liều chết đánh một trận thì nàng xuất hiện.”

Kỷ vương nói đến đây, Từ Nam Phong vẫn trừng hai mắt, hồi ức như thủy triều tuôn trào trong đầu nàng.

Nàng nhớ lại, hình như từng có chuyện như vậy.

Nhưng mà, nhưng mà...

Từ Nam Phong nhớ lại bảy năm trước trên đường nàng có cứu một thiếu niên chật vật, lại nhìn Kỷ vương bây giờ ôn nhuận như ngọc, gương mặt tuấn tú, nàng có chút không thể tin nổi “Chờ đã, chàng là kẻ ăn xin vừa đen vừa gầy năm đó?”

“...” Trong khoảnh khắc, Kỷ vương không biết nên nói gì “Cũng chỉ có nàng dám gọi ta là ăn mày.”

“Không phải, chàng, chàng...”

Đầu óc Từ Nam Phong choáng váng, cứ “chàng, chàng” nửa ngày. Nàng cảm giác như mình đang nằm mơ, nửa tỉnh nửa mê nói “Người năm đó ta cứu rõ ràng là một tiểu tử vừa đen vừa gầy, người đứng trước mặt ta bây giờ lại trắng như vậy.”

Nàng đặc biết nhấn mạnh hai chữ “đen” và “gầy”, lại đưa tay ra ước lượng chiều cao “Vóc người hắn chỉ tới đây thôi, so với ta còn thấp hơn một đoạn. Sao có thể là chàng!”

Từ Nam Phong vừa sợ vừa lúng túng nhìn chằm chằm Kỷ vương “Chàng dịch dung phải không?”

“Không có.” Đại khái Kỷ vương cũng cảm thấy khó mà tin được bèn cười ra tiếng nói “Đúng là ta. Ta so với những đứa nhỏ cùng tuổi thì trổ mã chậm hơn, mãi đến sau mười bốn tuổi mới cao lên.”

“Ngày trước chàng xấu vậy sao?” Từ Nam Phong đột nhiên cảm thấy kiến thức mình tích lũy trong mười chín năm qua của nàng đều không dùng được, nói nhăng nói cuội “Ngày trước chàng đen gầy như vậy, sao lớn lên lại trở nên tuấn tú như thế!”

“Phụ hoàng trước giờ luôn chê ta ốm yếu, mười ba tuổi đã ném ta vào quân doanh cùng Nhị ca tích lũy kinh nghiệm. Hành quân nửa năm, dầm mưa dãi nắng, lại thêm điều kiện gian khổ nên đã đen gầy không ít.”

Kỷ vương cười bất đắc dĩ “Cũng khó trách nàng không nhận ra.”

Từ Nam Phong ngây người như phỗng.

Còn có thể như vậy sao?

Kỷ vương lẩm bẩm nói “Này đó nàng cứu ta, ta mơ hồ nghe thấy có người gọi nàng là Nam Phong, còn tưởng nàng là thiếu hiệp họ Nam nào đó. Sau khi hồi cung, ta đã cho người đi tìm rất lâu đều không thu được tin tước gì. Ở thành Lạc Dương này nam nhân họ Nam không nhiều lắm, chỉ có vài hộ, nhưng so với ấn tượng của ta về nàng thì đều không giống. Lúc đó ta nghĩ, đời này chắc ta không thể tìm được ân nhân của mình nữa rồi.”

Từ Nam Phong kinh ngạc lắng nghe.

“Trời không phụ lòng người. Ba năm sau ta cùng Dương tướng quân nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên nghe hắn nhắc đến bản thân có một môn sinh nữ hắn rất tâm đắc gọi là Từ Nam Phong. Lúc đó ta mừng rõ như điên, trong lòng mang theo một chút hi vọng bản thân may mắn, liền nhờ Dương tướng quân hẹn nàng đến thao trường. Ta nấp trong bóng tối, lén lút nhìn theo nàng.”

“Chỉ nhìn một cái, ta liền xác định được, năm đó người cứu ta là nàng, không sai đi đâu được.”

“Cũng không trách trước đây ta không tìm được nàng. Thì ra nàng không phải họ Nam, cũng không phải là một thiếu niên, là trưởng nữ Từ gia, Từ Nam Phong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.