Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 66: Chương 66: Cưới Vợ, Đã Quên Mẹ




Sau khi đến đại đường, Tống thị vẫy tay ý bảo nha hoàn mang lên cho hai dì cháu chén trà, dọn ra trước mặt vài khối bánh ngọt, xong xuôi lại cho bọn nha hoàn lui xuống.

Tống thị khẽ nhấp một ngụm nước trà, chậm rãi nói: “Ta hôm nay tìm ngươi đến, là tới thương lượng chuyện hôn sự của Li Sinh.”

“Thật khéo.” Vân Mộng Sơ cười tủm tỉm nói, “Ta và tiểu di cũng có một chuyện muốn nói với mợ.”

Tống thị có chút sửng sốt, hỏi, “Chuyện gì?”

“Ta nhớ mợ trước đây từng nói muốn cho cậu thăng lên thành quan tứ phẩm đúng không? Ta và tiểu di đã đi hỏi thăm một chút, hóa ra có đường có thể thăng quan, hơn nữa còn có một chức vị không sai, thật thích hợp cậu.”

“Ồ?” Nói đến chuyện thăng quan, Tống thị cũng bất chấp việc bản thân vốn rất không vừa mắt Vân Mộng Sơ, “Là chức quan gì?”

“Là một chức võ quan ở ngoài kinh, gọi là Tuyên Phủ Sử. Chức quan này phụ trách lương thực và bạc của triều đình, rất có mặt mũi.” Vân Mộng Sơ ra vẻ nghiêm trang, mặt mày nghiêm cẩn nói, “Nghe nói, chức vị này hiện đang trống một chỗ, ta cảm thấy thật thích hợp cậu.”

“Hừ.” Tống thị hừ lạnh, “Là chức quan ở ngoài kinh thành, há có thể thích hợp với cậu của ngươi, từ trong kinh điều ra ngoài kinh, ăn nói thế mà nghe được?”

Vân Mộng Sơ không chút tức giận, cười cười nói: “Mợ cũng không thể nói như vậy, ta ngày đó nghe thế tử nói, điều ra ngoài kinh, nếu có thể lập được thành tích tốt rồi lại hồi kinh, như vậy rất là có tương lai thăng quan nha. Cậu nếu là có thể tranh thủ lúc ở ngoài kinh phấn đấu một phen, như vậy lúc trở lại trong kinh, không phải đã là quan to lộc hậu sao? Huống chi, cho dù không có chiến tích gì, chức quan này cũng đem lại nhiều mối béo bở to lớn, đối cậu mà nói, cũng chỉ có ưu việt mà không có chỗ hỏng, không phải sao?”

Tống thị bị nàng thuyết phục có chút động tâm, bà nghiêng đầu hỏi Từ Thư Quân, “Ngươi có biết chức Tuyên Phủ Sử này không? Là loại công việc gì?”

Từ Thư Quân suy nghĩ một chút, hắn ngày thường làm quan chủ yếu là a dua nịnh hót, nào biết những việc đó. Bất quá, chức Tuyên Phủ Sử này nghe qua tựa hồ là không tệ. Nếu thực nhận được món béo bở này, ông còn có thể rời đi kinh thành, rời xa nhà mẹ đẻ của Tống thị, ít nhiều ông cũng sẽ tự do một ít. Đến lúc đó, những thứ béo bở tìm được sẽ là của chính ông. Ông cuối cùng sẽ tích được chút bạc trong tay, có thể đi ra ngoài tiêu dao một phen.

Về phần Vân Mộng Sơ có lừa mình hay không, ông căn bản không nghĩ tới, ở trong mắt ông, một đứa nhỏ chưa đến bảy tuổi, làm sao mà biết bịa chuyện nói dối gạt người.

Cho nên ông thật rành mạch nói: “Có nghe nói qua, là một chức vị cũng khá tốt. Ta cũng đang muốn làm lắm đây, nhưng mà, để làm việc này, là phải có bạc nha, tam muội…?

Từ Thư Uyển khẽ nhăn mặt, lấy ra một tờ ngân phiếu cho ông, Vân Mộng Sơ lại từ trong người lấy ra một cái vòng cổ gắn hạt trân châu rất lớn giao đến tay Từ Thư Quân, “Cậu, nghe nói muốn lấy lòng quan viên, không thể quên phu nhân của vị quan viên đó. Cậu đem thứ này lấy lòng phu nhân của cấp trên, như vậy chẳng phải càng thêm bảo hiểm một ít!”

Lần này vì khiến Từ Thư Quân có thể chuyển ra ngoài kinh, Vân Mộng Sơ coi như là hạ vốn gốc. Bất quá, để sau này bản thân không cần đề phòng bọn lang sói, nàng nhịn.

Từ Thư Quân thấy hạt trân châu lớn như vậy, hai mắt trợn to suýt nữa thì rơi ra, “Tốt tốt, Tiểu Sơ đúng là bé ngoan, không hổ là nữ nhi bảo bối của nhị muội.”

Vân Mộng Sơ trong lòng thầm khinh thường, cũng không biết là ai từng muốn bỏ cho nàng chết đói, lúc lão làm chuyện như vậy, sao không nghĩ tới nàng là nữ nhi của muội muội lão?!

Làm cho bọn họ dời đi nơi khác là bước đầu tiên, đi rồi cũng đừng tưởng trở về. Nàng hiện tại không có năng lực gì, chờ đến lúc nàng có năng lực, nhất định phải tìm người hung hăng hành xác bọn họ.

Tống thị tuy rằng cũng thèm thuồng cái vòng cổ trân châu kia, bất quá bà cũng biết lấy đại sự làm trọng, luyến tiếc nhìn cái vòng cổ kia vài lần, quay sang trịnh trọng nói với Từ Thư Quân: “Đừng nghĩ nuốt thứ này làm của riêng, thứ này hãy để ta đem đưa cho phu nhân Lại bộ Thị lang.”

Từ Thư Quân luyến tiếc nhìn vòng cổ trân châu vài lần, thứ này nếu dùng để lấy lòng mỹ nhân, phỏng chừng cho dù là hoa khôi cũng đều có thể hôn mặt sờ tay thoải mái, nhưng hiện tại…

Thôi kệ, chờ lão tử đi nơi khác, có rất nhiều cơ hội tiêu dao!

Hắn nhịn đau đưa vòng cổ trân châu cho Tống thị.

Lúc Từ Thư Uyển thấy Vân Mộng Sơ đem vòng cổ lấy ra, vô cùng khiếp sợ nhìn nàng, muốn nói cái gì, nhưng lại cố kị không muốn để ca ca và tẩu tử biết Vân Mộng Sơ được ban thưởng rất nhiều, cuối cùng chung quy không nói ra.

Bất quá, mắt thấy Tống thị và Từ Thư Quân đều đáp ứng đi làm chuyện này, trong lòng Từ Thư Uyển yên tâm một ít, cảm thấy Vân Mộng Sơ tiêu tiều vào chỗ này cũng có chút xứng đáng.

Sự việc bàn bạc xong, Tống thị cũng nhắc đến chuyện Li Sinh, Li Sinh nãy giờ luôn ngồi không yên. Đối với chuyện lão cha nhà mình có thăng quan phát tài hay không, hắn cũng không phải cỡ nào để ý, chỉ cố gắng nín nhịn làm người trong suốt.

Tống thị nhìn nhìn Li Sinh, quay sang nói với Từ Thư Uyển: “Tam muội, ngươi cũng biết, nàng dâu mà Li Sinh muốn cưới là người xuất thân nhà cao cửa rộng, nên chuyện chọn người làm mối phải châm chước một chút, nếu là không có thân phận địa vị, đối phương cũng sẽ không cho mình mặt mũi. Cho nên, chuyện này liền xin nhờ tam muội.”

“Chị dâu muốn mời ai làm mối?” Từ Thư Uyển miễn cưỡng cười.

“Đương nhiên là Vương phi.” Tống thị thật rành mạch nói, “Mấy năm nay ta thấy Vương phi đối xử với ngươi cũng không tệ, ngươi ở trước mặt nàng, ít nhiều cũng có vài phần phân lượng. Ngươi cầu Vương phi hỗ trợ làm mối, nhất định là được.”

Từ Thư Uyển trừng lớn hai mắt, trong mắt xẹt qua trùng trùng thống khổ.

Nàng ở trước mặt Vương phi có vài phần phân lượng?

Đây hoàn toàn là vì Vương phi thấy nàng an phận thủ thường, lại đã ở cùng Vương gia nhiều năm, ở trong lòng Vương gia coi như là có chút vị trí. Nếu nàng không thức thời, không biết lượng sức cầu xin Vương phi này nọ, kết cuộc của Chương di nương chính là kết cuộc của nàng.

Huống chi Văn hoàng hậu chính là khuê mật của Vương phi, chuyện Văn hoàng hậu và Cao quý phi bất hòa, cơ hồ mọi người đều biết, Vương phi làm sao có thể vì nàng mà đến Cao gia cầu hôn, đánh vào mặt Văn hoàng hậu?

Đây căn bản chính là chuyện vọng tưởng.

Đừng nói rằng Vương phi không muốn đi, cho dù là chính nàng đi cầu hôn, vậy cũng tuyệt đối không được.

Nàng dù sao cũng là sườn phi của vương phủ, cũng có thể diện của vương phủ, nếu nàng công nhiên đến Cao gia cầu hôn, chẳng lẽ là muốn chứng tỏ cho mọi người thấy vương phủ muốn giao hảo với Cao gia?

Đây là chuyện vạn vạn không thể xảy ra.

Tống thị và Từ Thư Quân có thể không hiểu chuyện này, nhưng nàng không thể không biết.

Nàng lắc đầu nói: “Tẩu tử, điều này không có khả năng.”

“Vì sao không có khả năng?” Tống thị bất mãn nói: “Ngươi không muốn để Li Sinh nhà chúng ta cưới được con dâu hiền? Không muốn Li Sinh nhà chúng ta có tiền đồ tốt? Ngươi đừng quên, Li Sinh chính là dòng độc đinh duy nhất của Từ gia!”

“Không phải…” Từ Thư Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, “Tẩu tử, chuyện này, Vương phi không có khả năng làm, tẩu vẫn là buông tha suy nghĩ này đi.”

Tống thị hừ lạnh, “Đó là bởi vì ngươi không muốn làm.”

Lúc này Vân Mộng Sơ bỗng kéo tay Từ Thư Uyển, hỏi: “Tiểu di, Cao gia có phải là gia tộc rất lớn rất lợi hại đó không?”

Từ Thư Uyển nhẹ nhàng gật đầu, “Đúng vậy.”

“Vậy nếu Li Sinh biểu ca cưới nữ nhi của Cao gia, chẳng phải là con sẽ có một biểu tẩu rất lợi hại, rất có quyền thế? Nàng sẽ tôn kính mợ sao? Vương phi không phải đã nói, nếu nhà mẹ đẻ của con dâu quá cường thế, mẹ chồng sẽ bị khinh bỉ sao?”

Lời này nói ra khiến trong lòng Tống thị lộp bộp một chút, đúng rồi, bà chỉ nghĩ đến chuyện có một cô con dâu có tiền thì rất tốt, nên không nghĩ đến chỗ không tốt.

Nghe Vân Mộng Sơ nói như vậy, Tống thị cũng có chút do dự.

Vân Mộng Sơ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, “Tiểu di, hôm nay lúc chúng ta đi, Vương phi không phải còn bảo chúng ta đi nhanh trở về sao? Hình như là Vương gia có chuyện gì, chúng ta có nên về bây giờ không, sắc trời cũng không còn sớm.”

Kỳ thực sắc trời nơi nào không còn sớm, cũng chỉ vừa mới giữa trưa, bất quá lúc này nàng sốt ruột đi gấp, đương nhiên phải nói như vậy.

Trong mắt Từ Thư Uyển thoáng hiện một tia nghi hoặc, lập tức minh bạch ý tứ của nàng, lập tức gật đầu, “Đúng rồi, tẩu tử, hôm nay Vương phi cố ý dặn ta về sớm, nếu ta không sớm trở về, Vương phi sẽ giáng tội, đến lúc đó, Vương phi tránh phạt, ca ca tẩu tử cũng không mấy dễ chịu, không phải sao?”

Nàng nói xong, liền đứng dậy, nắm tay Vân Mộng Sơ đi ra phía ngoài.

“Các ngươi…” Tống thị đứng lên, tức giận nhìn hai người đi ra ngoài, mặc dù có ý muốn ngăn cản, nhưng chung quy cố kị Vương phi, nên chỉ phất tay áo một cái, cũng không cho người đi tiễn, quay lưng đi một mạch trở về phòng, định suy nghĩ lại chuyện của con.

Người ta thường nói, con trai cưới vợ sẽ quên mẹ, nếu thực cưới về một nàng dâu lợi hại như vậy, bà cũng nên cẩn thận cân nhắc…



Ngày Vân Mộng Sơ và Từ Thư Uyển lại mặt, Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Ninh cũng đi hộ tống Vương phi tiến cung thỉnh an Thái Hậu.

Thỉnh an xong, Thái Hậu giữ Vương phi ở lại nói chuyện, Sở Thiên Ninh bị Văn hoàng hậu gọi đi, còn Sở Thiên Hựu thì đi tìm Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử lúc này đang ở trong cung của mình, nhàm chán không biết làm gì, suy tính không biết ngày mười lăm nên đi chơi ở đâu, chợt nghe Sở Thiên Hựu đến, hắn lập tức tiến ra đón tìm người thương lượng.

Bất quá Sở Thiên Hựu lại nói: “Trước không vội nói chuyện này, đệ có chuyện muốn nói với huynh.”

Dứt lời, Sở Thiên Hựu liền đem chuyện Vân Mộng Sơ muốn khuyên Từ Thư Quân chuyển đi làm quan nơi khác, cuối cùng nói: “Lại Bộ hiện tại là do huynh quản, huynh nhớ xem tên Từ Thư Quân kia rốt cuộc có động tác gì, nếu lão thật muốn chuyển đi, huynh hãy làm mọi chuyện thật thuận tiện cho lão.”

Đại hoàng tử phì cười, “Thật không nghĩ tới sư phụ chúng ta thu về một nữ đệ tử lợi hại như vậy, còn nhỏ mà đã biết tính kế cậu. Bất quá lão cậu kia của muội ấy đúng là nên bị tính kế! Đệ yên tâm, chuyện này ta nhất định hỗ trợ. Chừng nào về, đệ nhớ nói cho Tiểu Sơ, chúng ta là sư huynh muội với nhau, không cần khách khí. Một chút việc nhỏ như vậy, muội ấy cứ việc trực tiếp tới tìm ta là được, cần gì phải đi vòng vèo lại dâng bạc ra đi khuyên tên Từ Thư Quân kia.”

Sở Thiên Hựu gật đầu, “Huynh nói như vậy, đệ đã an tâm, lát nữa đệ nhất định sẽ chuyển lời lại cho muội ấy.”

“Đúng rồi, mười lăm này, đệ định đi đâu? Nghe nói, ngày mười lăm ở Thanh Nhã Lâu có tổ chức một buổi giao lưu các văn nhân, hay là chúng ta mau chân đến xem? Ta nhớ văn thải của đệ cũng tốt lắm!”

Nói đến chuyện này, Sở Thiên Hựu cũng vui vẻ cùng Đại hoàng tử tán gẫu, thẳng đến một cái canh giờ sau, người của Từ Ninh Cung đến đón, hắn mới trở về.



Vài ngày sau, Sở Thiên Hựu và Đại hoàng tử hẹn nhau tại Thanh Nhã Lâu, Đại hoàng tử vừa thấy hắn liền cười, “Đệ có biết, tiểu sư muội của chúng ta bảo cậu của muội ấy đi cầu chức vị gì không?”

“Chức gì?” Chuyện này hắn thật sự không biết, Vân Mộng Sơ vẫn giữ bí mật với hắn, khiến trong lòng hắn hơi có chút khó chịu.

“Cư nhiên là Tuyên Phủ Sử!” Đại hoàng tử nói xong, rốt cuộc nhịn không được cười ha hả, “Không nghĩ tới cư nhiên là Tuyên Phủ Sử… Thật sự là rất buồn cười!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.