Đại hoàng tử lặng im không nói.
Tứ hoàng tử thấy Đại hoàng tử không lên tiếng phản đối, dứt khoát nói:
“Vị tiểu sư muội này sao luôn mang nón che mặt vậy, không chịu để chúng
ta nhìn xem… Nàng chẳng lẽ còn quý giá hơn chúng ta sao?”
“Tiểu sư muội?” Lâm Thiền ở bên cạnh nói nhỏ một câu, “Chẳng lẽ muội là
Vân Mộng Sơ? Khó trách ta thấy vóc dáng của muội muội nhìn quen mắt như
vậy, nguyên lai là thế.”
Vân Mộng Sơ cười khổ, tuy rằng nàng không rõ vì sao Lâm Thiền biết nàng
là đệ tử của Lăng Hiên, nhưng sự tình đã đến bước này, nàng lại giả bộ
không biết hoặc mạo danh ai đó liền không ổn. Vân Mộng Sơ đành nhẹ nhàng cúi người hành lễ với Tứ hoàng tử, “Bái kiến Tứ hoàng tử.”
“Vân Mộng Sơ?” Tứ hoàng tử nói nhỏ, “Sao ta chưa từng nghe qua tên này? Ngươi là cô nương nhà ai?”
Vân Mộng Sơ trong lòng bắt đầu tích tụ tức giận, tên Tứ hoàng tử này,
sao lại vô lễ càn rỡ như vậy? Ngươi là một nam tử, tuy rằng tuổi có hơi
nhỏ một chút, nhưng cũng không thể hỏi tên một nữ hài tử như vậy nha?
Bị người có tâm nghe được, lỡ đồn đãi ra cái gì, tuyệt đối sẽ làm danh tiết của nàng bị hao tổn.
Nhưng nàng biết hiện tại nàng không đối phó được Tứ hoàng tử, nếu muốn
đối phó người như thế, đả kích người như thế, chỉ có thể dựa vào mưu kế
vừa hiến cho Đại hoàng tử. Vân Mộng Sơ cố nén cơn tức, thấp giọng nói:
“Đại hoàng tử, tiểu nữ tử còn có chuyện, xin cáo từ trước.” Dứt lời liền xoay người đi ra cửa.
“Ôi, đợi chút chớ đi, ta còn chưa thấy mặt ngươi a…” Tứ hoàng tử bất mãn.
“Tứ hoàng tử.” Sở Thiên Hựu lạnh lùng nói: “Nàng còn có chuyện, thỉnh Tứ hoàng tử tự trọng.”
Tứ hoàng tử bị ngữ điệu lạnh như băng của Sở Thiên Hựu biến thành cứng lưỡi, bĩu môi.
Mà Vân Mộng Sơ liền nhân cơ hội này chạy nhanh rời đi.
Tứ hoàng tử thấy Vân Mộng Sơ đi rồi, trừng mắt liếc nhìn Sở Thiên Hựu
một cái, lại không nói cái gì, đứng thẳng dậy, “Chúng ta đi thôi.” Hắn
nói xong, chỉ gật đầu với Đại hoàng tử một cái liền rời đi.
Ngược lại là Đại hoàng tử nói với hắn: “Đêm nay tuy rằng không hạn chế
giờ về, nhưng cũng đừng về quá muộn, bằng không phụ hoàng sẽ lo lắng.”
Lần này Tứ hoàng tử là thật sửng sốt, có chút kinh ngạc đứng ở đó, Đại hoàng tử hôm nay sao có thể nói ra những lời kiểu này…
Đại hoàng tử nhàn nhạt cười, có chút không đứng đắn, bất cần đời giống
như ngày xưa, càng khiến Tứ hoàng tử nghĩ không ra. Bản thân Tứ hoàng tử cũng không được thông minh cho lắm, rất ít lãng phí thời gian đo lường
tâm tư người khác, lúc này dứt khoát xoay người rời đi.
Chờ những người không liên can đi hết, Đại hoàng tử áy náy nói với Sở
Thiên Hựu: “Thật có lỗi, hôm nay gọi đệ và Tiểu Sơ đến uống rượu, hai
người giúp ta nghĩ một biện pháp tốt, ta lại làm phiền hà cả hai.”
“Huynh không làm phiền đệ.” Sở Thiên Hựu lạnh lùng nói: “Huynh là làm phiền hà Tiểu Sơ, say này nhớ đi bồi tội với muội ấy.”
“Hắc hắc.” Đại hoàng tử cười. “Được, ta hôm khác nhất định đi bồi tội với muối ấy.”
Tứ hoàng tử dẫn hai nữ hài tử Lâm gia trở lại nhã gian, ngồi vào ghế, hừ lạnh một tiếng, có chút phẫn nộ hỏi: “Chẳng lẽ Vân Mộng Sơ gì đó là
quốc sắc thiên hương, không bỏ được cho ta xem? Bất quá là một tiểu thí
hài còn chưa lớn lên thôi, chẳng lẽ ta có thể nảy sinh ý đồ gì với nàng
ta? Lâm Thiền, ngươi đã gặp qua nàng ta sao? Nàng ta trông như thế nào?”
Lâm Thiền do dự một lát. Nàng vốn dĩ không để ý Vân Mộng Sơ cho lắm, nên cũng không rõ nhan sắc người này thế nào. Nhưng khi Lâm Thiền mở miệng, không biết thế nào chợt nghĩ đến việc Vân Mộng Sơ cùng Sở Thiên Hựu đến Thanh Nhã Lâu ăn cơm, Sở Thiên Hựu vô cùng duy hộ nàng ta, vì thế lời
nói đến cửa miệng nhất thời biến thành: “Nàng ta tuy rằng tuổi nhỏ,
nhưng là bộ dạng rất xinh đẹp, cũng rất có tài, mẫu thân của nàng ấy
chính là tài nữ đệ nhất kinh thành một thời.”
“Ô?” Tứ hoàng tử nghe vậy, nhất thời nổi lên hứng thú, “Nếu như vậy, nhất định phải tìm một cơ hội gặp mặt nàng ta mới được.”
Lâm Nghiên yên lặng ngồi trên ghế, nghe hai người nói chuyện, gục đầu
xuống, không nói một lời. Nàng biết bản thân chỉ đến để làm nền. Lâm phu nhân có ý muốn để Lâm gia thắt chặt quan hệ với Cao gia và Tứ hoàng tử, hơn nữa hôm nay vì để con trai mình và đích nữ Cao gia có cơ hội ở
chung bồi dưỡng cảm tình, nên khi Tứ hoàng tử cũng đến thăm Lâm phủ, bà
đã phái nàng và Lâm Thiền cùng hắn đi ra ngoài… Nhưng nàng biết, Lâm phu nhân làm như vậy, chỉ là để cho người khác không thể nói bậy, không
mắng bà là khắt khe thứ nữ. Trên thực tế, Lâm phu nhân căn bản không
quản nàng chết sống thế nào, cho nên nàng chỉ có thể khiến bản thân
thành người rong suốt, yên lặng đi theo sau bọn họ…
Bất quá, nàng nghe ra Lâm Thiền tựa hồ có địch ý với Vân Mộng Sơ, điểm này, hẳn là có thể lợi dụng một chút.
Lại nói, may mà ý tưởng trong đầu Tứ hoàng tử đến nhanh mà đi cũng
nhanh. Người này làm việc không có nhẫn nại, không thể kiên trì làm việc gì, cho nên đối với Vân Mộng Sơ, hắn chỉ cảm thấy hứng thú được vài
ngày liền ném ra sau đầu.
…
Ngày mười lăm tháng giêng cuối cùng hữu kinh vô hiểm trôi qua. Vài ngày
sau, Đại hoàng tử phái người mang ra một ít trang sức châu báu từ trong
hoàng cung tặng cho Vân Mộng Sơ, nói là muốn an ủi nàng. Nàng cũng vui
vẻ nhận, cảm thán tài sản của mình lại nhiều thêm một khối lớn.
Đầu tháng tư, Vân Mộng Sơ rốt cuộc viết xong mấy quyển sách đã hứa với
Thất Nguyệt. Nàng chọn một ngày, cầm sách đi thăm Thất Nguyệt, nhân tiện tìm bà thương lượng một chút về sự nghiệp kinh doanh của mình.
Tuy rằng hằng năm nàng rất ít đến thăm Thất Nguyệt, nhưng nhiều năm qua
lại như vậy tính ra cũng không ít, người trong vương phủ đều quen việc
nàng đi tìm Thất Nguyệt. Lần này nghe nàng muốn đi Phổ Độ Tự, Vương phi
trực tiếp không hỏi một tiếng, liền phái xe ngựa vương phủ đưa nàng đi.
Vì thế, nàng ôm đống sách lớn trong người đi lên chỗ Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt tuy rằng bởi vì chuyện Hàn Mặc mà tinh thần sa sút vài ngày, nhưng một khi sự tình trôi qua, bà rất nhanh khôi phục lại bản tính phô trương và tùy ý của mình.
Vân Mộng Sơ đi lần này mang theo không ít sách, Từ Thư Uyển tuy có chút
kỳ quái, nhưng nghe nàng thuận miệng giải thích một câu là chép giúp
Thất Nguyệt đại sư nên cũng không hỏi gì nữa.
Bất quá, vị phương trượng đại sư dẫn đường cho nàng thấy một mình nàng
ôm sách có chút vất vả, liền thay nàng chia sẻ một phần, ôm sách đến tận dưới lầu Thất Nguyệt mới rời đi.
Vân Mộng Sơ đã đến đây n lần, lá gan cũng lớn không ít, trực tiếp vừa gõ cửa vừa hô to gọi Thất Nguyệt: “Đại sư của ta, ta mang đồ tới cho ngài
đây, ngài nhanh xuống dưới tiếp ta đi.”
Vừa dứt lời, Vân Mộng Sơ nhất thời cảm giác có một trận gió thổi tới, kế tiếp bỗng xuất hiện một người mặc áo đen không biết từ nơi nào toát ra, sừng sững đứng ở cạnh nàng, nhàn nhạt nói: “Để ta đến giúp Vân tiểu
thư.”
Nàng liền phát hoảng, ngơ ngác nhìn người kia nhẹ nhàng ôm đống sách cực kỳ nặng đối với nàng lên lầu.
Nhất thời, Vân Mộng Sơ chỉ có một ý tưởng, may mà mình tới bây giờ đều
không nghĩ tới làm chuyện gì bất lợi cho Thất Nguyệt, bằng không tuyệt
đối chết đến cặn bã cũng không còn.
Đợi đến lúc leo lên trên lầu, tâm tình của Vân Mộng Sơ mới bình phục một ít, có một số việc là nàng sơ sót, nàng cho tới bây giờ đều quên tìm
hiểu thân phận của Thất Nguyệt.
Dựa theo tình hình hiện tại, Thất Nguyệt hẳn là rất có thân phận, địa vị mới đúng. Kỳ thực cũng phải, Thất Nguyệt có thể từ nhỏ kết giao với
loại nhân vật tầm cỡ như tiền Hàn Quốc Công Hàn Mặc, nếu không có thân
phận địa vị, thì chính là vạn vạn không thể làm không được. Còn có, bà
tuy là nữ tử nhưng có thể ngang nhiên sống bình an ở trong chùa miếu mà
chẳng cần động đến một tờ kinh phật, không những vậy, chùa miếu này còn
không phải loại chùa miếu nhỏ nghèo rớt mồng tơi, mà là loại giàu đến
chảy mỡ, có vô số quan to quý nhân thường xuyên quyên tiền dầu vừng
tiền. Có thể đến ở một nơi vừa có tiền vừa có quyền như Phổ Độ Tự, khiến phương trượng của Phổ Độ Tự cũng tất cung tất kính với mình, bao nhiêu
đó cũng đủ nói thân phận địa vị của bà lớn cỡ nào.
Còn nữa, tuy rằng không thật rõ ràng, nhưng mỗi lần Vương phi nhắc tới Thất Nguyệt, thần sắc cũng hơi cung kính…
Bà rốt cuộc có thân phận gì?
Trong lòng Vân Mộng Sơ thật sự có chút tò mò, bất quá loại chuyện này
không thể trực tiếp đến hỏi Thất Nguyệt, phải về hỏi Từ Thư Uyển trước,
xem tiểu di có biết gì không, dù sao Từ Thư Uyển từng dặn nàng phải giữ
quan hệ tốt với Thất Nguyệt, không chừng tiểu di cũng biết một ít.
Thấy Vân Mộng Sơ từ lúc vào cửa đều lặng im không nói, Thất Nguyệt gõ
nhẹ vào đầu nàng, “Thế nào? Chẳng lẽ bị hộ vệ của ta dọa thành choáng
váng?”
Vân Mộng Sơ hắc hắc cười, “Ta sao có thể không chí khí như vậy nha, ta đang suy nghĩ hôm nay muốn lừa gạt ngài cái gì.”
Thất Nguyệt hừ một tiếng, “Quả nhiên là tiểu không lương tâm, lần nào
đến cũng định lừa gạt ta. Sách của ngươi đâu? Lão nương phải xem ngươi
viết sách thế nào mới tính tiếp.”
Nàng lập tức ngoan ngoãn dâng sách lên.
Trong số những quyển sách tương đối kinh điển thời cổ đại, ngoại trừ
Hồng Lâu Mộng, nàng thiệt tình không xem qua thứ gì khác, cho nên quả
thật không có khả năng viết những cuốn cỡ như Liêu Trai Chí Dị, vì thế
nàng đành phải đi ôm đùi Kim Dung gia gia, viết lại mấy quyển của ông
cho Thất Nguyệt xem. Nàng ngày thường thích xem phim truyền hình trên
tivi, thích nhất là xem phim Kim Dung và Cổ Long. Hồi đó, vì muốn hiểu
kịch bản phim truyền hình, nàng còn từng tìm đọc nguyên tác, nghiêm cẩn
xem qua, cho nên, hiện tại viết lại sách của hai vị gia gia Kim Dung và
Cổ Long, coi như tương đối thoải mái.
Thất Nguyệt lật lật mấy tờ, khẽ gật đầu một cái, “Cũng không tệ, xem ra ngươi đã tận tâm tận lực.”
Vân Mộng Sơ hắc tuyến, “Đương nhiên a, ta phải thắp đèn mấy đêm liền để chép sách cho ngài đó nha.”
“Được rồi, nghĩ muốn cái gì.” Bà nhàn nhã tựa vào lưng ghế, lẳng lặng xem nàng.
Vân Mộng Sơ trầm ngâm một lát, vừa mở miệng liền bật ra một câu kinh người: “Ta muốn một tấm mặt nạ da người.”
“Mặt nạ da người?” Thất Nguyệt có chút không hiểu ra sao, “Đó là thứ gì?”
Vân Mộng Sơ sửng sốt, “Chẳng lẽ… Ngươi không biết?”
Nàng chấn kinh vô cùng.
Mặt nạ da người là món đồ cực kỳ kinh điển trong truyện võ hiệp cổ đại
nha, chính là món thần khí dùng để giết người phóng hỏa, vào nhà cướp
của, hại lừa gạt thần nha!
Thất Nguyệt thế nhưng chưa từng nghe qua?
Nàng năm đó xem võ hiệp, trong lòng cực kỳ yêu thích món mặt nạ da người này. Vì nó, nàng còn cố ý thăm dò tư liệu lịch sử, internet nói cho
nàng, ở trong lịch sử, mặt nạ da người quả thật có tồn tại, chẳng lẽ đại thần tiên Thất Nguyệt lại không biết?
Không phải trong sách thường viết, những người có y thuật tốt, đều biết
chế tác mặt nạ da người sao… Không phải trong sách thường viết, ở trong
tay những nhân vật thần bí, bình thường sẽ có một hai tấm mặt nạ da
người sao…
Chẳng lẽ sách viêt đều là gạt người, ô ô ô, đừng khi dễ nàng như vậy nha.