Edit: Bối Xu
Từ Uyển Như hối hận.
Trương thị đã từng nhắc nàng ta trăm ngàn lần, muốn nàng ta bước từng bước nhỏ, không được lỗ mãng. Từ Vị cũng đã từng nhắc nhở nàng ta không được vì cái lợi trước mắt. Nhưng kiêu ngạo ăn sâu vào trong xương máu nàng ta, nó khiến cho Từ Uyển Như đi một nước cờ hiểm
Kế hoạch hoàn mỹ đến vậy, đáng lẽ ra hôm nay Kỷ vương và Thái tử phi sẽ bị kết tội tằng tịu. Nàng ta có thể hủy diệt chỗ dựa của Từ Nam Phong, đồng thời mượn cơ hội thổi gió bên tai Thái tử khiến y hưu thê. Chỉ cần nhìn vào sự sủng ái của Thái tử dành cho nàng ta, Từ Uyển Như hoàn toàn có cơ hội lớn để trở thành Thái tử phi, tương lai sẽ là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ!
Nhưng vì sao...
Kỷ vương đã ở đâu? Cửu công chúa từ nơi nào đến? Còn cả nam nhân tự xưng là tình lang của nàng là ai?
Đối diện với ánh mắt hung ác nham hiểm của Thái tử, lần đầu tiên trong đời nàng ta luống cuống tay chân, vội vàng quỳ sụp xuống, liên tục dập đầu, khóc lê hoa đái vũ* “Điện hạ, thiếp bị oan! Thiếp thật sự đã nhìn thấy Kỷ vương tiến vào Phương Hoa điện, còn những chuyện sau đó, thiếp đều không biết gì cả!”
*Lê hoa đái vũ: Cụm từ vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, giờ nó được dùng để chỉ dáng vẻ kiều diễm của người con gái.
Lưu Huyên đương nhiên đã đoán được vài phần sự việc. Từ lương đệ, cái nữ nhân ngu xuẩn này muốn diệt trừ Thái tử phi để thượng vị, không ngờ tính sai một bước, bị người ta lật ngược thế cờ, giờ còn hại hắn rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy.
Giọng nói của hắn âm trầm đáng sợ, một người lại thêm một người muốn tính kế hắn, lửa giận liền bốc lên “Nam nhân vừa rồi là ai?”
“Mong điện hạ minh xét, thiếp thật sự không biết hắn. Chuyện này nhất định là có người muốn hãm hại thiếp!”
Trời đã vào thu, thời tiết cũng chuyển lạnh. Từ Uyển Như quỳ rạp xuống nền gạch lạnh thấu xương, hai vai run lẩy bẩy, cố gắng bày ra dáng vẻ thảm thương nhất của mình.
Nhưng hôm nay Lưu Huyên bị mất mặt như vậy, tâm tình không tốt, đương nhiên hắn cũng không hứng thú diễn một màn thương hoa tiếc ngọc.
Hắn đặt Thái tử phi thần trí không rõ lên giường, lúc này mới tiến về phía trước, ngồi xổm trước mặt Từ Uyển Như, hung hăng bóp cằm, buộc nàng ta phải ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh tới cực điểm “Tố Tâm đã xảy ra chuyện gì? Lúc đó ngươi đã bỏ thêm thứ gì vào trong chén trà của nàng ấy?”
Lực tay của Lưu Huyên rất lớn, cằm của Từ Uyển Như nhanh chóng bị bóp đến thâm tím. Trong lòng nàng ta hoảng sợ cực độ, nhưng loại chuyện này nàng ta không thể thừa nhận được, nếu thừa nhận chỉ có một con đường chết.
“... Trà đó thiếp cũng uống, tất cả cung nhân đều có thể làm chứng. Thiếp tuyệt đối không có làm chuyện sai trái hại tỷ tỷ.” Từ Uyển Như rơi lệ đầy mặt, nàng ta cố gắng trấn định, dùng chiêu lấy lui làm tiến, thê lương nói “Nếu điện hạ không tin, thiếp chỉ còn một con đường chết để chứng minh trong sạch.”
Dứt lời, nàng ta nâng váy đứng dậy, lao về phía cửa.
Lưu Huyên không tự chủ kéo tay áo nàng ta, tiếng vải rách vang lên rõ ràng. Từ Uyển Như bị kéo một cái, lực cũng giảm đi rất nhiều. Thái dương chỉ đụng vào cửa một cái, nhìn không thấy vết thương.
Từ Uyển Như ôm trán ngồi bệt xuống đất, không nói thêm gì nữa.
Lưu Huyên tiện tay vứt mảnh tay áo xuống đất, cười lạnh một tiếng “Ngươi cũng thật thông minh, muốn dùng chiêu lấy lui làm tiến để tranh thủ sự đồng tình của ta? Ngươi oan uổng hay không, tự ta sẽ định đoạt. Ngươi quỳ ở đó, đợi thái y tiến vào kiểm tra xong hãy nói.”
Từ Uyển Như không dám trái lời, quy củ quỳ một chỗ.
Rất nhanh, thái y ôm hòm thuốc vào. Ở gian trong, sau tấm màn che, Thái tử phi vươn tay để ông xem mạch.
“Thế nào rồi?” Lưu Huyên nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
“Thái tử phi không có gì đáng ngại, chỉ là người ăn phải một chút đồ ăn không sạch sẽ, dẫn đến tâm hỏa quá vượng, mạnh tượng không có sức. Chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là khỏi hẳn. Nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì? Có gì thì nói thẳng, không cần ấp úng.”
Lão thái y bỗng nhiên đứng thẳng sang một bên, chắp tay nói “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng nương nương. Lão thần chẩn ra hỉ mạch, nương nương đã có tin vui rồi!”
Nghe thấy vậy, Từ Uyển Như bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nhưng rất nhanh rũ mắt xuống che đi sự kinh ngạc và ghen ghét.
Nàng ta quỳ rạp trên mặt đất, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay bấm mạnh vào thịt, đố kị đến mức muốn nổi điên.
Thái tử cưới vợ đã nhiều năm, lại nạp đến ba mỹ thiếp nhưng dưới gối cũng chỉ có hai đứa con gái. Nếu lần này Thái tử phi sinh con trai, hài tử của nàng tương lai chắc chắn sẽ là Hoàng đế.
Từ Uyển Như tính toán mọi trường hợp, lại không tính đế khả năng ngay lúc này Thái tử phi đang mang thai!
Nàng ta cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng nhanh chón tính toán: Không được, chuyện hôm nay nàng nhất định phải chối bỏ sạch sẽ, không thể lưu lại bất kỳ chứng cứ nàng ta hại Thái tử phi. Nếu không nàng ta nhất định sẽ phải gánh tôi mưu sát hoàng tự, do dù có mười cái mạng cũng không đủ giết.
Tâm trạng của Từ Uyển Như đang rối như tơ vò, Cửu công chúa đứng một bên xem trò hay đảo mắt nhìn qua nàng ta lên tiếng “Hoàng tẩu có thai, đây chính là chuyện vui. Tích Nguyệt chúc mừng hoàng huynh. Chỉ có điều trong bụng Hoàng tẩu có mang hoàng tự, dễ dàng nhận lấy sự ghen ghét của người khác. Tam hoàng huynh còn cần phải tốn một chút tâm tư bảo hộ cho mẫu tử hai người mới được.”
Dứt lời, nàng hành lễ một cái “Tích Nguyệt xin cáo lui trước.”
Thiếu nữ xinh đẹp linh hoạt chắp hai tay, nhảy một cái đã biến mất khỏi Phương Hoa điện.
Đợi những người không có nhiệm vụ lui xuống hết, lúc này Thái tử mới giương đôi mặt lạnh lẽo nhìn nữ nhân đang phủ phục dưới đất “Từ trước đến nay ta không thích nữ nhân tự cho mình là thông minh. Từ lương đệ, ngươi nên biết mục đích ta nạp ngươi vào Đông cung để làm gì. Ngươi và Tố Tâm, Trương gia và Vương gia nên đồng lòng giúp đỡ ta mới đúng, chứ không phải để hai ngươi tranh đấu nội bộ.”
Thế lực của gia tộc của Trương thị từ lâu đã bám rễ trong triều đình, nhưng thiếu nữ trẻ tuổi chưa kết hôn trong gia tộc cũng chỉ có một mình Từ Uyển Như. Lưu Huyên cưới nàng ta, đương nhiên không phải vì thứ gọi là tình yêu, chỉ có một mục đích là đoạt lấy quyền lợi thôi.
Từ Uyển Như rất rõ ràng, nhưng nàng ta không cam tâm, cho nên nàng ta mới phạm sai lầm.
Nàng ta cúi thấp đầu, một giọt nước mắt rơi xuống vạt váy tinh xảo, bật khóc nức nở “Nếu điện hạ cho rằng thiếp mưu hại tỷ tỷ, như vậy người giết thiếp là được rồi. Thiếp tuyệt đối không oán hận.”
À, vẫn còn diễn trò sao?
Lưu Huyên nhắm hai mắt, một lát sau mới mở ra “Trở về Tây điện của ngươi đi, phạt cấm túc một tháng. Sau này tuyệt đối không được đến gần Thái tử phi nửa bước.”
Cửu công chúa rời khỏi Đông cung, đi dọc dưới mái hiên lợp ngói đỏ tươi, nàng dừng chân, ngẩng đầu nhìn về hướng hành lang lên tiếng gọi “Kiếm Nô!”
Một thiếu niên cao lớn tuấn tú từ trên mái nhà phi xuống, ôm quyền thưa “Công chúa.”
“Cung nữ mất tích của Tam hoàng tẩu, ngươi đã tìm thấy chưa?”
“Đã tìm được. Nàng ta ở nhà kho Thiền điện, chỉ có điều đã chết.”
“Chết?”
“Vâng. Lúc thuộc hạ tìm được nàng ta, nàng ta đã chết. Thi thể cũng đã lạnh rồi.”
“Cung nữ kia đã theo Hoàng tẩu sáu, bảy năm rồi. Nàng ta là người thành thật an phận. Lúc này lại chết nhanh như vậy, đương nhiên không bình thường.” Ngón tay Cửu công chúa cuốn mấy dải lụa bên hông “Rốt cuộc là kẻ nào giúp Từ lương đệ, hạ thủ cũng thật nhanh.”
Nàng nhíu mày suy nghĩ một lúc, chợt hỏi “Tứ ca đâu rồi?”
“Ta ở đây.” Kỷ vương từ cổng bán nguyệt đi tới, trong tay cầm sợi vải che mắt màu trắng, mỉm cười nhìn nàng.
“Tứ ca, huynh còn cười được! Vừa rồi nguy hiểm như thế nào huynh có biết không?” Cửu công chúa rất tức giận, nâng váy chạy lại. Đầu tiên nàng trút xuống một đống lời chỉ trích, sau đó lại nhào tới ôm Kỷ vương, rầu rĩ nói “Làm muội sợ muốn chết.”
“Đừng sợ, không phải Tứ ca an toàn rồi sao?” Kỷ vương vỗ vai em gái, ôn hòa nói.
“Người ta tỉ mỉ thiết kế cạm bẫy lâu như vậy, nếu như Tứ ca không tiếp họ, chẳng phải rất không thú vị sao? Chẳng qua ta thật sự không nghĩ tới người thiết kế cạm bẫy này lại là nàng ta.”
“Đều là do ả tiện nhân trời đánh Từ lương đệ kia. Dám chơi ám chiêu này, muốn hủy hoại danh dự của Hoàng tẩu, lại còn tính kế để huynh rơi vào tình cảnh cả đời cũng khó lòng trở mình được. Thật đáng chết.” Cửu công chúa bỗng nhớ ra một vấn đề trọng điểm, nàng hỏi “Đúng rồi, Tứ ca, ánh mắt huynh không thể nhìn thấy, làm sao huynh trốn ra khỏi Phương Hoa điện được? Lúc muội chạy vào trong phòng đã không thấy huynh đâu.”
Kỷ vương mỉm cười chỉ hai mắt của mình nói “Đã nói với muội rồi mà. Đôi mắt của ta đang từ từ khỏi hẳn, cũng không đến mức hoàn toàn mù.”
“Tứ ca có thể nhìn thấy?” Cửu công chúa kinh ngạc hỏi lại.
“Có thể nhìn thấy mọi thứ, chỉ có điều rất mờ nhạt.” Kỷ vương giơ ngón tay trỏ, nhẹ nhàng đặt lên môi, thấp giọng nói “Đây là bí mật, không cần nói cho người khác, càng không cần nói cho phu nhân.”
“...” Cửu công chúa đột nhiên cảm thấy Tứ ca của mình một lời khó nói hết. Khóe miệng nàng co giật, không nói lên lời “Tứ ca không định mượn lý do đôi mắt không nhìn thấy được, quanh minh chính đại nhìn Từ Nam Phong tắm rửa thay y phục đấy chứ?”
Kỷ vương cười lớn, đôi mắt giảo hoạt híp thành một đường nói lảng sang chuyện khác “Đi, trở về Lai Nghi điện tránh cho phu nhân và mẫu phi lo lắng.”
Tứ ca thay đổi rồi! Nhìn bề ngoài vẫn là một chiếc bánh bao trắng trẻo mềm mại, thật ra trong bụng lại toàn ý nghĩ xấu xa!
Từ Nam Phong thật đáng thương.
Cửu công chúa thở ngắn than dài, nàng nhớ lại sự ân ái giữa Tứ ca và Từ Nam Phong, trong lòng không khỏi sinh ra sự hâm mộ. Nàng bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn thiếu niên tuấn tú đi bên cạnh “Kiếm Nô, ngươi ở cạnh ta bao lâu rồi?”
“Năm năm.”
“Chính xác là 5 năm 3 tháng 12 ngày.” Cửu công chúa cười tủm tỉm sửa lại. Nàng có trí nhớ trời ban, khoảnh khắc nàng gặp Kiếm Nô vẫn rõ ràng như mới ngày hôm qua vậy. “Năm đó ta mười tuổi, bị ngã từ bậc thang của Chiêu Dương điện xuống mất nửa cái mạng. Là Hiền phi nương nương trước mặt phụ hoàng, khổ sở cầu tình. Phụ hoàng chỉ ban cho ta một ảnh vệ nho nhỏ. Ảnh vệ đó chính là ngươi.”
Cửu công chúa cười vô tâm vô phế, hai tay để sau gáy, bước ngược lại, mắt hạnh xinh đẹp nặng nề nhìn Kiếm Nô, cười hỏi “Lúc mới nhìn thấy ngươi, trong lòng ta liền xác định ngươi là người của ta. Lúc đó ta nghĩ, tiểu ca ca này sao có thể đẹp mắt như vậy, xinh đẹp giống như một cô nương vậy, nhưng luận về võ nghệ lại tuyệt đối không tầm thường.”
Vẻ mặt Kiếm Nô hơi biến đổi nhưng hắn cũng không lên tiếng.
Cửu công chúa không để tâm đến sự xa cách của hắn, lên tiếng hỏi tiếp “Ngươi, cái người này, lúc mới gặp ta, trong lòng ngươi suy nghĩ gì?”
Kiếm Nô trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Cửu công chúa tưởng hắn không trả lời thì giọng nói của nam nhân trẻ tuổi cuối cùng cũng vang lên “Thuộc hạ... Không nhớ rõ.”
Cửu công chúa nhếch môi, nụ cười có chút khổ sở “Thật ra ta rất hâm mộ Từ Nam Phong. Tứ ca đặt nàng vào lòng mà cưng chiều khiến ta rất ghen tị. Ta biết, đời này ta không có khả năng gả cho nam nhân ta yêu nhất... Giống như một con búp bê tinh xảo, phụ hoàng đem ta cho kẻ nào, ta chỉ có thể nhận mệnh đi theo kẻ đó. Không có tự do, cũng không có vui sướng.”
“Rất có thể, ta vĩnh viễn không cam lòng. Ta cũng không biết đến cuối cùng ta đang vì ai chống lại vận mệnh. Vì sao ta chỉ là một người nữ nhân, vì sao ta lại sinh ra ở gia đình đế vương, vì sao vận mệnh của ta lại phải tuân theo sự chi phối của kẻ khác...”
“Vì sao thiếu niên ta yêu lại không đáp trả tình cảm của ta?”
Kiếm Nô ôm kiếm đứng sau lưng nàng, lẳng lặng lắng nghe. Mãi cho đến một câu cuối cùng, sự bình thản trong con ngươi của y cũng bị phá vỡ.
Đó là một loại tình cảm phức tạp, rất thống khổ, cũng rất bất đắc dĩ.
Cửu công chúa dừng lại, đột nhiên nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, sau đó lên tiếng hỏi “Kiếm Nô, ngươi có nghĩ đến việc kiến công lập nghiệp, trở thành một danh tướng không?”
Hình như Kiếm Nô bị những lời này làm kinh ngạc, hắn ngước mắt nhìn nàng, không rõ vì sao Cửu công chúa đột nhiên lại hỏi như vậy.
Cửu công chúa chăm chú nhìn từng biểu cảm của hắn, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười xinh đẹp cố chấp.
Trong đôi mắt Kiếm Nô lóe lên một chút mong ước và khát vọng, những thứ đó đều không giấu được ánh mắt của Cửu công chúa “Chỉ cần ngươi muốn, ta chắc chắn sẽ có biện pháp giúp ngươi.”
Diêu Dao biến mất một lúc lâu bây giờ mới từ nóc nhà nhảy xuống. Hắn tháo khăn che mặt màu xanh đen, vỗ vai Kỷ vương cười ha ha “Tiểu quỷ kia muốn chỉnh ngươi, ta liền dùng chiêu gậy ông đập lưng ông. Dạo nàng ta sợ mất mật, trong lòng ta thật sự vui sướng, vô cùng vui sướng.”
Kỷ vương bất đắc dĩ nói “Ngươi còn dám xuất hiện ở đây sao? Không sợ bị người khác nhận ra ngươi là “tình lang” của Từ lương đệ sao?”
“Ta đã thay đổi y phục rồi, còn che mặt nữa. Bọn họ sẽ không nhận ra đâu.” Đối với chiêu này của mình, Diêu Dao vô cùng tự tin. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy Cửu công chúa và Kiếm Nô đang đứng ở xa bèn hiếu kì hỏi “Lưu Hoài, Tiểu Cửu nhi và Kiếm Nô đang nói chuyện gì vậy?”
“Người trẻ chung chí hướng, nói nhiều hơn mấy câu cũng không trách được.” Kỷ vương hơi dừng một chút, đôi mắt đen như mực dường như thấu hiểu tất cả “Ngược lại, ngươi không bỏ xuống được?”
Diêu Dao ngạc nhiên, cười khan hai tiếng “Nói đùa gì thế, là gì có thứ gì ta không bỏ xuống được.”
Kỷ vương từ chối đưa ý kiến, nói tránh sang chuyện khác “Vùng Lĩnh Nam kia ngươi cũng nên đi một chuyến rồi, cũng coi như giúp Tiểu Cửu nhi một tay.”
“Đã biết, đã biết. Sao ngươi càng ngày càng lải nhải giống như một bà cụ vậy?”
Diêu Dao đẩy Kỷ vương, không kiên nhẫn phất tay nói “Từ Nam Phong đợi ngươi hơn nửa ngày rồi, nhanh đi tìm nàng đi. Không cần quản việc của lão tử.”
Kỷ vương cười, hơn nửa ngày không thấy, hắn có chút nhớ phu nhân rồi, bước chân không tự chủ cũng nhanh hơn một chút.
Diêu Dao nhìn về phía xa, thấy Cửu công chúa và Kiếm Nô đứng đối diện nhau, lá thu lác đác rơi xuống, tạo thành một bước họa u buồn tuyệt đẹp.
Hắn thở dài một hơi, chầm chậm đuổi theo bước chân của Kỷ vương.